Edit: Vân Vũ
***
Đường Kim bước tới chỗ Khúc Chung đứng.
Dù không cố ý nhìn cũng dễ dàng nhận ra một người nào đó đang đứng với dáng vẻ cứng nhắc, không biết phải làm gì.
Những người khác thì không sao, họ chủ động chào đón Đường Kim, nói những lời thân thiện.
Đường Kim khẽ gật đầu, rồi chọn đứng về phía cuối hàng.
Nhóm của họ được định vị là nhóm nhảy. Bảy người, ngoài Khúc Chung ra còn có Vương Thất Thiên xếp hạng 6 và Mông Tuấn Kiệt xếp hạng 21. Những người còn lại thì không có thứ hạng cao, mà thấp nhất chính là Đường Kim, hạng 78.
Sau khi phân nhóm xong, họ nhanh chóng di chuyển đến phòng tập để xem video vũ đạo và luyện các động tác.
Xem xong video, việc đầu tiên cần làm là phân chia vị trí.
Vương Thất Thiên dù có thứ hạng cao, nhưng sở trường lại là rap, nên vị trí center cùng đội trưởng không có gì tranh cãi đã rơi vào tay Khúc Chung.
Công ty của Khúc Chung xây dựng hình tượng cho cậu là một người dịu dàng, chăm chỉ và khiêm nhường. Tuy nhiên, trong nhóm này ngoài cậu ra, thật sự không ai có đủ khả năng đảm nhận vị trí center, nên Khúc Chung không từ chối thêm nữa, chỉ mỉm cười nói: “Vậy tạm thời để tôi đảm nhận vị trí center trước nhé.”
Phân chia xong vị trí, cuối cùng họ cũng bắt đầu bước vào trọng tâm. Khúc Chung hỏi: “Trong nhóm có ai giỏi tập động tác theo video không?”
Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Dù nhóm này có vị trí định hình là dancer, nhưng tất cả đều ngầm thừa nhận rằng không ai có thể vượt qua Khúc Chung.
Khúc Chung cầm lấy video, nhẹ nhàng nói: “Vậy để lát nữa tôi tập trước một chút. Sau đó sẽ có giáo viên đến hướng dẫn, mọi người trước tiên cứ học thuộc lời bài hát đã.”
Ngoài phần lời cố định của vị trí center, các phần lời khác đều được phân chia tự do, ai hát cũng được. Mặc dù lời bài hát không dài, nhưng ai tranh được câu nào thì tranh. Khúc Chung không thiên vị, cố gắng phân bổ đều cho mọi người.
Khi đến lượt Đường Kim, Khúc Chung cúi xuống nhìn tờ giấy lời bài hát, ngón tay vô thức hơi co lại. Cậu giữ giọng bình thường nhất có thể: “Đường Kim, cậu hát từ... đến... được không?”
“Được.”
Khúc Chung ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy Đường Kim chống cằm nhìn vào lời bài hát, dường như chẳng để ý gì đến cậu.
Khúc Chung âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mông Tuấn Kiệt tò mò hỏi: “Đường Kim, vị trí ban đầu của cậu là gì vậy?”
Đường Kim chỉ được xếp loại D, mọi người trong nhóm cũng không thân thiết với cô.
Đường Kim suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có lẽ là dancer.”
Vì giáo viên vũ đạo vẫn chưa đến, cả nhóm quyết định thử hát lời bài hát trước. Khúc Chung ban đầu có chút căng thẳng không rõ nguyên do, nhưng khi mọi người bắt đầu luyện tập, cảm giác lo lắng của cậu dần dịu xuống.
Đường Kim từ khi cố tình hạ thấp sự hiện diện của mình, cô gần như trở nên vô hình trong nhóm.
Khi giáo viên vũ đạo đến và bắt đầu phân chia vị trí, tranh cãi đầu tiên nhanh chóng nổ ra.
Dù sao đây cũng là một ca khúc vũ đạo mạnh mẽ và đầy kịch tính, mọi người ít nhiều đều có cơ hội biểu diễn. Tuy nhiên, vị trí càng gần center thì càng được chú ý nhiều hơn.
Cuối cùng, vị trí đứng được sắp xếp dựa theo thứ hạng. Dù có người không hài lòng nhưng chẳng ai dám thể hiện điều đó trước máy quay, nên họ nhanh chóng bước vào buổi tập luyện.
Đường Kim nhảy không mấy tập trung, nhưng khi giáo viên vừa rời đi, người đứng cạnh cô suốt buổi lập tức mở miệng: “Đường Kim, cậu giỏi thật đấy, lần đầu mà đã theo kịp, không sai động tác nào.”
Dù thái độ của cô khá hời hợt, nhưng quả thực không mắc lỗi nào.
Nhóm này cơ bản kỹ năng không quá tốt. Giáo viên vũ đạo đã hướng dẫn ba lần, nhưng khi rời đi, người có thể hoàn thành bài nhảy trọn vẹn chỉ có mỗi Khúc Chung. Tuy nhiên, để một mình cậu hướng dẫn cả nhóm thì rõ ràng không dễ dàng chút nào.
Khúc Chung cầm tờ giấy lời bài hát trong tay, gần như sắp vò nát. Cậu hít một hơi thật sâu, sau đó bước về phía Đường Kim: “Đường Kim... có thể phiền cậu nhảy lại một lần nữa được không?”
Đường Kim: …
Đến lúc này, việc giả vờ không biết nhảy đã chẳng còn ý nghĩa gì.
Sau khi nhảy lại một lần, cô lập tức bị kéo lên phía trước để dẫn động tác cho cả nhóm.
Vương Thất Thiên, vốn tính cách vô tư, không suy nghĩ nhiều liền hỏi: “Đường Kim, hay là cậu đổi sang một vị trí khác đi?”
Ban đầu, vị trí của Đường Kim là ở rìa ngoài cùng.
Không khí chợt thay đổi, bởi nếu cô bước vào trung tâm, những người khác sẽ phải nhường chỗ, đứng lùi ra ngoài.
“Không cần đâu.”
Câu trả lời của Đường Kim khiến không khí nhanh chóng dịu xuống, trở lại thoải mái như trước.
Quá trình luyện tập thực sự nhàm chán. Chênh lệch trình độ trong nhóm quá lớn, Khúc Chung nhanh chóng nắm vững bài nhảy, nhưng những người khác thì không, chỉ có thể tiếp tục cố gắng luyện tập.
Suốt cả buổi sáng, đến trưa thì hầu hết mọi người đều đói đến mức hoa mắt chóng mặt, vì vậy tất cả nhanh chóng lau mặt sơ qua rồi cùng nhau đến nhà ăn.
Nhà ăn của trung tâm khá tốt, lại không cần phải xếp hàng.
Sau khi lấy đồ ăn, cả nhóm cùng ngồi chung một bàn. Không hiểu sao, Đường Kim và Khúc Chung lại bị dồn vào ngồi đối diện nhau.
Khi không phải tập trung vào việc luyện tập, Khúc Chung bắt đầu mất bình tĩnh.
Đặc biệt là khi vừa ngồi xuống, cậu vô tình đá phải chân Đường Kim dưới gầm bàn. Ngay lập tức, Khúc Chung trở nên cứng đơ, mặt ngày càng đỏ, đầu càng cúi thấp hơn.
Đường Kim nhìn biểu hiện luống cuống của cậu, tự nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên, thậm chí còn ăn ngon miệng hơn thường ngày.
"Đường Kim!" Một giọng nói vui vẻ bất ngờ vang lên.
Đường Kim ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Địch Quang Huỳnh đang cầm một khay thức ăn bước về phía cô từ phía sau.
Cậu ta vui mừng chạy đến sau lưng Đường Kim, sau đó đưa khay trong tay về phía cô: “Trả lại cậu này.”
Đường Kim liếc nhìn, là vài miếng trái cây được tỉa thành hình thỏ. Tuy nhiên, không phải loại thỏ tinh xảo cô từng làm, mà chỉ là những đường cắt đơn giản tạo hình.
“Cảm ơn.”
"Không cần cảm ơn đâu." Địch Quang Huỳnh cười rạng rỡ, còn làm một cái mặt quỷ với cô trước khi rời đi. Cũng chẳng ai để ý đặc biệt đến bọn họ.
Đường Kim đặt khay trái cây trước mặt, tiếp tục ăn cơm.
Nhưng chỉ một lát sau, cô nhận ra Khúc Chung đối diện dường như đang nhìn chằm chằm vào khay trái cây trước mặt mình.
Đường Kim im lặng, cầm nĩa xiên một miếng trái cây lên.
Khúc Chung bị hành động của Đường Kim kéo lại từ suy nghĩ, vô thức theo dõi tay cô.
Đường Kim nhìn vào đôi mắt sáng trong của cậu, không biểu lộ cảm xúc gì, rồi thản nhiên đưa miếng thỏ vào miệng, nhai kêu rôm rốp, rồi nuốt một hơi.
Khúc Chung: …
Không hiểu sao, người ngồi gần Đường Kim và Khúc Chung bỗng cảm nhận được một không khí kỳ lạ đang lan tỏa, và dần dần, những người trước đó vẫn còn trò chuyện vui vẻ bỗng im bặt.
Một lúc lâu sau, Vương Thất Thiên ngây thơ lên tiếng: “Sao tự nhiên mọi người lại im lặng vậy?”
Thực ra, họ cũng không quá thân thiết, nhưng sự im lặng đột ngột làm không khí trở nên khá ngượng ngùng. Mọi người nhìn nhau một hồi, cuối cùng không biết ai là người lên tiếng trước, không khí lại dần trở lại bình thường.
Đường Kim ăn xong bữa, mở miệng nói: “Tôi đi lấy trái cây, ai muốn không?”
“Giúp tôi lấy một phần nhé.”
“Tôi no rồi, không ăn nữa.”
…
Khúc Chung không nói gì, tiếp tục im lặng ăn.
Một vài phút sau, Đường Kim cầm vài khay trái cây quay lại. Cô lần lượt đưa cho những người yêu cầu, rồi cuối cùng để phần còn lại trước mặt mình, sau đó đẩy về phía Khúc Chung.
Khúc Chung dừng một chút, nhìn vào phần trái cây trước mặt.
Đó là hình con cáo nhỏ được làm từ những hạt lựu đỏ tươi.
Cậu không nhớ là ở nhà ăn có món này.
Khúc Chung rất thích ăn lựu, nhưng tiếc là trái lựu ở nhà ăn phải tự bóc vỏ, rất phiền phức…
Khúc Chung bất chợt cảm thấy lòng mình có chút gì đó kỳ lạ.
Khúc Chung bất chợt cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngáy, nhưng lại không biết vì sao, chỉ khe khẽ nói: “…Cảm ơn.”
【Cô thật sự rảnh quá rồi.】
“Chỉ là linh hồn của cơ thể đã chết đang quấy rối tôi thôi.”
Sau bữa trưa, một số người quay về ký túc xá ngủ trưa, một số khác lại vào phòng luyện tập vũ đạo. Những người như Đường Kim, đương nhiên là về ký túc xá để ngủ một chút.
Đến chiều, lại là một buổi tập luyện.
Trong suốt buổi tập, Đường Kim chú ý thấy vài điểm lạ từ Khúc Chung. Cậu ta có vẻ không sao, nhưng thỉnh thoảng đứng dậy, lại vô thức nhíu mày, có vẻ như hơi mệt hoặc bị tụt đường huyết.
Tối, sau khi tập luyện đến 9 giờ, hầu hết mọi người đều chuẩn bị quay về ký túc xá. Đường Kim thấy Khúc Chung không có ý định rời đi, bèn bước lại gần cậu.
“Tôi về trước.”
“…Ừ.”
Đường Kim nhìn Khúc Chung, người vô thức tránh ánh mắt của cô, chăm chú nhìn một lúc rồi lên tiếng: “Cậu ổn chứ?”
Khúc Chung đơ người, khuôn mặt đã đỏ vì luyện tập lại càng trở nên đỏ rực một cách rõ rệt.
Đường Kim thấy anh ta có vẻ không tự nhiên, liền không muốn nói thêm gì nữa, nhíu mày một chút rồi nói: “Uống nhiều nước ấm.”
Lời nói của cô khiến không khí có chút ngượng ngùng... Câu nói kiểu thẳng nữ "cứng như thép".
“…Ừ.”
Đường Kim vừa nói xong mới nhận ra câu này thật ngớ ngẩn, vội vàng thêm một câu: “... Nghỉ sớm một chút.”
Nói xong, cô cầm đồ rời đi.
Khúc Chung lại do dự một chút, xoa xoa tai rồi cũng cầm đồ về phòng.
Quay phim từ lâu đã nghỉ làm, chắc chắn là đoạn đối thoại này không được ghi lại.
Nếu như không có camera giám sát.
Còn một tuần nữa mới đến ngày phát sóng tập 3, trong thời gian này, đội ngũ sản xuất sẽ phát hành một số đoạn video hậu trường mà sẽ không xuất hiện trong tập chính thức. Mục đích không chỉ là để những thí sinh có thứ hạng thấp có thêm cơ hội thể hiện, mà còn là một món quà dành cho người hâm mộ.
Đường Kim tự nhận mình khá khiêm tốn, không ngờ tối hôm đó, trong đoạn video hậu trường dài mười phút mà chương trình phát sóng, lại có một vài cảnh quay hiếm hoi của cô được đưa vào.
Chỉ trong vài đoạn ngắn ngủi, Đường Kim đã bất ngờ có thêm hai "cặp đôi" (cp) được khán giả gán ghép.
*****
03/11/2024.