Edit: Vân Vũ
***
Xác nhận nhà sản xuất đã rời đi, hai người trở lại tầng ba.
Về đến phòng, Khúc Chung một lần nữa cảm ơn cô, nhưng Đường Kim chỉ thản nhiên đáp lại một câu.
Cô mở máy tính, kết nối với wifi của khách sạn. Sau một vài thao tác, cô đã thành công xâm nhập vào hệ thống của khách sạn.
Đường Kim thay thế đoạn video trong hệ thống giám sát, xóa đi hình ảnh của cô và Khúc Chung, sau đó bắt đầu chỉnh sửa đoạn ghi lại cảnh nhà sản xuất cùng một nữ minh tinh nào đó. Xử lý xong, cô đóng gói tài liệu và chuẩn bị gửi cho một paparazzi nổi tiếng.
Ra tay trước thì thắng, chậm trễ thì chịu thiệt.
Vừa làm việc, cô vừa nghĩ về tuyến câu chuyện liên quan đến Khúc Chung.
Khúc Chung cũng là một trong những thực tập sinh được chương trình 《Đêm Của Thần Tượng》 mời tham gia. Công ty của anh đã ký một hợp đồng đối đầu, đặt cược rằng anh sẽ giành vị trí center debut.
Ban đầu, Khúc Chung có lượng người hâm mộ rất lớn, vị trí center gần như đã nằm chắc trong tay. Nhưng sự xuất hiện của nam chính đã thay đổi tất cả. Khi nhìn thấy vị trí center sắp rơi vào tay đối thủ, công ty của Khúc Chung quyết định sử dụng những thủ đoạn không mấy trong sạch.
Tuy nhiên, mọi chuyện nhanh chóng bị phanh phui. Những người hâm mộ vốn ủng hộ anh chuyển sang phẫn nộ, điên cuồng tấn công Khúc Chung, dù rằng anh hoàn toàn không hay biết gì về các hành động của công ty.
Cuối cùng, Khúc Chung bị fan quá khích hủy hoại gương mặt, phải gánh một khoản nợ khổng lồ, rồi lặng lẽ biến mất, như thể bốc hơi khỏi thế gian.
Nhân vật mà Đường Kim nhập vào chỉ là một vai quần chúng trong cốt truyện.
Tổ chương trình thiếu người, tình cờ phát hiện người này có ngoại hình khá phù hợp, liền mời cô thế chỗ. Cô vốn không có việc làm, không cha không mẹ, thấy có cơ hội kiếm tiền liền đồng ý ngay.
Chỉ là, trong quá trình ghi hình, cô dần trở thành một fan của Khúc Chung. Không cha không mẹ, không có chỗ dựa tinh thần, lại gặp Khúc Chung vừa nỗ lực, vừa tài năng và dịu dàng, cô liền coi anh như nguồn an ủi tinh thần duy nhất của mình.
Thậm chí, để thay đổi kết cục của Khúc Chung, cô đã dùng một phần sức mạnh linh hồn của mình để giao dịch với hệ thống của Đường Kim, chấp nhận sớm chuyển sinh và nhường lại cơ thể cho Đường Kim.
Thời điểm Đường Kim đến vẫn còn khá sớm, lúc này cốt truyện chỉ mới bắt đầu.
Nhiệm vụ là thay đổi kết cục của Khúc Chung, nhưng những khó khăn mà anh phải đối mặt hiện tại không chỉ là cạnh tranh vị trí C trong chương trình, mà còn đến từ áp lực của công ty và quản lý. Chuyện từ phía công ty thì tạm gác lại, còn phía quản lý, với tư cách chỉ là một thực tập sinh — dù có ra mắt thành ngôi sao, e rằng cô cũng chẳng giúp được gì cho anh.
Cô gửi đoạn video đã chỉnh sửa xong trên máy tính đi, sau đó mở tài liệu ra và bắt đầu viết.
Khúc Chung không hiểu cô đang làm gì, hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng không thân thiết, nên anh không hỏi thêm.
Nhưng chỉ ngồi một lát, điện thoại của anh lại reo lên. Anh nhìn màn hình, là Doãn Bình Tề.
Khúc Chung chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi ném vào ngăn kéo. Anh cởi áo khoác ngoài và treo lên giá, nhưng vừa treo áo, một chiếc hộp nhỏ trong túi áo trượt ra, rơi xuống đất một tiếng “cạch.”
Anh cúi xuống nhặt lên, nhìn qua mới nhận ra đó là gói bột pha nước giúp dịu cổ họng.
