*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Note: Ngoại truyện có sự xuất hiện cameo nhân vật từ các truyện khác cùng tác giả, do mình chưa đọc nên các vấn đề tuổi tác-xưng hô-đặc trưng tính cách v.v của nhân vật chỉ mang tính chung chung tương đối, mng thông cảm nhe. 

————

Ngoại truyện: Công viên giải trí

Khoảng cách giữa nổi và chìm chỉ có đúng một đêm mà thôi.

Thời điểm danh tiếng của "Người nghe hoàng hôn" rầm rộ, doanh thu bán vé như thủy triều dâng cao theo, chỉ trong một đêm rất nhiều kí ức của mọi người đã được đánh thức.

Bộ phim truyền hình nổi nhất cả nước mấy năm trước cũng do hai cậu này thực hiện mà!

Năm ấy "Đêm Trùng Quang" gây sốt tới độ ông bà cụ U70 80 cũng phải theo dõi từng tập, bây giờ "Người nghe hoàng hôn" còn khơi gợi hẳn một làn sóng phim gián điệp bí ẩn, thấy bảo bao nhiêu công ty phim ảnh đang thu mua lượng lớn kịch bản thể loại này đấy!

Đối với Tô Trầm thì việc quay về đỉnh cao chỉ trong một đêm, đoạt giải Ảnh đế hay doanh thu bán vé trúng đậm đều đã chẳng ảnh hưởng gì lắm nữa.

Điều quan trọng hơn cả là cảm giác bình yên nơi nội tâm.

Lòng cậu đã dịu lại.

Vào khoảnh khắc đạt giải lần nữa, cái bóng phủ cả phước lành lẫn nguyền rủa của "Đêm Trùng Quang" đã tan biến từ đây.

Cậu không còn là đồ bỏ đi chỉ biết diễn đúng một vai trong lời công chúng.

Cậu không cần phải lưu luyến quá khứ đẹp đẽ hoàn hảo nữa, mà sẽ tận hưởng trọn vẹn hiện tại tươi tắn rực rỡ.

Tuy viên hổ phách máu này chỉ là vật mô phỏng, nhưng nó cũng là viên đá kết tinh mọi đau đớn lẫn hào quang, trở thành kỉ niệm quý giá nhất.

Sắp đến Thất tịch, Tô Trầm đã suy tính nghĩ ngợi từ trước, tìm kiếm món quà phù hợp nhất trong số vô vàn món quà.

Nhưng phần lớn các loại trang sức đá quý thì cậu với Tưởng Lộc đã tặng nhau nhiều lần lắm rồi, tặng nữa cứ thấy tầm thường ấy.

Thế là cậu gặp riêng anh Triều để nghe ngóng, chặn trước gặng hỏi giá tiền viên hổ phách máu.

—— Cũng phải đáp lễ bằng món gì tương đương chứ.

"Tưởng Lộc không kể cho em là mua viên hồng ngọc này tốn bao nhiêu, nhưng em cũng nghe đồn đãi loáng thoáng rồi."

Anh Triều hơi hơi chột dạ: "Anh dặn đi dặn lại kĩ lắm, cấm không cho ai nói cả."

Tô Trầm cười nhẹ: "Kiểu gì chả có người nhấp nhổm tiết lộ với em ạ."

Phong thái biểu cảm cậu y hệt kiểu đã rõ như lòng bàn tay, anh Triều bị nhìn giật mình thon thót, bất lực gãi đầu: "Anh đã bảo thằng bé rồi mà, cần gì phải kiếm cái món đắt đỏ thế."

"Đầu tiên phái người đi tìm khắp Myanmar với Thái Lan, chụp ảnh gửi về xong toàn chê là màu sắc thành phẩm chả giống gì cả, sau ấy lại sang Châu Âu Nam Mỹ nhờ cậy người quen khắp nơi."

Xét cho cùng anh Triều cũng biết chỗ sổ sách, nhắc đến khoản này lại xót ruột: "Anh thấy á, riêng chỗ phí công tác là đã đủ mua được mấy viên loại cao cấp rồi đó."

Tô Trầm ngồi nghe âm thầm hãi hùng, không ngờ đằng sau lại còn móc nối phức tạp thế, ngoài mặt vẫn vững vàng nói: "Vào đề chính đi ạ, mấy cái này em biết hết rồi."

