Chương 05: Dạy ta tu ma.

Ma tu nghe xong, hắn trầm mặc một lát, khẽ mỉm cười, đầu cũng không ngoảnh lại tiếp tục đi về phương hướng đã chọn ban đầu.

Thẩm Quân Ngọc ở xa xa ngự kiếm theo sau hắn: ?

Sau một khoảng im lặng, Thẩm Quân Ngọc không thèm so đo với ma tu, y vẫn lặng lẽ đi theo hắn.

Rất nhanh, ma tu đã “thuận lợi” đi đến địa điểm phục kích của các đệ tử Kiếm Tông —— Một vách núi hẻo lánh, cũng là con đường duy nhất để rời khỏi bí cảnh.

Khi nhìn thấy đám đệ tử Kiếm Tông nhảy ra từ bốn phương tám hướng, ma tu sững sờ trong giây lát, như không ngờ rằng giọng nói thần bí không rõ lai lịch vừa rồi thực sự đến giúp mình.

Cơ mà giây tiếp theo, ma tu đã chẳng thèm để ý giơ ngón tay thon dài nhợt nhạt lên, nhẹ nhàng lau đi bọt máu đang trào ra khóe miệng, đôi con ngươi đen nhánh tựa như màn đêm.

Sau đó, hắn gần như là coi thường mà lạnh lùng nói với đám đệ tử Kiếm Tông đang vây xung quanh: “Lên hết đi.”

Đám đệ tử Kiếm Tông tức thì bị chọc giận.

Những người có thể bước vào Kiếm Tông, dù không phải là thiên chi kiêu tử thì cũng được coi là nhân tài xuất chúng trong thế hệ của mình, làm sao có thể chịu được sự khiêu khích của một ma tu đang chật vật vì bị trọng thương?

Huống chi Nguyên Mục Châu đã căn dặn—— Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Nếu đã không cần bắt sống, vậy thì bọn họ cũng không cần nương tay.

Thế là, không đợi người dẫn đầu ra hiệu lệnh, đám đệ tử Kiếm Tông đã tức giận tấn công dồn dập ma tu.

Trong lúc nhất thời, hào quang và linh khí của pháp bảo điên cuồng nhảy múa trên bầu trời, bay thẳng về phía ma tu ở trung tâm như một cơn mưa dày đặc!

Ở phía xa xa, Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy cảnh tượng này bất giác nhướng mày.

Trong tình huống này, nhìn bề ngoài thì có vẻ như ma tu đã bị bao vây, nhưng thực tế lại không hề có bố cục, cứ tùy tiện công kích, rất dễ bị người ta bắt được sơ hở phản đòn lại.

Chung quy đám đệ tử Kiếm Tông này vẫn còn tâm cao khí ngạo.

Quả nhiên, ma tu nọ cũng hiểu rõ đạo lý này.

Đối mặt với rất nhiều đòn tấn công, hắn không xuất chiêu cũng không đánh trả, chỉ tập trung né tránh, luồn lách qua đám ánh sáng của vô số pháp bảo như một con cá bơi lội.

Đám đệ tử Kiếm Tông cứ tưởng chỉ cần đồng loạt ra tay chắc chắn sẽ bắt được tên ma tu này, nhưng không ngờ cái tên này lại giống như một con cá chạch, khó bắt muốn chết.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ dần mất kiên nhẫn, bắt đầu nóng nảy.

Mà một khi nóng nảy, sẽ dẫn đến sai sót.

Ma tu thừa dịp này ra tay

——

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu rên lẫn tiếng mắng mỏ gắt gỏng vang lên không dứt, liên tục có đệ tử bị thương, thậm chí bị đánh bay bởi thuật pháp hoặc công kích của pháp bảo của đồng đội mình.

Hiện trường trở thành một mớ hỗn loạn.

Ma tu thấy cũng đã tạm ổn, bèn nhón mũi chân định âm thầm trốn thoát.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng từ xa truyền đến không trung.

