Edit: Vân Vũ
***
Đến tận chiều, Tiểu Dương mới đến đón Tần Niệm đến công ty.
Vừa bước vào công ty, Tần Niệm lập tức chui vào văn phòng, chìm đắm trong đống tài liệu.
Ở một nơi khác, Đường Kim vừa xem xong bộ phim đã được làm lại hiệu ứng đặc biệt. Cô miễn cưỡng cảm thấy hài lòng.
Trên điện thoại, người cố chấp kia đã gửi lời mời kết bạn qua WeChat mấy ngày nay. Lần này, tin nhắn yêu cầu kết bạn viết: Ba tôi là giám đốc điều hành của Thần Phương. Thần Phương vừa ký hợp đồng với Tần thị, trợ lý Đường, cho tôi một cơ hội kết bạn đi mà~
Ngón tay Đường Kim khẽ động, cuối cùng cũng chấp nhận.
Sau khi được chấp nhận, cô không quan tâm thêm nữa. Ngược lại, bên kia hét lên một tiếng đầy phấn khích, nhưng không vội gửi tin nhắn mà lập tức mở mục nhật ký của cô ra xem.
Trống rỗng, chẳng có gì cả.
Thôi được.
Người đó nhắn tin cho Tề Kiều: Kiều Kiều! Trợ lý Đường chấp nhận lời mời kết bạn của tớ rồi!!!
Cô ta lại thêm một câu: Dù là dùng danh tiếng của ba tôi hu hu hu.
Tề Kiều lập tức trả lời: Không sao, cậu đã thành công bước được bước đầu tiên rồi!!! Cố lên!
Chu Vận Sanh cười hì hì, rồi mở khung trò chuyện với Đường Kim. Suy nghĩ hồi lâu, cô gửi đi một tin nhắn:
Trứng Bắc Thảo Thịt Nạc chu: Trợ lý Đường, tôi nghe nói anh tốt nghiệp trường A đúng không? Trùng hợp ghê, tôi hiện tại cũng đang là sinh viên trường A nè~
Cô ta chờ suốt mười phút, đối phương vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Thế là cô ta lại gửi thêm một tin nhắn:
Trứng Bắc Thảo Thịt Nạc chu: Anh học ngành tài chính đúng không? Môn thống kê của anh chắc giỏi lắm ha? Tôi có thể hỏi anh vài câu không?"
Phía bên kia vẫn im lìm như một vũng nước chết.
Mãi đến tối, gần giờ tan làm, Đường Kim mới trả lời lại một câu:
Đường Kim: Thầy Hứa dạy rất tốt, có thể hỏi thầy nhiều hơn.
Trứng Bắc Thảo Thịt Nạc chu: Người ta muốn anh dạy mà.
Trứng Bắc Thảo Thịt Nạc chu: Lăn lộn.gif"
Đường Kim: Xin lỗi, không có thời gian.
Trứng Bắc Thảo Thịt Nạc chu: /Khóc lớn/Khóc lớn/Khóc lớn
Trứng Bắc Thảo Thịt Nạc chu: Miệng anh 38 độ mà sao nói chuyện lạnh lùng đến thế?
Phía bên kia không trả lời gì thêm, Chu Vận Sanh không nhịn được lại lướt màn hình, tiếp tục gửi một loạt tin nhắn đáng yêu, kèm theo vô số sticker dễ thương. Đối với kiểu người lạnh lùng như thế này, cô quyết định phải mặt dày một chút. Cô ta không tin là mình không thể chinh phục được Đường Kim.
Chỉ cần nghĩ đến tấm ảnh thoáng qua trong nhóm chat hôm nọ, trái tim Chu Vận Sanh lại nóng bừng. Một người đẹp trai như vậy, mang ra khoe với bạn bè chắc chắn sẽ rất "nở mày nở mặt".
Cô tiếp tục gửi thêm cả loạt tin nhắn mà không biết rằng Đường Kim đã đặt cô vào chế độ "Không làm phiền" từ lâu.
