Edit: Vân Vũ

***

Đường Kim bị đánh thức bởi tiếng "cốc cốc cốc" không ngừng vang lên.

Sau một đêm vận chuyển yêu lực, tâm trạng Đường Kim không mấy tốt đẹp. Cô kéo cửa ra, nhìn đám thực tập sinh và máy quay đứng bên ngoài, chân mày hơi nhíu lại: “Có chuyện gì?”

Mấy thực tập sinh đứng phía trước trông thấy sắc mặt có phần lạnh nhạt của Đường Kim, không hiểu sao lại đột nhiên nghẹn lời, chẳng thốt nổi một câu.

Một thực tập sinh đứng xa phía sau, không hiểu vì sao đám người phía trước lại im lặng, liền cất giọng: “Khúc Chung bị sốt cao, đã được đưa vào bệnh viện rồi. Không phải cậu ấy ở chung với cậu sao? Cậu không biết à?”

Đường Kim nhíu mày, suy nghĩ một lát mới mơ hồ nhớ ra rằng sáng sớm nay, Khúc Chung hình như đã gắng sức tự mình ra ngoài.

“Chúng tôi giờ định đến bệnh viện, cậu có muốn...”

Đường Kim cau mày, giọng điệu lạnh nhạt: “Không đi.”

Nói xong, cô dứt khoát đóng sập cửa lại, âm thanh vang lên khiến mấy camera man bên cạnh giật mình.

Cả đám người đều đứng ngây ra.

Người này không thấy máy quay đang ở đây à?

Cuối cùng, một thực tập sinh là người phản ứng lại đầu tiên, nói: “Có lẽ cậu ấy vẫn chưa tỉnh ngủ. Chúng ta đi gọi người khác trước đi.”

Có người lên tiếng xoa dịu, cả nhóm liền cười cười nói nói, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

---

"Không sao, chỉ là sốt nhẹ thôi, truyền xong hai chai này là có thể xuất viện rồi." Y tá vừa nói vừa trao đổi với Doãn Bình Tề.

Khúc Chung nhìn Doãn Bình Tề đi tới, trên mặt không hề có vẻ hối lỗi hay chột dạ, ngược lại còn nhíu mày hỏi: “Cậu làm gì vậy? Sao hôm qua không nghe điện thoại?”

Bàn tay Khúc Chung giấu dưới chăn không kìm được siết chặt lấy ga giường, cậu cúi mắt xuống, che giấu cảm xúc đang dâng trào trong đáy mắt, khàn giọng đáp: “Hôm qua cơ thể khó chịu, về đến nơi liền ngủ luôn.”

Doãn Bình Tề nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, sau đó mới cất tiếng: “Khúc Chung, cậu cũng biết công ty đã ký hợp đồng đánh cược rồi. Nhưng bây giờ thứ hạng của cậu chỉ đứng thứ ba, mà chỉ có hạng nhất mới được làm center khi debut. Đừng nhìn hiện tại mà nghĩ khoảng cách giữa hạng nhất, nhì, ba không lớn, sau khi ra mắt rồi, sự khác biệt đó sẽ là trời vực.”

Hắn tỏ ra như thể đang tận tình khuyên bảo: “Cậu không thiếu thực lực, chỉ thiếu một chút hỗ trợ thôi. Tôi giới thiệu nhà tài trợ cho cậu, cũng chỉ mong cậu giao thiệp với họ một chút, đó cũng là vì muốn tốt cho cậu.”

Khúc Chung muốn vớ ngay chiếc cốc ở đầu giường, ném thẳng vào mặt hắn.

Nhưng cuối cùng, cậu chẳng làm gì cả.

“Thôi, chuyện nhà tài trợ để vài ngày nữa nói. Bây giờ trong đoàn chương trình có người đang chờ bên ngoài. Truyền xong, cậu tự quay về căn cứ với họ đi.”

Doãn Bình Tề đi được nửa đường thì chợt dừng lại, đập nhẹ vào trán như vừa nhớ ra điều gì: “À đúng rồi, nhà sản xuất chương trình các cậu tham gia ấy, sáng nay bị lộ chuyện ngoại tình với một tiểu hoa. Hiện giờ cư dân mạng đều đang chỉ trích, cậu nhớ để ý chút.”

“... Biết rồi.”

