Chương 03: Hãy đưa ta đi.
Cứ như vậy, cuộc “thương lượng” đã kết thúc trong thất bại.
Không ai đạt được mục đích của mình.
Nguyên Mục Châu rời đi, bộ y phục thêu hạc bước vào trong gió tuyết ngoài Vân Miễu Các mà không ngoảnh lại.
Khi đi ngang qua Thẩm Quân Ngọc, gã thậm chí còn không thèm liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc lấy một cái chứ đừng nói đến việc nói thêm vài lời.
Chỉ mang theo một cơn gió lạnh thản thiên.
Thẩm Quân Ngọc vẫn ngồi trong tư thế cũ, không hề quay lại.
Cứ thế, chiếc xe lăn dừng lại ở giữa căn phòng, dừng trước tượng Tam Thanh trên bàn hương đối diện cho đến khi ngọn nến cháy gần hết, Thẩm Quân Ngọc mới từ từ nâng tay lên, đẩy xe lăn ra sau tấm bình phong.
Trong chiếc rương ở góc phòng ngủ, Thẩm Quân Ngọc đã cất giữ rất nhiều đồ cũ.
Lúc này, y mở nắp rương, đầu tiên lấy ra một chiếc hộp gỗ màu đen phía trên cùng —— Trong đó đựng quà năm mới y định tặng cho Nguyên Mục Châu.
Bây giờ món quà này không cần thiết phải tặng nữa.
Dưới hộp gỗ màu đen là một chồng các bản đồ sao phức tạp, tên và ngày sinh tháng đẻ được ghi ở góc trên bên phải của mỗi bản đồ sao, rõ ràng là tử vi bản mạng của mười vị trưởng lão Kiếm Tông.
Bản đồ sao là bút tích của Thẩm Quân Ngọc, nhưng tên và ngày sinh tháng đẻ của những người đó là do Thẩm Tư Nguyên viết.
Nếu lúc này Nguyên Mục Châu bước vào phòng, nhìn lại những bản đồ sao này một lần nữa, gã sẽ lập tức phát hiện ra một sự thật cực kỳ khó tin.
Nhưng vừa rồi gã đi quá xa quá dứt khoát, đã không còn cơ hội quay lại nữa.
Bấy giờ, Thẩm Quân Ngọc lấy những bản đồ sao này ra đặt sang một bên.
Phía dưới là từng chồng từng chồng chú thích dày đặc về các tâm pháp của Kiếm Tông, những điểm mấu chốt của mỗi tâm pháp đều được đánh dấu tính khả thi và mức độ nguy hiểm, thậm chí một số đoạn khuyết thiếu đã được suy luận và hoàn thiện.
Thật ra Nguyên Mục Châu đã từng xem những bản chú thích này.
Nhưng thứ gã xem là bản được Thẩm Tư Nguyên sao chép lại.
Khi đó, Thẩm Quân Ngọc vẫn còn chút ảo tưởng đơn thuần với mối quan hệ này, y cảm thấy Nguyên Mục Châu quá cực khổ, không muốn Nguyên Mục Châu biết dù mình bệnh tật mà vẫn làm những chuyện này cho gã.
Vậy nên mới nhờ Thẩm Tư Nguyên chép lại rồi đưa cho Nguyên Mục Châu.
Sau đó thì
——
Sau đó y đã mất đi cơ hội nói ra sự thật.
Đến khi chuyện tử vi của mười trưởng lão xuất hiện, Thẩm Tư Nguyên lại đến xin y, tuy do dự nhưng y vẫn theo thói quen đồng ý.
Y cảm thấy chuyện này là vì Ngọc Hoành Tông và Kiếm Tông, không đáng nhắc tới.
Bây giờ nghĩ lại, y vẫn còn quá ngây thơ đến nực cười.
Ngoài những sơ đồ tâm pháp, dưới đáy hộp chỉ còn lại ba món đồ.
Một miếng ngọc bội hồ điệp sứt mẻ, một sợi dây buộc tóc bằng lụa tơ tằm màu thiên thanh, và Phượng Linh Kiếm lấp lánh ánh bạc rực rỡ.
Cuối cùng, Thẩm Quân Ngọc ném mặt ngọc bội và dây buộc tóc vào lò than cùng với hộp đen, bản đồ sao và các sơ đồ tâm pháp.