Anh Triều cười khan mấy tiếng, kể tiếp: "Thế vụ cứ mua xong lại vứt, chuyền tay bán nhanh giảm 3 40% em cũng biết luôn hả?"

"Vâng."

Anh Triều chột dạ dã cả man, vẻ mặt càng kiểu rón rén dè dặt, cố chọn lọc từ ngữ: "Sau ấy nữa á, thì anh tìm được cho thằng bé một viên opal lửa ở Mexico, xong người ta bảo viên to thế này thì đừng cắt gọt, cắt ra là sẽ lỗ to phá hoại nguyên trạng rồi còn mất giá nữa..."

Tô Trầm chạm lên viên ngọc óng mượt trên cổ, cười gật đầu.

"Em hiểu rồi ạ."

Mặt thì bình tĩnh mà bụng thì hốt hoảng.

Tưởng Lộc!! Anh tưởng mình là cái máy in tiền đấy à!!

Món quà khủng bố như này chắc chắn phải đáp lễ bằng cách nào lãng mạn hơn nữa! Đùng cái độ khó đã vọt lên gấp bội ạ!

Về nhà xong cậu suy đi nghĩ lại, search hết một lượt các từ khóa liên quan, cuối cùng ánh mắt phanh gấp ở quảng cáo công viên giải trí toàn cầu nổi tiếng trên tivi.

Mình có thể bao công viên giải trí nguyên ngày cho anh Lộc.

Về cơ bản làm nghệ sĩ thì gần như không có khái niệm riêng tư, dù Tưởng Lộc đã chuyển nghề sang đạo diễn thì vẫn cứ bị fan cuồng bám theo đuôi xe chụp ảnh, thậm chí bị trộm cả quần áo mũ miếc.

Nếu bao trọn công viên giải trí rồi thì cả ngày sẽ không phải xếp hàng không cần bận tâm ống kính gì nữa, chắc chắn sẽ siêu thoải mái cho xem.

Nghĩ đến đây, Tô Trầm gọi điện ngay cho trợ lý nhờ liên hệ hỏi giá giúp, ngẫm nghĩ xong bổ sung: "Em tìm hộ anh bên design nào đẹp đẹp một tí, làm cho anh một bộ giấy mời thiết kế riêng nữa."

Trợ lý ở đầu kia vâng dạ theo, não chưa load kịp: "Không phải anh định bao trọn nguyên sân để đi chơi thư giãn với đạo diễn Tưởng một hôm đấy ạ."

Tô Trầm cười híp mắt: "Đương nhiên phải rủ cả bạn bè nữa chứ."

Công viên giải trí mà vắng tanh rỗng tuếch thì mất hết không khí bình dị gần gũi rồi còn đâu.

Kể cả có đoàn mặc trang phục nhân vật diễu hành khuấy động mà cứ để hai người đứng trơ ra đấy giương mắt nhìn nhau, thì chả biết là ai ngắm ai nữa luôn.

Kế hoạch đã chốt, phía công viên giải trí nhanh chóng phản hồi đưa ra báo giá.

"Họ bảo hôm Thất tịch lượng khách sẽ rất đông... nên nếu muốn bao trọn thì giá sẽ đắt hơn ngày thường gấp mấy lần cơ ạ, ít nhất từ 8 chữ số trở lên."

Tô Trầm không để ý lắm, cậu biết riêng tiền hoa hồng chia doanh thu điện ảnh đã hơn xa con số này, đáp liền: "Trao đổi luôn, tối nay là kí hợp đồng được."

Biểu cảm của trợ lý đầy cảm khái kiểu khé cổ vì đôi tình nhân ngọt ngào.

"Vâng, giờ em làm ngay."

Thương lượng giá cả giao cho người khác, việc quan trọng hơn cả là mời đầy đủ bạn bè thân thiết của hai người, sau đó xác nhận số lượng khách thăm quan thực tế sẽ có mặt.

Bắt tay vào xong tự dưng thấy giống đang chuẩn bị dự trù trước đám cưới thế không biết.

Tô Trầm dành thời gian bàn bạc với nhà thiết kế xem thiệp mời sử dụng bảng màu trân châu óng ánh hay màu champagne, rồi gọi điện hàn huyên với từng người bạn một.

Hiếm khi cậu bóc tách mạng lưới quan hệ chung của cả hai tỉ mẩn đến vậy, cười tủm tỉm giải thích với mọi người cứ như chăm sóc khách hàng.

"Ừa đúng rồi đó, hôm Thất tịch mời cả hai cùng đến chơi ha!"

