Edit: Vân Vũ
***
Bạch Ngôn Giai vừa hát bài chúc mừng sinh nhật vừa đẩy chiếc bánh kem đến trước mặt Tần Niệm, vui vẻ nói: “Surprise, Niệm Niệm! Chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi tám! Nào nào, đoán xem ai đây?”
Tần Niệm quay đầu lại, im lặng một lát rồi lên tiếng: “Chị Đồng Hi”
“Ôi chao, Niệm Niệm, chúc mừng sinh nhật nhé~ Ngày càng đẹp trai hơn đấy! Nhìn cái gương mặt này, chậc chậc, ở nước ngoài đã có bạn gái chưa? Hai mươi tám tuổi rồi mà…”
Ba người vui vẻ quây quần lại, cùng nhau tổ chức sinh nhật cho anh.
"Niệm Niệm, mau ước đi!" Bạch Ngôn Giai đẩy chiếc bánh đến gần anh hơn.
Tần Niệm không chút cảm xúc nhìn chiếc bánh kem lớn phủ đầy dâu tây trước mặt. Một lúc lâu sau, anh thổi tắt nến.
Sau khi thổi nến, họ bắt đầu chia bánh. Cả ba người đều đồng loạt nhường cho anh miếng lớn nhất.
Đôi mắt xám tro của Tần Niệm trống rỗng, anh cầm nĩa, từng miếng từng miếng đưa bánh vào miệng.
"Niệm Niệm, con ước điều gì thế?" Bạch Ngôn Giai tò mò hỏi.
“Con trai à, sắp ba mươi rồi đấy. Khi nào dẫn một cô con dâu về ra mắt bố đi?”
"Tiểu Niệm Niệm không phải đến giờ còn chưa có mối tình đầu đấy chứ?" Bạch Đồng Hi nhìn em họ mình, trêu chọc: “Cậu mà dám nói phải, tôi sẽ khinh thường cậu đấy.”
Tần Niệm khựng lại.
Anh đã trao đi mối tình đầu. Nhưng chỉ vừa vài phút trước, mối tình đầu ấy đã kết thúc.
Anh tiếp tục ăn bánh, vị ngọt chua của dâu tây dần trở thành vị đắng ngắt trong miệng.
Đây thực sự là sinh nhật tồi tệ nhất mà anh từng trải qua.
“Cổ áo anh lật hết ra rồi kìa.” Đường Kim cúi xuống chỉnh lại cổ áo cho Đường Cổ, ánh mắt lướt qua bóng phản chiếu trên cửa kính phía sau, rồi ngẩng lên: “Sao vẫn hậu đậu thế này.”
Đường Cổ bĩu môi: “Em hiếm hoi mới có thời gian hẹn gặp anh, chẳng lẽ anh không vội chạy đến đây ngay sao?”
Đường Kim xoa đầu anh, mỉm cười: “Thôi nào, đi thôi, đi mua quần áo.”
“Đi đi, hôm nay nhất định phải mua thêm vài chiếc váy nữa!” Đường Cổ kéo tay cô đi thẳng.
Đường Cổ là anh trai của Đường Kim, nhưng tất nhiên không phải anh ruột. Hai người cùng được nhận vào cô nhi viện trong cùng một ngày, viện trưởng dứt khoát đặt cho họ cái họ chung là Đường, rồi ghép tên thành Kim - Cổ.
Dù không cùng huyết thống, nhưng tình cảm giữa họ chẳng khác gì anh em ruột. Chỉ là sau khi mỗi người đi làm, cả hai đều bận rộn, nên thời gian gặp nhau ít dần.
Hiện tại, Đường Cổ đang giảng dạy tại một trường đại học, nơi anh ở cách khá xa trụ sở Tần thị.
“Em này, đừng lúc nào cũng mặc mấy bộ vest thế, thỉnh thoảng cũng nên mặc váy đẹp một chút chứ?” Đường Cổ vừa nói vừa lấy xuống một chiếc váy dài, đưa cho cô: “Thử xem, chắc chắn hợp với em lắm!”
Đường Kim ngoan ngoãn đi thử đồ.