Y cầm lên Phượng Linh Kiếm
——
Từng là linh kiếm bản mạng của y.
Có một ngọn lửa đang cháy.
Thẩm Quân Ngọc đặt Phượng Linh Kiếm lên đầu gối, nhìn những vật cũ dần hóa thành tro tàn trong ngọn lửa, dấu vết hoài niệm cuối cùng trong đôi mắt đờ đẫn của y cũng bị dập tắt theo ánh lửa.
Nếu Nguyên Mục Châu đã tìm được người khiến gã lưu luyến hơn, bản thân y cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Ánh nến lung linh, phản chiếu vẻ quyết tâm bình thản trên khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Quân Ngọc lúc này đang ngồi bên bàn viết.
Thẩm Quân Ngọc không ngờ lần cuối cùng mình ngồi vào bàn sách ở Vân Miễu Các trải tờ giấy viết thư ra, thứ mình viết lại là ba chữ “Thư hòa ly”.
Y cứ tưởng mình sẽ đau buồn, sẽ không thể viết được gì.
Nhưng khi đặt bút lên giấy, bàn tay vốn luôn yếu ớt và run rẩy của y lại vững vàng đến lạ.
Có lẽ, thực sự nên kết thúc từ lâu rồi.
Khi nét bút cuối cùng được đề xuống, Thẩm Quân Ngọc nhìn nét chữ trước mặt mà cảm thấy đây là những con chữ đẹp nhất mà mình đã viết bao nhiêu năm qua.
Một lúc sau, y tự cười mình, đặt bút xuống.
Ngay cả bìa thư y cũng lười lấy, Thẩm Quân Ngọc chỉ đặt cuốn sách đè lên bức thư ở nơi dễ thấy nhất trên bàn.
Cuối cùng, y dứt khoát cầm lấy thanh kiếm bản mạng của mình, đẩy xe lăn, từ từ chạy ra ngoài Vân Miễu Các trong gió tuyết.
Trăm năm qua, Thẩm Quân Ngọc ở trong Vân Miễu Các bốn mùa như xuân chưa từng trải qua mưa gió, ai cũng cho rằng y đã bị nuôi dưỡng thành một đóa hoa mỏng manh trong nhà kính.
Nhưng khi cơn gió buốt thổi những hạt tuyết lên mặt Thẩm Quân Ngọc, dù cái lạnh thấu tận xương tủy nhưng trong lòng y lại cảm thấy sảng khoái khó tả.
Lăng Vân Phong ở một nơi xa.
Nguyên Mục Châu đang cùng Thẩm Tư Nguyên ngắm tuyết thưởng nguyệt, bỗng nhiên trong lòng chợt giật thót, một loại cảm giác thoáng đãng kỳ lạ bỗng dâng trào, giống như nắng hạn gặp mưa rào, rộng mở thông suốt.
Y hơi thấy ngạc nhiên.
Thẩm Tư Nguyên ở một bên không khỏi hỏi: “Nguyên đại ca sao vậy?”
Nguyên Mục Châu trầm mặc chốc lát, lông mày thả lỏng, ngước mắt nhìn vầng trăng sáng trên đầu: “Không có chuyện gì, giống như ngộ đạo vậy.”
Thẩm Tư Nguyên nghe vậy, im lặng mỉm cười: “Vậy đệ chúc mừng Nguyên đại ca trước nhé.”
Nguyên Mục Châu: “Ừm.”
Có lẽ, gã thật sự đã cởi được nút thắt trong lòng rồi.
·
Lúc này, Thẩm Quân Ngọc đã hoàn toàn rời khỏi Vân Miễu Các.
Lúc y rời đi, không kinh động đến người thủ vệ nào.
Suy cho cùng, đối với một người đã đắm chìm trong chiêm tinh học hàng trăm năm như y, chẳng tốn bao nhiêu công sức để phá vỡ một kết giới đầy rẫy lỗ hổng của Kiếm Tông.
Liếc một cái đã nhìn thấu.
Có điều, trong đêm bão tuyết này, đường đến Dốc Vô Tận có chút khó khăn.