"Hình như lần trước gặp giám đốc Bùi là hôm đi KTV nhỉ? Hahahaha nếu rảnh thì tốt quá, dẫn cả bạn bè đi cùng càng vui!"

"Lâm Cửu Quang!! Thất tịch về nước chơi đi!! Dẫn cả anh nhà mày theo nhé em!!"

Đông đảo bạn bè diễn viên của đoàn phim điện ảnh, đội ngũ người quen cũ của đoàn phim truyền hình, rồi thêm cả bạn học từ cấp 3 đại học, tổng cộng đã lên đến gần trăm mống.

Tô Trầm gọi điện cho từng người một, nhờ mọi người giữ bí mật trước, nhiều người còn hỏi thử là có được rủ các bạn bè diễn viên khác đi cùng không cũng nhận được lời đồng ý vui vẻ.

Bầu không khí nó phải tưng bừng nhộn nhịp Tết nhất thế mới hay!

Chỉ trong thời gian ngắn, trừ bản thân Tưởng Lộc ra, các tuyến 1 2 3 của giới giải trí nước Thời đều lục tục nghe thấy tin tức.

Một nhân vật bí ẩn làm ăn hào phóng, bao trọn công viên giải trí quốc tế hôm Thất tịch, mời các bạn bè nghệ sĩ cùng nhau đến chơi!

Hơn nữa đã có siêu đông Ảnh đế Ảnh hậu địa vị cực cao tới tấp nhận lời, địa điểm không có bất kì phóng viên quay chụp nào hết, sẽ được đi chơi thoải mái thỏa thích!

Lời đồn vừa xuất hiện, các nhân vật lớn tuyến đầu chẳng màng danh lợi cũng tràn đầy hứng thú, mong chờ được trải qua một ngày cấm sóng truyền thông triệt để cùng người yêu thương.

Còn các nghệ sĩ tuyến 2 3 đang ở trạng thái lỡ cỡ giữa nổi và chìm thì bắt đầu nối nhau sốt ruột, nghĩ bụng sao vẫn chưa có bạn bè nào mời mình nhỉ.

Thế là có cả bạn của bạn của bạn gọi điện tới, xin hỏi là có được phép âm thầm đính kèm hoàng thái tử nước Lâm láng giềng đến chơi được không.

Nụ cười của Tô Trầm hơi hơi rạn nứt.

Đính kèm hoàng thái tử! Không sợ bên an ninh tóm luôn bạn nhỏ nhà người ta à!!

Danh sách khách mời hơn 100 người liên tục được mở rộng bổ sung giờ đã tăng lên đến hơn 500 suất, ngoài quá nửa giới giải trí ra thì còn trộn lẫn cả một loạt thành phần diệu kì kiểu nhà khoa học hàng đầu, người mẫu nổi tiếng, người thừa kế tập đoàn, hoàng thái tử nước bạn vân vân và vân vân.

Mấy trợ lý sợ có gì bất trắc, vội bếch thêm hội trợ lý của Tưởng Lộc cộng viện trợ bên ngoài thành lập đội ngũ khẩn cấp, kiểm tra lại khía cạnh an ninh của toàn bộ hành trình.

Rồi thêm rất nhiều người gọi đến hỏi thăm có cần mang quà không, hay có thêm khâu thu phí ngoài gì không.

Đương nhiên đáp án là không cần, không có đâu, yên tâm vui vẻ đến chơi là được.

Lượng bản in giấy mời tăng liên tùng tục, mãi mà cung vẫn chưa đủ cầu, Tô Trầm phải đặt giới hạn sát giờ ở số 600, tránh mời đông quá tiếp đón sơ sót.

Đang bận bịu thì Giang Chuẩn gọi sang.

"Ông Giang dạ, dạo này ông có khỏe không ạ?"

"Trầm Trầm à," Giang Chuẩn thong thả nói: "nghe bảo cháu bao trọn công viên giải trí, không mời ông hả?"

Tô Trầm nắm điện thoại bù đắp khẩn cấp.

"Ui đương nhiên phải chào mừng ông dẫn cháu gái đến thăm thú chứ ạ! Cháu sẽ nhờ người gửi thiệp mời cho ông ngay ạ, xin lỗi ông nhiều ạ!"

"Ông chỉ thích chơi tàu lượn siêu tốc thôi." Giang Chuẩn điềm đạm đáp: "Cháu gái ông sợ độ cao, nó ngồi dưới xem là được ấy mà."