Dạo gần đây, cổ họng anh quả thực có chút khó chịu. Khúc Chung khẽ ấn vào cổ họng hơi khàn của mình, xé một gói bột ra, pha với nước rồi uống.
Đường Kim đứng một bên, ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, nhưng nhất thời không nhớ ra đó là gì, liền liếc mắt nhìn về phía anh.
Khúc Chung quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Đường Kim, bèn hỏi với thái độ thân thiện: “Dịu cổ họng đấy. Cậu có muốn uống không?”
Đường Kim nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Làm phiền vậy.”
Khúc Chung pha cho cô một cốc.
Đúng lúc Đường Kim vừa làm xong công việc của mình. Cô tắt máy tính, cầm lấy cốc nước và nhấp một ngụm.
Hương vị này… có gì đó quen thuộc.
“Cậu có thấy…” Cô xoay xoay chiếc cốc trong tay, trong đầu thì trao đổi với hệ thống: “Thứ này hình như hơi quen.”
【Có không? Thuốc thì đều na ná nhau thôi mà.】 Hệ thống đáp, như thể chẳng mấy quan tâm.
Đường Kim lại uống thêm vài ngụm nữa.
Đúng là quen. Cô cảm giác mình đã từng uống thứ gì đó giống thế này… nhưng chuyện đó xảy ra từ rất lâu rồi, khiến cô không thể nhớ rõ.
Khúc Chung nhìn cô uống có vẻ rất thích thú, chẳng hiểu sao cũng uống thêm vài ngụm nữa.
Uống xong, Đường Kim nhíu mày, nhìn chằm chằm vào chiếc cốc rất lâu.
Cô chắc chắn mình đã từng uống qua thứ gì đó tương tự. Thành phần này… quen thuộc đến kỳ lạ. Nhưng rốt cuộc, nó là gì?
Đường Kim mải suy nghĩ một lúc lâu, đến mức Khúc Chung bắt đầu vô thức kéo lỏng cổ áo của mình.
Không nghĩ ra, cô liền hỏi anh: “Thuốc này tên gì thế?”
Khúc Chung ngẩn người một chút, rồi mới hiểu cô đang nói gì. Anh lục túi lấy gói thuốc ra, đứng dậy đưa cho cô, giọng khàn khàn pha chút mềm mại: “Không biết… là quản lý đưa cho tôi… ”
Chưa dứt lời, đầu gối anh đột ngột mềm nhũn, cả người ngã xuống.
Xuất phát từ lòng nhân đạo, Đường Kim vội đưa tay đỡ lấy, kịp thời ngăn anh khỏi đập mặt xuống sàn.
Cô vòng tay ôm lấy eo Khúc Chung, cố gắng giữ anh đứng vững: “Cậu sao thế?”
Khúc Chung cúi đầu, im lặng một hồi lâu, rồi mới chậm rãi ngẩng mặt lên: “Không biết…”
Đường Kim cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt anh.
Làn da trắng mịn như sứ bắt đầu ửng lên sắc hồng nhạt, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết ánh lên một tầng hơi nước. Đôi môi anh khẽ hé mở, từng hơi thở phả ra đều nóng rẫy.
Đường Kim nhìn Khúc Chung với vẻ mặt kỳ lạ: “Quản lý của cậu đưa cho cậu loại thuốc gì thế?”
Khúc Chung cũng nhận ra điều bất thường, vai anh khẽ run, giọng khàn đặc: “Anh ấy nói là… để bảo vệ cổ họng…”
Đường Kim cau mày, không thể không thở dài, rồi đỡ anh dậy, dìu vào phòng tắm: “Tắm nước lạnh sẽ ổn thôi.”
Cô giúp Khúc Chung vào bồn tắm, mở vòi nước lạnh.
Cả hai đều có chút bối rối. Khúc Chung ôm đầu gối, cúi đầu nhìn dòng nước lạnh dần dần ngập lên, giọng nói khẽ khàng: “Xin lỗi…”
Đường Kim ngừng lại một chút: “Tôi ra ngoài trước.”
“...Cậu không sao chứ?”
“Tôi chỉ cần đứng hóng gió chút là được. Có chuyện thì gọi tôi.”
Khúc Chung khẽ đáp một tiếng đồng ý.
Cô đóng cửa phòng tắm lại, quay ra ngoài, rồi hỏi hệ thống: “Cố ý phải không?”
Hệ thống giả vờ ngây ngô:【Cái gì cơ?】
“Hừ.”