Doãn Bình Tề rất bận rộn. Dưới trướng hắn có không ít nghệ sĩ, nên chẳng mấy chốc đã vội vàng rời đi.

Chờ hắn đi khỏi, Khúc Chung lập tức vớ lấy chiếc gối bên cạnh ném mạnh ra xa.

Cơn giận dữ bị đè nén khiến cả người cậu khẽ run rẩy. Phải mất một lúc lâu, cậu mới buông thõng tay xuống, cảm giác bất lực sâu sắc quấn lấy cơ thể, gần như nhấn chìm mọi giác quan.

Hít thở một hồi lâu, Khúc Chung đứng dậy, gương mặt vô cảm nhặt lại chiếc gối bị ném đi.

Chỉ là gặp phải một tên khốn thôi mà? Từ nhỏ đến lớn, cậu đã gặp bao nhiêu kẻ như thế rồi, có gì đáng để bận tâm chứ?

Trên đầu giường có một tờ phiếu xét nghiệm, Khúc Chung đã xem qua. Bên trong không hề phát hiện bất kỳ thành phần thuốc bất thường nào. Trên cơ thể cậu cũng vậy, sạch sẽ trắng trẻo như đậu phụ, không có bất kỳ dấu vết khả nghi nào.

Nếu không phải đau nhức ở hông đến mức không chịu nổi, cậu gần như đã nghĩ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Dẫu rất muốn xem như chẳng có gì xảy ra, nhưng…

Chẳng qua chỉ là ngủ một giấc thôi mà, thời đại này rồi, có gì đáng để buồn?

Khúc Chung cảm thấy sống mũi cay cay, cậu nhanh chóng đưa tay quệt qua mắt, rồi vùi đầu vào gối.

Không có máy quay nào ở đây, đừng lãng phí nước mắt vào lúc này.

Ngón tay cậu vô thức siết chặt lấy tờ phiếu xét nghiệm trong tay.

---

Đường Kim ngủ một mạch đến tận chiều mới rời phòng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, đám thực tập sinh đã quay về. Có lẽ vì chuyện sáng nay, vừa bước vào đại sảnh dùng bữa, coi đã nhận ra vài ánh mắt đang lén lút quan sát mình.

Đường Kim chống cằm, thỉnh thoảng xoay chiếc dĩa trong đĩa mì ý trước mặt một cách hờ hững.

Ánh nắng chiều có phần gay gắt, thường thì trong ánh sáng như vậy, da người dễ lộ ra khuyết điểm. Nhưng khi ánh sáng chiếu lên cô, dường như lại biến thành phông nền hoàn hảo để tôn lên vẻ đẹp ấy.

Đám người nhìn mãi, rồi quên mất mục đích ban đầu. Chỉ đến khi cô đứng dậy rời đi, bọn họ mới bừng tỉnh, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy một cảm giác nặng nề trào dâng trong lòng.

Người này... ngoại hình thực sự quá xuất sắc.

Ngũ quan tinh xảo đến mức mơ hồ giữa nam và nữ, cấu trúc xương hoàn mỹ, dáng người cao gầy thanh thoát nhưng không hề yếu đuối… Đặc biệt là đôi mắt màu nhạt kia, khiến người ta không tài nào rời đi được.

Khi những tia sáng vụn vỡ phản chiếu vào đôi mắt màu nhạt ấy, trông như một viên pha lê chứa cả dải ngân hà vàng óng bất ngờ rơi xuống đất. Ngân hà bắn tung, ánh sáng xoay chuyển và tan vỡ, tạo nên vẻ đẹp vừa mộng ảo vừa rung động lòng người.

Nếu lần này chương trình thực sự giữ lại cảnh quay của Đường Kim, chắc chắn sẽ có người chỉ trích, nhưng lượng người hâm mộ cũng sẽ tăng vọt.

Chương trình hiện vừa chỉnh sửa xong tập thứ hai để chuẩn bị phát sóng, bây giờ đang quay tập ba. Người này chỉ cần có thêm chút thời lượng lên hình thôi, chắc chắn sẽ nổi như diều gặp gió…

Trong khoảnh khắc ấy, tâm tư của rất nhiều người bỗng rối bời.

Nhưng thực tế, bất kể họ nghĩ gì, Đường Kim lại chẳng hề có hứng thú với việc ra mắt. Tiếc rằng, lời này nói ra, e là chẳng ai tin.

