"Sói sống? Không cần dựng hình hả?" Tô Trầm hiểu sai, nhất thời giọng rất căng thẳng: "Chẳng lẽ bắt em giết một con trước ống kính thật á..."
Thế thì đảm bảo người xem sẽ phản đối cho xem... ai mà nỡ cơ chứ.
"Sói thì đúng là sói sống," Tưởng Lộc ngậm que kem, giọng hơi lè nhè: "nhưng là sói diễn viên được huấn luyện rồi."
"Trong nước rất kiêng kị vụ này, sợ có mua bán trái phép hay ngược đãi động vật, thường không dễ có giấy phép, nên bác mời chuyên gia huấn luyện từ Canada vận chuyển diễn viên nước ngoài về đây."
Trước đó đã có mấy người nước ngoài thường trú trong đoàn phim, người thì phụ trách mỹ thuật dàn cảnh, người thì phụ trách chỉ đạo kĩ xảo, thi thoảng có mặt ở phim trường bắn tiếng Tây Ban Nha rồi tiếng Ý tung tóe nước miếng.
Vài lần Tô Trầm diễn hay quá được họ vỗ tay hô to bravo ngay tại chỗ, sau ấy còn đặc biệt tặng bé kẹo nước ngoài.
Lần này cả chuyên gia huấn luyện lẫn bầy sói đều tham gia diễn xuất đa quốc gia, đoàn phim phải nhộn nhịp lắm đây.
Có lẽ do thủ tục trung chuyển giữa hai bên quá phức tạp, hai người vừa biết tin này được mấy tuần thì đã có lời đồn tự động lan truyền, thông tin nửa thật nửa giả lộ ra ngoài dẫn đến sự phỏng đoán dòm ngó của không ít người.
Trước mắt đội quan hệ công chúng bận rộn chưa lo được hết, các loại lời mời lại ào đến như lũ. Chị Linh cân nhắc tái hồi, vẫn thấy cần định hướng lại trọng điểm dư luận, bèn nhận thêm vài lịch trình tham gia show cho hai đứa.
Thực ra chương trình của các đài địa phương thường na ná nhau, mời cả hai đến hát hò, chơi mấy trò nho nhỏ hoặc phỏng vấn ngắn gọn, chủ yếu là khán giả thích xem hai khách mời, tuy thấy cũng nhạt nhưng cũng chẳng nỡ đổi kênh.
Song lúc đến quảng bá ở đài Bạch Xuyên, MC còn chuẩn bị một trắc nghiệm tâm lí nho nhỏ nằm ngoài kịch bản.
"Thử xem, đặt câu liên quan đến các từ tôi, chìa khóa, thỏ, cây cầu."
Tô Trầm nhìn lên bốn yếu tố trên màn hình, ngẫm nghĩ một lượt rồi trả lời: "Thỏ đeo chìa khóa trên cổ, được tôi bế qua cầu."
Tưởng Lộc không rõ đáp án của bài trắc nghiệm này, đặt câu rất ngẫu nhiên: "Thỏ làm ổ trên đầu tôi, tôi cầm chìa khóa đi qua cầu."
Trước đó MC đã thử dùng câu hỏi này với đồng nghiệp, lần đầu tiên nghe thấy đáp án kiểu đấy.
"Làm... làm ổ trên đầu á?"
"Giống cái mũ ấy ạ, ấm lắm." Tưởng Lộc rất là nghiêm túc: "Nên là chúng nó tượng trưng cho những gì ạ?"
"Mời mọi người nhìn lên màn hình~"
Chìa khóa, đại diện cho tiền bạc.
Thỏ, đại diện cho người yêu.
Cầu, đại diện cho cuộc đời.
Nghe xong Tô Trầm hơi tiu nghỉu.
Bé chỉ thấy là chìa khóa đẹp nên mới cho thỏ đeo.
Nhét người yêu và tiền bạc vào với nhau cứ thấy không hay cho lắm.
MC không để ý đến vẻ e ngại loáng thoáng của bé, cười trêu Tưởng Lộc: "Không ngờ Tưởng Lộc lại trọng tình cảm thế đấy."
"Tương lai mà yêu đương thì chắc phải chiều bạn gái lên trời mất thôi."
Tưởng Lộc không hề phủ nhận, nhưng ánh mắt thì lại nhìn sang Tô Trầm: "Nhóc không vui à."
