Chương 02: Mục Châu, huynh có muốn hòa ly không?
Lăng Vân Phong, nơi ở của Kiếm Tôn.
Một người mặc y phục thêu hạc xám trắng đứng lặng lẽ trước cửa sổ, buông mắt nhìn Thẩm Tư Nguyên đang vẽ tranh ở bàn bên cạnh.
Gã có lông mày kiếm, mắt sáng như sao, khi cụp mắt xuống, thần thái lạnh lùng xuất thế, không ai khác chính là chưởng môn hiện tại của Kiếm Tông, Kiếm Tôn Nguyên Mục Châu.
Đúng như Thẩm Quân Ngọc suy đoán trước đó, mấy ngày nay Nguyên Mục Châu đang ở trong Kiếm Tông.
Thẩm Tư Nguyên và Vân Tố Tâm quả thật đã nhận được tín vật của Nguyên Mục Châu mới có thể thuận lợi ra vào Vân Miễu Các.
Về phần vì sao Nguyên Mục Châu vẫn chưa đi gặp Thẩm Quân Ngọc.
Không phải vì bận, mà vì, không muốn.
Hoặc là nói, mang theo tâm lý né tránh mệt mỏi chán chường.
Giống như giờ phút này, mai vàng ở Lăng Vân Phong cuối cùng cũng nở rộ, khắp nơi một mảnh đỏ rực, mang theo sương giá và tuyết, khiến người rung động.
Khi còn trẻ, Nguyên Mục Châu thích nhất là đấu kiếm với Thẩm Quân Ngọc ở Lăng Vân Phong, nhưng bây giờ, gã thà ngắm Thẩm Tư Nguyên vẽ tranh bên cửa sổ trong phòng, đem những bông hoa mai rực rỡ và khung cảnh tuyết mù sương khắc họa dưới ngòi bút.
Cũng không muốn đặt chân tới Vân Miễu Các dù chỉ nửa bước.
Thẩm Tư Nguyên sau khi vẽ xong nửa bức tranh, khẽ mỉm cười đặt bút xuống, cậu ta xoay xoay cổ tay, ngước mắt nhìn Nguyên Mục Châu: “Nguyên đại ca đứng lâu như vậy không thấy mệt sao?”
Nguyên Mục Châu: “Ta không sao.”
“Còn đệ mới bình phục vết thương, đừng làm việc quá sức.”
Ý cười trong mắt Thẩm Tư Nguyên càng sâu: “Tốt xấu gì đệ cũng là cao thủ cảnh giới Luyện Hư, đâu có yếu đuối như vậy?”
Nguyên Mục Châu đưa mắt nhìn cậu ta: “Nhưng xem hành vi liều lĩnh của đệ khoảng thời gian này đi, chẳng có dáng dấp gì của một cao thủ cả.”
Giọng điệu nói ra câu này của Nguyên Mục Châu tuy thản nhiên nhưng sự quan tâm ẩn chứa trong đó không hề hời hợt, Thẩm Tư Nguyên nghe xong cảm thấy vô cùng dễ chịu, cậu ta đang định tiện đà trêu chọc Nguyên Mục Châu vài câu thì đột nhiên, có một con chim bồ câu bay vào cửa sổ
Những con chim bồ câu truyền tin trong Kiếm Tông đều có hình dạng giống nhau, nên Thẩm Tư Nguyên cũng không thèm để ý, tạm thời im lặng nhìn sang Nguyên Mục Châu.
Không ngờ khi Nguyên Mục Châu nhìn thấy chú chim bồ câu này, ánh mắt của gã lại sững sờ trong giây lát.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, Nguyên Mục Châu sắc mặt như thường giơ tay lên bắt lấy bồ câu, lấy bức thư bồ câu mang đến rồi mở ra đọc.
Bức thư có vẻ rất ngắn, Nguyên Mục Châu liếc nhìn một cái rồi cất lá thư vào trong ngực.
Nhưng khoảnh khắc gã gấp lại lá thư, trong con ngươi dưới cặp mày kiếm bất giác tràn ra một tia u ám.