Lúc này, Đường Kim đang ở siêu thị mua đồ.
Nhìn mớ cá và tôm trước mặt, cô đắn đo hồi lâu, quay sang hỏi Tần Niệm bên cạnh: “Tần tổng muốn ăn gì?”
Tần Niệm: “Cá.”
Nhìn bộ dạng căng thẳng toàn thân của Tần Niệm, Đường Kim thoáng thấy kỳ lạ nhưng lại không hiểu được lý do. Cô giả vờ như không nhận ra điều bất thường, gật đầu, rồi cân một con cá.
Trong khi đó, Tần Niệm lại ước mình có thể đứng cách Đường Kim ba mét.
Mình thích con gái, mình thích con gái, mình thích con gái… Tần Niệm không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu mình.
Rồi anh lại không nhịn được mà liếc nhìn Đường Kim một cái. Chỉ thấy cô đang chăm chú lựa rau.
Lựa rau cũng đẹp đến thế… Đôi tai Tần Niệm bất giác nóng bừng lên.
Đường Kim bước đi được hai bước, phát hiện không có ai đi theo mình. Cô quay đầu lại, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu nhìn Tần Niệm vẫn đứng ngẩn người tại chỗ. Cô quay lại, đưa tay phất phất trước mặt anh.
“Tần tổng?”
Tần Niệm giật mình tỉnh táo, cúi đầu nhìn khuôn mặt cô, mãi một lúc mới dùng giọng nói cứng nhắc: “Xong chưa?”
Nói xong, Tần Niệm lập tức hối hận. Nghe như anh đang rất mất kiên nhẫn khi phải cùng Đường Kim đi siêu thị vậy…
Anh theo phản xạ muốn sửa lời, nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ có thể mím môi chặt hơn.
Đường Kim nhìn anh, đôi môi kéo căng đầy căng thẳng, trong lòng lại thêm thắc mắc. Hôm nay làm sao thế nhỉ…
Cô mở lời: “Vậy về thôi. Chừng này đồ cũng đủ rồi.”
Tần Niệm nhìn theo bóng lưng Đường Kim đang rời đi, bàn tay nắm chặt, trong lòng có chút bối rối.
Đường Kim có phải đang giận không?
Trên đường về, Đường Kim nhận ra Tần Niệm dường như càng lúc càng không vui. Khuôn mặt anh không chút cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, như thể muốn đóng băng toàn bộ xe cộ trước mặt.
Cô lặng lẽ nhấn mạnh chân ga.
Về đến nhà, Đường Kim thay đồ rồi vào bếp. Con cá cô mua là cá nguyên con, siêu thị chỉ giúp làm sạch vảy, nhưng chưa mổ bụng hay cắt khúc.
Cô vừa dùng dao rạch một đường trên bụng cá, thì nghe thấy cửa bếp bị gõ hai cái.
Cửa bếp là loại cửa kính trượt. Đường Kim nhìn qua kính, thấy Tần Niệm đang đứng ngoài. Anh đã cởi áo vest, chỉ mặc áo sơ mi trắng và một chiếc áo gi-lê, bờ vai rộng, eo thon, chân dài. Vẻ ngoài của anh trông hoàn mỹ đến mức dường như có thể bước lên sàn diễn bất cứ lúc nào.
Anh không nói gì, chỉ dùng đôi mắt lạnh lẽo tựa tinh tú chăm chú nhìn cô, không hề chớp.
Đường Kim im lặng một lát, rồi hỏi: “Vào không?”
Tần Niệm lúc này mới kéo cửa bước vào bếp.
“...Có chuyện gì không?”
“Tôi giúp cậu.”
Đường Kim mấp máy môi, nhìn khuôn mặt của Tần Niệm, nhưng mãi không thể thốt ra câu "Vậy anh rửa rau đi".