"Hơi hơi một tí thôi ạ." Tô Trầm thật thà đáp: "Vừa nãy em bảo là thỏ đeo chìa khóa trên cổ."
"Như này có vấn đề gì đâu," Tưởng Lộc nói luôn không cần suy nghĩ: "tương lai đối tượng của nhóc sẽ có thể đem lại cho nhóc tài vận cuồn cuộn, nó gọi là tình yêu sự nghiệp song song bội thu đấy."
"Ấy? Thế cơ ạ?"
MC ngồi cạnh nghe, ngấm ngầm bóc tách được chút xíu gì đó.
Cái khác chưa bàn, nhưng Tưởng Lộc tốt với Tô Trầm thật sự.
Hồi xưa Tưởng Lộc cũng từng tham gia quảng bá cùng đoàn phim khác mấy lần rồi, trước nay khá kiệm lời, trông tính cách có vẻ rất lạnh nhạt.
Hóa ra không phải tính tình thờ ơ mà khác biệt nằm ở người bên cạnh cơ.
Cô gái quan sát chăm chú quá, nghe thấy phó đạo diễn đằng hắng một tiếng mới vội cười nói: "À hahahaha cái này của mình không phải câu bói toán đâu ha... chỉ để giải trí thôi ấy mà, quý vị khán giả chớ hiểu lầm ha."
Quá trình ghi hình toàn bộ tiết mục rất suôn sẻ, cánh gà cũng chất đống hoa được tặng ủng hộ.
Từ lúc phỏng vấn Tô Trầm tiết lộ đúng một câu là thích hoa linh lan, sau ấy bé đi đâu người hôm mộ cũng sẽ tràn đầy nhiệt huyết tặng đến cả trăm cả ngàn bó linh lan.
Đóa hoa trông nhỏ xinh lung linh, khẽ khàng lay động lửng lơ giữa không trung như chuông gió, màu hồng nhạt màu xanh lam đều mang lại cảm giác tươi mới của sinh mệnh vừa chào đời.
Đến lúc tan làm, cả hai tẩy trang đơn giản rồi lần lượt chụp ảnh kí tên với các nhân viên hậu đài, bên cạnh có người còn đang đùa.
"Chồng em mở tiệm hoa đó, mọi người không biết đấy thôi, nghe nói hai bạn sắp đến cái là hoa linh lan của cả thành phố Bạch Xuyên bị khách hàng khắp nơi vét sạch chỉ trong một đêm, đủ thấy phim nổi tới mức nào ấy!"
"Đúng đó đúng đó! Chị còn thấy có nhiều chuỗi linh lan giấy gấp tay lắm ấy, woah, đúng là siêu kì công luôn!"
Tô Trầm còn nhỏ, nghe các chị gái khen ngợi tâng bốc thì ngại quá, cười mà gò má đỏ bừng, ngượng nghịu vô cùng.
Bé vừa đáp lời khách sáo mấy câu thì bỗng chị Tùy mặt tái nhợt xông vào, rỉ tai ngắn gọn với người đại diện chị Linh.
Chị Linh phản ứng rất nhanh, cảm ơn tạm biệt nhân viên công tác chỉ trong hai ba câu, dặn chị Tùy đi đổi vé máy bay.
"Sao thế ạ, có việc gì ạ?"
"Việc mừng đó, siêu đáng mừng luôn." Chị Linh vò tóc bé thật mạnh: "Chị xin hoãn quay chụp ngày mai cho bé rồi, bây giờ mình đặt bé máy bay về Thời Đô cho sớm."
Tô Trầm lập tức nghĩ ra: "Chẳng lẽ là?"
"Mẹ em đang ở Bệnh viện Nhân dân, có người chăm sóc đặc biệt bọn chị thuê theo sát rồi, không cần lo lắng."
Chị Linh đứng dậy thu dọn túi xách, dặn anh Triều đưa Tưởng Lộc đi chụp chân dung ca sau: "Hai người cứ làm trước, bên này bổ sung sau."
Tưởng Lộc xách túi bằng một tay, liếc sang: "Em không cần vào bệnh viện chờ cùng?"
"Có phải mày thêm em trai em gái đâu hả em," Chị Linh cười mắng: "mau ra sân bay thôi nào, cẩn thận kẻo lỡ!"