Thẩm Tư Nguyên đoán ý qua sắc mặt, hỏi: “Trong phái xảy ra chuyện gì sao?”
Nguyên Mục Châu lắc đầu: “Chỉ là một vài chuyện nhỏ, đệ không cần lo lắng.”
Thẩm Tư Nguyên biết bản tính của Nguyên Mục Châu, sau khi suy đoán một chút, cậu ta liền “thấu hiểu lòng người” cười nói: “Không sao, Nguyên đại ca có việc thì cứ đi đi. Đệ vẽ nửa ngày trời rồi cũng thấy mệt, đúng lúc nghỉ ngơi một lát.”
Nguyên Mục Châu nghe vậy, bất giác yên lặng liếc nhìn Thẩm Tư Nguyên.
Ánh mắt này có chút sâu xa, Thẩm Tư Nguyên nhìn thấy trong lòng hơi giật thót, nhưng cậu ta vẫn duy trì nụ cười trong sáng, an tĩnh.
Cũng may Nguyên Mục Châu chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài nói: “Nếu ai cũng hiểu chuyện như đệ thì tốt quá.”
Nguyên Mục Châu vừa nói ra câu này, trong đầu Thẩm Tư Nguyên chợt lóe, lập tức hiểu ra điều gì đó.
Trong lòng cậu ta không khỏi vui mừng, nhưng không để lộ ra ngoài, vẫn giữ nguyên vẻ ân cần như trước, để Nguyên Mục Châu đi lo việc của mình.
Tuy nhiên, lúc Nguyên Mục Châu sắp rời đi, cậu ta làm như vô ý nói ra một câu nhẹ nhàng: “Nguyên đại ca, nếu huynh có thời gian thì nên đến thăm huynh trưởng, tuy dạo này tâm trạng của huynh ấy hơi bức bối nhưng vẫn luôn nhớ đến huynh. Nếu huynh đến, chắc hẳn huynh ấy sẽ thấy vui.”
Quả nhiên, Thẩm Tư Nguyên vừa nói những lời này, khí tức tỏa ra từ người Nguyên Mục Châu càng thêm đông lạnh.
Gã chỉ để lại một câu “Biết rồi” liền quay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Nguyên Mục Châu, một lúc sau khóe môi Thẩm Tư Nguyên vô thức câu lên, nở một nụ cười hả hê từ đáy lòng.
Đứng bên ngoài Vân Miễu Các, Nguyên Mục Châu đứng lặng trong gió tuyết, chỉ ngẩng đầu nhìn những bông hoa tuyết rơi từng chút một xuống kết giới trắng bạc của Vân Miễu Các, thật lâu vẫn không nhúc nhích.
Gã đại khái cũng biết được tại sao Thẩm Quân Ngọc lại muốn gặp mình.
Cho nên gã mới không muốn vào Vân Miễu Các.
Bởi vì gã cũng không ngờ được, chàng thiếu niên xán lạn đầy sức sống ngày xưa lại trở thành bộ dạng như bây giờ.
Lạnh lùng quái gở, nghi thần nghi quỷ, thậm chí còn ghen tị với chính đệ đệ ruột của mình vì những điều vô căn cứ.
Nhiều năm qua, gã vẫn luôn tìm cách chữa trị Kim Đan, nhưng Thẩm Quân Ngọc lại không thể chịu được gian khổ, nhiều lần thất bại, lãng phí vô số tài nguyên.
Gã chưa bao giờ phàn nàn về điều này, nhưng chính Thẩm Quân Ngọc lại là người bỏ dở giữa chừng, nói mình không muốn hồi phục Kim Đan nữa.
Lúc ấy, gã vô cùng thất vọng, nhưng khi nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Quân Ngọc gã lại chẳng thể nói được gì, chỉ có thể đồng ý.
Lúc đó, gã nghĩ: Thời gian còn dài, cứ từ từ vậy.
Nhưng kể từ lúc đó, Thẩm Quân Ngọc bắt đầu xa lánh lạnh nhạt với gã một cách khó hiểu, nhiều lần đóng kín cửa không gặp ai, cũng không cho biết lý do, khiến gã thất vọng nản lòng hết lần này đến lần khác.
