Chương 04: Có thù tất báo, thiếu nợ phải trả.
Sau khi dùng chú tẩy rửa một thân cát bụi ẩm ướt, Thẩm Quân Ngọc cảm thấy cả người mình nhẹ nhàng, thoải mái hơn mấy phần.
Tiếp theo y đứng trên tảng đá, lại ngẩng đầu nhìn hai mặt trời, mặt trăng song song trên đỉnh đầu.
Mặt trời và mặt trăng cùng chung một bầu trời, chiếu rọi lẫn nhau, nhưng ánh sáng lại êm dịu, linh khí tản mạn, dù có trực tiếp nhìn thẳng cũng không bị chói mắt.
Mặc dù đã chấp nhận bản thân trọng sinh thành công, nhưng nhìn cảnh tượng quen thuộc này Thẩm Quân Ngọc vẫn không tránh khỏi có chút ngỡ ngàng.
Bí cảnh này được gọi là Bí Cảnh Âm Dương, mặt trời và mặt trăng song song trên bầu trời chính là hai đầu mối trung tâm linh khí của bí cảnh, một cái cực dương, một cái cực âm, nên bí cảnh có tên như thế.
Tuy nhiên, ở Tu Chân Giới có vô số bí cảnh đặc biệt, chút xíu độc đáo này của Bí Cảnh Âm Dương chỉ được tính là bình thường.
Nhưng nó lại là bí cảnh khó quên nhất trong ký ức một trăm năm trước của Thẩm Quân Ngọc.
Bởi vì ngay tại Bí Cảnh Âm Dương này, y đã đỡ thay Thẩm Tư Nguyên một mũi tên chí mạng từ ma tu, vì vậy mà Kim Đan vỡ nát, làm một “kẻ tàn phế” ở Vân Miễu Các suốt trăm năm.
Quá khứ không dám nhớ lại, dù đã trải qua ngần ấy năm trời nhưng nỗi đau đớn khi Kim Đan vỡ vụn vẫn như còn mới trong hồi ức của Thẩm Quân Ngọc.
Nhưng nhớ lại chuyện này, Thẩm Quân Ngọc cũng không hề lộ ra một tia oán hận hay khổ sở nào, trái lại y chỉ hờ hững nhếch khóe môi, sắc mặt chỉ có một vẻ thông suốt.
Sau đó y cầm kiếm lên, rời khỏi thác nước mà không ngoảnh lại.
Lần rời đi này, y đã chọn hướng đi trái ngược hoàn toàn với kiếp trước.
Điều này cũng có nghĩa, y sẽ không còn gặp lại cảnh Thẩm Tư Nguyên bị tên ma tu kia truy sát.
Không phải là y không dám, mà bởi vì, y không còn muốn có bất kỳ quan hệ gì với những người kiếp trước đó nữa.
·
Sống lại một đời, Thẩm Quân Ngọc mang theo ký ức quá khứ nên hiển nhiên nắm trong lòng bàn tay những bảo tàng trong bí cảnh.
Nếu y đã chọn cắt đứt mọi mối liên hệ với kiếp trước thì y phải chuẩn bị đầy đủ cho tương lai của mình, tất nhiên phải lấy hết nguồn tài nguyên mới được.
Nếu là Thẩm Quân Ngọc kiếp trước, có lẽ y sẽ không tùy tiện tranh giành cơ duyên thuộc về “người khác”.
Nhưng bây giờ, y không còn quan tâm nhiều như vậy nữa.
Và lần này, thứ đầu tiên Thẩm Quân Ngọc muốn có được chính là truyền thừa thuật số của một vị đại năng thượng cổ, nghe nói một phần nội dung của truyền thừa thuật số này không kém gì tích lũy hàng ngàn năm của Ngọc Hoành Tông.
Năm đó, truyền thừa thuật số này đã bị Thiên Cơ Các tìm thấy, cũng từ đó, địa vị của Thiên Cơ Các một bước lên mây, dường như có xu thế bắt kịp Ngọc Hoành Tông.
Thẩm Quân Ngọc dùng cấm thuật của Ngọc Hoành Tông để trọng sinh nên hiển nhiên hiểu được truyền thừa thuật số này quý giá đến nhường nào.
Huống chi trên người y còn lưu lại tai họa ngầm do sử dụng cấm thuật, nếu có thể lấy được truyền thừa thuật số, có lẽ y có thể phá giải được mối nguy hiểm tiềm ẩn này.
Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Ngọc vươn tay, Phượng Vũ Kiếm bay lên không trung, y nhún người nhảy lên, Phượng Vũ Kiếm liền chở y bay thẳng đến Động Bảo Tàng, nơi giấu truyền thừa thuật số.
Gió nhẹ phất qua mặt, thổi bay tóc mai đen nhánh của Thẩm Quân Ngọc, trong không khí tràn ngập hương thơm tươi mát của hoa cỏ.
Hít thở bầu không khí trong bí cảnh, Thẩm Quân Ngọc cảm thấy tinh thần thư thái, những ấm ức trong lòng đều được gột rửa.
Bất thình lình ——
Một giọng nói cực kỳ quen thuộc vẫn còn nét trẻ con từ cách đó không xa lọt vào tai Thẩm Quân Ngọc.
Trong sự hung ác có chút kiêu ngạo.
“Ta là thiếu tông chủ của Ngọc Hoành Tông, nếu ngươi không giao ra Xích Viêm Tiễn (mũi tên lửa đỏ), ta sẽ gọi tất cả tu sĩ ở trong bí cảnh lại đây. Đến lúc đó thân phận ma tu của ngươi bị vạch trần, ngươi chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn! Ngươi nghĩ cho kỹ đi.”
Vậy mà lại là Thẩm Tư Nguyên.
Vốn dĩ ngay khi Thẩm Tư Nguyên lên tiếng Thẩm Quân Ngọc đã hơi cau mày, y theo bản năng muốn đổi phương hướng rời khỏi nơi này.
Y thật lòng không muốn có bất kỳ liên hệ gì với những người kiếp trước nữa.
Nhưng Thẩm Tư Nguyên vừa nói xong câu đó, Thẩm Quân Ngọc trầm mặc một lát, trong lòng hơi trầm xuống, sau đó y điều khiển linh kiếm bay lơ lửng trên không, tập trung lắng nghe.
Vậy mà y lại không biết chân tướng đằng sau việc Thẩm Tư Nguyên bị ma tu truy sát thực chất là như thế này?
Có vẻ như đây là một hồi vu oan giá họa?
Thẩm Quân Ngọc còn nhớ, năm đó Thẩm Tư Nguyên bị ma tu truy sát suốt một đường, mình đầy thương tích, đã phóng pháo hoa triệu tập mấy lần.
Khi y nhìn thấy pháo hoa triệu tập đuổi tới nơi, liền nhìn thấy tên ma tu kia mặt mày lạnh lùng triệu hồi Xích Viêm Tiễn, bảo vật chí tôn đời Hậu Thiên lấy được từ trong bí cảnh, bắn về phía Thẩm Tư Nguyên.
Trong tình thế cấp bách, Thẩm Quân Ngọc không biết tiền căn hậu quả chỉ có thể xả thân ra đỡ thay.
Thứ chờ đợi y chính là nỗi đau tột cùng khi Kim Đan vỡ nát, cùng với sự dày vò dằn vặt không dứt cả ngày lẫn đêm của trăm năm sau.
Y còn nhớ trong thời gian y dưỡng thương sau mấy lần hôn mê vì đau đớn, có một lần mơ màng nghe thấy Nguyên Mục Châu nói với y rằng —— Tên ma tu kia đã bị bọn họ bắt được, bị bầm thây thành vạn mảnh, ngay cả linh hồn cũng bị nghiền thành tro bụi.
Thẩm Quân Ngọc của khi đó nghe được tin này, không hề cảm thấy hả giận cũng không cảm thấy vui vẻ.
Y chỉ biết mình đã trở thành một kẻ tàn phế, khó mà trở lại như trước kia…
Giờ này khắc này, Thẩm Quân Ngọc lại vô tình nghe thấy một số sự thật mà kiếp trước mình không hay biết, khi nhận ra tên ma tu đã chết thảm vì mình rất có khả năng là người vô tội, trong lòng y không khỏi dậy sóng.
Vậy nên y mới ở lại.
Cách đó không xa, cuộc đối thoại vẫn tiếp tục.
So với vẻ giả vờ giương nanh múa vuốt khi uy hiếp của Thẩm Tư Nguyên, giọng nói còn lại vang lên rất lạnh lùng điềm tĩnh, còn mang theo chút lười biếng.
“Nếu ngươi đã muốn đến vậy thì cứ trực tiếp lại đây cướp đi. Cần gì nói mấy lời vô nghĩa phô trương thanh thế đó?”
“Hay là —— Ngươi không dám?”