Thời gian dự sinh là đầu tháng 9, hiện giờ đã gần đến giữa tháng 9 mà vẫn chưa thấy động tĩnh, xem như là sinh muộn.
May là bệnh viện đã kiểm tra mọi thứ đều ổn, có lẽ do bạn nhỏ nghịch ngợm chưa chịu ra ngoài, giờ phải truyền thuốc giục sinh, sắp xếp đỡ đẻ ngay lập tức.
Lúc Tô Trầm chạy về Thời Đô thì Lương Cốc Vân đã được đẩy vào phòng sinh khá lâu, từ rõ xa không nghe thấy tiếng gì hết.
Tô Tuấn Phong đứng ngoài chờ sốt ruột âu lo, vừa bồn chồn cuồng chân đi qua đi lại, vừa sợ làm Tô Trầm nôn nóng theo.
"Không phải lo đâu, mẹ con vẫn luôn duy trì vận động khoa học, chăm sóc sức khỏe rất tốt."
Thêm 1 giờ nữa trôi qua, y tá đẩy cửa bước ra ngoài, mùi thuốc khử trùng từ trong lọt ra, kèm thêm cả tiếng khóc lanh lảnh của trẻ sơ sinh.
"Bé trai! Nặng ghê đấy, 4kg3, trộm vía quá!"
Y tá vừa xong việc, mặt lấm tấm mồ hôi chưa lau xuể, thở hồng hộc cứ như vừa đích thân sinh con: "Vợ anh giỏi thật đấy! Thế này mà không phải mổ!"
Tô Tuấn Phong ôm ngay Tô Trầm vào lòng: "Không phải lo cho mẹ đâu, ổn cả rồi Trầm Trầm, tất cả đều ổn, đều ổn!"
Bà ngoại vui mừng phấn khởi bên cạnh lạy tạ Bồ Tát, cảm ơn xong lại thoáng tiếc nuối.
Ầy, tiếc là không phải bé gái.
Sự kiện này đã được thông báo đến các ông các bà các bác dưới quê từ sớm, người đại diện cũng chờ bên ngoài, vội vàng sắp xếp cho người liên tục xua đuổi đám paparazzi như ruồi bâu.
"Em bé nặng kí thế này đã định đặt tên thế nào chưa?" Có y tá khác sang ghi chép giấy tờ, thúc giục: "Chắc anh chị cũng tính rồi chứ ạ, hay là cứ đặt tên thân mật trước?"
"Đặt là Lương Ổn ạ, theo họ mẹ nó," Tô Tuấn Phong nói ra cái tên đã bàn bạc sẵn từ lâu: "trước đó bọn tôi đã tính luôn, là con gái thì tên Lương Úc, ý là mùi thơm nồng nàn cây cối xanh tốt, tên con trai thì cứng cáp hơn chút, đặt là Lương Ổn."
Anh đặc biệt muốn trấn an tâm trạng con lớn, ôn tồn nói: "Về sau hai đứa đều bình đẳng, Trầm Trầm không phải lo lắng gì đâu, ba cũng đã dặn dò họ hàng rồi, mọi người sẽ không nói linh tinh gì hết."
Y tá cũng biết Tô Trầm, vừa đáp lời viết soàn soạt trên hồ sơ trẻ mới ra đời, vừa cười nói: "Trầm Ổn, Trầm Úc, nhà anh đặt tên cũng giản dị ghê."
"Ai chà, Trầm Trầm có thêm em trai rồi, bé vui chứ?"
Tô Trầm gật đầu, lễ phép cười một tiếng.
Chỉ lát sau mẹ và em bé đã được đẩy ra ngoài cùng nhau, mặt mẹ trắng bệch, môi cũng có vệt máu.
Tô Trầm lại gần khẽ khàng chạm vào tay mẹ, chờ các họ hàng khác đều xúm vào quan tâm chăm nom rồi mới mượn cớ đi ra nhà vệ sinh một mình, rẽ vào lối đi phòng cháy chữa cháy.
Bé đã có em trai ruột.
Cảm giác thật là kì lạ.
Vốn dĩ thấy đây phải là một chuyện rất đáng mừng, nhưng hình như bé cười cứ không được thật cho lắm.
Một mình bé đi lên tầng rồi lại đi xuống, như thể không biết phải đi đâu.
