Càng nghĩ, khí thế trên người Nguyên Mục Châu càng phát ra lạnh lùng, các y tu ở xung quanh nhìn thấy càng nơm nớp lo sợ hơn.
Bọn họ thật sự sợ bản thân không chữa khỏi cho Thẩm Tư Nguyên sẽ bị Nguyên Mục Châu giận chó đánh mèo, cuối cùng, có một vị y tu lên tiếng đề nghị: “Thiếu tông chủ, Kiếm Tông chúng ta chỉ chuyên về kiếm đạo, trị bệnh cứu người không phải sở trường của chúng ta, Kim Đan của Thẩm tiểu công tử chưa chắc không thể chữa trị được.”
Nguyên Mục Châu mặt vô biểu tình giương mắt nhìn sang.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ của Nguyên Mục Châu, vị y tu nọ lén lau mồ hôi trong lòng, lập tức nói thêm: “Huống chi thiếu tông chủ đã rất cẩn thận, lúc về tới đã dùng linh ngọc trấn phái bảo vệ tâm mạch của Thẩm tiểu công tử, tạm thời Thẩm tiểu công tử sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, thiếu tông chủ có thể thử liên lạc với các môn phái khác, hỏi xem có cách nào chữa trị cho Thẩm tiểu công tử hay không. Dù gì với tên tuổi của Kiếm Tông chúng ta, nói với bên ngoài vẫn rất hữu dụng.”
Lời khuyên chân thành của y tu vừa vang lên, một tia lửa hy vọng dần thắp sáng trong đôi mắt vẫn luôn trầm lặng như nước của Nguyên Mục Châu.
Gã lập tức nhớ lại kiếp trước, để cứu Thẩm Quân Ngọc, gã đã đi cầu xin đại năng của rất nhiều môn phái, và đã tìm kiếm đủ loại bí pháp.
Kiếp trước, gã tìm kiếm bí pháp và đi cầu các đại năng không phải cùng một năm, chênh lệch nhau gần bảy mươi năm thời gian.
Trong lúc đó có không ít đại năng bày tỏ
——
Nếu sớm hơn một chút, Thẩm Quân Ngọc đã có thể cứu chữa.
Nguyên Mục Châu khi đó không biết đã trải qua bao nhiêu kỳ vọng rồi lại thất vọng, đến cuối cùng, gã cũng chết lặng.
Nhưng hiện tại, mọi chuyện đã khác.
Bây giờ gã đã biết vị trí và giá cả của tất cả bí pháp và đại năng này, hoàn toàn có thể lập tức đi thu thập toàn bộ.
Nghĩ đến đây, Nguyên Mục Châu trầm mặc một lát, sau đó nói với y tu nọ: “Ta biết giữa các vị y tu có mối liên hệ riêng của mình, ông giúp ta treo giải thưởng, nói là nếu ai có thể tìm được bí pháp khôi phục lại Kim Đan, Nguyên Mục Châu ta đồng ý trả một mỏ linh thạch.”
Lời này của Nguyên Mục Châu nhất thời khiến tất cả y tu có mặt tại đó chấn động —— Cả một mỏ linh thạch đó!
Phải biết là toàn bộ Kiếm Tông cũng chỉ có gần một trăm mỏ linh thạch.
Hiện tại Nguyên Mục Châu còn chưa phải là tông chủ, chi trả cũng bạo tay quá rồi đó.
Hơn nữa, còn là vì cậu em vợ của mình.
Mà đến lúc này, các y tu cũng đã nhìn ra mối quan hệ không bình thường giữa Nguyên Mục Châu và Thẩm Tư Nguyên, nhưng bọn họ không dám vạch trần, mà chỉ có thể khúm na khúm núm đồng ý.
Ra lệnh cho các y tu xong, Nguyên Mục Châu cũng không để ý đến bọn họ nữa, gã nhanh chóng lấy ra ngọc bài truyền tin, bắt đầu gửi tin đến các đại môn phái và thế lực bên ngoài mà mình đã liên lạc kiếp trước.