“Ngươi!” Thẩm Tư Nguyên thẹn quá hóa giận: “Ta thấy là ngươi không muốn sống nữa thì có!”
“Ha.”
Tiếng cười nhạo của giọng nói lạnh lùng kia còn chưa dứt thì một tiếng nổ lớn vang lên, hiển nhiên là Thẩm Tư Nguyên bất ngờ tấn công!
Nghe đến đây, Thẩm Quân Ngọc khẽ nhướng mày, nhưng vẫn nhịn không được giương mắt nhìn sang.
Ở khu rừng đối diện, Thẩm Tư Nguyên bị ma tu chọc tức triệt để đã triệu hồi ra một pháp khí cấp Thiên giống một ngọn đèn.
Pháp khí này toàn thân được làm bằng ngọc lưu ly tám màu, bốn mặt treo ba mươi sáu chuỗi ngọc, hết sức lộng lẫy.
Khi kích hoạt, mỗi chuỗi ngọc sẽ phát ra luồng sáng vàng rực rỡ, một khi bị ánh sáng chiếu vào, nó có thể đánh nát cả ngọn núi đá kiên cố nhất.
Sức mạnh vô hạn.
Thẩm Quân Ngọc liếc mắt một cái đã nhận ra món pháp khí cấp Thiên này chính là tín vật định tình Thẩm Độ đã đích thân trao cho Vân Tố Tâm, Đèn Bát Bảo Lưu Ly, trước giờ Vân Tố Tâm vẫn luôn quý trọng cực kỳ.
Nhưng không ngờ lúc này đã lấy ra đưa cho Thẩm Tư Nguyên.
Hóa ra sự thiên vị của cha mẹ đã có sẵn từ lâu, nực cười là lúc đó Thẩm Quân Ngọc lại không nhận ra điều này —— Chỉ cho rằng sự ưu ái của Vân Tố Tâm là do Thẩm Tư Nguyên yếu đuối.
Khóe môi Thẩm Quân Ngọc hiện lên chút mỉa mai.
Cách đó không xa, dưới sự tấn công dày đặc như mưa rào của pháp khí cấp Thiên, tên ma tu nọ vẫn hành động nhàn nhã như đang đi dạo trong vườn.
Hắn mặc đồ đen tuyền, nửa trên khuôn mặt được che bởi một chiếc mặt nạ phượng hoàng bằng bạc, chỉ để lộ xương quai hàm sắc sảo.
Trên làn da trắng lạnh, đôi môi mỏng nhạt màu hơi mím lại, lộ ra mấy phần ý lạnh.
Hắn vừa né tránh công kích của Đèn Bát Bảo Lưu Ly, vừa có thời gian rút tên giương cung bắn về phía Thẩm Tư Nguyên, buộc Thẩm Tư Nguyên phải hốt hoảng né tránh.
Rất rõ ràng, trong cùng một cảnh giới, ma tu mạnh hơn Thẩm Tư Nguyên rất nhiều.
Nhưng Thẩm Quân Ngọc vẫn nhớ năm xưa khi lần đầu tiên nhìn thấy ma tu này, cả người hắn đẫm máu, toàn thân bốc lên ma khí cuồn cuộn, trông cực kỳ hung tợn, không hề giống bây giờ chút nào.
Cũng không biết vì sao năm xưa hắn lại bị Thẩm Tư Nguyên ép đến nông nỗi đó?
Thẩm Quân Ngọc vừa nghĩ tới đây, tình hình bên kia đột nhiên xảy ra biến hóa.
Hai người giao chiến đến cuối cùng, rõ ràng Thẩm Tư Nguyên đã kiệt sức, sắc mặt mệt mỏi, ma tu thấy vậy liền bay tới, muốn cướp đi Đèn Bát Bảo Lưu Ly trong tay Thẩm Tư Nguyên.
Nhưng khoảnh khắc ma tu đến gần Thẩm Tư Nguyên, ánh mắt vốn đang hoảng loạn sợ hãi của Thẩm Tư Nguyên bất chợt thay đổi, trở nên cực kỳ hung ác, âm hiểm.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào tên ma tu trước mặt, nở nụ cười quỷ dị, đột nhiên chưởng mạnh một cái.
Một luồng sáng đỏ đen kỳ lạ lập tức tràn ra từ lòng bàn tay cậu ta, phóng thẳng vào lồng ngực ma tu.
Thẩm Quân Ngọc vẫn luôn im lặng quan sát trận chiến chợt biến sắc.
Lời Nguyền Vu Huyết?!