Hôm sau Tưởng Lộc về nhà, cởi áo khoác ra xong đứng trước chỗ kính sát đất ngơ ngẩn một hồi.

"Trầm Trầm."

"Hửm?"

"Anh kể với nhóc chuyện này, nhóc đừng buồn nhé."

Tô Trầm nhét chỗ thiếp mời chưa viết xong xuống dưới quyển kịch bản, quay người lại hỏi: "Biên kịch ấy về sau không nhận lời hả?"

"Không phải." Tưởng Lộc suy tư: "Hình như mình bị showbiz hít le rồi hay sao ấy."

Tô Trầm nhạy bén hiểu ra ngay tức khắc, vẫn tiếp tục diễn vẻ không hay biết gì: "Anh nghĩ gì ấy chứ, sao lại thế được."

"Hình như dạo này có cái party thả cửa hôm Thất tịch, địa điểm là công viên toàn cầu, nhưng mà phải có giấy mời, lại còn xác minh danh tính nữa."

Nói đến đây, Tưởng Lộc thở dài một cái: "Đông nghệ sĩ tham gia lắm luôn, vốn anh định là nhờ bạn bè xin hộ mình hai vé, nhưng mãi chả có ai phản hồi anh cả."

"Lâm Cửu Quang cũng có vé, mà anh vừa hỏi cái nó là ấp úng mấy câu xong cúp điện thoại luôn."

Đồ người khác có, Trầm Trầm nhà anh không cần cũng được nhưng nhất định phải có.

Cứ nghĩ đến vụ này là người đàn ông lại thấy hậm hực.

"Công viên giải trí thôi chứ gì, chờ hôm khác anh bao nguyên cả tháng cho mà xem."

"Cũng không cần phải thế đâu." Tô Trầm cười lăn cười bò: "Hôm Thất tịch em sắp xếp vụ hẹn hò khác, mình đi với nhau là được."

Tưởng Lộc nhanh chóng hưởng ứng, trông người yêu bao dung thế này là lại xót xa.

Quái lạ, đợt này trong giới hai người nổi thế rồi mà vẫn chưa đủ á.

...Sao lại bị mọi người cho ra rìa nhỉ?

Nhoằng cái đã đến Thất tịch.

Mới sáng sớm Tô Trầm đã đánh thức Tưởng Lộc dậy, tuy anh đẹp trai ăn mặc vừa cool vừa swag nhưng 7 giờ sáng thì vẫn còn đang ngái ngủ dở.

Địa điểm nằm ở ngoại ô, đường tương đối xa, Tưởng Lộc gắng gượng một lúc xong lại ngủ khò, dọc đường còn ôm cánh tay Trầm Trầm.

Chờ tỉnh dậy xong, nhìn ra ngoài bỗng trông thấy ngay tòa lâu đài biểu tượng của công viên giải trí quốc tế nào đó, cùng với tiếng nhạc đặc trưng rộn ràng tươi tắn.

Tưởng Lộc ngớ ra, quay sang ngó cậu: "Chẳng phải đây là —— cái chỗ lần trước anh bảo à?"

"Đúng rồi." Tô Trầm cười híp mắt.

"Nhưng mình làm gì có giấy mời," Tưởng Lộc hơi bất an: "chắc bảo vệ không cho vào ấy."

Tô Trầm vỗ vỗ vai anh.

"Cứ đi theo em, em diễn tốt."

Cục cưng ơi, diễn tốt cũng có trốn vé được đâu!

Hai người một dám đi một dám theo, cứ thế xông lên thật.

Ban tổ chức còn dựng cả khu vui chơi kín ngoài trời, khách thăm quan khác không đặt trước được vé vào cửa hôm nay cũng không đến nỗi phải tiu nghỉu quay về.

Đi dần vào trong mà Tưởng Lộc cứ cảm khái suốt.

Bây giờ xã hội phát triển nhanh ghê, ai ai cũng đi xe sang, có tận mấy chiếc siêu xe phiên bản giới hạn còn xịn hơn xe của anh nữa.

Đến trước cổng công viên, bảo vệ nhìn thấy Tô Trầm xong nhanh chóng cho vào.

Tô Trầm cười nói một câu chào buổi sáng.

Tưởng Lộc: "...?"

Anh có lí do nghi ngờ nhóc đang lợi dụng độ nổi tiếng đó nha.