Sau buổi quay, nhóm thực tập sinh trở lại căn cứ. Trong ký túc xá bốn người, ai nấy đều chưa quen thân, nên khi Đường Kim về phòng cũng chẳng nói gì, chỉ tiếp tục nằm ngủ.

Sáng hôm sau, ngủ đủ giấc, Đường Kim dậy sớm đến nhà ăn.

Cô lấy phần ăn rồi ngồi xuống bên cửa sổ, lười nhác chống cằm, lẩm bẩm: “Bảo sao nam chính trong tiểu thuyết không phải người thường, một đêm bảy lần mà sáng hôm sau vẫn lên sân khấu hát nhảy như thường… Hay là kiếm anh ta học hỏi chút bí quyết nhỉ.”

Câu "một đêm bảy lần vẫn hát nhảy" này rõ ràng đang nói đến nam chính trong cốt truyện, Xử Hành.

Hệ thống kéo dài giọng, chế nhạo: [Một yêu tinh như cô mà còn không bằng loài người, thế mà cũng dám mở miệng, ha ha.]

Những lời này tất nhiên chỉ nhằm châm chọc cô. Việc vận hành yêu lực không chỉ tiêu hao sức mạnh trong cơ thể mà còn tổn hao cả tinh thần, vô cùng mệt mỏi.

Đường Kim không đáp lại, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Khúc Chung cùng vài thực tập sinh khác vừa bước vào.

Trong một căn tin trống người, Đường Kim ngồi một mình trông vô cùng nổi bật. Ánh mắt của nhóm người gần như ngay lập tức đổ dồn về phía cô.

Đường Kim khựng lại một chút, sau đó thu ánh nhìn về, tiếp tục thong thả dùng bữa.

Khúc Chung mím môi, cũng thu ánh mắt lại, không có phản ứng gì mà lặng lẽ đi ngang qua bàn của Đường Kim.

Hôm nay họ sẽ bốc thăm chọn bài hát cho lần công diễn đầu tiên. Sau khi ăn sáng xong, Đường Kim tiện tay mang về thêm phần ăn sáng cho ba người bạn cùng phòng.

“Bữa sáng, ai muốn không?”

“Muốn!”

“Wow, tốt quá. Cảm ơn nhé!”

Người vẫn còn cuộn mình trên giường cũng thò đầu ra: “Để lại cho tôi một phần!”

“Thôi nào, Chu Tuyển, dậy nhanh đi! Sắp muộn rồi, xem cậu định làm gì.” Đoạn Duy hướng lên tầng trên hét một câu, rồi quay sang Đường Kim: “Hôm qua cậu bị sao thế? Không sao chứ?”

Đường Kim ngồi xuống chỗ của mình, cầm lấy một quả táo bắt đầu gọt vỏ, nhàn nhạt đáp: “Không sao, chỉ là ngủ không được ngon thôi.”

Địch Quang Huỳnh nghe vậy liền nhìn cô một chút: “Cảm cúm à? Có cần pha ít thuốc uống không?”

“Thật sự không sao.” Đường Kim không muốn nghe thêm câu hỏi nào nữa, liền chuyển chủ đề: “Ăn táo không?”

Địch Quang Huỳnh nhìn quả táo trên tay cô, hơi bất ngờ: “Thỏ à?”

Đường Kim chỉ tiện tay gọt táo, thấy ánh mắt Địch Quang Huỳnh như phát sáng liền đưa cho cậu.

Nhân vật của Địch Quang Huỳnh trong chương trình vốn gắn liền với hình ảnh thích thỏ con, nên cậu suy nghĩ một chút rồi cũng không từ chối, mỉm cười với Đường Kim: “Cảm ơn nhé.”

Sau bữa sáng, cả nhóm cùng nhau đến trường quay.

Chỗ ngồi dành cho thực tập sinh lần này khá tùy ý, chỉ là những bậc thang đơn giản. Những ai quen thân, cùng phòng, hoặc cùng công ty, tự nhiên ngồi chung với nhau.

Chẳng bao lâu, PD* (giám đốc sản xuất) xuất hiện.

* Vân Vũ nghĩ cái này là MC mới đúng chứ nhỉ.