Từ khi nào mà Thẩm Tư Nguyên học được thứ ác độc đến vậy?
Khi ma tu nhìn thấy Lời Nguyền Vu Huyết, vẻ mặt hắn hơi đổi, hắn triệu hồi Xích Viêm Tiễn muốn chặn lại lời nguyền, nhưng tiếc là Lời Nguyền Vu Huyết hữu hình vô chất, trong nháy mắt nó đã xuyên qua Xích Viêm Tiễn, đánh thẳng vào trong người ma tu!
Biến cố xảy ra chỉ trong vài nhịp thở, dù Thẩm Quân Ngọc phản ứng lại muốn đi cứu ma tu nọ cũng không kịp.
Tình thế trận chiến tức thì đảo ngược.
Lời Nguyền Vu Huyết được kích hoạt, vô số sợi tơ đỏ bò ra khỏi cơ thể ma tu như những con giòi bám xương, điên cuồng lang thang trong cơ thể ma tu.
Ma tu hừ một tiếng, miệng mũi chảy máu, đột nhiên quỳ xuống đất, hơi thở cũng trở nên đứt quãng.
Thẩm Tư Nguyên ở đối diện chậm rãi đứng dậy, mỉm cười đi đến trước mặt ma tu đang run rẩy cả người, cúi đầu giễu cợt: “Đồ ngu, còn dám kiêu ngạo nữa không?”
“Bảo ngươi ngoan ngoãn giao ra Xích Viêm Tiễn ngươi lại không chịu, phải ăn chút đắng mới biết điều.”
“Đáng đời ngươi từ nay về sau phải ngoan ngoãn làm ma hầu cho ta.”
Máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, ma tu thở hồng hộc, bàn tay chống xuống mặt đất từ từ nắm chặt, nổi lên gân xanh.
Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy cảnh này, mặc dù không có hành động gì, nhưng trong mắt lại bất giác tràn ra hàn ý.
Y đang đợi, đợi một thời cơ.
Cùng lúc đó, trong đầu y vẫn còn quanh quẩn cảnh tượng ma tu nọ giống như tu la khát máu rình rập giết chết Thẩm Tư Nguyên năm ấy.
Y muốn biết, quay lại lần nữa, cảnh tượng đó có còn xảy ra nữa không?
Bên kia, Thẩm Tư Nguyên cười khẩy một tiếng khi thấy ma tu chẳng thốt nên lời, cậu ta lại định dùng Lời Nguyền Vu Huyết tra tấn hắn.
Bỗng nhiên, ma tu run rẩy đưa tay ra nắm lấy giày cậu ta.
Thẩm Tư Nguyên: ?
Nhưng rất nhanh, cậu ta lại cười vui vẻ: “Sao nào, cuối cùng cũng muốn nhận chủ rồi hả?”
Giây tiếp theo, ma tu ngước mắt lên, đôi con ngươi đen huyền ẩn giấu trong chiếc mặt nạ bạc phát ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ, khóe miệng hắn vẫn còn rỉ máu, nhưng những lời nói ra lại rất rõ ràng: “Chết, đi!”
Thẩm Tư Nguyên chưa kịp phản ứng lại đã bị khí tức kinh người đột nhiên bộc phát ra từ người ma tu đánh văng ra xa!
Lưng Thẩm Tư Nguyên đập mạnh vào thân cây, cuối cùng cậu ta cũng nhận ra tình thế không ổn, bò dậy ngự kiếm lao ra ngoài.
Cậu ta vừa bay vừa phóng pháo hoa triệu tập.
Ma tu loạng choạng đứng dậy, lau đi máu trên mặt, hắn thản nhiên nhặt lên Xích Viêm Tiễn rơi xuống đất rồi từ từ bay lên không trung, giương cung về hướng Thẩm Tư Nguyên đang chạy trốn
——
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của Thẩm Quân Ngọc khẽ động, y im hơi lặng tiếng ngự kiếm tới gần sau lưng ma tu.
Lặng lẽ ngăn chặn mối nguy hiểm có thể xảy ra với hắn ở bên này.
Có thù tất báo, thiếu nợ phải trả.
Thẩm Tư Nguyên nhận mũi tên này không hề oan uổng.
Khoảnh khắc Xích Viêm Tiễn được bắn ra, cầu vồng vàng rực chói lọi như ánh mặt trời, rực rỡ chói lóa sáng như ban ngày!
Vào giây phút cuối cùng Thẩm Tư Nguyên bị mũi tên bắn trúng, trong miệng cậu ta lại thảm thiết hét lên
——
Huynh trưởng cứu đệ với!
Bốn chữ quen thuộc biết bao.
Kiếp trước, chính là Thẩm Quân Ngọc nghe thấy bốn chữ này mới bất chấp tất cả nhào lên trước, đỡ mũi tên chí mạng cho Thẩm Tư Nguyên.
Tiếc là Thẩm Quân Ngọc bây giờ không còn là Thẩm Quân Ngọc kiếp trước nữa.
Phụt một tiếng, máu bắn tung tóe, Xích Viêm Tiễn bắn thẳng vào đan điền của Thẩm Tư Nguyên mà không gặp bất kỳ trở ngại nào!
Thẩm Tư Nguyên trừng to hai mắt, lúc từ trên không rơi xuống, cậu ta như thể nghe thấy tiếng Kim Đan trong đan điền của mình nứt vỡ.
Thẩm Quân Ngọc chỉ đứng từ xa nhìn cảnh tượng này, không hề xao động.
Mà ngay lúc Thẩm Tư Nguyên ngã xuống đất, trong lòng cậu ta như cảm nhận được gì đó, cậu ta phun ra một ngụm máu, cố hết sức nhìn về phía rừng rậm nơi Thẩm Quân Ngọc đang đứng.
Giây tiếp theo, bốn mắt chạm nhau.
Cơ thể đau đớn của Thẩm Tư Nguyên run lên, gương mặt trắng bệch lộ ra biểu tình không thể tin được, cậu ta há miệng, nhìn vào đôi mắt nhạt màu cực kỳ thản thiên của Thẩm Quân Ngọc, như muốn nói điều gì đó.
Nhưng khi mở miệng, thứ chảy ra chỉ toàn là máu.
Ngay sau đó, từ xa vang lên những tiếng ồn ào kinh ngạc lẫn phẫn nộ, là đám người Thẩm Tư Nguyên dùng pháo hoa triệu tập gọi tới.
Thứ xuất hiện đầu tiên là một luồng kiếm quang cực kỳ chói mắt, một thân hoa phục màu đen thêu hoa văn ngôi sao từ trên trời giáng xuống.
Gã gần như là run rẩy hai tay ôm lấy Thẩm Tư Nguyên đang nằm hấp hối trên mặt đất vào lòng, liều mạng truyền linh lực, nỗi thương xót trào ra từ đôi mắt phượng hẹp dài thanh lãnh khó mà che giấu.
Là Nguyên Mục Châu.
Nguyên Mục Châu không ngờ mình lại quay về trăm năm trước một cách hết sức phi lý như vậy, mà lần quay lại này, gã lại chứng kiến thảm kịch mà mình không muốn thấy nhất.
Gã ôm chặt Thẩm Tư Nguyên trong tay, thật sự muốn nghi ngờ có phải ông Trời đang đùa cợt gã không.
Mà khi nhìn thấy ánh mắt này của Nguyên Mục Châu, ngay cả Thẩm Tư Nguyên cũng sửng sốt trong giây lát.
Nhưng rất nhanh, Thẩm Tư Nguyên lại ho ra máu, sắc mặt tái nhợt, lại cố hết sức nhìn về phía khu rừng nơi Thẩm Quân Ngọc đang ở, như muốn ra hiệu cho Nguyên Mục Châu nhìn theo.
Nguyên Mục Châu nhận ra điều gì đó, gã khựng lại một chút, chợt ngẩng đầu lên.
Sau đó, gã nhìn thấy một thân bạch y nhã nhặn mà gã không bao giờ muốn nhìn thấy ở nơi này.
Một cảm xúc cực kỳ căm phẫn lại khó hiểu trào dâng trong lòng Nguyên Mục Châu, ánh mắt gã nhìn Thẩm Quân Ngọc lúc này trở nên sắc bén vô cùng.
Nhưng Thẩm Quân Ngọc không hề né tránh, y cứ thế đứng trên kiếm từ xa và nghênh đón ánh mắt khiến người ta phải thót tim của Nguyên Mục Châu.
Khi y nhìn thấy rõ những cảm xúc rất quen thuộc như thương tiếc, trách móc, tức giận trong mắt Nguyên Mục Châu.
Y im lặng một lúc, chợt bừng tỉnh
——
Thì ra Nguyên Mục Châu cũng đã trọng sinh.
Cơ mà, chuyện này không liên quan gì đến y.