Dọc đường Thẩm Quân Ngọc té ngã ba lần, đến khi y loạng choạng đứng trên đỉnh Dốc Vô Tận, đầu gối đã rách bươm bê bết máu.
Cũng may lúc này tay chân của y đã đông cứng, không còn thấy bao nhiêu đau đớn.
Cứ như vậy, Thẩm Quân Ngọc chống đỡ cơ thể yếu đuối bệnh tật của mình, cầm một thanh trường kiếm, đứng trên vách đá cao bất tận, ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng trong gió tuyết.
Giờ khắc này, y chỉ cảm thấy thế giới thật bao la rộng lớn.
Cuồng phong gào thét, thổi tung mái tóc đen của y bay tán loạn, theo sau là những hạt tuyết dính vào mặt, nhưng y không đành lòng nhắm mắt lại trong thời khắc này.
Đã nhiều năm rồi y chưa được nhìn thấy mặt trăng sáng đến vậy.
Ánh trăng thật đẹp.
Tuyết cũng thật đẹp, ngay cả cơn đau gây ra do gió thổi cũng là một cảm giác sảng khoái mới mẻ đối với Thẩm Quân Ngọc lúc này.
Trăm năm qua rốt cuộc y đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ rồi?
Giây phút này Thẩm Quân Ngọc cảm thấy có chút hoài niệm.
Nhưng dấu vết hoài niệm này nhanh chóng biến thành sự nhẹ nhõm nơi khóe môi y.
Bởi vì y biết, sau đêm nay, sẽ còn nhiều điều chưa biết và tươi đẹp đang chờ đợi y.
Một canh bạc liều mạng chống lại mệnh Trời!
Ý nghĩ xẹt qua như tia chớp, Thẩm Quân Ngọc không chần chừ nữa, y dùng kiếm đâm thẳng vào tim mình, từ trên vách đá nhảy xuống
——
Khoảnh khắc đó, có một hào quang vô tận đỏ tươi như máu nở rộ ra từ trong ngực y, quấn quanh cơ thể y như những sợi tơ uốn lượn, hội tụ thành những hoa văn cực kỳ phức tạp và chói mắt.
Đó là cấm thuật nghịch thiên đã bị Ngọc Hoành Tông phong ấn từ lâu.
Cấm thuật này đến từ Thượng Giới, có thể đảo ngược thời gian và không gian, đảo lộn Càn Khôn, nhưng cái giá phải trả cũng khủng khiếp không thể tưởng tượng được.
Thẩm Quân Ngọc không phải mới ngày đầu biết được cấm thuật này.
Nhưng y chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình dùng đến nó.
Chỉ vì lúc đó y vẫn còn lưu luyến chút dịu dàng giả tạo cuối cùng của Nguyên Mục Châu, đồng thời cũng sợ không thể kiểm soát được sự thay đổi và cái giá khổng lồ không lường trước được.
Nhưng vào lúc này, y đã không còn chút vướng bận nào đối với thế giới này nữa, càng không cần nhắc đến cái gọi là phải trả giá kia.
Ánh sáng đỏ rực tỏa ra mãnh liệt, nửa bầu trời trên Dốc Vô tận hoàn toàn phản chiếu màu đỏ tươi như máu.
Trên trời tụ lại những đám mây giông gầm vang không dứt.
Chuyện này khiến mọi người trong Kiếm Tông lần lượt rời khỏi động phủ, ngạc nhiên đi ra ngoài kiểm tra.
Trong ánh sáng đỏ cao vút và sấm sét tụ tập, dường như có thứ gì đó từ hư không nghe thấy lời triệu hoán, từ trên vòm trời, một con mắt sâu thẳm cuồn cuộn như biển sao đột nhiên mở ra!
Bấy giờ mọi người trong Kiếm Tông nhìn thấy con mắt này đều lấy làm kinh hãi.
Nhưng Thẩm Quân Ngọc cả người đầy máu vẫn đang rơi trong cuồng phong lại mỉm cười yếu ớt khi nhìn thấy con mắt khổng lồ đó.
Y thì thầm: “Hãy đưa ta đi.”
Con mắt đó từ trên cao chăm chú nhìn Thẩm Quân Ngọc, mang theo một loại tò mò, dò xét khác lạ.