Lúc này, ánh mắt của gã lạnh lùng mà kiên quyết đến lạ.
Ngay cả khi Thẩm Quân Ngọc vì những bất hòa mà từ bỏ cơ hội tốt nhất để cứu Thẩm Tư Nguyên, thì gã cũng tuyệt đối không bao giờ bỏ cuộc.
Suy cho cùng, linh hồn của Nguyên Kiếm Tôn cảnh giới Luyện Hư đỉnh phong hiện đang sống trong cơ thể gã, gã đã không còn là thiếu niên non nớt cảnh giới Kim Đan chỉ biết ngu ngốc dùng khế ước đạo lữ đồng mệnh để cứu người.
Lần này, gã sẽ không để vụt mất người mình thực sự muốn bảo vệ nữa.
Bí Cảnh Âm Dương, đáy vực vô danh.
Trong hang động, đống lửa vẫn đang cháy, thỉnh thoảng phát ra những tiếng nổ tanh tách.
Ma tu lâm vào một loại trầm mặc không nói nên lời một lúc lâu.
Hắn thực sự không hiểu được mạch não thần kỳ của Thẩm Quân Ngọc.
Hắn không khỏi nhìn mặt Thẩm Quân Ngọc, muốn xem coi rốt cuộc trong đầu người đẹp này đang chứa cái gì?
Nhưng khi ánh mắt của hắn rơi vào đôi mắt nâu nhạt như ngọc lưu ly trên gương mặt trắng trẻo mịn màng như ngọc của Thẩm Quân Ngọc, nhìn thấy ánh sáng trong veo, lãnh tĩnh và cực kỳ nghiêm túc trong đó, đáy lòng hắn khẽ run lên, trong phút chốc lại lặng im.
Một lúc sau, hắn như chợt hiểu ra điều gì đó, lập tức thay đổi thái độ từ chối thẳng thừng vừa rồi, thản nhiên cười nói: “Thẩm đại công tử, ta có việc quan trọng phải làm, e là không thể đích thân dạy ngươi. Tuy nhiên, ta có thể cho ngươi một bản công pháp Ma tộc.”
Vừa nói, Ma tu vừa lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một miếng ngọc giản màu máu ném về phía Thẩm Quân Ngọc.
Thẩm Quân Ngọc không ngờ ma tu lại dễ nói chuyện như vậy, dù ngạc nhiên nhưng y vẫn đưa tay bắt lấy miếng ngọc giản màu máu.
Rót thần thức vào đó, Thẩm Quân Ngọc xem lướt các công pháp trong ngọc giản, chỉ mới đọc sơ qua mà y đã thấy các công pháp này rất kỳ diệu.
Nhưng, chỉ có một nửa.
Thẩm Quân Ngọc lại ngước mắt nhìn về phía ma tu ở đối diện.
Ma tu thong thả cười: “Chẳng phải Thẩm đại công tử muốn giải Lời Nguyền Vu Huyết cho ta sao? Xin mời.”
Thẩm Quân Ngọc nhìn ý cười ung dung trên khóe môi ma tu, sau một lúc im lặng, y cụp mắt cất ngọc giản: “Chờ một chút.”
Ma tu: “Được.”
Thẩm Quân Ngọc lại nhặt khúc gỗ lên bắt đầu cẩn thận điêu khắc, ma tu thấy vậy ngáp dài một tiếng, khoanh tay nửa tựa vào vách đá, nhắm mắt ngủ một giấc.
Ánh lửa bập bùng, không biết qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Quân Ngọc cũng chớp mắt, y giơ tay nhẹ nhàng phủi đi những mảnh vụn trôi nổi trên bức tượng gỗ.
Một bức tượng có khuôn mặt giống hệt ma tu xuất hiện trong lòng bàn tay trắng nõn của y.
Ma tu vẫn tựa người trong góc hang, mắt nhắm hờ, một bộ đang chợp mắt ngủ, nhưng thật ra từ nãy đến giờ hắn chưa từng ngừng chú ý tới Thẩm Quân Ngọc.