Nhưng tất cả chuyện này cũng không phải lý do thực sự khiến Nguyên Mục Châu không muốn đặt chân đến Vân Miễu Các.
Lý do quan trọng nhất là —— Thẩm Tư Nguyên.
Bất cứ khi nào Thẩm Quân Ngọc lạnh nhạt hoặc có tâm trạng bất thường, Thẩm Tư Nguyên đều luôn xuất hiện đúng lúc, để giúp hai người giải quyết tình huống.
Khi gã gặp khó khăn trong nội bộ môn phái, Thẩm Tư Nguyên cũng thay mặt gã chạy khắp nơi làm dịu mối quan hệ cho gã.
Ngay cả khi gã buồn rầu vì từ bỏ việc chữa trị Kim Đan cho Thẩm Quân Ngọc, suýt thì bị tẩu hỏa nhập ma, cũng chính Thẩm Tư Nguyên đã dốc hết tâm huyết sức lực tìm ra những thiếu sót trong công pháp kịp thời cứu gã.
Lại thêm việc xà yêu mấy ngày trước…
Đủ loại chuyện như vậy, trong lòng gã rất khó mà không rung động.
Đặc biệt là khi người khác nhìn thấu tình cảm sâu đậm của Thẩm Tư Nguyên mà nói bóng nói gió bên tai gã rất nhiều lần, ban đầu gã thấy khó chịu nhưng sau đó dần dần chuyển sang cảm giác day dứt và thương hại.
Mà loại cảm xúc này bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Có lẽ bắt đầu từ đại hội môn phái chín năm trước.
Như thường lệ, các trưởng lão đều chĩa mũi dùi vào Thẩm Quân Ngọc, mong gã thôi Thẩm Quân Ngọc, mau chóng đột phá cảnh giới Đại Thừa.
Thậm chí có một vài trưởng lão còn lấy việc rút khỏi Kiếm Tông ra uy hiếp.
Khi đó, sự mệt mỏi và phẫn nộ trong lòng gã đã bị kìm nén đến cực hạn, sắp sửa bùng nổ.
Là Thẩm Tư Nguyên đã đứng lên.
Thẩm Tư Nguyên hứa rằng, sẽ xem tử vi vận mệnh cho từng trưởng lão trong vòng mười năm, miễn là những trưởng lão này tiếp tục ủng hộ gã.
Khoảnh khắc đó Nguyên Mục Châu rất kinh ngạc, cũng rất cảm động.
Ngọc Hoành Tông chuyên về phong thủy chiêm tinh, có thể thông hiểu kiếp trước, dự đoán tương lai.
Vì vậy, các tu sĩ của Ngọc Hoành Tông mặc dù tu vi không cao, nhưng họ vẫn luôn là thượng khách của các môn phái lớn.
Xem tử vi vận mệnh là một bí truyền của Ngọc Hoành Tông, mỗi lần tính toán đều tiêu hao rất nhiều tâm huyết, nhưng lại vô cùng lợi hại, có thể giúp người vượt qua giai đoạn đột phá quan trọng, thậm chí là sinh tử.
Thẩm Tư Nguyên vì gã mà nhận lời làm việc này.
Dù gã đã phản đối ngay tại chỗ nhưng không thể địch lại sự kiên trì của các trưởng lão và Thẩm Tư Nguyên.
Cuối cùng, địa vị của gã lại được bảo toàn, các trưởng lão đã cho gã thư thả thêm mười năm nữa.
Mang nợ ân tình nặng nề như vậy, Nguyên Mục Châu chỉ cảm thấy trên vai mình có thêm một gánh nặng, nhưng trong lòng lại không thấy nặng trĩu, ngược lại như thấy được một tia sáng khác.
Từ đó về sau, gã dần trở nên thân thiết với Thẩm Tư Nguyên.
Gã nhiều lần đề nghị dùng những lợi ích khác để thay thế lời hứa đoán mệnh mà Thẩm Tư Nguyên đã hứa với những trưởng lão đó, nhưng Thẩm Tư Nguyên đều từ chối.
