Edit: Vân Vũ
***
Sau lần thất bại thứ tư, Tần Niệm xoa nhẹ thái dương, đôi mắt xám không chớp lấy một cái, chăm chú nhìn chú gấu bông Teddy.
Một người một gấu cứ thế lặng lẽ nhìn nhau thật lâu.
Tần Niệm mím môi, cúi đầu, im lặng bước đi.
Đường Kim tựa vào lan can, nhìn người đàn ông cao lớn dưới lầu, như đang diễn một màn bi kịch chia ly đầy sướt mướt với chú gấu bông trong im lặng, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.
Cô chống cằm, nhìn Tần Niệm bước qua một bên ngồi xuống, sau đó lại tiếp tục dùng ánh mắt trông có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại đầy khao khát mà nhìn chú gấu bông.
Tần Niệm lặng lẽ ngồi một bên. Anh dự định chờ xem có ai giành được con gấu bông đó không, sau đó sẽ thử mua lại, hoặc đợi đến khi mọi người rời đi hết, anh sẽ hỏi nhân viên liệu họ có bán nó không.
Anh không bận tâm về cách sở hữu nó, anh chỉ đơn giản là muốn có con gấu bông đó.
Con gấu Teddy dường như đang nói với anh: “Tôi có đáng yêu không? Anh thích tôi chứ? Nhìn này, lông tôi cực kỳ mềm mại đấy, mau đưa tôi về nhà đi nào~”
Bàn tay anh siết chặt lại.
Thời gian đã muộn, đám đông dần tan, sự thất vọng hiện rõ trong ánh mắt Tần Niệm.
Anh nghĩ, nếu lát nữa cửa hàng không chịu bán gấu bông cho mình, anh nhất định phải xin một đường link... Không, như thế thì nó không còn là nó nữa…
Ngay lúc đó, một bóng dáng quen thuộc tiến đến đứng trước máy chơi game.
Người đó khoác một chiếc áo tắm, mái tóc dài được buộc gọn ra sau, để lộ chiếc cổ thon dài và xương quai xanh thấp thoáng, trông đẹp tựa như được điêu khắc từ ngọc. Nhiều người nhìn thấy người này liền sững sờ, không thể rời mắt.
Đường Kim bắt đầu nhấn vào trò chơi.
Trò chơi này cho phép người chơi quan sát các con số trong 10 giây, nhưng nếu người chơi chắc chắn mình đã nhớ, họ có thể bỏ qua khoảng thời gian đó và bắt đầu từ số 1, các số còn lại sẽ lập tức bị che đi.
Vì vậy, những người đứng xem chỉ thấy ngón tay trắng ngọc của cô ấy không hề do dự, những con số gần như vừa lóe lên đã bị cô chạm vào chính xác.
Chỉ chưa đầy một phút, cô đã đạt đến 120 điểm.
Sau khi đạt 120 điểm, cô không tiếp tục chơi nữa, mà chỉ tay về phía chú gấu bông cao đến một mét rưỡi ngay cả khi đang ngồi, rồi quay lại hỏi nhân viên: “Cho tôi hỏi, tôi có thể mang nó đi được chưa?”
"À... à? Được, được chứ... được mà..." Nhân viên sững sờ đến ngây người.
Đường Kim bước tới ôm lấy chú gấu Teddy. Ngay khi chạm vào, cô đã cảm nhận được sự mềm mại của nó, dù còn bọc một lớp nhựa, cô vẫn chắc chắn rằng nó nhất định rất dễ chịu khi chạm vào.
Cô ôm chú gấu bước về phía Tần Niệm. Nhìn Tần Niệm đang trông mong từng giây, ánh mắt cô thoáng qua nét cười, rồi biến mất rất nhanh.
Cô dường như không nhận ra ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Tần Niệm, bèn nghiêng đầu hỏi anh với vẻ ngạc nhiên: “Tần tổng, sao anh lại ở đây? Chưa nghỉ ngơi à?”
Ánh mắt Tần Niệm gần như dính chặt vào chú gấu bông. Anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nếu là người khác thắng được thì còn tính, nhưng đây lại là Đường Kim, cấp dưới của anh… Anh thật sự không đủ mặt mũi để mua lại từ tay cô.
"Trợ lý Đường cũng nên nghỉ sớm đi." Anh đứng dậy, gật đầu hờ hững với cô, rồi quay người bước đi.
Khi quay lưng lại, ánh mắt Tần Niệm tối sầm đầy thất vọng.
Nhìn bóng lưng anh, Đường Kim càng nhịn không được mà muốn bật cười.
