Hoàng Thượng vừa ra tới, Giang Chiêu Dung quỳ trên mặt đất liền kéo vạt áo hắn, “Hoàng thượng, Hoài Lê không thể, không thể gả cho Lan Vương a, cầu ngài thu hồi thánh chỉ.”
Giang Chiêu Dung rất được thánh sủng, lại là mẹ đẻ của Tứ Hoàng Tử, từ khi nàng sinh hạ Tứ Hoàng Tử, Hoàng Thượng dù không có cách nào cho nàng phân vị cao hơn, nhưng cũng chưa từng để nàng quỳ lạy bất luận kẻ nào, lúc này thấy nàng quỳ xuống đất cầu hắn, không những không đau lòng, mà còn tức giận hơn.
"Nàng cũng cảm thấy trẫm làm không đúng?" Đôi mắt hắn nặng nề mà nhìn nàng, lạnh lùng hạ tử lệnh, “Nhất định phải cưới, trừ phi Giang gia các ngươi muốn phản.”
Hoàng Thượng dùng sức kéo tay nàng ra, nhấc chân rời đi.
Giang Chiêu Dung ngồi co quắp dưới đất, mờ mịt nhìn về phía Giang Hoài Lê, “Hoài Lê...”
Giang Hoài Lê lập tức: “Hoài Lê tại.”
Giang Chiêu Dung là đường muội của phụ thân Giang Hoài Lê, Giang Hoài Lê nên gọi nàng một tiếng cô mẫu, nàng lại là mẹ đẻ của Tứ Hoàng Tử, Giang Hoài Lê còn là tự đồng của Tứ Hoàng Tử, từ nhỏ đến lớn, đồ nàng cho Tứ Hoàng Tử, Giang Hoài Lê tất nhiên cũng có một phần.
Nhất là khi mẫu thân của Giang Hoài Lê qua đời, đường cô một mực như thân mẫu, Giang Hoài Lê xem nàng như một nửa mẫu thân.
"Ta đã sớm nói, nói với ngươi rồi." Giang Chiêu Dung không biết là giận hay là hận, ngón tay cấm vào trong khe đá xanh, “Năm ngươi mười lăm tuổi nên đi tham gia thi đình, trong lịch sử Đại Thịnh không phải là không có người mười lăm mười sáu tuổi nhập sĩ, nếu là ngươi bây giờ đã vào triều đình làm quan, Hoàng Thượng sao có thể để ngươi gả cho Lan Vương?”
Giang Hoài Lê há miệng, phát hiện quỳ dưới nắng mấy canh giờ, không chỉ môi bị khô, tiếng nói cũng như vậy, y không nói nên lời.
“Đều tại ngươi, ngươi vì cái gì không nghe lời của ta, ta chỉ là một phụ nhân ở trong thâm cung không đáng nghe theo sao? Cả ngươi cũng xem thường ta!”
“Ngươi biết ngươi gả cho Lan Vương, vây ấy như thế nào sao?”
Giang Hoài Lê không lên tiếng, đối với loại trách cứ này, y đã quen thuộc đến chết lặng.
Một năm này, không biết đã xảy ra vấn đề gì, mặc kệ y làm cái gì, mặc kệ làm như thế nào, luôn có thể bị bắt được sai lầm. Nhìn thấy y phạm sai lầm nhiều, liền biến thành chán ghét, liền biến thành mất đi, mặc kệ từng thích y bao nhiêu, một người tiếp một người.
Ngay từ đầu là phụ thân, tiếp theo là tổ phụ, thúc bá, ân sư, muội muội, thứ đệ, Hoàng Thượng... Hiện tại đến cô mẫu Giang Chiêu Dung.
Giang Hoài Lê chớp chớp đôi mắt khô khốc, không còn lên tiếng nữa, thời gian dần qua không nghe thấy thanh âm gì, không biết có phải là nước mưa tiến vào tai, mơ hồ một mảnh, trong tai, trong mắt, toàn thế giới đều như vậy.
Không biết qua bao lâu, y bị người ta kéo một cái, nhìn thấy vẻ mặt phụ thân tràn đầy giận dữ, mới miễn cưỡng nghe thấy âm thanh.
Hoàng Thượng đến cùng là không đành lòng Giang Chiêu Dung bị mưa to xối ướt, sau khi đi không bao lâu, liền sai người đưa nàng về tẩm cung.
Về phần Giang Hoài Lê, Hoàng Thượng nói: “Để Giang Hạo Nghiêm đến mang nhi tử tốt của hắn về.”
Giang Hạo Nghiêm vừa lo sợ vừa vội vàng tiến cung, ở trên đường dò hỏi tiểu thái giám mới biết nơi đó xảy ra chuyện gì, tức giận đến mức thiếu chút ngất đi, nếu không phải bị ngăn cản, hắn đã trực tiếp cho Giang Hoài Lê một bạt tay.
“Ngươi có nghe không? Ngươi cái tên nghiệt tử này, không muốn nhìn phụ thân hay sao!”
Lúc Giang Hoài Lê ngẩng đầu nhìn ông, liền nghe ông nói: “Ngươi là muốn hại chết toàn bộ Giang gia hay sao!”
Gia phó không thể tiến cung, Hoàng Thượng chỉ tên chính là Giang Hạo Nghiêm, sợ chọc giận Hoàng Thượng lần nữa, Giang Hạo Nghiêm không mang người nhà tiến cung, nên một mình tiến cung tới đón Giang Hoài Lê.
Ông dùng sức đem Giang Hoài Lê kéo lên, chân Giang Hoài Lê quỳ bốn canh giờ đã sớm tê dại, bỗng nhiên bị kéo lên, chân không có tri giác như đậu hũ không dùng được lực, còn đau giống như bị kim đâm, y lảo đảo ngã vào người Giang Hạo Nghiêm.
Thiếu niên thon gầy, nhưng vóc dáng còn ở đó, đối với một quan văn có chút niên kỷ mà nói, trọng lượng không tính là nhẹ, Giang Hạo Nghiêm cũng lảo đảo một cái, ở dưới mưa to như trút đi vô cùng chật vật.
Thị vệ xung quanh cùng thái giám muốn đi qua hỗ trợ, nhưng Giang Hạo Nghiêm khoát khoát tay, đường đường là Lễ bộ Thượng thư chưa từng mất mặt như vậy, tiến vào xe ngựa, xe ngựa liền chạy như bay.
Trong xe ngựa còn có một người, đường đệ của Giang Hoài Lê, Giang Hồng.
"Đường huynh, huynh nhìn rất chật vật a." Giang Hồng cười đánh giá Giang Hoài Lê, ngữ khí không tính là tôn kính.
Kỳ thật lời này của hắn có chút chột dạ, bên ngoài mưa to, người bình thường từ trong mưa mà đến vốn nên rất chật vật, giống như Giang Hạo Nghiêm, nhưng quần áo của Giang Hoài Lê cũng giống như Giang Hạo Nghiêm ướt đẫm nhưng không thấy chật vật chút nào.