Thẩm Quân Ngọc không chút sợ hãi đối mắt với nó.
Bất thình lình, một giọng nói hùng hồn trầm như tiếng sấm vang lên bên tai y.
“Như ngươi mong muốn.”
Đất trời rung chuyển, Càn Khôn đảo ngược.
·
Linh khí giống như sương mù, có hương thơm tươi mát của cây cỏ hoa lá lan tỏa thoang thoảng trong mùi đất ẩm.
Núi non, rừng rậm và thác nước đều là những cảnh vật thường thấy trong bí cảnh.
Chỉ có điều, phía trên bầu trời, mặt trời và mặt trăng cùng xuất hiện, tỏa sáng rực rỡ.
Một thân bạch y nằm trên cạnh một tảng đá dưới thác nước, hôn mê bất tỉnh, nửa người của y bị nước thấm ướt, một nửa mái tóc đen chìm trong nước, ướt át bồng bềnh.
Cũng không biết qua bao lâu, hàng mi dài trên khuôn mặt ôn hòa hơi nhợt nhạt khẽ run lên, rồi lại run lên.
Từ từ mở ra.
Ánh sáng gợn sóng và sương mù đập vào mặt, khiến người ta chói mắt.
Mà đôi mắt màu nâu nhạt như thủy tinh đó vẫn giữ nguyên vẻ trống rỗng, bất động nhìn chằm chằm vào màn nước phản chiếu ánh nắng trước mặt.
Mặc dù lông mi của y đã bị nước tạt ướt đẫm mấy lần nhưng y vẫn không nhắm mắt lại dù chỉ một giây.
Cuối cùng, đầu ngón tay buông dưới tảng đá cũng cử động.
Chỉ một chuyển động như vậy lại như kích hoạt cơ quan nào đó, chàng trai trẻ cơ thể vốn dĩ cứng ngắc như một con rối cuối cùng cũng nắm chặt bàn tay từng chút một, đột ngột bật dậy.
Đứng dậy quá mạnh khiến y loạng choạng mấy bước.
Và khi chàng trai ngẩng mặt lên nhìn rõ khung cảnh xung quanh từng chút một, y thoáng chốc có chút xuất thần, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Nhưng tiếp đó, một ý cười cực kỳ bình tĩnh thoáng hiện trên đôi môi mỏng nhợt nhạt của y.
Cấm thuật đã thành công.
Thẩm Quân Ngọc y, cuối cùng cũng sống lại.
Sống lại ở độ tuổi đẹp nhất, tràn đầy năng lượng nhất của y.
Lúc này, mọi lo lắng và sương mù do quá khứ gây ra đã hoàn toàn tan thành mây khói, chỉ còn lại sự nhẹ nhõm.
Đứng dậy, Thẩm Quân Ngọc chậm rãi duỗi tay, từng ngón tay dài trắng nõn cử động, vận chuyển linh lực trôi chảy trong đan điền của mình.
Cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có lại khiến lòng y dâng lên chút chua xót, gần như muốn khóc.
Sau một trăm năm, cuối cùng y cũng làm lại người bình thường.
Nhưng đột nhiên, Thẩm Quân Ngọc khẽ cau mày, ngừng vận động linh lực.
Sau đó, y cúi đầu kéo vạt áo của mình ra.
Cụp mắt nhìn xuống, quả nhiên, có một ấn ký đỏ như máu chưa từng xuất hiện ở phía dưới xương quai xanh phía trên ngực trái của y.
Mà hình dạng của ấn ký rất giống con mắt đêm đó.
Xuyên qua ấn ký này, Thẩm Quân Ngọc có thể cảm nhận được sinh lực của mình đang dần xói mòn.
Đây là cái giá của cấm thuật sao?
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, Thẩm Quân Ngọc đã bình tĩnh kéo cổ áo lên, không còn để ý đến ấn ký này nữa.
Đã sống lại một cuộc đời mới, y đương nhiên sẽ cố gắng hết sức sống một cuộc sống tốt nhất có thể.
Cái giá này y vẫn có thể trả được.
—
Ying Ying:
– Câu chuyện bây giờ mới chính thức bắt đầu!
– Cuộc chơi này em thụ nắm trong tay, không phải dựa vào may mắn Trời cho!