“Dừng lại hết đi, tự ta ra tay.”

Giọng nói này vừa phát ra, đám đệ tử lập tức dừng lại như thể nghe thấy Thánh chỉ.

Chiếc áo choàng đen thêu hạc từ trên trời đáp xuống, tay cầm một thanh trường kiếm trắng bạc tựa sương tuyết.

Chính là Nguyên Mục Châu.

Đám đệ tử vừa dừng lại, nhoáng một cái đã nhìn thấy vị trí chạy trốn của ma tu.

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến con ngươi của ma tu hơi co lại, trên gương mặt không chút gợn sóng cuối cùng cũng tràn ra một tia tức giận.

Nhưng hắn cũng biết rõ sự lợi hại của Nguyên Mục Châu, sau một lúc tức giận, hắn dứt khoát nhảy lên trong tiếng hô hoán của đám đệ tử, đột nhiên bổ nhào xuống đáy vực sâu không thấy đáy

——

Nguyên Mục Châu mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm về hướng ma tu nhảy xuống, thanh kiếm trong tay ngưng tụ ánh sáng bạc, vung lên!

Thanh kiếm này không phải một thanh kiếm bình thường, cho dù chỉ được điều khiển bởi một tu sĩ cảnh giới Kim Đan, nhưng không hiểu sao nó lại chứa đựng một luồng kiếm đạo cực kỳ huyền diệu.

Khí tràng xung quanh kiếm khí tạo ra cảm giác đông cứng như hàn băng, kiếm quang như lụa, cực nhanh nhưng cũng cực kỳ rõ ràng, như thể đang bóp méo cả không gian.

Khi đám đệ tử vây chung quanh nhìn thấy một kiếm tuyệt thế như vậy, họ bất giác trợn mắt nín thở.

Mọi người không hẹn mà cùng cảm thán

 —— 

Thiếu tông chủ không hổ là thiên tài ngàn năm có một của Kiếm Tông, kiếm này vừa ra ai dám tranh phong?

Tuy nhiên khoảnh khắc tiếp theo, cảm xúc của đám người này đột nhiên ngưng bặt.

Bởi vì ngay lúc kiếm quang của Nguyên Mục Châu vung ra, có một luồng kiếm quang càng chói mắt giống như cầu vồng vàng kim cũng bay tới từ trong rừng cây bên cạnh, cũng lao thẳng về phía ma tu.

Ngay trước khi kiếm quang của Nguyên Mục Châu đánh trúng ma tu, nó đã vượt lên trước đánh mạnh ma tu xuống đáy vực sâu vô tận.

Mọi người: ? ? ?

Nhưng rất nhanh, đã có người nhận ra kiếm quang này, vẻ mặt càng trở nên kỳ quái.

Mà tất nhiên, Nguyên Mục Châu đã nhận ra kiếm quang này trước tất cả mọi người, sắc mặt gã lạnh như băng, gã đột nhiên ngước mắt nhìn về phía khu rừng rậm cách đó không xa.

Dưới ánh mắt này của Nguyên Mục Châu, một thân bạch y thanh thoát thản nhiên ngự kiếm xuất hiện trước mặt mọi người.

Đám đông náo động cả lên.

Là Thẩm Quân Ngọc thật sao?

Bọn họ đều biết lần này Thẩm Tư Nguyên bị thương, ắt hẳn Thẩm Quân Ngọc cũng sẽ đến để trả thù cho Thẩm Tư Nguyên.

Nhưng… trong tình huống vừa rồi, sao trông Thẩm Quân Ngọc cứ như cố tình cướp đi nổi trội của thiếu tông chủ nhà bọn họ vậy?

Lại liên tưởng tới xưng hô mà Nguyên Mục Châu đã gọi Thẩm Tư Nguyên, đám đệ tử cứ cảm thấy mình đã phát hiện ra nội tình hay ho nào đó…

Nhưng lúc này hai nhân vật chính đều có mặt, hiển nhiên không ai dám nói gì, chỉ dám âm thầm suy đoán trong lòng.