“Đẹp lắm.” Đường Cổ nhiệt tình khen ngợi, ra sức đề cử.
“Anh cũng thử xem, bộ này rất hợp với anh đấy.”
Đường Cổ cao xấp xỉ cô, khoảng một mét tám, nhưng gương mặt lại trẻ trung hơn tuổi. Vì làm giảng viên ở trường đại học, anh luôn cố gắng ăn mặc chững chạc hơn, nhưng thật ra phong cách ấy không mấy hợp với anh.
Hai người không đi dạo quá lâu, sau khi ăn một bữa tối đơn giản, họ chào tạm biệt nhau. Đường Kim xách một đống túi lớn nhỏ về nhà.
Khi về đến nơi, Tần Niệm đã ở trong nhà, đang thu dọn hành lý.
Bạch Ngôn Giai và những người khác đã trở về, nên việc anh chuyển lại chỗ cũ là lẽ tự nhiên.
Chuyển về cũng tốt, có thể giảm bớt thời gian ở cùng Đường Kim. Nhưng nghĩ đến đây, lòng anh lại nghẹn ngào khó chịu.
Vừa mới quyết tâm thừa nhận bản thân đã thích đối phương, còn chưa kịp lấy hết dũng khí để theo đuổi, đã phát hiện người ta đã có bạn trai. Vậy nên, dù biết đối phương dường như thích con trai, chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tần Niệm nhìn chằm chằm con gấu bông Teddy khổng lồ trong im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định ôm lấy nó.
Dù sao đi nữa, đây cũng là khởi đầu cho mối tình đầu vừa ngọt ngào vừa chua xót của anh... Dù rằng mối tình này kết thúc quá nhanh.
Đường Kim vừa vặn trở về, thấy Tần Niệm kéo hành lý liền hỏi: “Tần tổng sắp về rồi?”
Tần Niệm chẳng còn hứng thú nói chuyện, chỉ đáp khẽ: “Ừ.”
“Đã thu dọn xong hết chưa?”
“Ừ.”
“Cần tôi tiễn anh không?”
“...Không cần, tài xế đang chờ dưới lầu.”
Đường Kim gật đầu hiểu ý: "Vậy để tôi tiễn anh xuống dưới." Cô liếc nhìn chú gấu bông khổng lồ mà Tần Niệm đang ôm, nhắc nhở: “Anh còn phải kéo vali, ôm thế này dễ bị vướng bụi lắm.”
Tần Niệm mấp máy môi, giọng càng thêm trầm: “...Cảm ơn.”
"Không cần khách sáo." Đường Kim bước tới, nhận lấy chú gấu bông từ tay anh.
Ánh mắt Tần Niệm thoáng dừng lại ở những chiếc túi đặt trên ghế sofa. Đều là đồ của các thương hiệu thời trang nữ. Trái tim anh như thắt lại, cảm giác chua chát dâng tràn trong lồng ngực.
Đường Kim thích đàn ông, nhưng điều đó thì có ích gì chứ? Người ta đã có bạn trai rồi, mấy bộ quần áo kia chắc chắn chỉ để mặc cho bạn trai xem…
Hai người im lặng đi thang máy xuống tầng. Đường Kim tiễn Tần Niệm lên xe, nhẹ nhàng nói: “Đi đường cẩn thận.”
Tần Niệm nhìn cô thật sâu, khẽ đáp lại một tiếng, rồi đóng cửa xe.
Xe nhà họ Tần đều được trang bị kính một chiều, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Vì vậy, Đường Kim không biết rằng ngay khi cửa xe đóng lại, Tần Niệm vẫn chăm chú nhìn cô từ trong xe.
Chiếc xe hơi màu đen sang trọng lặng lẽ lăn bánh, bỏ lại bóng dáng Đường Kim phía sau.
Tần Niệm cắn chặt môi, từ cửa sổ phía sau nhìn bóng lưng cô vẫn đứng đó, tiễn anh đi xa. Gương mặt ủ rũ của anh lúc này trông chẳng khác nào một chú chó lớn vừa bị chủ nhân bỏ rơi.