Tiếp đó đến đoạn kiểm tra an ninh, có cả nhân viên cầm máy quét mã kiểm tra danh tính khách mời.

Tưởng Lộc chợt nín thở, chuẩn bị tinh thần hễ có người ngăn cản cả hai là mình sẽ đứng ngay ra trước xin lỗi.

Lúc này anh mới để ý thấy có gì đó sai sai.

Đôi xếp hàng trước mặt là Giang Tuyệt Thích Lân, hội đang lướt điện thoại đằng sau là Hoắc Nhận và Bùi Như Dã.

Hàng xếp bên cạnh có Tạ Liễm Quân đang đeo tai nghe ngân nga, màn hình quảng cáo khổng lồ đang chiếu... "Đêm Trùng Quang" thì phải?

Nhân viên công tác cười sáng rỡ cả mắt, thấy Tô Trầm đến cái là cực kì hớn hở chỉ lên Nguyên Cẩm đang phê tấu chương trên cao.

Tô Trầm mỉm cười: "Vâng, là tôi."

"Mời vào mời vào mời vào ——"

Trông thấy Tưởng Lộc đằng sau cậu, cô gái cười xán lạn hơn nữa: "Em siêu thích phim điện ảnh của hai anh luôn! Hay quá đi mất, em xem tận 2 lần liền!"

"Cảm ơn đã ủng hộ," Tưởng Lộc còn lịch sự bắt tay với cô gái, khó xử nói tiếp: "bọn tôi không mang giấy mời."

Mặt nhân viên công tác kiểu lạ lùng khó tin, quản lý đứng sau khẽ đằng hắng một tiếng, cô gái hiểu ý bốc phét tại chỗ.

"Không sao ạ, anh đẹp trai như thế này không mang cũng không sao hết ạ, xin mời vào xin mời vào!"

Tưởng Lộc ngớ mất mấy giây, đi vào theo Tô Trầm.

Hoắc Nhận đứng xếp hàng phía sau, nhịn cười hỏi: "Anh Trầm chơi cái trò gì đấy?"

Bùi Như Dã liếc sang đằng xa.

"Cái này gọi là, mình cùng party, nhưng không được kể cho Tưởng Lộc."

Trong lúc các minh tinh lần lượt vào trong thì hội paparazzi tin tức giải trí đã lộn ruột từ ngày hôm qua.

Rốt cuộc Thất tịch là cái ngày gì vại!!

Sao mà tất cả nhân vật máu mặt trong giới đều đổ về Thời Đô thế, ai đang đóng phim thì xin nghỉ phép ai đang đi nghỉ mát thì lại về nước, đến người đang nằm viện cũng xuất viện sớm chạy về.

Rõ ràng hôm nay không có lễ trao giải không có hoạt động kiểu Đêm hội Weibo gì gì hết mà, mọi người đâu? Đâu hết cả rồi??

Tin tức được giữ kín chặt chẽ trong nội bộ, hễ để lọt manh mối điểm hẹn là đồng nghĩa với việc gây thù chuốc oán toàn thể người tham gia, không ai dám mạo hiểm thế cả.

Trước nay nhóm paparazzi hay chầu chực ở các khu dân cư sang trọng nổi tiếng của Thời Đô, sáng hôm Thất tịch phát hiện ra mọi người đều dắt díu gia đình rời nhà từ sớm, cùng hướng đến một địa điểm.

—— Công viên giải trí toàn cầu.

10 giờ sáng, hotsearch nối nhau lên bảng.

#Showbiz tổ chức party Thất tịch không dẫn mình theo#

#Mọi người đâu!! Đâu hết rồi!!#

#Sếp lớn thần bí mạnh tay bao trọn công viên giải trí toàn cầu#

@1994_Radio: Vốn định đặt vé xong phát hiện ra hôm Thất tịch màu xám, còn tưởng là tại mua vé muộn quá cơ, ai ngờ...

@Tạ Đường Đường Đường: Dẫn em theo với!! Em muốn xem các anh giai lập nhóm chơi roller coaster quá!!

@Cẩn: Ế... Hôm nay là ngày teambuilding các cặp đôi showbiz đấy à??

@Vầng trăng nhỏ Hy Hòa: Tự dưng thấy mừng mừng vì mọi người có một hôm chơi đùa thỏa thích thế này, xong lại tiếc tiếc tại chả nhìn thấy gì hết á qwq

Vào công viên xong là Tưởng Lộc hiểu ra hết.