Nhìn thấy bức tượng nhỏ sống động như thật này, lông mày của ma tu bất giác giật một cái —— Kỳ thật hắn cũng không quá để ý tới hóa thân này của mình, mất rồi cũng chẳng sao.
Vừa rồi giao dịch với Thẩm Quân Ngọc chỉ là do hắn nhất thời cao hứng, một bản công pháp Ma tộc mà thôi, đối với hắn chẳng là gì cả.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc khắc tượng gỗ của Thẩm Quân Ngọc cùng với bức tượng tỉ mỉ đến từng chi tiết, khiến hắn tò mò thật sự rồi.
Thẩm Quân Ngọc thực sự có năng lực hóa giải Lời Nguyền Vu Huyết đứng đầu thập đại lời nguyền sao?
Đột nhiên, Thẩm Quân Ngọc nhìn về phía hắn.
Ma tu phản ứng cực nhanh, tức thì nhắm mắt lại.
Sau một lúc im lặng, phía đối diện truyền tới giọng nói nhẹ nhàng.
“Ngươi nhìn bức tượng này xem, còn chỗ nào cần cải thiện không?”
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.
Ma tu từ từ mở mắt, nhìn sang.
Hắn làm bộ nhìn một lúc rồi gật đầu nói: “Không tồi.”
Thẩm Quân Ngọc: “Vậy chúng ta bắt đầu nhé?”
Ma tu hơi ngạc nhiên: “Cứ thế mà bắt đầu hả? Ngươi không cần chuẩn bị gì sao?”
Thẩm Quân Ngọc lắc đầu: “Không cần, nếu ta không nắm chắc thì đã không đồng ý với ngươi rồi.”
Ma tu câm nín không nói nên lời.
Chẳng lẽ đây là sự tự tin của một thiên chi kiêu tử sao?
Thú vị.
Thẩm Quân Ngọc thấy vẻ mặt này của ma tu lại hiểu lầm, cho rằng ma tu nghĩ mình khoác lác.
Suy xét một lúc, y lẳng lặng nhìn ma tu, nói: “Nếu ngươi sợ ta thất bại, có thể tách ra một tia thần hồn trước, để ta thử cho ngươi xem.”
Nhìn sườn mặt đặc biệt dịu dàng, an tĩnh khi nghiêm túc của Thẩm Quân Ngọc, trong lòng ma tu lại vô thức dâng lên một cảm giác lạ lùng vi diệu.
Một lát sau, hắn thản nhiên cười nói: “Không cần, ta tin ngươi, bắt đầu đi.”
Trong mắt Thẩm Quân Ngọc lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh y đã rũ mắt xuống lấy lại vẻ bình tĩnh, gật đầu: “Ừm.”
Việc hóa giải Lời Nguyền Vu Huyết dù đang ở bất cứ đâu trong Tu Chân Giới thì đều phải hết sức thận trọng.
Cả người phá giải lời nguyền và người được phá giải đều cần phải hết lòng tin tưởng lẫn nhau, bởi quá trình phá giải lời nguyền vô cùng nguy hiểm, một khi thất bại, không chỉ người được phá giải đau đớn tột cùng mà ngay cả người phá giải lời nguyền cũng sẽ bị phản phệ nặng nề.
Nhưng trong hang động nhỏ hẹp chật chội này, một người và một quỷ mới chỉ quen nhau chưa đầy một canh giờ, đã dám tin tưởng đối phương đến mức tiến hành việc phá bỏ lời nguyền.
Nếu những đại năng chú thuật khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn họ sẽ trợn mắt tức giận mắng “hồ đồ”.
Thế nhưng, trong hang động, quá trình hóa giải lời nguyền diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Khi Thẩm Quân Ngọc dùng linh lực hiến tế bức tượng gỗ, ma tu không chút do dự nhắm mắt lại, giữa mi tâm bay ra một luồng sáng đỏ, biến thành cầu vồng nhập vào trong bức tượng.