Tần Niệm thấy cô không nói gì, toàn thân như tỏa ra luồng khí lạnh.
“...Vậy anh rửa rau đi. Rau ở trong chậu.”
Nhà bếp rất rộng, bồn rửa nằm ở phía bên cạnh. Tần Niệm lặng lẽ đi qua, mở vòi nước và bắt đầu rửa rau, động tác khá bài bản.
Đường Kim liếc nhìn anh hai lần, rồi lại tiếp tục mổ cá.
Ánh mắt của Tần Niệm không tự chủ được mà hướng về phía cô. Nhìn một lúc, ánh nhìn của anh dừng lại ở chiếc tạp dề trên người Đường Kim.
Dây tạp dề quấn qua eo cô, làm nổi bật vòng eo thon gọn.
Tần Niệm chợt nhớ đến chiếc sườn xám lần trước.
Đúng lúc đó, con cá trên tay Đường Kim đột nhiên vùng vẫy dữ dội, bắn nước lên khắp mặt cô.
Đường Kim thốt lên một tiếng, lau nước trên mắt, rồi dứt khoát dùng dao chém mạnh một nhát, kết thúc cuộc đời đầy ngoan cường của con cá.
Những giọt nước theo gò má trắng nõn của Đường Kim trượt xuống, từ cằm nhọn lăn qua chiếc cổ ngọc ngà, rồi biến mất trong xương quai xanh sâu đến mức dường như có thể nuôi cá.
…
Tần Niệm lặng lẽ đỏ mặt.
Vị Tần tổng này rửa rau suốt nửa tiếng, đến khi Đường Kim đã nấu xong một món canh và một món mặn thì anh vẫn chưa xong.
Đường Kim ngẩng đầu hít một hơi, đầu lưỡi khẽ đẩy vào má, rồi bước qua: “Tần tổng, vẫn chưa rửa xong à?”
Động tác bẻ cuống rau của Tần Niệm khựng lại: “Sắp rồi.”
Đường Kim nhìn những lá cải thảo bị anh bẻ thành từng mảnh nhỏ, còn cẩn thận rửa từng miếng một dưới vòi nước, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tần Niệm cũng nhận ra điều gì đó không đúng: “...Sai rồi à?”
“...Không, anh rửa rất kỹ. Tốt lắm.” Ít ra xíu nữa cô khỏi phải cắt thêm nữa.
Được khen, Tần Niệm càng thêm chăm chút. Đôi tay với các khớp xương rõ ràng như đang cố gắng massage toàn diện cho từng chiếc lá rau.
Bữa tối hôm nay diễn ra muộn hơn một chút, nhưng không quá trễ. Đường Kim vừa cầm bát định xới cơm thì Tần Niệm đã nhanh chóng đặt một bát cơm đầy vào tay cô, sau đó lấy bát rỗng từ tay cô mà xới cơm cho mình.
Đường Kim chợt nhớ đến một câu nói từng rất nổi trên mạng: “Sếp gắp đồ ăn thì bạn xoay bàn, sếp chơi mạt chược thì bạn tự ù bài...”
Hôm nay Tần Niệm bị ma nhập à?
Vì sự kỳ lạ này, Đường Kim cảm thấy bữa cơm hôm nay bỗng dưng không còn ngon miệng như mọi khi.
Hoàn toàn trái ngược với cô, Tần Niệm lại thấy bữa tối hôm nay đặc biệt ngon. Dù rằng Đường Kim vốn nấu ăn đã rất ngon rồi.
Anh vừa ăn vừa lặng lẽ suy nghĩ: Hiện giờ mình chỉ biết rửa rau. Đợi làm nhiều hơn, mình sẽ biết cách cắt rau, rồi xào rau. Đến lúc đó, hai người sẽ phối hợp ăn ý, cùng nhau nấu ăn…
Khoan đã.
Mình thích con gái, mình thích con gái, mình thích con gái, mình thích con gái…
*****
17/11/2024.