Nguyên Mục Châu nhìn thấy Thẩm Quân Ngọc cứ vậy mà bình thản xuất hiện trước mặt mọi người, ánh mắt gã càng thêm lạnh lẽo, môi mỏng mấp máy, định tra hỏi y.

Nhưng Thẩm Quân Ngọc đã bình tĩnh lên tiếng trước.

“Thủ phạm đã chết, Nguyên thiếu tông chủ nên mau chóng đưa Tư Nguyên ra khỏi bí cảnh chữa trị đi.”

“Kim Đan bị hủy không thể kéo dài được đâu.”

Mọi người đều kinh hãi.

Bọn họ chỉ biết Thẩm Tư Nguyên bị ma tu đánh trọng thương, đâu có biết nghiêm trọng đến thế?

Cộng thêm lúc này nghe thấy xưng hô của Thẩm Quân Ngọc với Nguyên Mục Châu càng khiến mọi người suy nghĩ miên man.

Mà khi Nguyên Mục Châu nghe được lời sau cùng của Thẩm Quân Ngọc, lông mày gã giật mạnh, trong mắt dâng lên dòng nước ngầm tối tăm mãnh liệt.

Gã cứ thế nhìn Thẩm Quân Ngọc, không quan tâm ở đây có bao nhiêu người đang theo dõi, chỉ lạnh giọng hỏi: “Làm như vậy, đệ không thấy thẹn với lương tâm sao?”

Đám đệ tử: ? !

Nghe thấy câu này của Nguyên Mục Châu, Thẩm Quân Ngọc trầm mặc hồi lâu mới khẽ mỉm cười.

“Chuyện này cũng đâu liên quan gì đến Nguyên thiếu tông chủ.”

Đám đệ tử:…?

Giờ phút này, mặt nạ lạnh lùng trên mặt Nguyên Mục Châu rốt cuộc cũng vỡ tan tành, trong mắt gã như nổi lên sóng to gió lớn, lửa giận cất chứa như vượt qua đám đông trực tiếp nuốt chửng Thẩm Quân Ngọc.

Thẩm Quân Ngọc không hề bối rối, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt phượng hẹp dài lạnh lẽo của Nguyên Mục Châu.

Y cho tới bây giờ chưa từng thẹn với lương tâm, làm sao có thể cảm thấy tội lỗi?

Trong bầu không khí cực kỳ lạnh lẽo, cũng không biết hai người đã giằng co bao lâu.

Cuối cùng, Nguyên Mục Châu vẫn không trực tiếp bùng nổ.

Gã chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng, phất tay áo rồi ngự kiếm bay thẳng lên trời.

Tuy lúc này gã thực sự rất khó chịu trước sự thờ ơ, bạc bẽo của Thẩm Quân Ngọc, nhưng gã cũng biết Thẩm Quân Ngọc nói đúng —— Vết thương của Thẩm Tư Nguyên không thể trì hoãn được.

Mà lần này, gã tuyệt đối sẽ không yêu lầm người nữa.

(Ừa, chọn đúng rồi đó ba, vật họp theo loài)

·

Sau khi Nguyên Mục Châu rời đi, đỉnh vách núi khổng lồ rơi vào một sự im lặng cực kỳ khó xử.

Đám đệ tử Kiếm Tông đi không được, không đi cũng không được.

Vì bọn họ không biết đôi tình nhân này chỉ là cãi nhau hay còn vì nguyên nhân khác, nên họ vẫn không dám lơ là Thẩm Quân Ngọc.

Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy sự bối rối của các đệ tử, rốt cuộc cũng không làm khó bọn họ: “Nếu nhiệm vụ thiếu tông chủ giao cho đã hoàn thành rồi, các vị có thể tự mình hành động, đừng làm lỡ thời gian đi tìm cơ duyên.”