Mà lúc này, Lời Nguyền Vu Huyết cũng theo thần hồn của ma tu di chuyển sang bức tượng gỗ đang lơ lửng trong không trung.
Những sợi tơ đỏ lập tức quấn quanh bức tượng gỗ nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, Lời Nguyền Vu Huyết nhận ra mình đã bị lừa, trong tích tắc, những sợi tơ đỏ đó bắt đầu tỏa ra xung quanh, múa lượn điên cuồng như những chiếc xúc tu, bổ nhào về phía Thẩm Quân Ngọc đang ở gần nhất!
Nghiễm nhiên chúng đã xem Thẩm Quân Ngọc như ký chủ thứ hai.
Nếu tu sĩ bình thường nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng ánh mắt của Thẩm Quân Ngọc lại cực kỳ bình tĩnh, ngón tay thon dài nhanh chóng kết ấn, vỗ nhẹ về phía trước, một kết giới ngưng tụ ánh sáng vàng lập tức xuất hiện trước mặt y.
“Xì” một tiếng, những đường tơ đỏ chạm vào kết giới này liền bốc khói như thể chạm vào nước sôi.
Chúng nó ý thức được sức mạnh của Thẩm Quân Ngọc, nhất thời không dám tiến lên, vội vã bỏ chạy về hướng ngược lại.
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Những ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Quân Ngọc không ngừng bay lên, ở mọi chỗ trong không trung điểm nhẹ một cái, sẽ có một luồng sáng vàng chói lóa bay ra.
Từng luồng sáng vàng như một sợi dây xích, nhanh chóng dệt thành một chiếc lồng hình bầu dục với kết cấu phức tạp, nhốt tượng gỗ và Lời Nguyền Vu Huyết đang muốn bỏ chạy vào trong.
Dưới sự trói buộc của ánh sáng vàng, những sợi tơ đỏ dù có điên cuồng lộn nhào cỡ nào cũng không thể thoát ra được.
Trong khi chiếc lồng sắc vàng được dệt thành, Thẩm Quân Ngọc lại cảm thấy linh lực trong cơ thể mình bị ấn ký trước ngực hút đi một cách cấp tốc.
Đây cũng là lý do thật sự khiến y muốn cứu ma tu này để lấy được công pháp Ma tộc.
Trước đó, trên vách núi vô danh, khi Thẩm Quân Ngọc xuất kiếm chặn Nguyên Mục Châu, y đã cảm nhận được trạng thái kỳ lạ này.
Y tinh thông thuật số, biết rõ đây là một loại cắn nuốt đến từ quy luật của Thiên Đạo bậc cao.
Y “hiến tế” bản thân cho con mắt đó để đổi lấy sự tái sinh, vì vậy con mắt đó có thể thông qua ấn ký này tiếp tục cắn nuốt linh lực của y, cho đến khi y triệt để trở thành chất dinh dưỡng của con mắt.
Nhưng con mắt đó lại không biết rằng, Thẩm Quân Ngọc trong gần một trăm năm bị giam cầm đó đã học biết bao nhiêu điển tịch công pháp, thậm chí cả những bí thuật cấm kỵ.
Cũng chính vì vậy mà Thẩm Quân Ngọc đã nghĩ ra giải pháp ngay khi nhận ra quy luật kỳ lạ này đang cắn nuốt mình.
Phải biết rằng, Tu Chân Giới không phải một thế giới toàn vẹn, mà Thiên Đạo cũng không vẹn toàn.
Người ta kể rằng hàng chục triệu năm trước, Tu Chân Giới vẫn còn là một vùng đất hoang, Nhân tộc, Yêu tộc, thậm chí cả Ma tộc đều là Thần tộc đến từ thế giới bậc cao di dân xuống, vậy nên tam tộc đã chiến đấu không ngừng nghỉ để tranh giành địa bàn.
Về sau, Yêu tộc rút lui về Đông Hải, Ma tộc chiếm đóng Nam Hoang, còn Nhân tộc đóng đô ở Trung Châu, bấy giờ tam tộc mới ổn định.
