Edit: Vân Vũ
***
Kể từ khi bị trói buộc bởi hệ thống rác rưởi này và rút trúng buff "không giả nam thì không thoải mái," Đường Kim hiếm khi mặc đồ nữ.
Không ngờ lần này vừa mở mắt ra, trên người đã là một bộ sườn xám cực kỳ tôn lên nét quyến rũ của phái nữ.
Chưa kịp xem ký ức của thân thể ban đầu, Đường Kim đã suýt nghẹt thở vì tác dụng phụ của cái buff rác này mang lại.
Buff "không giả nam thì không thoải mái" có hai hiệu ứng.
Hiệu ứng đầu tiên, như tên gọi, là nếu không giả nam thì sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Hiệu ứng thứ hai là sẽ khiến những người không biết giới tính thật của cô, khi nhìn thấy cô mặc nam trang, bất kể cô trông ra sao, cũng vô thức cho rằng cô là nam.
Theo hệ thống, lý do là vì đây vốn là hệ thống dành cho nhân vật nam, chỉ có thể ghép với những nhân vật nam trong cốt truyện, cùng lắm là tìm được vai nữ giả nam mà trong cốt truyện không viết rõ giới tính.
Ánh đèn đỏ xanh mờ ảo chớp nháy theo nhịp nhạc sôi động. Đường Kim ngước lên nhìn đám đông đang nhảy múa hỗn loạn, đưa tay lên ấn trán, rồi lách qua đám đông tiến về phía nhà vệ sinh.
Cô vốc hai vốc nước để tỉnh táo lại, ngước lên nhìn bản thân trong gương.
Sau khi bị cô chiếm hữu, dung mạo của cơ thể này sẽ dần dần đồng hóa, ngày càng giống bản thể của cô, nên Đường Kim chủ yếu nhìn cách ăn mặc.
Mái tóc dài, môi đỏ, và bộ sườn xám uyển chuyển.
Thế nào đây, lần này cuối cùng không để cô mặc thành nam phụ, nam pháo hôi hay nam phản diện rồi sao?
Cảm giác nghẹt thở lan tràn trong tim phổi, Đường Kim không kịp nghĩ ngợi nhiều, vịn tường bước ra ngoài.
Có người nhìn thấy cô trông có vẻ say, thậm chí muốn đến gần đưa cô đi. Đường Kim không khách sáo, tung cú đá vào hạ bộ, từng người một đều bị cô đánh gục.
Cuối cùng cũng ra được bên ngoài, Đường Kim thấy hơi đau đầu, nghĩ xem nên đi đâu để kiếm một bộ nam trang thay vào.
Cô lấy điện thoại từ túi nhỏ của thân thể ban đầu, tra bản đồ, rồi đi về phía cửa hàng quần áo gần nhất.
Nhưng mới đi được hai bước thì điện thoại lại reo.
Trên màn hình hiển thị tên là "Phu nhân." Đường Kim lục lại ký ức của thân thể này, sau đó bắt máy.
“Phu nhân.”
“Tiểu Đường à, là thế này, Niệm Niệm... chính là con trai ta, cháu còn nhớ không?”
“Hôm nay nó vừa về nước, ta suýt quên mất. Hiện nó đang lạc đường ở sân bay, ôi chao, đứa nhỏ này, bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa hết mù đường...”
“Khụ khụ, ta với chú Tần đều đang ở ngoài tỉnh, cháu có thể giúp ta đi đón nó được không?”
Vị phu nhân này tên là Bạch Ngôn Giai, là ân nhân của thân thể ban đầu, vị trí của bà trong lòng thân thể này rất quan trọng. Đường Kim không từ chối: “Được ạ.”
“Ai chà, vậy cảm ơn cháu nhé. Ồ, bên ta còn việc, vậy ta cúp máy trước nhé~”
“Đợi đã—” Đường Kim còn chưa kịp nói xong, đầu dây bên kia đã ngắt.