Cuối cùng bé lấy điện thoại ra, nhìn thành phố giữa màu trời hoàng hôn, lắng nghe âm thanh ở đầu kia điện thoại.
Lần đầu tiên điện thoại kêu rất lâu, không ai nghe.
Tưởng Lộc nhanh chóng gọi lại, giọng hơi gấp: "Vừa quay lại xe, suýt thì bị fan chọc ống kính vào mũi luôn."
"Chỗ nhóc có ổn không."
"...Vẫn ổn ạ." Tô Trầm dựa vào cửa sổ kính: "Em có thêm em trai, tên là Lương Ổn."
"Theo họ mẹ nhóc hả," Tưởng Lộc than: "thế mà lại là em trai."
"Vốn dĩ ba em muốn đặt tên là Lương Trọng nhưng sợ bị mẹ em đánh," Tô Trầm cười nói: "ghép vào với nhau là Trầm Trọng, nghe rõ bất ổn."
"Nghe giọng nhóc có vẻ sợ."
Tô Trầm im lặng vài giây, chỉ ngước mắt lên ngắm mặt trời lặn bên ngoài.
"Có khi mình chỉ tưởng là mình đã hiểu hết rồi thôi." Tưởng Lộc nghịch dây tai nghe, chậm rãi nói: "Bắt đầu thấy cô đơn rồi hả."
"Em không biết nữa." Bé nắm chặt điện thoại: "Em chỉ thấy... kì lạ lắm, kì cục như kiểu đi ra ngoài mặc quần áo trái ấy."
"Nhà có thêm một em bé, cách em tận 12 tuổi."
"Hồi trước em rời Thời Đô đi đóng phim còn lo cho ba mẹ, bây giờ thì lại cảm giác... hình như em nên vào đoàn sớm sớm hơn mới phải, chớ ở nhà thêm cho phiền."
Thêm một em bé, thêm rất nhiều việc.
Mọi người sẽ càng ngày càng bận, bận đến nỗi không có thời gian để ý tới mấy chuyện lặt vặt của mình nữa.
Đã lâu lắm rồi nhà không nuôi bể cá nữa, cũng không định nuôi thêm mèo hay chó gì.
Từ khi mẹ mang bầu, bé đã dần dà cảm nhận được là có gì đó đang thay đổi.
Có khi mình chỉ tưởng là mình đã hiểu hết rồi thôi, anh Lộc nói đúng quá.
"Về Chử Thiên sớm đi ha." Tưởng Lộc nhìn cảnh đêm lao đi vun vút ngoài cửa sổ xe, kéo vành mũ thấp xuống: "Anh cũng không quen lắm."
"Không quen gì cơ?"
"Hồi trước một mình anh ở riêng ngoài mãi, thành thói luôn rồi." Tưởng Lộc áp gương mặt sát vào điện thoại, lộ ra chút xíu vẻ mềm mại: "Hình như tới giờ mới phản xạ lại được."
"Thành phố xa lạ, đường xá xa lạ, khách sạn chỉ ngủ một giấc rồi lại đi, tất cả đều thật bức bối."
"Trái lại trông thấy nhóc xong mới yên tâm."
"Rõ ràng anh mới là anh trai chứ nhỉ." Thiếu niên chống cằm thở dài: "Càng lớn càng ấu trĩ."
Tự dưng Tô Trầm bất thình lình nhớ ra gì đó.
"Thế chẳng phải sau này ngày nào Ổn Ổn cũng gọi em là anh trai đó ư."
Tưởng Lộc: "...?"
"Sau này em có thể dạy thằng bé cưỡi ngựa đánh nhau, chạy 5 km cùng nó, rồi hàng ngày nghe nó gọi mình là anh Trầm ơi nữa!"
Tưởng Lộc: "Ô từ từ...?"
Vừa nãy Tô Trầm còn hơi ỉu, bây giờ tự dưng đã tràn đầy mong đợi về cuộc sống mới: "Cảm ơn anh đã an ủi em nha, em đi xem thằng bé đây, nghĩ kĩ lại thì trông cũng đáng yêu ghê!"
"Vậy nha, em cúp máy trước ha anh Lộc!"
Tưởng Lộc cúp điện thoại, cười mắng một tiếng.
Nhóc con vô lương tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT