Kiếm Tông, Vân Miễu Các.
Giữa những ngọn núi xanh tươi trùng điệp, một tòa lầu các trắng tinh lộng lẫy hiện ra từ không trung, nó được che phủ trong sương mù và được bao quanh bởi kết giới kiếm khí màu trắng bạc.
Trong kết giới, bốn mùa như xuân, không có mưa gió, nhưng cũng cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, hệt như một chiếc lồng bạch ngọc tinh xảo.
Mặc dù năm mới sắp đến nhưng nơi này vẫn trống trải, lặng im, một chút không khí ăn mừng cũng không có.
Một thân bạch y nhã nhặn ngồi trên xe lăn, trong lòng ôm một chiếc hộp gỗ đàn hương màu đen, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên người quẩn quanh một mùi yếu đuối bệnh tật, nhưng đôi mắt nâu nhạt của y lại trong trẻo, ấm áp, hết sức tỏ tường.
Thẩm Quân Ngọc đã ở trong cái lồng bạch ngọc này suốt trăm năm.
Một trăm năm trước, Thẩm Quân Ngọc ở trong bí cảnh Thiên Phong đỡ thay đệ đệ ruột Thẩm Tư Nguyên một mũi tên chí mạng của ma tu, Kim Đan vỡ nát, tính mạng nguy kịch.
(Văn án là kiếm, nhưng vô truyện tác giả viết là mũi tên nhé, mình sẽ sửa lại văn án luôn.)
Vị hôn phu của y, Nguyên Mục Châu mặc kệ sự can ngăn của mọi người kết khế ước đạo lữ đồng mệnh với y.
Khế ước đồng mệnh này đã cứu mạng Thẩm Quân Ngọc, nhưng cũng giam giữ tự do của y suốt trăm năm.
Cũng bởi vì Nguyên Mục Châu là thiếu tông chủ của Kiếm Tông, thân mang kiếm cốt, vô cùng cao quý, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ gây náo loạn Giới Tu Chân.
Vì sự an nguy của thiếu tông chủ nhà mình, Kiếm Tông đành phải xây dựng tòa Vân Miễu Các này, thiết lập kết giới, lại phái cao thủ đến canh giữ, chuyển Thẩm Quân Ngọc vào đây để “tĩnh dưỡng”.
Một lần “tĩnh dưỡng” này, kéo dài một trăm năm.
Ban đầu, khi Thẩm Quân Ngọc bị thương nặng, Nguyên Mục Châu gần như một tấc cũng không rời khỏi Vân Miễu Các.
Đến khi Thẩm Quân Ngọc không còn nguy hiểm đến tính mạng, Nguyên Mục Châu cũng dần dần đổi thành cách vài ngày mới đến.
Cho đến mấy chục năm trước, sau khi Nguyên Mục Châu trở thành chưởng môn Kiếm Tông, bước lên vị trí Kiếm Tôn, thì mỗi dịp Tết đến mới về một chuyến.
Đối với chuyện này, Thẩm Quân Ngọc chỉ lấy làm tiếc, nhưng chưa từng oán hận, suy cho cùng hành động bất chấp ý kiến của mọi người quyết tâm kết đạo lữ đồng mệnh với y năm xưa của Nguyên Mục Châu đã đủ chứng minh tất cả.
Với lại, Nguyên Mục Châu từ khi trở thành Kiếm Tôn bộn bề công việc, sao y có thể vì những chuyện này mà nghi ngờ Nguyên Mục Châu chứ?
Hôm nay lại là đêm giao thừa.
Giao thừa năm nay khác với mọi năm, hôm nay là kỷ niệm một trăm năm ngày Thẩm Quân Ngọc và Nguyên Mục Châu kết thành đạo lữ.
Thẩm Quân Ngọc dù biết Nguyên Mục Châu có thể không nhớ nhưng từ sáng sớm, y vẫn lục từ đáy rương ra bộ bạch y mà Nguyên Mục Châu yêu thích nhất rồi mặc vào, cũng chuẩn bị xong quà năm mới, ôm ở trong lòng.
Lúc này, y nhìn mặt trời đỏ dần lặn ở núi Tây, đoán chừng Nguyên Mục Châu sắp trở về, bèn đẩy bánh xe lăn ra thềm bạch ngọc ngoài Vân Miễu Các.
Ngay khi xe lăn sắp đến giữa sân, bỗng nhiên——
“Nghe nói ba ngày trước lúc Thẩm tông chủ săn được một con xà yêu ở Đông Hải thì bị Thiên Cơ Các đánh lén trọng thương, Kiếm Tôn của chúng ta đã vội vã chạy đến Ngọc Hoành Tông suốt đêm, không biết Thẩm tông chủ thế nào rồi?”
Tay đang đẩy xe lăn của Thẩm Quân Ngọc khẽ khựng lại, xe lăn cũng dừng lại.
“Thẩm tông chủ mà bị thương nặng thì Kiếm Tôn sẽ nổi giận mất.”
“Tại sao Kiếm Tôn của chúng ta lại nổi giận khi Thẩm tông chủ bị thương?”
“Suỵt ——” Người nói chuyện đè thấp giọng, “Nghe nói Thẩm tông chủ vì để giúp Kiếm Tôn mau chóng đột phá Đại Thừa, muốn tặng yêu đan của xà yêu cho Kiếm Tôn làm quà năm mới nên mới đi giết yêu xà, đương nhiên Kiếm Tôn sẽ đau lòng rồi.”
“Thì ra là vậy, xem ra Thẩm tông chủ thực sự rất nặng tình với Kiếm Tôn nhà chúng ta. Còn hơn ai đó, rõ ràng biết cái khế ước đạo lữ chết tiệt kia đã hạn chế cảnh giới của Kiếm Tôn nhiều năm như vậy mà vẫn giả vờ không biết chẳng chịu buông tay. Rõ ràng là huynh đệ ruột, sao lại thua kém nhau dữ vậy?”
Trên thềm, Thẩm Quân Ngọc cầm hộp quà trong tay, hơi cụp mắt xuống, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Cuộc bàn tán tiếp tục.
“Nói đến người này ta liền không nhịn được nói mấy lời khó nghe. Chẳng phải được lợi mà còn khoe mẽ sao. Cứ lấy cái ân cứu mạng ra trói buộc Thẩm tông chủ và Kiếm Tôn của chúng ta bao nhiêu năm. Nếu thật lòng yêu Kiếm Tôn thì tại sao không thành toàn cho Kiếm Tôn? Còn hại đệ đệ ruột của mình đến nông nỗi này, thiệt tình.”
“Tám phần mười là không nỡ từ bỏ vị trí đạo lữ của Kiếm Tôn rồi, chậc——”
“Cơ mà y cũng sống không được lâu đâu, chẳng kéo dài thêm được bao năm nữa, đến lúc đó, người hữu tình sẽ trở thành quyến thuộc thôi.”
“Đúng, đúng, loại người này sớm muộn gì cũng sẽ nhận quả báo.”
Tiếng bàn luận dần nhỏ đi.
Những ngón tay mảnh khảnh bấu chặt vào hộp quà của Thẩm Quân Ngọc cuối cùng cũng cử động.
Một lúc lâu sau, y mới ngước mắt lên, đôi mắt nâu nhạt như thủy tinh hướng về ngày mai, lóe lên chút ánh sáng nhạt.
Kết giới của Vân Miễu Các được thiết lập bởi đại năng, có thể ngăn cách mưa gió và sự xâm nhập của ngoại vật, nhưng không biết từ bao giờ, nó không còn cách ly được những lời bàn tán vu vơ này nữa.
E là, có người cố ý muốn y biết những chuyện này.
Cơ mà, mấy thứ này không quan trọng.
Điều đáng tiếc duy nhất đối với Thẩm Quân Ngọc chính là, có lẽ Tết năm nay Nguyên Mục Châu sẽ không trở về.
Chỉ vậy thôi.
·
Quả nhiên, ngày hôm đó Nguyên Mục Châu không trở về.
Món quà được Thẩm Quân Ngọc cất đi, y đọc sách một mình trong tàng thư các suốt cả đêm, trông không hề buồn bã hay quá thất vọng.
Dù gì, y cũng đã quen với việc trải qua những đêm dài cô đơn với những cuốn sách như thế này.
Không ngờ nửa tháng sau, Vân Miễu Các chưa từng có ai ghé thăm lại tiếp đón một vị khách Thẩm Quân Ngọc không ngờ tới.
Thẩm Tư Nguyên.
Khi Thẩm Tư Nguyên đến thăm, Thẩm Quân Ngọc đang xem “Ngọc Hoành Chiếm Kinh Thập Lục Quyển”, sách nằm rải rác trên mặt đất.
Thẩm Quân Ngọc vừa đọc xong một quyển đang định lấy quyển mới thì một bàn tay khớp xương rõ ràng đeo chiếc nhẫn Tinh Nguyên của tông chủ Ngọc Hoành Tông đã nhặt cuốn sách còn lại trên mặt đất đưa qua.
“Huynh trưởng.”
Thẩm Quân Ngọc ngước nhìn lên, ánh mắt dừng lại giây lát trên mặt ngọc bội hoa văn hình rồng treo trên thắt lưng bạc trước mặt.
Cuối cùng, rơi lên một khuôn mặt mịn màng có năm phần giống y.
Thẩm Tư Nguyên nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Quân Ngọc, khẽ mỉm cười, cậu ta cụp mắt xuống, nghịch nghịch mặt ngọc bội trên thắt lưng: “Lần trước ta thấy huynh trưởng mang chiếc ngọc bội này trông rất đẹp nên cũng nhờ Nguyên đại ca tìm giúp ta một miếng, huynh trưởng thấy sao, nó có hợp với ta không?”
Thẩm Quân Ngọc trầm mặc một lát mới bình tĩnh nói: “Ngọc này quá tầm thường, không xứng với thân phận tông chủ của đệ.”
Khóe môi đang mỉm cười của Thẩm Tư Nguyên giật một cái, trong mắt như lóe lên một tia sáng lạnh.
Nhưng rất nhanh, cậu ta lại khôi phục lại nụ cười hiền hòa: “Huynh trưởng nói đúng, vậy lần sau ta sẽ nhờ Nguyên đại ca chọn cho ta một cái mới.”
Thẩm Quân Ngọc không nói gì.
Có vài chuyện, lần đầu tiên bị thăm dò còn có thể khiến y ngạc nhiên, nhưng nếu bị thăm dò quá nhiều lần, y không khỏi bị tê liệt.
Thấy Thẩm Quân Ngọc không nói gì, Thẩm Tư Nguyên im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Bao năm qua, Nguyên đại ca và ta đã tìm nhiều cách để hồi phục Kim Đan cho huynh trưởng, tiếc là đều không có tác dụng. Bây giờ, Nguyên đại ca đã vì huynh trưởng mà dừng lại ở cảnh giới Luyện Hư hơn hai mươi năm, nếu còn không đột phá có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Thẩm Quân Ngọc vẫn một mực im lặng.
Thẩm Tư Nguyên liếc nhìn khuôn mặt điềm tĩnh ôn hòa của Thẩm Quân Ngọc, trong mắt ánh lên vẻ chán ghét, sau khi dừng một chút, cậu ta nói tiếp: “Huống hồ hiện tại Ma Giới như hổ rình mồi, các môn phái khác cũng úp mở phê bình cảnh giới của Nguyên đại ca. Kiếm Tông loạn trong giặc ngoài, những năm gần đây Nguyên đại ca thật sự rất vất vả.”
“Huynh trưởng, huynh là đạo lữ của Nguyên đại ca, lẽ nào huynh lại nhẫn tâm để Nguyên đại ca tiếp tục khó xử như vậy?”
Sau khi nghe những lời an ủi gần như “tận tình khuyên bảo” của Thẩm Tư Nguyên, một lúc lâu sau Thẩm Quân Ngọc mới khẽ cười một tiếng rất nhạt.
Sau đó, trong ánh mắt có vẻ kinh ngạc của Thẩm Tư Nguyên, y ngước mắt lên nhìn thẳng cậu ta: “Ngươi cũng biết, ta mới là đạo lữ của Nguyên Mục Châu.”
“Vậy sao ngươi không bảo Nguyên Mục Châu đích thân đến nói với ta những lời này?”
“Nếu huynh ấy lên tiếng, ta nhất định sẽ làm như huynh ấy mong muốn.”
Trong phòng đột nhiên im lặng.
Thẩm Tư Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt gần như thờ ơ của Thẩm Quân Ngọc hồi lâu, cuối cùng cậu ta triệt để xé bỏ lớp ngụy trang tốt bụng giả dối, cười khẩy nói: “Huynh trưởng, là do Nguyên đại ca niệm tình cũ, nhưng mà tình cũ, thì cũng có thời hạn sử dụng của nó.”
Nói xong, “soạt” một tiếng, cậu ta ném mạnh cuốn sách trong tay xuống trước mặt Thẩm Quân Ngọc rồi bỏ đi.
Thẩm Quân Ngọc lẳng lặng ngồi trên xe lăn, nhìn cuốn sách rơi xuống đất hồi lâu, y chỉ cảm thấy trong lòng từ từ dâng lên một cơn ớn lạnh.
Không phải vì những lời nói đó của Thẩm Tư Nguyên, mà vì trong thâm tâm y biết rõ, sở dĩ Thẩm Tư Nguyên có thể đến Vân Miễu Các chọc tức y như vậy, nhất định là bởi vì Nguyên Mục Châu cũng đang ở Kiếm Tông.
Bằng không, ở đây sẽ không có ai mở kết giới cho Thẩm Tư Nguyên.
Nhưng dù vậy, Thẩm Tư Nguyên vẫn là người đến Vân Miễu Các đầu tiên, còn Nguyên Mục Châu thì chưa thấy đến.
Món quà năm mới y định tặng Nguyên Mục Châu vẫn chưa được trao đi.
Một lúc lâu sau, Thẩm Quân Ngọc mới mệt mỏi chầm chậm nhắm mắt lại.
Nguyên Mục Châu, rốt cuộc thì huynh có biết trò hề này hay không?
Nếu biết, thì huynh sẽ nghĩ sao?
Ba ngày sau khi Thẩm Tư Nguyên rời đi, Nguyên Mục Châu vẫn không xuất hiện, mà Vân Miễu Các lại đón một vị khách khác.
Vân Tố Y, phu nhân của chưởng môn đời trước của Ngọc Hoành Tông, đồng thời cũng là mẫu thân của của Thẩm Quân Ngọc và Thẩm Tư Nguyên.
Vân Tố Y đã là một tu sĩ Nguyên Anh trước khi hai huynh đệ Thẩm Quân Ngọc sinh ra đời, dung mạo của bà được gìn giữ cực tốt, lúc này hai người ngồi đối diện nhau, trông bà giống muội muội của Thẩm Quân Ngọc hơn là mẹ ruột.
Sự xuất hiện của Vân Tố Y khiến Thẩm Quân Ngọc không khỏi bất ngờ.
Mà khi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Vân Tố Y lúc này có chút bất lực và trách cứ, y cũng mơ hồ đoán được mục đích đến lần này của Vân Tố Y.
Dù cảm thấy thất vọng nhưng Thẩm Quân Ngọc vẫn niệm tình mẫu thân khó khăn lắm đến thăm y một lần, y không hề bày ra biểu tình không vui nào.
Ngược lại, Vân Tố Y lại chẳng săn sóc y như vậy——
Ngồi xuống chưa đầy thời gian nửa tách trà, Vân Tố Y nhịn không được bắt đầu trách móc: “Quân Ngọc, Nguyên nhi vừa mới hồi phục sau trọng thương, không dễ gì đến thăm con vào dịp năm mới, sao con lại chọc cho nó buồn?”
“Mẫu thân biết con bệnh tật mấy năm nay trong người thấy khó chịu, nhưng dù sao con cũng là huynh trưởng, con nên thông cảm cho những khó khăn của Nguyên nhi, nó bây giờ đã là chưởng môn, còn giúp đỡ Mục Châu quản lý một phần sự vụ của Kiếm Tông, con đừng lấy mấy chuyện vặt vãnh ra làm phiền nó mới phải.”
Nói tới nói lui, cũng chỉ vì Thẩm Tư Nguyên.
Thẩm Quân Ngọc nghe xong, im lặng một lúc mới nhàn nhạt ngước mắt lên: “Sao mẫu thân lại nghĩ là con chọc tức đệ ấy?”
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Quân Ngọc, Vân Tố Y cảm thấy khó chịu: “Nguyên nhi từ khi trở về từ chỗ con liền một mình buồn bã nửa ngày trời, hỏi nó nó cũng không nói, không phải tại con thì tại ai? Nó thông cảm cho người làm huynh trưởng như con, sao con lại không nghĩ cho nó?”
Thẩm Quân Ngọc không nói gì.
Vân Tố Y trút giận xong, nhìn sườn mặt bình tĩnh lộ ra chút xanh xao bệnh tật của Thẩm Quân Ngọc, bà do dự một lát, trong lòng có chút hối hận.
Sau một lúc im lặng, bà đổi giọng nói sang vấn đề khác.
Bà như vô tình lại như cố ý thăm dò: “Quân Ngọc, mấy năm qua mẫu thân thấy con sống ở Kiếm Tông cũng không mấy hài lòng, con có muốn về nhà không?”
Nghe đến đây, Thẩm Quân Ngọc vốn đang kìm nén cảm xúc cuối cùng cũng không nhịn được, y bất chợt ngước mắt lên với vẻ mặt cực kỳ sắc bén: “Mẫu thân nói vậy là có ý gì?”
Sớm không nói, muộn không nói, cố tình trong lúc này lại đề nghị đưa cậu về “nhà”, người đã được Kiếm Tông bảo vệ bao nhiêu năm nay.
Vân Tố Y không thể không hiểu điều này có ý nghĩa gì.
Khi Vân Tố Y bắt gặp ánh mắt sắc bén của Thẩm Quân Ngọc, lòng bà run lên, suýt thì muốn lùi bước.
Nhưng do dự một lúc, bà nhớ đến bộ dạng Thẩm Tư Nguyên bị thương mấy ngày trước và tâm trạng suy sụp gần đây của nó, liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Con thật sự không biết gì về chuyện giữa Mục Châu và Tư Nguyên sao?”
Thẩm Quân Ngọc mặt không cảm xúc nhìn bà.
Vân Tố Y giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt này của Thẩm Quân Ngọc, như chợt hiểu ra điều gì đó, trong lòng bà dần dần bình tĩnh lại.
Sau đó, sắc mặt bà vẫn dịu dàng, thậm chí còn có chút an ủi, nhưng từng chữ nói ra lại như dao đâm vào tim người khác: “Quân Ngọc, ta biết con cảm thấy buồn, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, Kim Đan của con gần như không thể cứu chữa rồi. Tội tình gì con cứ níu kéo Mục Châu? “
“Cho dù không vì Nguyên nhi, thì cũng vì Mục Châu, con cũng nên buông tay đi thôi.”
Thẩm Quân Ngọc bình tĩnh nhìn Vân Tố Y ở trước mặt, tuy trên mặt y không bày ra quá nhiều cảm xúc nhưng trái tim y đã triệt để tan vỡ bắt đầu rỉ máu.
Y vẫn luôn biết rằng, từ khi y bị trọng thương, phụ mẫu cũng bắt đầu thiên vị Thẩm Tư Nguyên, đặc biệt là phụ thân Thẩm Độ.
Nhưng y không quan tâm tới Thẩm Độ, bởi vì Thẩm Độ rất ít khi ở cùng y, trước khi Thẩm Tư Nguyên ra đời, y chính là bảo bối trong tay Vân Tố Y.
Vậy nên dù sau này Vân Tố Y có thiên vị Thẩm Tư Nguyên thì y vẫn có thể tự thuyết phục mình rằng, chỉ bởi vì Thẩm Tư Nguyên bây giờ là chưởng môn nên Vân Tố Y mới coi trọng đệ ấy, nhưng chắc chắn trong lòng Vân Tố Y vẫn còn yêu thương y.
Năm xưa cứu Thẩm Tư Nguyên y không hề thấy hối hận, dù sao Thẩm Tư Nguyên cũng yếu ớt nhiều bệnh hơn y, nếu trúng mũi tên đó chắc chắn sẽ chết, Vân Tố Y cũng sẽ cực kỳ đau lòng.
Cho đến bây giờ, cũng coi như một kết quả tốt.
Nhưng Thẩm Quân Ngọc có làm sao cũng không thể ngờ rằng, người mẹ mà y luôn cho rằng chỉ hơi thiên vị một chút, giờ phút này lại hoàn toàn đứng về phía Thẩm Tư Nguyên.
Vậy mà lại chính miệng khuyên y nhường Nguyên Mục Châu lại cho Thẩm Tư Nguyên.
Ôi, mỉa mai làm sao.
Nhưng cuối cùng Thẩm Quân Ngọc vẫn không nổi giận, y chỉ lặng lẽ nhìn Vân Tố Y, mặt không biểu tình trầm giọng nói: “Mẫu thân, người có biết mình đang nói gì không?”
Đến nước này rồi, Thẩm Quân Ngọc vẫn cho Vân Tố Y một bậc thang cuối cùng.
Y muốn Vân Tố Y rút lại những lời nói đó.
Tuy nhiên, Vân Tố Y lại không cho y toại nguyện.
Nghe Thẩm Quân Ngọc chất vấn, lại nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của y, trong mắt Vân Tố Y hiện lên một tia xấu hổ và áy náy, nhưng ngay sau đó bà mím môi, cứng lòng nói: “Nhiều năm như vậy rồi, Quân Ngọc, đã đến lúc con phải chấp nhận sự thật.”
“Tiếp tục tự lừa mình dối người như vậy chẳng có lợi cho ai cả, con thấy có đúng không?”
“Cút.”
Con ngươi của Vân Tố Y chấn động.
Ánh mắt Thẩm Quân Ngọc lạnh lẽo như sương, gằn từng chữ một: “Ta nói, cút.”
Vân Tố Y rời đi với ba phần hoảng hốt bảy phần xấu hổ.
Trước khi rời đi, bà bỏ lại một câu tưởng chừng như nhắc nhở nhưng lại vô cùng tàn nhẫn.
Bà nói: “Quân Ngọc, dù thế nào đi nữa, con cũng nên biết. Con sử dụng ân tình với Mục Châu, sớm muộn gì cũng sẽ hết.”
Nghe câu này của Vân Tố Y, Thẩm Quân Ngọc trầm mặc một lúc, y nhắm mắt lại, suýt thì bật cười thành tiếng.
Thì ra trong mắt người khác, giữa y và Nguyên Mục Châu chỉ còn thừa lại chút ân tình sắp cạn kiệt.
Thẩm Tư Nguyên nói như vậy, mẹ ruột của y cũng nói như vậy.
Thế nhưng ——
Trong lòng Nguyên Mục Châu lại nghĩ thế nào?
Huynh ấy cũng hối hận rồi sao?
Cũng chỉ, niệm “tình cũ” thôi sao?
Nghĩ tới đây, những ngón tay Thẩm Quân Ngọc đặt trên tay vịn xe lăn hơi siết chặt lại, lộ ra những đường gân trên làn da nhợt nhạt.
Hồi lâu sau, y đẩy xe lăn chầm chậm đi đến bàn sách, cầm bút lên, từng chữ từng chữ một, chậm rãi viết một bức thư cho Nguyên Mục Châu.
Nhiều năm qua, y tự biết mình đã liên lụy Nguyên Mục Châu rất nhiều, sợ làm phiền Nguyên Mục Châu tu hành nên rất ít khi thư từ qua lại với Nguyên Mục Châu.
Dù lần này y phải chịu nhục nhã như vậy, nhưng nội dung bức thư y viết cho Nguyên Mục Châu lại vô cùng đơn giản.
—Có chuyện cần thương lượng, mong mau trở về.
Chữ ký là “Quân Ngọc”.
Sau khi niêm phong bìa thư, Thẩm Quân Ngọc đang định gọi bồ câu lấy thư mang đi thì đột nhiên tay y run lên không tự chủ, chạm vào ngọn nến đỏ bên cạnh.
Sau đó một giọt sáp đỏ nóng rơi xuống phong bì, tựa như một giọt huyết lệ.
Thẩm Quân Ngọc vốn tính ưa sạch sẽ, y nhìn chằm chằm giọt dầu sáp chói mắt hồi lâu.
Nhưng cuối cùng, y vẫn không viết lại lá thư nào nữa, mà chỉ gọi bồ câu đến mang thư đi.
—
Tác giả:
Cảnh giới trong truyện : Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Đại Thừa.
Ying Ying:
– Trời móe, cá 100% là cái thằng đệ đệ trà xanh kia cố tình bị thương vào năm mới để pháo hôi công không đi gặp em thụ.
– Thêm một chương nữa là em thụ trùng sinh rồi, thuộc tính em thụ là cường thụ, rất cường luôn đó, mọi người cứ chờ xem nhé!