Edit: Vân Vũ

***

Ăn xong, Tần Niệm lại chủ động nhận việc rửa nồi rửa bát.

Đường Kim nhìn anh cầm khăn lau nồi, nét mặt dần chuyển sang trạng thái như một thiền sư nhập định.

Cô điềm đạm lên tiếng, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bàn chải rửa nồi treo trên tường đấy. Còn cái khăn này là để lau bàn.”

Tần Niệm cứng người. Trước giờ anh chỉ rửa bát, chưa từng rửa nồi bao giờ.

Đường Kim bước tới, cầm lấy cái nồi: “Để tôi làm cho.”

Tần Niệm khẽ nói một câu "Xin lỗi" rồi lùi lại hai bước, đứng nhìn cô rửa nồi.

Rửa xong, Đường Kim nhìn thẳng vào đôi mắt xám của anh, nghiêm túc hỏi: “Tần tổng, từ sáng đến giờ anh có vẻ không ổn lắm, có phải thấy khó chịu chỗ nào không?”

Nhắc đến chuyện buổi sáng, Tần Niệm lập tức cứng đờ.

Đường Kim đưa tay lên trán anh kiểm tra nhiệt độ.

Bàn tay lạnh buốt đặt lên trán anh, dịu dàng như gió xuân lướt qua.

Tần Niệm như chiếc băng cát-sét bị kẹt, không nói được lời nào.

Cảm nhận được nhiệt độ dưới tay, Đường Kim im lặng một lúc rồi nói: “Dưới bàn trà trong phòng khách có hộp thuốc, bên trong có thuốc cảm. Anh có thể uống thêm hai viên.”

Đừng để đến mức sốt mà hỏng não.

Tần Niệm ừ một tiếng, sau đó đứng như trời trồng.

Một lúc lâu sau, anh mới ngồi thẫn thờ xuống sofa trong phòng khách, lấy ra hai viên thuốc cảm, định đưa vào miệng.

Nhưng chưa kịp nuốt, anh đột nhiên bừng tỉnh.

Tại sao anh lại phải uống thuốc?

À, bởi vì Đường Kim bảo anh uống thuốc.

Vì sao?

Tần Niệm chậm rãi đưa tay lên chạm vào mặt mình. Nóng rực.

Một lúc sau, anh hơi mất kiểm soát, loạng choạng chạy vào phòng, đóng sầm cửa lại rồi khóa trái.

Mình thích con gái. Mình thích con gái. Mình thích con gái.

Mặc dù Đường Kim dường như có sở thích mặc sườn xám, nhưng thực tế lại là nam.

Nhưng mình thích con gái. Mình thích con gái. Mình thích con gái…

——“Tôi cũng thích anh...”

Đoạn đối thoại trong mơ một lần nữa vang lên bên tai.

Tần Niệm phát ra một tiếng nghẹn ngào, vùi đầu vào bụng con gấu bông.

Ôm chặt gấu bông, anh tràn ngập cảm giác tự chán ghét bản thân.

Rõ ràng chỉ là một cấp dưới mới quen không lâu, vậy mà anh lại có những suy nghĩ như thế, anh đúng là…

Một lúc lâu sau, anh lấy điện thoại ra.

Đường Kim chống cằm nhìn vào dữ liệu hiển thị trên màn hình máy tính, di chuyển ngón tay chỉnh sửa vài chi tiết.

Bỗng nhiên, góc dưới bên phải màn hình bật ra một khung nhỏ:

Tài khoản [NIAN] mà bạn theo dõi vừa đăng một bài mới, mau vào xem nhé~

Đường Kim ngẫm nghĩ, rồi nhớ ra đây hình như là tài khoản cá nhân ở nước ngoài của Tần Niệm mà cô vô tình tìm thấy vài ngày trước. Lúc đó tiện tay nhấn theo dõi.

Nghĩ đến sự kỳ lạ của Tần Niệm hôm nay, cô nhấp vào xem.

Mở đầu đã là cú đánh mạnh.

NIAN: Tại sao lại mơ thấy anh ấy? Tại sao chỉ bị chạm vào trán thôi mà đỏ mặt? Tại sao...【Nhấn để xem chi tiết】

Chuột của Đường Kim lượn qua lượn lại giữa nút X màu đỏ và nút “Xem chi tiết” màu xanh.

Đúng lúc này, điện thoại của cô bật ra một tin nhắn.

Phu nhân: Tiểu Đường, ngày mai chúng ta sẽ về đến nhà. Đi cùng chúng ta còn có một cô gái mà Niệm Niệm từng rất thích.”

Phu nhân: Hồi đó còn khóc lóc đòi cưới con bé nữa cơ, haha.

Phu nhân: Haiz, giá mà Niệm Niệm sớm dẫn bạn gái về thì tốt biết mấy, cô cũng muốn bế cháu rồi.

Phu nhân: Chuyện này đừng nói với Niệm Niệm nhé, để chúng ta tạo bất ngờ cho nó!”

Cổ Kim Đích Kim: Vâng, cần con ra sân bay đón không ạ?

Phu nhân: Không cần đâu, Tiểu Đường. Tối mai con cứ hẹn Niệm Niệm đi ăn, rồi chúng ta sẽ bất ngờ xuất hiện!

Cổ Kim Đích Kim: Vâng ạ. Con sẽ chốt thời gian và địa điểm với Tần tổng rồi báo lại cho cô.

Phu nhân: Yêu con lắm, chụt chụt~

Cổ Kim chi Kim: Chụt chụt.

Quay lại màn hình máy tính, Đường Kim nhấn vào nút X màu đỏ.

Trong khi đó, Tần Niệm trốn trong chăn, nghĩ đến Đường Kim, vừa cảm thấy tội lỗi, vừa chán ghét chính mình, lại không kiềm chế nổi trái tim đang đập liên hồi.

Ôm chặt con gấu bông, hai má anh ê ẩm, trong lòng như bị nhét một đám bông mềm, khó chịu không tả nổi.

Lúc này, điện thoại của Tần Niệm đột nhiên nhận được một tin nhắn WeChat.

Là Đường Kim.

Đường Kim: Tần tổng, bữa tối ngày mai có thể ra ngoài ăn không?

Một lát sau, cô gửi thêm một địa chỉ.

Đường Kim: Nhà hàng này được đánh giá rất cao, món đặc sản của họ khá nổi tiếng, tôi định thử xem.

Tần Niệm lập tức nhắn lại.

Tần Niệm: Cùng đi.

Đường Kim: Được.

Đường Kim: Vậy tôi đặt chỗ nhé.

Tần Niệm: Ừ.

Tần Niệm nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn.

Sau một lúc lâu, cuối cùng anh cũng không kiềm chế được mà để lộ một chút vui mừng. Hai người cùng nhau ra ngoài ăn tối…

Nhưng nghĩ đến Đường Kim... niềm vui của anh nhanh chóng bị thay thế bởi cảm giác day dứt. Vui rồi lại buồn, cứ như thế, cả đêm trằn trọc không ngủ.

Hôm sau, còn một lúc nữa mới đến giờ tan làm, Tần Niệm đã không ngừng liếc đồng hồ.

Kính trong văn phòng của anh đã được điều chỉnh thành loại một chiều. Anh nhìn Đường Kim đang ngồi bên ngoài, ánh mắt như chờ đợi đến mỏi mòn.

Giờ tan làm đã đến, sao cô vẫn chưa đến gọi anh? Bình thường không phải rất tích cực tan ca sao…

Đường Kim gõ xong dòng chữ cuối cùng, lưu lại, rồi thu dọn đồ đạc trước khi đi đến cửa văn phòng của Tần Niệm, gõ cửa.

Tần Niệm lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào màn hình máy tính, giọng trầm thấp: “Vào đi.”

Đường Kim đẩy cửa bước vào: “Tần tổng, đi được chưa?”

“Ừ.” Tần Niệm đứng dậy, chỉnh lại áo vest: “Đi thôi.”

Hai người cùng nhau đi về phía bãi đậu xe.

Lúc lên xe, Đường Kim nhìn qua điện thoại, rồi chuyển từ chế độ im lặng sang chế độ rung và bỏ vào túi.

Dọc đường, cả hai không nói gì. Đường Kim mải suy nghĩ, còn Tần Niệm thì căng thẳng vô cùng.

Đến nhà hàng, hai người ngồi vào chỗ đã đặt trước. Tần Niệm vừa mới ngồi xuống, chiếc điện thoại mà Đường Kim để trên bàn bỗng reo lên.

Đường Kim lật màn hình điện thoại lên, Tần Niệm nhìn thấy biểu tượng trái tim đỏ rực xuất hiện trên trang cuộc gọi.

Đường Kim nhấc máy, khẽ nói “Xin lỗi,” rồi cầm điện thoại rời khỏi chỗ ngồi.

Cô đi khá xa, Tần Niệm không nghe được cô nói gì, chỉ thấy cô dường như khẽ mỉm cười.

Một lúc sau, Đường Kim quay lại, vẻ mặt đầy áy náy: “Xin lỗi Tần tổng, có một người bạn của tôi ở gần đây, tôi cần đi gặp cô ấy.”

Tần Niệm không nghĩ ngợi gì, đáp ngay: “Cùng đi.”

Đường Kim khựng lại, trên mặt lộ vẻ khó xử: “Ừm... có lẽ không tiện lắm.”

Thái độ này khiến lòng Tần Niệm chùng xuống. Anh mím môi, ánh mắt trầm xuống, không nói lời nào.

Điện thoại của Đường Kim lại rung lên. Cô liếc nhìn màn hình, vội vàng để lại một câu “Xin lỗi,” rồi xoay người rời đi ngay lập tức.

Tần Niệm trơ mắt nhìn Đường Kim rời khỏi nhà hàng, ngoái đầu nhìn xung quanh rồi bước về phía bên kia đường, nơi một chàng trai dáng người cao gầy, mặc áo sơ mi trắng và quần tây giản dị, đang đứng đợi.

Chàng trai ấy vui vẻ nắm lấy tay Đường Kim. Hai người cao gần bằng nhau, đứng cạnh nhau trông vô cùng xứng đôi.

Đường Kim tiến thêm một bước, hơi nghiêng người về phía anh ta.

Tư thế của họ chẳng khác nào một cặp tình nhân.

Tần Niệm không chớp mắt nhìn cảnh tượng ấy, đôi mắt xám ngập dần hơi nước.

Bên tai anh, dường như có tiếng pha lê vỡ vụn vang lên.

Đó là tiếng trái tim của một thiếu niên vỡ vụn.

Đúng lúc này, Bạch Ngôn Giai kéo theo Tần Đông, đẩy một chiếc bánh kem khổng lồ trang trí dâu tây đi vào nhà hàng.

“Niệm Niệm, chúc mừng sinh nhật con——!”

*****

18/11/2024.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play