Chúng đệ tử nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chắp tay cáo từ Thẩm Quân Ngọc.

Thẩm Quân Ngọc lặng lẽ đứng trên kiếm, cứ vậy nhìn đám đệ tử rời đi, gương mặt dịu dàng tựa ngọc lộ ra vẻ lãnh đạm, cũng không có cảm xúc gì.

Trong lòng đám đệ tử đều mong nhớ cơ duyên ở bí cảnh, chẳng mấy chốc đã bỏ đi hết.

Cho đến khi cả đỉnh núi rộng lớn chỉ còn lại một mình Thẩm Quân Ngọc, y mới ngự kiếm bay đến bên rìa vách đá, cuối đầu nhìn xuống từ xa.

Sương mù lượn lờ dưới đáy vực, sâu không thấy đáy, bày ra một mảnh đen kịt đáng sợ, chẳng biết lành dữ.

Nhưng Thẩm Quân Ngọc chỉ nhìn chằm chằm xuống đáy vực rồi suy tư một lúc, sau đó y không hề do dự ngự kiếm bay thẳng xuống đáy vực.

Nửa canh giờ sau.

Thẩm Quân Ngọc vượt qua làn sương mù dày đặc có chướng khí độc, an toàn đáp xuống trước một hang động dưới đáy vực.

Y tìm thấy nơi này bằng cách lần theo vết máu trên vách đá.

Bấy giờ, trên mặt đất rải rác một ít vết máu đen đỏ loang lổ cùng với một ít thịt thối trông như bị kiếm khoét ra.

Bên trong những miếng thịt thối vẫn còn những sợi tơ đỏ lúc nhúc, đích thị là Lời Nguyền Vu Huyết.

Mà lúc này, trong hang động vẫn còn loáng thoáng vang lên một vài tiếng động.

Thẩm Quân Ngọc đứng trước hang động lắng tai nghe một lát, rồi bước thẳng vào trong.

Dưới ánh sáng lờ mờ, trong góc hang có một bóng đen ngẩng nửa mặt nằm trên mặt đất, bên tay rơi một con dao găm màu bạc, xung quanh nồng nặc mùi máu tanh.

Thẩm Quân Ngọc bước tới.

Quẹt lửa được thắp lên, Thẩm Quân Ngọc nhìn xuống thì thấy một khuôn mặt tái nhợt thấm đẫm máu.

Ngoại trừ khu vực được mặt nạ bạc che phủ, hầu như toàn bộ da thịt của ma tu đã bắt đầu lở loét, để lộ ra những đường tơ đỏ vặn vẹo kỳ lạ, trông gớm ghiếc đáng sợ vô cùng.

Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy cảnh tượng này nhưng chẳng sợ hãi chút nào, y khẽ nhíu mày hơi cúi người xuống.

Khi tay của y sắp chạm đến bên cạnh chiếc mặt nạ bạc, ở dưới lớp mặt nạ, hàng mi dài đẫm máu của ma tu chợt động đậy, rồi bất thình lình mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Quân Ngọc vẻ mặt thản nhiên, không tránh không né.

Mà lúc này, ánh mắt của ma tu cũng đổ dồn vào gương mặt trắng trẻo không tỳ vết lại có năm phần giống với Thẩm Tư Nguyên.

Sau khi nhìn kỹ một lúc, trên đôi môi mỏng của hắn hiện lên ý cười giễu cợt, lại uể oải nhắm mắt lại lần nữa.

Một bộ “Cho dù ngươi có tra tấn ta đến chết, ta cũng chẳng thèm mở mắt ra nhìn ngươi.”

Tuy nhiên, sự tra tấn trong dự đoán không có đến.

Chiếc mặt nạ bạc trên mặt ma tu được tháo ra một cách nhẹ nhàng, khẽ khàng đặt sang một bên.

Tiếp đó, một bàn tay mát lạnh khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt của ma tu.