Mọi thứ rành rành quá mà.

Mấy trăm khách thăm quan đây gần như toàn là bạn bè thân thiết của họ, mỗi người đều từng dừng chân ngắn ngủi qua thế giới của cả hai.

Chuyên viên quay phim biên tập quen thân đang cười hi hi ha ha ăn kem với nhau, Tưởng Tòng Thủy thì lôi bố ruột mặt mày trắng bệch như tờ giấy của anh đi chơi trò con lắc khổng lồ.

Bạn bè đoàn phim lâu lắm chưa gặp sau khi đóng máy điện ảnh thì xuất hiện cạnh vòng đu quay, đến cả Khương Huyền cũng đang ngần ngừ chần chừ mặc vest thử chơi xe đụng.

Từng nhân vật quan trọng trong cuộc đời anh, bạn thân của anh, cộng sự của anh, đối tác làm ăn của anh, tất cả đều đang tụ họp ở đây.

Hôm nay mọi người có thể chơi hẻm núi 3 chiều tàu hải tặc bao nhiêu lần tùy thích, có thể ngồi tàu lượn siêu tốc hú hét hết chuyến này tới chuyến khác mà chẳng cần phải xếp hàng.

Không cần mỉm cười lịch sự với bất cứ người qua đường nào, vẫy tay thân thiện với bất cứ ống kính nào, chỉ cần tận hưởng một hôm thư thái ở nơi hay ho nhất thế giới, giữa vòng tay toàn thể bạn bè quen thuộc và thân thiết nhất.

Diện tích của khu vui chơi toàn cầu rộng lớn, được hồ bao phân chia thành 7 chủ đề khác nhau, mỗi cái vui một kiểu.

Song bất kể Tưởng Lộc dắt tay Tô Trầm đến đâu, ở đâu thì cũng trông thấy các bạn mình đang cầm bóng bay cười nói vui vẻ, giơ chữ V chụp ảnh chung bên bờ hồ ước nguyện.

Trong số bạn của cả hai cũng có những người chưa gặp nhau bao giờ, hôm nay có duyên làm quen.

Những nhân vật vốn dĩ bắc mấy cái cầu cũng chả đến cuối cùng lại thành bạn bè, cùng nhau kêu ố á loạn lên trên xích đu khổng lồ.

"Đi nào Tưởng Lộc! Sang nhà ma!"

"Đi với đi với tui mê lắm!"

"Mai Sênh Dao —— qua đây mau lên ——"

Trong lúc tiểu đội đi nhà ma nhanh nhảu tập hợp thì Hoắc Nhận cười kéo Mai Sênh Dao lại gần, dẫn ra trước mặt Tô Trầm.

"Là anh!" Nhìn cái là Mai Sênh Dao nhận ra cậu ngay, cười chọc mấy cái vào vai Tô Trầm: "Hồi bé em ghen tị với anh lắm luôn, cơ mà về sau mẹ xin lỗi em rồi, bây giờ mẹ thân với em lắm."

Tô Trầm ngớ ngờ ngơ, chưa phản ứng lại được.

"Bạn này là con trai cô Văn." Hoắc Nhận vò mái tóc trắng hồng của Mai Sênh Dao: "Đợt trước bạn ý về nhà trông thấy ảnh anh với cô Văn chụp chung nên ghen mãi đấy ạ."

"Sau này có dịp rủ mọi người hợp tác hát chung với nhau nha!"

Tô Trầm giang hai tay ôm lấy thiếu niên trước mắt, gật đầu thật mạnh.

"Nhất trí luôn!"

Thích Lân hơi sợ ma, đứng ở cuối tiểu đội lưỡng lự mãi là có nên vào không.

Lơ ngơ tí đã bị Long Già bá vai bá cổ rủ qua cánh cửa hình quan tài, chỉ lát sau tiếng thét to vọng ra từ bên trong.

Giang Tuyệt không nhịn được cười phụt, vừa cười vừa đi vào theo.

Tưởng Lộc cầm điện thoại chụp mấy bức ảnh lưu niệm, phát hiện ra Lâm Cửu Quang vẫn đang đứng yên.

"Đi nào, ngó nghiêng gì đó?"

Lâm Cửu Quang ò một tiếng, lúc này mới bước sang.

"Lúc này em nhìn thấy có hai bác sĩ trông quen lắm luôn."

"Bác sĩ á?"