...Khoan đã, sân bay nào, người trông thế nào cũng không nói cho cô biết.
Cô đành nhắn tin hỏi lại, nhưng mãi vẫn không nhận được hồi âm.
Đường Kim đắn đo một chút, quyết định đi mua nam trang thay vào trước.
Cửa hàng quần áo nam gần quán bar này dĩ nhiên không có những bộ vest cao cấp, Đường Kim chọn một bộ áo hoodie và quần jeans đơn giản để thay.
Cô gọi xe, tiện miệng báo một tên sân bay, rồi dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Chú tài xế cứ nhìn cô qua gương chiếu hậu. Cuối cùng, ông không kiềm chế được mà lên tiếng: “Cháu trai đẹp, rốt cuộc cháu là nam hay nữ vậy?”
“Là nữ.”
“Ồ ồ, tôi đã bảo mà, cô gái xinh đẹp thật đấy! Khuya thế này đi sân bay là để đón ai sao?”
Đường Kim trò chuyện hời hợt với tài xế. Đang nói chuyện, điện thoại lại reo.
Cô liếc nhìn, là một số lạ.
Vừa bắt máy, một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Tôi là Tần Niệm.”
“Ai cơ?”
“...”
Đường Kim ho khẽ một tiếng: “…Xin lỗi, phu nhân chưa nói với tôi cậu ở sân bay nào.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi mới báo tên sân bay.
Đường Kim chỉ nói gọn: “Chờ ở cổng vào.”
Tần Niệm cúp máy, đứng tại sân bay, trong mắt thoáng qua vẻ bối rối.
Cổng vào... ở đâu?
Khi đến nơi, Đường Kim xuống xe, dặn tài xế chờ mình một lát để cô đi tìm người. Nhưng đi một vòng vẫn không thấy ai, cô đành phải gọi lại.
Đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức, Đường Kim lên tiếng: “Cậu đang ở đâu?”
“…Sân bay.”
“Sân bay nào?”
Bên kia lại im lặng.
Đường Kim cũng im lặng, một lúc sau cô nói: “Cậu tìm ai đó gần đó rồi đưa điện thoại cho họ.”
Tần Niệm không nói gì, nhưng một lát sau, một cô gái nhận điện thoại và “Alo” một tiếng.
Đường Kim trao đổi với người bên kia, rồi không hiểu sao Tần Niệm xuống máy bay mà lại lạc vào lối đi nối chuyến.
Đã vậy lối đi đó lại không có nhân viên, Đường Kim đành nhờ cô gái tốt bụng trả lại điện thoại cho Tần Niệm.
Cô mượn điện thoại của tài xế để tra sơ đồ sân bay, rồi qua điện thoại hướng dẫn Tần Niệm di chuyển.
Khoảng mười lăm phút sau, Đường Kim nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, mặc vest từ từ đi tới.
Người đàn ông rất cao, ước chừng khoảng một mét chín. Ngũ quan của anh ta sắc nét hơn người thường, đôi mắt sắc bén như thanh bảo kiếm rút khỏi vỏ, hàng mi dày khiến bóng mắt trông sâu thẳm.
Đôi mắt anh mang sắc xám, ánh nhìn lạnh lẽo, xa cách, vô hình trung tạo ra khoảng cách với người xung quanh.
Đường Kim vẫy tay với anh ta.
Anh ta mặc bộ vest chỉnh tề, khoác một chiếc áo choàng trên cánh tay, tay kia kéo vali, vài bước dài là đã đến gần.
“Tần tiên sinh?” Đường Kim hỏi lại cho chắc.
Tần Niệm gật đầu.
“Lên xe thôi.”
Tần Niệm đặt vali vào cốp xe rồi ngồi vào trong.
Đường Kim báo địa chỉ nhà họ Tần.
Tần Niệm trầm ngâm một lúc rồi lạnh lùng nói: “Mẹ tôi bảo tôi ở tạm với cậu trước.”