Ánh mắt quá mức thản nhiên thậm chí là thờ ơ của Thẩm Quân Ngọc triệt để đâm thủng trái tim đang giận dữ của Nguyên Mục Châu.
Ánh mắt gã tối sầm lại, gã đang định bế Thẩm Tư Nguyên đã bất tỉnh đứng dậy đi về phía Thẩm Quân Ngọc thì các đệ tử khác của Kiếm Tông thấy pháo hoa cũng đuổi tới.
Bị đệ tử xúm lại ngăn chặn tầm nhìn, Nguyên Mục Châu đành phải thu lại ánh mắt đỏ ngầu, dùng chất giọng cực kỳ lạnh lùng nói với các đệ tử: “Đi qua đó, lần theo vết máu truy tìm tên ma tu đã làm Nguyên nhi bị thương. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tuyệt đối không tha!”
Ra lệnh xong, Nguyên Mục Châu lại nhịn không được liếc nhìn khu rừng rậm đối diện, mà lúc này, bạch y ấy đã biến mất từ lâu.
Ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Mục Châu dừng lại một lúc, sau đó gã không quay đầu lại, bế Thẩm Tư Nguyên lên, ngự kiếm bay lên trời, lao về điểm truyền tống ở gần bí cảnh nhất.
Mấy đệ tử Kiếm Tông nhìn thấy Nguyên Mục Châu đối xử với Thẩm Tư Nguyên ân cần như vậy đều ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì
——
Phải biết là mấy ngày trước, Nguyên Mục Châu mới cùng Thẩm Quân Ngọc đến núi Thái Vân du sơn ngoạn thủy, thân mật vô cùng.
Nhưng sao bây giờ lại gọi cậu em vợ là Nguyên nhi?
Cho dù bị thương thì cũng không nên không biết tránh hiềm nghi như vậy chứ…
Tất nhiên, những đệ tử này không dám hỏi thăm chuyện của thiếu tông chủ nhà mình, sau khi nhận được lệnh, bèn lũ lượt làm theo dặn dò của Nguyên Mục Châu đi truy lùng ma tu bỏ trốn.
Ma tu chạy trốn suốt một đường, máu chảy loang lổ khắp nơi.
Lời Nguyền Vu Huyết vẫn đang gặm nhấm cơ thể hắn, ăn mòn ma lực của hắn.
Tuy nhiên, giờ phút này trong mắt hắn không hề có dấu vết sợ hãi trước tử vong, chỉ có một vẻ sắc bén lạnh lẽo.
Nghĩ lại hắn một đời anh minh thế mà lại bị lật thuyền trong tay một tên tiểu bối như vậy.
Cơ mà hắn lại thấy cực kỳ buồn cười khi nghĩ đến Ngọc Hoành Tông vốn là một môn phái nổi tiếng, vậy mà cái tên tự xưng là thiếu tông thủ lại có thủ đoạn còn nham hiểm hơn cả Ma tộc.
May là lần này chỉ bị tổn thất một hóa thân.
Bằng không, dù có tiêu diệt cả phái Ngọc Hoành Tông thì cũng không đủ để hắn trút giận.
Điều đáng tiếc duy nhất là lần này e rằng khó có thể mang Xích Viêm Tiễn trở về.
Bất chợt
——
Một giọng nói nhẹ nhàng lại có chút trong trẻo, trầm tĩnh truyền vào tai hắn.
“Người của Kiếm Tông đã mai phục ở phía trước, nếu không muốn chết thì quay về hướng Đông Nam.”
Ma tu: ?
Hắn ho ra một ngụm máu, khàn giọng hỏi: “Ai?”
“Người có thể cứu mạng ngươi.”
——
Tác giả:
Văn Sóc: Vợ ?
Thẩm Quân Ngọc: Tiểu Bì.
(Bì nghĩa là biểu bì, da, lớp vỏ. Em thụ gọi hóa thân của anh công là Tiểu Bì : ))))
Ying Ying:
– Đọc chương này mà sướng rơn người, tính thêm cái tag ‘gương vỡ tan tành không bao giờ lành’ :)))
– Thích tiểu kịch trường của tác giả ghê, mỗi chương đọc cười tụt quần : ))))
– Những danh xưng như vợ, chồng, hay cậu em vợ gì gì đó sẽ được mình sử dụng thay cho những danh xưng quá mức tối nghĩa chỉ dịch theo Hán – Việt lão bà/ lão công/ tiểu cửu tử, vì vậy các bạn đọc thấy bản dịch hơi bị hiện đại hóa thì mình cũng chịu : )))))