Cấm thuật của Ngọc Hoành Tông là thuật pháp do Nhân tộc trên Thượng giới di dân xuống để lại, hiển nhiên nó có thể ràng buộc Nhân tộc ở tầng lớp dưới.
Nhưng lại không thể ràng buộc Yêu tộc và Ma tộc.
Vì vậy, chỉ cần có được công pháp của Yêu tộc và Ma tộc, cho dù linh lực bị con mắt cắn nuốt cũng không sao.
Ma tu trước mặt chính là điểm khởi đầu để Thẩm Quân Ngọc nhanh chóng bắt tay vào học công pháp của hai tộc này.
Thế nên, dù lúc này sắc mặt của y đột nhiên tái nhợt do điên cuồng sử dụng linh lực, trên trán toát ra lớp mồ hôi mỏng, thì y cũng không có ý định dừng lại.
Cái gì có được tất có mất, đạo lý này Thẩm Quân Ngọc hiểu rất rõ.
Cuối cùng, cái lồng đã được dệt xong.
Sau khi hoàn toàn giải trừ Lời Nguyền Vu Huyết, Thẩm Quân Ngọc ngẩng đầu nhìn ma tu đang ngồi ngay ngắn ở đối diện.
Hàng mi dài của ma tu rũ xuống, đôi môi mỏng hơi mím, sắc mặt cực kỳ bình thản.
Thẩm Quân Ngọc thấy vậy mới an tâm, cũng nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo, một tia thần thức của y hóa thành một người tí hon mặc bạch y tỏa ra ánh sáng vàng đỏ bay ra khỏi cơ thể, đi thẳng vào trong chiếc lồng sắc vàng trước mặt.
Vừa thấy cảnh này, Lời Nguyền Vu Huyết lập tức lao vào y một cách điên cuồng.
Tuy nhiên, trong chiếc lồng sắc vàng này, bọn chúng ngay cả đuôi của tia thần thức cũng không thể chạm vào.
Sau cùng, thần thức của y mạnh mẽ chui vào trong tượng gỗ bị tơ đỏ quấn chặt.
Không lâu sau, thần thức của y đã tìm thấy thần hồn màu đỏ thẫm đang ngồi ngay ngắn ở trung tâm bức tượng.
Nhìn thần hồn trước mặt, rồi liếc nhìn đám tơ đỏ hỗn loạn điên cuồng đuổi theo ở bên ngoài, thần thức của y trực tiếp đưa tay về phía hắn.
“Đi theo ta.”
Đúng lúc này, thần hồn đột nhiên mở bừng mắt.
Hắn nhìn người tí hon mặc bạch y tỏa ánh sáng đỏ vàng trước mặt, chỉ im lặng một giây rồi khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay mà đối phương đưa tới.
Khoảnh khắc tiếp theo, hai luồng sáng một vàng một đỏ đan xen nhau xoay tròn như tia chớp, đột phá vòng vây dày đặc của Lời Nguyền Vu Huyết trong chiếc lồng vàng rồi bay thẳng ra ngoài.
Khi thần hồn của hai người hoàn toàn trở về vị trí cũ, cũng chỉ mất thời gian vài nhịp thở.
Lúc ma tu mở mắt ra, trong đôi mắt đen nhánh của hắn lóe lên một tia sáng cực kỳ sắc bén.
Nhưng rất nhanh, tia sáng này đã dịu lại.
Hắn im lặng nhìn chằm chằm bạch y ở đối diện cũng đã mở mắt ra, còn đang cất chiếc lồng.
Sau khi nhìn thấy sắc mặt hơi tái nhợt của Thẩm Quân Ngọc, ma tu trầm mặc một lúc, mới mỉm cười nói: “Thẩm đại công tử quả là thiên tài xuất chúng, cách phá giải lời nguyền cũng khác người đến vậy, bội phục.”
Thẩm Quân Ngọc không trả lời ngay, chỉ thu chiếc lồng vàng cùng Lời Nguyền Vu Huyết vào nhẫn trữ vật, rồi nói: “Nếu không có ngươi hoàn toàn tin tưởng ta thì mọi chuyện cũng sẽ không được suôn sẻ đến vậy.”