Vùng da ở khóe mắt dính đầy máu của ma tu bất giác giật một cái.

Nhưng trong lòng hắn lại phi thường bình tĩnh, còn cất giấu một loại tà ác không muốn người khác biết.

Hắn nghĩ: Hôm nay ngươi móc một mắt của ta, tương lai ta sẽ móc cả hai mắt của ngươi, sau đó dùng cực hình bí truyền trong nội bộ Ma tộc để giữ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Nhưng cố tình hết lần này tới lần khác, mọi chuyện lại không diễn ra như hắn nghĩ.

Đầu ngón tay mềm mại mang theo vết chai mỏng vuốt nhẹ đuôi mắt của hắn một cái, rồi lại vuốt tiếp.

Ngay sau đó, không ngờ ma tu lại cảm thấy làn da bị Lời Nguyền Vu Huyết ăn mòn ở chỗ đó dần dần bớt đau.

Ma tu: ?

Lần đầu tiên trong đời, hắn sinh ra một loại lo lắng vì tình hình vượt quá tầm kiểm soát.

Mà những chuyện xảy ra tiếp theo càng khiến hắn cảm thấy hết thảy mọi thứ nằm ngoài dự đoán của mình.

Sau khi bàn tay đó giúp hắn xoa dịu cơn đau do Lời Nguyền Vu Huyết gây ra ở quanh mắt, không ngờ lại lấy ra một chiếc khăn tay cực kỳ mềm mại, từng chút một lau đi máu tươi đang thấm vào mặt vẫn không ngừng rỉ ra ngoài.

Động tác cực kỳ dịu dàng, cẩn thận, không hề có chút xíu ý nhục nhã nào.

Cuối cùng, ma tu cũng hết nhịn nổi, mở mắt ra.

Đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của hắn nhìn Thẩm Quân Ngọc ở trước mặt với vẻ cực kỳ ngạo mạn lại dò xét.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.

Chàng trai xinh đẹp dịu dàng như ngọc trước mặt cũng không hề tức giận, y bình tĩnh chăm chú nhìn hắn: “Làm sao trở thành ma tu như các ngươi vậy? Có thể chỉ ta không.”

Ma tu: ?

Trong hang động ẩm ướt, tối tăm đốt một đống lửa, lại có một viên thuốc bị ném vào đống lửa, tỏa ra hương thơm tươi mát, tạm thời xua đi mùi khó chịu trong hang.

Ma tu đeo lại mặt nạ bạc của hắn, nhưng bộ dạng hắn lúc này không còn vẻ nhếch nhác dính đầy máu nữa.

Vết thương đã được xử lý, quần áo cũng đã thay bộ mới.

Bấy giờ, hắn cong một chân ngồi dựa vào góc hang, từ xa nhìn bạch y nhã nhặn đối diện đống lửa đang chuyên tâm điêu khắc một khúc gỗ, đôi con ngươi đen kịt dưới chiếc mặt nạ phát ra ánh sáng lành lạnh, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Đống lửa bập bùng lóe sáng, Thẩm Quân Ngọc buông hàng mi dài, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp cầm con dao điêu khắc, khắc từng mảnh gỗ một, khúc gỗ trong tay dần hiện ra hình người.

Ánh lửa nhảy nhót phản chiếu lên sườn mặt hiền hòa thanh tú của y, càng khiến các đường nét trên gương mặt thêm thanh nhã, sáng trong như ngọc.

Lời Nguyền Vu Huyết bắt nguồn từ một vị vu sư vĩ đại thời Thượng Cổ, ông đã tự lấy thân mình luyện chế thành vu cổ, để lại tinh huyết cho con cháu đời sau, nói với hậu nhân rằng, nếu gặp phải cường địch, hãy dùng tinh huyết của ông làm lời nguyền rủa xâm nhập vào cơ thể của kẻ địch.