"Một người tóc dài một người tóc ngắn, hôm nay còn đeo lens màu xanh dương nữa."

Lâm Cửu Quang cứ vừa đi qua bên này vừa ngoái đầu ngó nghía liên tọi: "Hồi trước em gặp họ mấy lần rồi, hình như là bạn của Thích Lân hay sao ý, cơ mà em cứ cảm giác... hai cái tên này là yêu quái cơ."

Tưởng Lộc có vẻ suy tư: "Có cả hoàng thái tử đến đây, thêm hai yêu quái nghe cũng hợp lí đấy nhỉ."

Cả nhóm nhốn nháo lộn nhộn tiến vào đoạn sâu của nhà ma, tiếng rú thảm thiết trầm bổng vọng ra phía trong, có người lại buồn cười gập cả bụng không đứng thẳng lên được.

"Người ta quấn cái ga trải giường nhún nhảy tí thôi cậu đã sợ rồi á?"

"Trông ghê chết lên ý được chưa hả!!"

Mọi người cùng chiêm ngưỡng buổi hoàng hôn từ vòng đu quay khổng lồ, gương mặt ánh chiếu chung ánh sáng của những cụm pháo hoa rực rỡ giữa màn đêm.

Tô Trầm nắm tay Tưởng Lộc, ngắm cảnh với anh thật lâu thật lâu.

"Tiếc là chỉ được mỗi một hôm thôi."

"Nhưng em cứ nghĩ là, chắc đây sẽ là ngày lãng mạn nhất và cũng thư thái nhất em có thể dành tặng anh."

Mỗi lần từng người chào hỏi gọi anh đều sẽ giúp anh nhớ lại, anh từng làm bạn vui vẻ, từng có bao nhiêu khoảnh khắc xuất sắc và diệu kì cùng họ.

Thế giới của anh sẽ mãi mãi có em, và cũng luôn có mọi người, có mọi điều tốt đẹp nhất trên đời này.

Người đàn ông chăm chú nhìn cậu thật lâu thật lâu, lấy hộp kẹo bạc hà từ trong túi ra, để thanh niên nhón lấy một viên.

Vị ngọt nhẹ mát rượi của việt quất lan đi giữa cánh môi, rồi tan chảy trong nụ hôn sâu dịu dàng mà nghiêm túc.

Thời gian chảy trôi, số phận xoay chuyển, có lẽ tất thảy rồi sẽ đổi thay tan biến.

Riêng tình yêu còn mãi.



💬 Tác giả có lời muốn nói:

- Toàn bộ truyện kết thúc –

Chuyên mục easter egg!

1. Thực ra ban đầu nước Thời với nước Lâm đều là sản phẩm ngoài ý muốn trong lúc thế giới quan cần "tiêu chuẩn cộng đồng" khẩn cấp.

Xuất hiện lần đầu ở "Ánh sáng trời xanh", vốn dĩ quyển đấy muốn viết kiểu ánh đỏ chiếu rọi TQ cổ đại, nhân dân hiện đại đại đoàn kết, nhưng bắt đầu post xong bị yêu cầu kiểm duyệt khẩn cấp, bó tay đành đổi thành "người ngoài hành tinh xâm nhập triều Tống" mà về sau bị mọi người chửi suốt (Hiểu nhầm

Sau này truyện mới cũng dúi cả vào thế giới quan giả tưởng nước Lâm & nước Thời luôn cho tiện, truyện này là bộ cuối cùng thuộc thế giới quan đó nha.

2. Mới đầu định để là, ông bác nam phụ trong "Người nghe hoàng hôn" từng crush Trầm Trầm, nói thẳng luôn tôi mà trẻ ra 20 tuổi nữa chắc chắn sẽ theo đuổi cậu.

Nghĩ ngợi xong thui cho vào easter egg hoy, không viết đâu.

3. Nội dung nghi đã bị xóa khỏi đoạn phỏng vấn:

Đạo diễn hỏi bé vừa nãy đang nghĩ gì đó [ Không nghĩ gì ạ ]

[ Chắc là làm hoàng đế sẽ cô đơn lắm nhỉ ]

[ Thường ngày cháu có thấy cô đơn không? ] [ Không ạ  vẫn ổn  cháu nhiều bạn lắm ]

[ Tiếp theo có một câu hỏi

Giả sử cháu là chủ nhân của một quốc gia  Quanh đó có rất nhiều quốc gia khác có vẻ muốn cướp đất của cháu  Cháu sẽ làm gì? ]

[ Cho họ xé nhau trộn gỏi ạ ]

4.