Ngày hôm sau, ba người lên chuyến bay hạng nhất trở về thành phố A. Đường Kim phải nhồi nhét, ép tới ép lui mới thành công nhét được chú gấu bông vào chiếc vali thứ hai và mang lên máy bay.
Khi thấy cô ấn chú gấu đến móp méo để đóng vali, Tần Niệm nhíu mày sâu kín.
Tiểu Dương đứng bên cạnh nhìn mà không hiểu chuyện gì, còn Đường Kim thì vờ như không thấy.
Xuống máy bay, Đường Kim lập tức giải phóng cho chú gấu. May mắn thay, nhờ chất liệu đàn hồi cực tốt, chú gấu không bị biến dạng chút nào. Đường Kim bèn ôm chú gấu đi cùng Tần Niệm về nhà.
Chuyến bay họ chọn là vào buổi chiều, nên khi cả hai về đến nơi thì trời cũng đã tối. Đường Kim tiện tay ném chú gấu lên sofa, rồi kéo vali về phòng.
Tần Niệm lặng lẽ nhìn chú gấu bông lớn bị Đường Kim tùy tiện ném lên sofa, ánh mắt trống rỗng. Anh đứng bất động hồi lâu, rồi cuối cùng bước từng bước nặng nề về phòng.
Nó giờ đã là gấu của người khác rồi.
Về đến phòng, Tần Niệm ôm chặt lấy chú gấu nhỏ của mình, nhưng trong đầu lại không ngừng nghĩ về chú gấu lớn kia.
Đường Kim lại ném nó lên sofa như thế…
Chắc chắn nó sẽ cảm thấy rất cô đơn…
Sau khi tắm xong, Tần Niệm nằm lên giường, trở mình hết lần này đến lần khác mà vẫn không thể nào chợp mắt.
Anh nghĩ đến việc mình mãi chẳng thắng nổi trò chơi đó, nghĩ đến Đường Kim giành được chú gấu bông nhưng lại không trân trọng, nghĩ đến món đồ chơi mà anh yêu thích bị người khác vứt sang một bên, nghĩ rằng anh chẳng thể làm gì để đưa nó về với mình.
Ôm chú gấu nhỏ trong tay, lòng anh buồn bực khôn nguôi.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Niệm khựng lại. Căn nhà này chỉ có hai người họ, người gõ cửa chắc chắn là Đường Kim.
Anh chậm rãi ngồi dậy, từ tốn bước đến cửa, kéo hé một khe nhỏ. Dưới ánh sáng vàng nhạt từ căn phòng phía sau, mái tóc đen buổi sáng vuốt ngược giờ buông xuống, che khuất một phần gương mặt.
Giọng anh lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”
Đường Kim giơ chú gấu bông trong tay ra.
"Anh có muốn không?" Cô đưa chú gấu lớn về phía anh.
Anh có muốn không? Muốn không? Không?
Muốn!
Chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, Tần Niệm nhất thời choáng váng. Anh cố kìm nén cơn thôi thúc muốn lập tức giật lấy chú gấu, giọng trầm thấp: “…Tại sao lại đưa cho tôi?”
Đường Kim hơi nghiêng đầu: “Không phải anh rất thích nó sao?”
Tần Niệm im lặng. Bỗng, anh nhớ đến ánh mắt thoáng qua nét cười của Đường Kim khi cô ôm chú gấu bước về phía anh.
Thì ra, ngay lúc đó Đường Kim đã…
Tim anh bất giác đập nhanh hơn.
"Muốn không?" Đường Kim nắm hai tay của chú gấu Teddy lớn, khẽ lắc lư trước mặt anh. Đôi mắt sáng màu phản chiếu ánh đèn trong phòng, tỏa ra ánh sáng lung linh như pha lê: “Nó cũng rất thích anh đấy.”
Tần Niệm cố đè nén khóe môi đang muốn nhếch lên, chậm rãi đưa tay ra, ánh mắt sắc bén thường ngày giờ cũng dịu đi: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn. Ngủ ngon.”
“…Ngủ ngon.”
Tần Niệm đứng đó một lúc lâu, rồi mới đóng cửa lại, ôm chú gấu bông khổng lồ quay về giường.
Tim anh đập nhanh đến kỳ lạ.
Anh ôm chú gấu mềm mại, đáng yêu đúng như tưởng tượng, gương mặt lạnh lùng đối diện với gương mặt tròn trịa của chú gấu. Sau một hồi im lặng, anh bất ngờ đổ người nằm xuống giường, ôm chú gấu lăn qua lăn lại, đến khi dừng lại thì khuôn mặt đã đỏ bừng nhìn gấu lớn.