PD của họ là Sở Giang, một ngôi sao tuyến đầu đang cực kỳ nổi tiếng. Sở Giang xuất thân từ nhóm nhạc nam, nhưng sau khi rời nhóm và hoạt động solo, danh tiếng của anh tăng vọt. Với lượng fan chân chính lên đến hàng chục triệu, anh cũng chính là một trong những nguồn lưu lượng lớn nhất của chương trình.

“Đủ hết chưa?” Sở Giang đứng trước mặt tất cả mọi người, cất giọng hỏi.

“Đủ rồi.” Một vài thực tập sinh xếp hạng cao chủ động trả lời.

“Vậy thì hôm nay chúng ta bắt đầu thôi.” Sở Giang cúi đầu nhìn qua thẻ chương trình rồi bắt đầu giải thích những việc tiếp theo sẽ làm.

Họ đã quay đến tập ba, dự kiến sẽ bắt đầu buổi công diễn đầu tiên từ tập năm, hôm nay sẽ là buổi bốc thăm chia nhóm.

Những thành viên đứng trong top 10 có thể tự chọn nhóm cho mình, bao gồm vocal, dance và rap, còn những người khác sẽ phải bốc thăm.

Nhiều người bắt đầu lo lắng vì sợ mình sẽ rơi vào nhóm không phải sở trường.

Quá trình bốc thăm diễn ra theo thứ tự xếp hạng, mãi cho đến khi đến lượt Đường Kim, xếp hạng 78. Cô đứng dậy, bước đến thùng bốc thăm, khiến nhiều người bắt đầu cảm thấy bối rối.

Người này từ đâu xuất hiện thế? Sao trước giờ chẳng thấy có ai chú ý đến người này…

Ngay cả đạo diễn cũng cảm thấy thắc mắc, quay sang hỏi trợ lý đạo diễn bên cạnh: “Cậu ta là ai vậy?”

“Chắc là một thực tập sinh cá nhân...”

“Xếp hạng của cậu ta sao lại thế này?”

“À... là do bình chọn của người hâm mộ...”

"Thế mà xếp hạng có 78 à?" Đạo diễn bắt đầu thấy đau đầu: “Khán giả mắt nhìn thế nào vậy? Khi lên sóng, chắc lại bị chê chúng ta không cho cậu ta lên hình.”

Trợ lý đạo diễn cũng không biết phải nói gì, mới chỉ chiếu được hai tập, mà những cảnh quay họ cho đã khá công bằng, đặc biệt là ngay từ đầu mỗi người đều có video giới thiệu cá nhân.

Trợ lý đạo diễn nghĩ đến điều gì đó, liền tìm video giới thiệu của Đường Kim.

Vẫn là gương mặt ấy, vẫn là người đó.

"Chào mọi người, tôi là Đường Kim." Chàng trai cúi đầu: “Tôi là thực tập sinh cá nhân, đến từ... tài năng tôi thể hiện là...”

Trong video, chàng trai thành thật biểu diễn một đoạn vũ đạo.

Mặc dù không phải quá nổi bật, nhưng chắc chắn không có sai sót nào, nhưng... gương mặt này đã đủ để giúp cậu ta nhận được rất nhiều phiếu bầu. Dù sao thì chương trình này trong hai tập đầu chỉ toàn là nhìn mặt thôi.

Trợ lý đạo diễn nhìn Đường Kim vừa rút thẻ dance, không nói gì, chỉ lặng lẽ quay lại vị trí của mình dưới ánh mắt tò mò của mọi người, trong lòng thầm nghĩ: Nhưng sau tập này, có lẽ sẽ phải bắt đầu thể hiện nhiều hơn, có thể sẽ tăng thêm một chút cảnh quay để đẩy mạnh độ nóng cho chương trình.

Sau khi chia nhóm xong, họ tiếp tục chọn bài hát. Vẫn là những thực tập sinh trong top 10 được phép tự chọn bài hát, còn những người khác phải bốc thăm.

Đường Kim lơ đãng rút một tờ giấy, nhìn qua rồi hạ mắt xuống.

Cô ngẩng đầu, tìm kiếm bài hát mình vừa rút được.

Rồi ánh mắt cô vô tình gặp phải ánh mắt của Khúc Chung, người đang đứng dưới tấm bảng của bài hát đó.

*****

01/12/2024.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play