Đường Kim: ?
Đường Kim nhìn điện thoại, mới thấy tin nhắn Bạch Ngôn Giai vừa gửi tới.
Tin nhắn trên điện thoại nói rằng, trong biệt thự nhà họ Tần, tất cả người hầu đều đang nghỉ phép, Tần Niệm sống một mình không tiện, nên Bạch Ngôn Giai nhờ Đường Kim tạm thời tiếp nhận Tần Niệm trong vài ngày, chờ đến khi họ quay về thì Tần Niệm sẽ về lại nhà.
Đường Kim cất điện thoại, rồi báo cho tài xế địa chỉ khác.
Thân thể này có một căn nhà riêng, ba phòng ngủ và một phòng khách, đủ chỗ tiếp đón thêm một người. Hơn nữa, căn nhà này là Bạch Ngôn Giai tặng cho thân thể ban đầu, nên việc để con trai bà ở lại cũng không có gì để nói.
Trên xe, Đường Kim tranh thủ xem lại ký ức của thân thể ban đầu.
Thân thể này là một cô gái mồ côi, được Tần Thị tài trợ. Chủ tịch Tần Thị, Tần Đông và phu nhân Bạch Ngôn Giai đã giúp đỡ rất nhiều, thậm chí mời cô đến nhà ăn cơm.
Cô gái này luôn biết ơn, sau khi tốt nghiệp từ trường đại học hàng đầu, cô gia nhập Tần Thị. Qua nỗ lực của bản thân, cô đã trở thành trợ lý đặc biệt cho bộ phận kinh doanh, có thể trực tiếp tham gia vào các quyết định quan trọng của công ty.
Bạch Ngôn Giai rất thích cô, đặc biệt là khi con trai bà, Tần Niệm, đi du học để mở rộng thị trường quốc tế, bà thường xuyên mời cô đến nhà làm khách.
Sau đó, vì một lần công tác rất xuất sắc, Bạch Ngôn Giai đã thưởng cho thân thể ban đầu một căn nhà như một phần thưởng.
【Nhiệm vụ: Cứu vãn Tần Thị.】
Tần Thị là một tập đoàn lớn hoạt động chủ yếu trong lĩnh vực internet, đồng thời còn tham gia vào bất động sản, điện tử, giải trí, thậm chí là sinh học dược phẩm. Đây là một tập đoàn khổng lồ.
Tuy nhiên, ngay cả một tập đoàn lớn như vậy cũng không thể cạnh tranh nổi với hào quang của nam chính.
Cốt truyện của thế giới này cũng đã được chuyển cho Đường Kim.
Nói đơn giản, nam chính thích nữ chính, nhưng nữ chính trong lòng vẫn nhớ nhung "bạch nguyệt quang" của mình. Nam chính ghen tuông và bắt đầu đối đầu với "bạch nguyệt quang". Sau một loạt rắc rối, gia đình của "bạch nguyệt quang" bị hủy hoại, còn nam nữ chính cuối cùng sẽ có kết thúc hạnh phúc.
Cái "bạch nguyệt quang" đó chính là Tần Niệm. Vào cuối câu chuyện, Tần Thị bị nam chính làm cho suy yếu, tan rã.
Một tập đoàn lớn như vậy mà nói suy yếu là suy yếu, mà Tần Thị lại không hề vi phạm pháp luật hay quy định gì, thế giới này sao lại quá ưu ái nam chính như vậy?
Đường Kim xoa trán, có chút bất lực.
Tần Niệm trước đây mở rộng thị trường ở nước ngoài, lần này trở về là để chính thức tiếp quản công ty, vài ngày nữa sẽ bắt đầu làm việc tại công ty.
Taxi dừng lại, Đường Kim dẫn Tần Niệm vào nhà.
Như Bạch Ngôn Giai đã nói, cô và Tần Đông đang du lịch ở ngoài tỉnh, hai người ước chừng phải mất thêm một tháng mới về được thành phố A.
Đường Kim bước vào nhà, đặt túi đồ xuống, rồi tìm đôi dép dự phòng cho Tần Niệm.
Cô lấy ra một đôi dép mới, cỡ lớn nhất: “Cứ đi tạm đôi này trước nhé. Ngày mai tôi sẽ đi mua đôi vừa hơn.”
Tần Niệm cao gần một mét chín, nên cỡ giày của anh cũng rất lớn, ở đây cô không tìm được đôi nào đủ cỡ.
Tần Niệm nhìn đôi dép rõ ràng nhỏ hơn nhiều so với cỡ chân của mình, anh khẽ nói cảm ơn rồi đi luôn.
Thực ra, anh và Đường Kim đã gặp nhau trước đây.
Tần Đông và Bạch Ngôn Giai thỉnh thoảng sẽ đưa Tần Niệm đến cô nhi viện mà Tần Thị tài trợ để làm công tác tình nguyện. Những năm gần đây, anh cũng nghe Bạch Ngôn Giai nhắc đến tên Đường Kim, nhưng ấn tượng về cô trước giờ gần như không có gì.
Cho đến hôm nay.
Đầu tiên là đầu óc rất tỉnh táo, có thể dẫn anh ra khỏi sân bay chỉ bằng bản đồ mặt bằng qua điện thoại, rồi ngoại hình rất nổi bật.
Trông anh rất trẻ, mặc áo hoodie và quần jeans, như một sinh viên mới ra trường.
Làn da trắng, thân hình hơi gầy, rất đẹp trai, mái tóc dài đến gần eo rất hợp với khuôn mặt tinh tế của anh.
Tần Niệm ở nước ngoài cũng đã gặp nhiều người đàn ông để tóc dài, nên anh cũng không cảm thấy lạ lẫm với mái tóc dài của người này.
Đường Kim thấy anh nhìn mình, bèn mở miệng: “Phòng có sẵn giường phụ, cần tôi giúp gì không?”
“Không cần.”
“Ồ.” Anh lạnh lùng, Đường Kim cũng không có gì nhiệt tình: “Nếu muốn tắm thì trong tủ có dầu gội, sữa tắm chưa dùng qua, kem đánh răng và bàn chải cũng có, anh cứ tự dùng.”
“Ừ.”
Sau khi dặn dò xong, Đường Kim cũng không có gì cần nói thêm. Cô nhìn đồng hồ trên tay: “Nếu không có việc gì thì hôm nay...”
“Ục ục.”
Đường Kim ngừng lại một chút, Tần Niệm cũng dừng bước. Tuy nhiên, trên mặt anh không có gì biểu lộ, ánh mắt đen như mực lặng lẽ nhìn Đường Kim, giọng nói trầm thấp: “Xin lỗi, có gì ăn không?”
Đường Kim hạ tay xuống: “Có muốn ăn mì?”
“Ăn.”
“Có kiêng?”
“Không.”
Đường Kim gật đầu rồi quay vào bếp.
Khi Đường Kim đã vào trong bếp, Tần Niệm mới vuốt bụng, ngượng ngùng đỏ mặt.
Anh đứng một lát, sau đó bắt đầu trải giường và sắp xếp đồ đạc.
Khi lục vào đáy vali, anh tìm thấy một con gấu bông nhỏ màu nâu, vỗ nhẹ lên con gấu rồi trang trọng đặt nó ở đầu giường.
Sau khi suy nghĩ một chút, anh lại đắp chăn lên con gấu.
Khi đã xong việc, Tần Niệm bước ra phòng khách.
Phòng khách được trang trí khá đơn giản, không có quá nhiều đồ đạc. Anh nhìn qua một vòng rồi thấy túi đồ mà Đường Kim đã đặt vội khi vào, giờ đang rơi xuống đất.
Túi đồ mở ra, lộ ra một chiếc sườn xám hồng nhạt với những đường thêu tinh xảo.
*****
14/11/2024.