Xung quanh anh như có những bông hoa nhỏ đang nở rộ trong niềm vui.
Tim đập loạn nhịp, Tần Niệm không kìm được cong môi cười, ánh mắt khóa chặt vào chú gấu lớn, niềm vui lan tỏa không thể diễn tả bằng lời.
— “Nó cũng rất thích anh đấy.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Đường Kim bất chợt vang lên trong đầu, khiến tai Tần Niệm nóng ran. Anh đưa tay xoa nhẹ phần vành tai đang đỏ bừng.
Ôm chặt chú gấu bông, anh lật người nằm nghiêng, ánh mắt nhìn lên trần nhà, nhưng trong tâm trí lại hiện lên hình ảnh Đường Kim đang ôm chú gấu, vẫy tay về phía anh. Đôi mắt sáng màu tựa như bảo thạch, lấp lánh đến mê hoặc.
Không nghĩ ngợi thêm, Tần Niệm nâng chú gấu lớn lên, chăm chú ngắm nghía hồi lâu, rồi hài lòng ôm chặt lấy nó, ngủ một giấc thật ngọt ngào.
Tần Niệm vốn ngủ rất sâu và hiếm khi mơ, nhưng đêm nay lại có một giấc mơ lạ lùng.
Trong mơ, khung cảnh huyền ảo đến khó tả, nhưng duy nhất một gương mặt hiện lên rõ nét.
Một mỹ nhân mặc xường xám ôm sát, đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ, đứng trước mặt anh. Người đó ôm một chú gấu Teddy khổng lồ, nhẹ nhàng lắc lư hai tay của nó. Giọng nói thì thầm: “Nó rất thích anh đấy.”
Đôi mắt màu nhạt ấy như đang tan chảy, dường như muốn nhấn chìm anh trong sự dịu dàng ấy.
Đôi môi tựa cánh hoa hé mở: “Tôi cũng thích anh…”
Buổi sáng, Tần Niệm bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc.
Tần Niệm nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, rồi nghe thấy một giọng nói mơ hồ từ ngoài cửa vọng vào: “Tần tổng, đến giờ dậy rồi.”
Anh vô thức đáp: “Không…”
Bên ngoài, giọng nói hơi ngừng lại một chút, rồi tiếp tục với âm thanh rõ ràng hơn: “Ngài bị ốm sao? Cần xin nghỉ không?”
Tần Niệm đột ngột tỉnh táo lại.
Anh ngồi bật dậy, định đứng dậy nhưng lại đột ngột cứng đờ, giống như một bức tượng không thể nói chuyện.
Sau một lúc lâu, Tần Niệm mới khàn khàn lên tiếng: “Tôi cảm thấy hơi không khỏe, cậu cứ đi làm trước đi.”
Đường Kim nghĩ một chút về khả năng lạc đường của anh, rồi nói: “Được rồi. Khi nào ngài định đi làm thì gọi điện cho Tiểu Dương, bảo cậu ấy đến đón, đừng tự mình ra ngoài.”
“Bữa sáng ở trên bàn đấy, nhớ ăn.”
Tần Niệm mơ màng đáp lại.
Ngoài cửa, âm thanh bước chân vang lên, rồi có tiếng mở cửa và đóng cửa, sau đó căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Tần Niệm nhìn chú gấu Teddy khổng lồ rơi xuống chân giường, một lúc lâu, khuôn mặt anh lộ rõ sự bối rối và lúng túng.
Anh đưa đầu vào vòi nước, vặn mạnh, để dòng nước lạnh xối vào mặt, làm tan biến hết những cơn buồn ngủ còn sót lại.
Sao anh lại mơ thấy Đường Kim…
Tần Niệm không thể hiểu nổi, cuối cùng đành đổ đầy nước vào bồn rửa tay rồi nhấn đầu mình vào trong.
Một lúc sau, anh mới từ từ ngẩng đầu lên.
Những cảm xúc lạ lẫm ập đến nhanh chóng, không kịp lý giải, giờ đây anh mới nhận ra, thật ra nhịp tim tăng vọt tối qua không phải vì chú gấu đã lấy được, mà là vì…
Cái người đưa gấu cho anh.
Nhưng... Đối phương là…
Tần Niệm im lặng một lúc, rồi lại cúi đầu chìm vào làn nước.
*****
Tui mới sinh viên a. Viết 2 bộ, xong một ngày dịch 3 bộ thì mỗi ngày 1 chương là giới hạn rùi á.
16/11/2024.