Đợi đến khi chiếc xe hoàn toàn khuất dạng, Đường Kim mới thong thả quay lên lầu.
Người đi rồi, tất nhiên cô phải dọn dẹp lại căn phòng. Khi đang dọn dẹp, cô quét được một tờ giấy nằm dưới gầm giường, có vẻ là thứ anh vô tình để quên.
Trên tờ giấy là những nét chữ mạnh mẽ mang chút sắc bén của Tần Niệm, nhưng nội dung lại khiến người ta bất ngờ: 'Làm thế nào để trò chuyện với người mình thích một cách lịch sự mà không gây khó chịu.' Bên dưới là hàng chục ghi chú nhỏ liệt kê những điều cần chú ý, nhìn phần giấy trắng còn lại, có vẻ danh sách này vẫn chưa hoàn chỉnh.
Đường Kim nhìn mà không nhịn được bật cười, cuối cùng gom nó chung với đống rác khác rồi dọn sạch.
Về phần Tần Niệm, vừa mới trở lại nhà họ Tần, Tề Kiều đã tìm đến.
“Anh Tần——”
Tần Niệm tâm trạng vốn không tốt, cũng chẳng muốn nghe những lời ong bướm rối rắm của cô. Anh thẳng thừng cắt ngang, lạnh lùng ném ra một câu: “Tôi thích đàn ông.”
Nói xong, anh xoay người bỏ đi, để lại Tề Kiều đứng chôn chân như bị sét đánh trúng. Một lúc lâu sau, cô mới mơ hồ lê bước trong đôi giày cao gót, giống như đang mộng du.
Tối hôm đó, Tần Niệm lại nằm mơ. Trong giấc mơ, anh thấy Đường Kim bước về phía mình, rồi đột ngột giật lấy chú gấu Teddy từ tay anh và nói: “Tôi không thích anh. Tôi muốn tặng nó cho người tôi thích.”
Sau đó, Đường Kim xoay người trao con gấu khổng lồ cho một chàng trai, khuôn mặt anh ta mờ nhạt đến mức không thể nhìn rõ.
Tần Niệm giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo.
Tần Niệm nhìn chú gấu Teddy trên giường, rồi lại liếc qua các loại thú nhồi bông khác bày xung quanh. Một lúc lâu sau, anh ôm chặt lấy chú gấu lớn.
Ít nhất, anh vẫn còn con gấu này. Đường Kim đã tặng anh rồi, tức là nó thuộc về anh, cô không thể đòi lại được.
Ngày hôm sau, Tần Niệm đến công ty với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, đôi mày nhíu chặt. Anh lướt qua nhóm trợ lý và thư ký, đi thẳng vào văn phòng.
“Tần tổng sao thế nhỉ? Trông có vẻ nghiêm trọng quá.” Thư ký Triệu thì thầm hỏi Tiểu Dương.
Tiểu Dương lắc đầu: “Không biết nữa, chắc là thức đêm làm việc?”
Buổi chiều, sau khi kết thúc cuộc họp, Đường Kim mang báo cáo lên trình.
Tần Niệm cau mặt đọc qua, chỉ ra vài chỗ cần chỉnh sửa, giọng nói lạnh lẽo như gió đông thổi qua, khiến Đường Kim thoáng rùng mình: “Mười phút. Tôi muốn thấy bản sửa hoàn chỉnh.”
Đường Kim gật đầu, cầm báo cáo quay lại sửa.
Khi cô ra khỏi phòng và đóng cửa lại, Tần Niệm day day ấn đường, cảm thấy hài lòng với cách cư xử nghiêm túc của mình.
Đúng vậy, cứ thế mà làm, đối xử với cậu ấy giống như với những người khác, anh làm được.
Tần Niệm nhìn Đường Kim đang ngồi chỉnh sửa báo cáo, một lúc sau, anh thấy cô đứng dậy, cầm báo cáo bước lại gần.
Anh liếc nhìn đồng hồ.
...Anh thế mà nhìn cậu ấy, ngẩn người suốt mười phút.
Anh hết cứu rồi.
*****
19/11/2024.