Lời trăng trối đạo diễn già để lại cho bé

[ Không con bướm nào lại đi mắc kẹt rồi chết trong cái kén của chính mình hết ]

5.

Nếu xét về mặt tính cách MBTI thì Trầm Trầm là đại diện tiêu biểu của FI vượt trội

6. Mới đầu dự định kiểu hai người chia tay quay đi quay lại nhiều lần lắm, tương đối máo tró.

Sau đấy bắt tay vào viết, thấy cứ sai sai.

Hai người yêu đối phương quá, không nỡ khiến đối phương phải đau khổ thế nữa đâu.

7. Lúc hiệu trưởng Nghiêm Tư qua đời, cả hai cũng đến túc trực bên linh cữu 3 hôm, ở lại rất muộn.

Nhưng đã viết trong truyện khác nên ở đây không tường thuật thêm nữa.

8. Một tuyến ở "Đêm Trùng Quang", một tuyến ở hiện thực, hỗ trợ bổ túc lẫn nhau.

Ban đầu lúc lập dàn ý còn lo là mình viết truyện này thành đam mỹ cổ đại mất hahahahaha

9. "Người nghe hoàng hôn" từng có chủ đề theo hướng khoa học viễn tưởng, còn đặt vẽ tranh minh họa rồi cơ, về sau đổi thành bối cảnh dân quốc.

Đợi sau này sẽ up ảnh cho mọi người xem nha~ Trầm Trầm và Lộc Lộc trong trang phục đặc công.



Nguồn: Weibo tác giả

10. Đoạn viết về "Người nghe hoàng hôn" dành rất nhiều thời lượng kể về việc chuẩn bị giai đoạn trước, trái lại phần quay chụp ở sau thì số chữ rất ngắn.

Nhưng đúng là có những khi công cuộc chuẩn bị sẽ đóng vai trò mấu chốt với phim điện ảnh, mở màn quyết định tất thảy.

11. Bộ 3 truyện giới giải trí theo phong cách trưởng thành lần lượt là "Con cái lão làng" / "Thiên đoàn và vương miện" / "Hình đế 15 tuổi".

Sau này cũng sẽ viết truyện showbiz tiếp, nhưng không phải là dạng thể loại như này nữa mà chuyển sang thử nghiệm các phong cách khác.

Chia sẻ nghiêm túc, truyện giới giải trí trên Tấn Giang thường nghiêng về hướng ship CP với dạng trào lưu hơn, mấy năm nay đúng là mị bị mê mệt đắm đuối viết về các vai chính khổ sở vật lộn đến ngày thành danh như nào (Các bạn biết mà!

Mỗi chủ đề có cái hay riêng, cảm ơn mọi người ủng hộ.

12.

Chi tiết nho nhỏ, cảnh thành cổ thực mà Giang Chuẩn dựng cho phim điện ảnh trong "Lão làng" nằm ở chính phim trường Thiên Dương đó.

Nói chính xác hơn thì ban đầu có 2 căn cứ lớn các đoàn phim dùng chung, đạo diễn Bặc bao trọn căn cứ khác xây ở sau núi, dần dà giúp phim trường Thiên Dương gần đấy nổi tiếng theo.

13. 14.

Trưởng thành xong Tưởng Lộc có thói quen ôm Trầm Trầm trong lúc ngủ, có khi mùa hè nóng nực cứ như con koala bám dính lấy người.

Thực ra là do hồi mới vào đoàn Trầm Trầm còn nhỏ tuổi quá, thỉnh thoảng ngủ mơ gặp ác mộng bị run.

Lúc cả hai ngủ chung thì Tưởng Lộc sẽ vỗ về theo thói quen.

Trưởng thành xong Trầm Trầm rất giỏi nấu ăn, sẽ học nấu riêng một số trường phái ẩm thực mới nữa.

Nguyên nhân là bởi từ bé Tưởng Lộc đã thiếu hơi ấm gia đình, ăn uống cũng qua loa, bắt đầu từ bát bánh trôi nước đêm ấy, cậu đã quyết định phải mượn cách này để âm thầm chăm sóc cho anh.

Cả hai rất yêu thương nhau.

Cảm ơn sự đồng hành yêu mến suốt chặng đường của tất cả các bạn, Tết Nguyên tiêu vui vẻ nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play