Hệ thống này vốn thích xem cô gặp rắc rối, chuyện như hôm nay, biết rõ thuốc có vấn đề nhưng không nói, cũng không phải lần đầu tiên. Nhưng tương tự, Đường Kim cũng chưa bao giờ thật sự tin tưởng nó.
Cô mở cửa sổ để đón gió lạnh, vừa đứng hóng được một lúc, liền nghe thấy trong phòng tắm vang lên tiếng nước động mạnh.
Đường Kim day nhẹ thái dương, suy nghĩ ba giây, cuối cùng vẫn đi qua gõ cửa: “Cậu không sao chứ?”
Không có tiếng trả lời, chỉ nghe thấy tiếng ho sặc sụa vọng ra.
Cô chờ thêm mười giây, quyết định đẩy cửa bước vào.
Vừa vào phòng tắm, Đường Kim liền thấy Khúc Chung nửa người ngả ra ngoài bồn tắm, đầu gục xuống, không ngừng ho khan một cách bất lực.
Ngón tay anh bám chặt vào mép bồn, miệng liên tục ho ra nước, trông như vừa bị sặc nước nghiêm trọng.
Đường Kim nhìn bộ dáng chật vật của Khúc Chung, cau mày, tiến lên đỡ anh dậy.
Giọng anh khàn đặc: “Cảm, cảm ơn… khụ khụ khụ—”
Đường Kim bất đắc dĩ, chỉ có thể giữ anh ngồi thẳng, vỗ nhẹ vào lưng anh, giúp anh đẩy nước trong phổi ra ngoài.
Ngón tay Khúc Chung siết chặt lấy tay áo cô, cả gương mặt ướt sũng nước nhưng cơ thể lại nóng hầm hập.
Tay cô lạnh, cả người cô cũng lạnh lẽo. Khi anh khẽ nghiêng người dựa gần cô, cảm giác nóng bức trong cơ thể anh dường như dịu đi đôi chút.
Khúc Chung không kìm được, ngước mắt nhìn cô.
Ánh đèn trên trần mờ mờ, nhưng dáng vẻ người trước mắt lại rõ ràng đến lạ.
Đường nét khuôn mặt tinh tế, mang theo vẻ lạnh lùng như được khắc từ băng tuyết. Giữa đôi mày và ánh mắt phảng phất một sự lãnh đạm bẩm sinh, tạo nên sức hút kỳ lạ, khiến người khác vừa cảm thấy nguy hiểm, vừa không thể rời mắt.
Mà con người, vốn luôn bị hấp dẫn bởi những thứ nguy hiểm.
Trong khi Khúc Chung đang nhìn cô, thực ra Đường Kim cũng đang quan sát anh.
Hàng mi dày như lông quạ của anh bị nước làm ướt, trông nặng nề và ướt sũng. Những giọt nước nhỏ từ mái tóc anh rơi xuống, lăn dài qua đuôi mắt hơi cong, chảy dọc theo khuôn mặt trắng ngần như ngọc. Anh trông như một búp bê tinh xảo, mong manh, dễ vỡ.
Động tác của Đường Kim khựng lại, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm hơn, bản năng thuộc về yêu tộc từng chút trỗi dậy. Những đường hoa văn yêu khí từ sống lưng cô bò dần lên khuôn mặt.
Ngón tay Khúc Chung đang đặt trên cánh tay cô bất giác co lại, ánh mắt đen như mực khẽ run rẩy.
Hàng mi ướt sũng của anh như cánh chim nhỏ bị ướt mưa, mềm yếu và bất lực rũ xuống, khiến đôi mắt vốn mê hoặc lòng người mang thêm vài phần đáng thương.
Giống như… một món đồ có thể dễ dàng bị phá hủy.
Không biết ai là người tiến lại gần trước, chỉ nghe thấy tiếng nước trong bồn tắm xao động.
Khúc Chung xoay người ngồi dậy, nước vẫn nhỏ giọt từ mái tóc, đôi mắt anh ngập trong vẻ mơ màng đến mê hoặc. Anh khàn giọng, chậm rãi nói: “Tôi muốn ở trên.”
Đường Kim khẽ nhướng mày, nét mặt khó đoán.
Nói câu này mà eo đừng mềm như thế, có lẽ sẽ thuyết phục hơn đấy.
Những đường yêu văn đen đặc như muốn hút cạn ánh sáng tràn lên gần hết khuôn mặt Đường Kim, làm gương mặt tinh xảo của cô nhuốm thêm một vẻ đẹp kỳ dị.
*****
01/12/2024.