Tinh huyết của ông chứa đựng sức mạnh của vu cổ sẽ không ngừng tái tạo và cắn nuốt nguyên chủ, cho đến khi đối phương chết.

Giải pháp duy nhất chính là dùng một khúc gỗ đặc biệt khắc thành hình người bị trúng nguyền rủa, sau đó để linh hồn bị nguyền rủa nhập vào đó, nhân cơ hội này chuyển dời lời nguyền.

Tuy nhiên, phương pháp này đòi hỏi người giải lời nguyền phải có trình độ hiểu biết thuật số cực kỳ cao, nên dù phương pháp này dễ thực hiện nhưng Tu Chân Giới chẳng có mấy người làm được.

Chính vì điều này mà ngay khi bị trúng Lời Nguyền Vu Huyết, ma tu không hề có ý định sống sót rời khỏi đây.

Lại không ngờ, bản thân còn gặp được kỳ ngộ như vậy.

Nhưng từ đầu chí cuối hắn vẫn không đoán được mục đích Thẩm Quân Ngọc cứu hắn.

Tuy nhiên, nếu Thẩm Quân Ngọc đã cứu hắn, thì nhất định có âm mưu, hiển nhiên trong thời gian ngắn sẽ không làm gì hắn.

Vậy nên lúc này, ánh mắt sắc lạnh của ma tu cứ nhìn chằm chằm vào sườn mặt xinh đẹp của Thẩm Quân Ngọc ở đối diện, nhìn tới nhìn lui, đánh giá con người ta một cách trắng trợn.

Rốt cuộc ——

Thẩm Quân Ngọc cũng đặt đồ vật trong tay xuống, bình thản ngước mắt nhìn sang: “Trên mặt ta dính gì à?”

Đột nhiên đối diện với đôi mắt trong veo thấu triệt như ngọc lưu ly của Thẩm Quân Ngọc, ma tu vô thức nhướng mày lên.

Cũng trong khoảnh khắc chớp nhoáng tóe lửa đó, ma tu bỗng nhiên nắm bắt được một chút xíu manh mối trong trí nhớ của mình.

Sau một khoảng im lặng kỳ lạ.

Khóe môi ma tu hơi nhếch lên, nở một nụ cười quỷ dị.

Thẩm Quân Ngọc: ?

Tiếp đó, ma tu lộ ra vẻ mặt “Thì ra là vậy”, hắn khoanh tay gối lên sau đầu, nhàn nhạt nói: “Thẩm đại công tử, cho dù vị hôn phu bị đệ đệ ruột của mình cướp mất thì ngươi cũng đâu cần tự đày đọa như vậy, ma tu khó làm lắm nha.”

Thẩm Quân Ngọc hơi nhướng mày.

Thấy Thẩm Quân Ngọc không phản bác lại, ma tu còn tưởng mình đoán trúng rồi, sau một lúc im lặng, hắn bỏ hai tay xuống, khôi phục lại vẻ nghiêm túc, nói: “Nhưng ta sẽ ghi nhớ ân cứu mạng hôm nay, nếu sau này có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp.”

Thẩm Quân Ngọc nghe đến đây, ánh mắt y khẽ động: “Nếu ta muốn ngươi báo đáp ngay bây giờ thì sao?”

Ma tu nhíu mày, nghĩ thầm: Quả nhiên là vậy, đúng là có mưu đồ.

Tuy nhiên, dựa trên kinh nghiệm của mình, hắn chỉ cho là Thẩm Quân Ngọc sẽ lợi dụng năng lực tùy ý biến hóa của ma tu để hắn đến làm mật vụ hoặc nội gián ở môn phái nào đó.

Vì thế hắn cũng không coi trọng, chỉ thuận miệng hỏi: “Thẩm đại công tử muốn ta báo đáp thế nào?”

Thẩm Quân Ngọc: “Dạy ta tu ma.”

Ma tu:…?

Giờ phút này, bên trong Thiên Y Đường ở Kiếm Tông.

Mấy vị y tu cảnh giới Hóa Thần thậm chí cả cảnh giới Luyện Hư đều tụ tập quanh giường Thẩm Tư Nguyên đang nằm, sắc mặt ai cũng nghiêm trọng, biểu tình phức tạp.

Cuối cùng, tất cả đều thở dài, im lặng lắc đầu với Nguyên Mục Châu.

Nhìn vẻ mặt của các y tu, ánh sáng trong đôi mắt phượng hẹp dài của Nguyên Mục Châu dần chìm xuống, trên mặt từ từ bị hàn ý xâm chiếm.

Nguyên Mục Châu không ngờ dù lần này gã đã nhanh đến vậy nhưng vẫn không thể cứu được Kim Đan của Thẩm Tư Nguyên.

Phải biết rằng, chỉ mới giờ Tuất nhá nhem tối, gã đã vội vã đưa Thẩm Tư Nguyên rời khỏi Bí Cảnh Âm Dương, ngự kiếm một mạch quay về Kiếm Tông.

Gã trực tiếp cầm lệnh bài của thiếu tông chủ triệu tập rất nhiều y tu đến khám chữa.

Trong khi năm xưa, lúc Kim Đan của Thẩm Quân Ngọc vỡ vụn, gã đuổi đến nơi đã muộn nửa ngày, vậy nên dù có kết khế ước đồng mệnh cũng khó mà cứu chữa.

Nhưng tại sao lần này, gã không đến trễ nhưng kết quả vẫn không thay đổi?

Tại sao lại như vậy?

Đưa mắt nhìn Thẩm Tư Nguyên hơi thở yếu ớt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy nằm trên giường, Nguyên Mục Châu im lặng một lúc, trong lòng đau đớn âm ỉ một trận, cảm xúc áy náy dần dâng lên trong mắt gã.

Một vị y tu ở bên cạnh nhìn thấy ánh mắt của Nguyên Mục Châu, nhịn không được thấp giọng khuyên nhủ: “Thiếu tông chủ, Thẩm tiểu công tử bẩm sinh yếu ớt, không phải do ngài đưa về không kịp, ngài không cần phải tự trách mình.”

Nguyên Mục Châu nghe lời này của y tu, gã bỗng thấy hoảng hốt, chợt nhớ ra 

—— 

Đúng rồi, Thẩm Tư Nguyên sinh ra đã ốm yếu, đương nhiên không thể so sánh với Thẩm Quân Ngọc thiên phú trác tuyệt, đã ký khế ước với linh bảo đời Hậu Thiên Phượng Vũ Kiếm từ rất sớm.

Nhận ra điều này, nỗi thất vọng của Nguyên Mục Châu đối với Thẩm Quân Ngọc trong phút chốc lên đến đỉnh điểm.

Gã nghĩ: Ngay cả người khác cũng biết điểm này, Thẩm Quân Ngọc là huynh trưởng của Thẩm Tư Nguyên, sao có thể không biết?

Gã không yêu cầu Thẩm Quân Ngọc phải xả thân giống như kiếp trước, nhưng với thực lực hiện giờ của Thẩm Quân Ngọc, chỉ cần y chịu ra tay giúp đỡ, chắc chắn Thẩm Tư Nguyên sẽ không xảy ra tình trạng như bây giờ.

Chỉ vì những mâu thuẫn với gã và Thẩm Tư Nguyên năm xưa mà Thẩm Quân Ngọc gần như là thờ ơ đứng ngoài cuộc, không hề quan tâm đến sự sống chết của Thẩm Tư Nguyên, thật sự quá tàn nhẫn.

Dù thế nào đi nữa thì Thẩm Tư Nguyên cũng là đệ đệ ruột của y mà.

Tác giả:

– Văn Sóc lẩm bẩm: Là một mỹ nhân nha, nhưng sao thấy hơi điên điên?

– Thẩm Quân Ngọc: ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play