Ánh mắt của ma tu hơi lóe lên.
Đột nhiên, hắn đặt hai tay lên đầu gối, giống như suy tư một lúc rồi mới nhìn Thẩm Quân Ngọc, lười biếng cười nói: “Thẩm đại công tử cứ dễ dàng giải lời nguyền cho ta như thế, bộ không sợ ta nuốt lời sao?”
“Ngươi biết đấy, Ma tộc bọn ta đâu phải hạng người giữ chữ tín.”
Thẩm Quân Ngọc rốt cuộc cũng nhìn sang.
Qua chiếc mặt nạ bạc, ma tu tủm tỉm cười nhìn vào đôi mắt vì lao lực quá độ mà có chút mệt mỏi của Thẩm Quân Ngọc.
Thẩm Quân Ngọc chăm chú nhìn đôi mắt đen láy mang theo ý cười của ma tu, một lát sau, y thản nhiên quay đầu đi: “Nếu ngươi nuốt lời, ta cũng không ngại gieo lại lời nguyền.”
Ma tu:………
Im lặng một lúc lâu, ma tu mới chịu thua.
“Đùa thôi mà.”
Nói xong, hắn do dự một chút, rồi chủ động lấy ra một miếng ngọc giản màu máu, cách không ném qua cho Thẩm Quân Ngọc.
Thẩm Quân Ngọc đón lấy ngọc giản, truyền thần thức vào xem lướt qua.
Quả nhiên đây là nửa phần còn lại của công pháp Ma tộc.
Sau khi xác nhận công pháp không có vấn đề gì, vẻ mặt của Thẩm Quân Ngọc mới dịu đi một chút.
Y cất ngọc giản, nhìn ma tu vẫn đang chăm chăm nhìn mình cách đó không xa, trong mắt hình như còn mang theo một tia mong đợi, Thẩm Quân Ngọc chắp tay: “Cảm ơn nhé, cáo từ.”
Ma tu: ?
Thẩm Quân Ngọc vừa xoay người đi, ma tu chợt lên tiếng: “Khoan đã.”
Thẩm Quân Ngọc dừng bước, hơi nhíu mày: “Có chuyện gì?”
Ma tu im lặng.
Thẩm Quân Ngọc: “Nếu không có chuyện gì ta đi đây.”
Qua một lúc, ma tu mới như sực nhớ mình vừa nói cái gì, hắn làm như không có việc gì nói: “Trước đó ta có nằm vùng ở Linh Dược Tông, cũng lấy được mấy tấm bản đồ bảo tàng.”
Thẩm Quân Ngọc hơi nhướng mày.
Ma tu cười cười: “Nếu Thẩm đại công tử bằng lòng, hai chúng ta hợp tác đi lấy bảo tàng không?”
Thẩm Quân Ngọc nghe đến đây, ánh mắt chuyển động, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Ma tu chỉ im lặng nhìn y.
Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Quân Ngọc chợt nói: “Được thôi.”
“Cơ mà, ta thích làm ăn lớn hơn.”
Ma tu: ?
·
Một canh giờ sau.
Ma tu đứng sau lưng Thẩm Quân Ngọc, xuyên qua rừng rậm nhìn động bảo tàng đang được mấy chục đệ tử Kiếm Tông canh giữ từ xa, khóe miệng giật một cái.
Nhưng rất nhanh, hắn lại mỉm cười nói: “Động bảo tàng của Kiếm Tông à, chắc là béo bở lắm đây. Thẩm đại công tử hào sảng thiệt đó.”
—
Tác giả:
– Văn Sóc: Vợ làm việc đúng là không giống người ta mà, tuyệt cmn vời!
– Thẩm Quân Ngọc: Im miệng, làm việc đi.
Ying Ying:
– Anh mê con người ta rồi đúng hông, bày đặt vẻ chuyện hợp tác này nọ : ))))