Gã lo lắng cho Thẩm Tư Nguyên, nhưng Thẩm Tư Nguyên lại mỉm cười nói: “Có thể làm chút chuyện cho Nguyên đại ca, đệ cảm thấy rất vui, bao nhiêu năm qua huynh đã vì huynh trưởng mà vất vả lắm rồi, là Thẩm gia bọn đệ thiếu nợ huynh.”
Nguyên Mục Châu sửng sốt trong giây lát, trong lòng khẽ run lên, gần như mất đi bình tĩnh.
Phải đó, ngay cả Thẩm Tư Nguyên cũng cảm thấy nhà họ Thẩm nợ gã.
Dù gã không nghĩ như vậy nhưng nghĩ đến Thẩm Quân Ngọc, lại khiến gã cảm thấy lạnh lòng.
Chớp mắt, thời hạn mười năm đã đến.
Thẩm Tư Nguyên tiếp tục bôn ba vì gã, còn bị thương vì gã.
Đến nay gã vẫn còn nhớ, cái đêm Thẩm Tư Nguyên bị xà yêu đánh trọng thương hôn mê mấy ngày trước, Thẩm Tư Nguyên sắc mặt trắng bệch nắm chặt tay gã, khàn giọng nói: “Nguyên đại ca, đệ thật sự hết cách rồi. Nhưng đệ thực sự không muốn thấy huynh bị liên lụy đến nông nỗi này.”
“Đệ nghĩ, nếu thật sự không còn cách nào, huynh có thể tạm thời thuyết phục huynh trưởng giả hòa ly với huynh, sau này lại ký kết khế ước. Ít nhất làm như vậy sẽ không ảnh hưởng đến đột phá của huynh.”
Nguyên Mục Châu nghe những lời này của Thẩm Tư Nguyên, hắn cau lại mày kiếm, vừa định lên tiếng, Thẩm Tư Nguyên lại nhìn gã, cười khổ nói: “Nguyên đại ca, nhiều năm như vậy, hẳn là huynh hiểu được lòng đệ. Nhưng đệ nói như vậy không phải muốn thừa nước đục thả câu, đệ, đệ… Chỉ mong huynh có thể sống một cuộc sống như ý muốn.”
Lúc ấy, nhìn ánh mắt tiều tụy nhưng vô cùng sáng trong của Thẩm Tư Nguyên, trái tim của Nguyên Mục Châu không kiềm chế được run lên dữ dội.
Gã được tôn là Kiếm Tôn, trong mắt người đời gã có thể hô mưa gọi gió, không gì không làm được.
Nhưng đâu ai biết, bốn chữ đơn giản “sống như ý muốn” đối với gã lại là một điều xa xỉ vô cùng.
Chỉ có người trước mặt mới hiểu được…
Một lúc lâu sau, Nguyên Mục Châu mới chậm rãi nắm lại tay Thẩm Tư Nguyên, dùng giọng điệu đến bản thân cũng thấy xa lạ thì thầm nói: “Đệ hãy dưỡng thương cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Những gì đệ nói, ta sẽ xem xét.”
Lúc ấy, trong mắt Thẩm Tư Nguyên rõ ràng hiện lên một tia sáng ngời cảm động, cũng vô thức nắm lấy tay Nguyên Mục Châu.
Khi đó, Nguyên Mục Châu thấy rõ sự chờ mong ẩn chứa trong mắt Thẩm Tư Nguyên, nhưng gã cũng không buông tay Thẩm Tư Nguyên.
Nhưng sau đêm đó, Nguyên Mục Châu đã bình tĩnh trở lại, cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Bởi vì gã hiểu được, nếu lần này gã thực sự yêu cầu Thẩm Quân Ngọc giải trừ khế ước đạo lữ, thì sẽ không thể tiếp tục được nữa.
Mà gã, đã từng hứa với Thẩm Quân Ngọc sẽ bên nhau trọn đời.
Gã không biết phải lựa chọn thế nào, nên chọn cách trốn tránh.
Cho tới ba ngày trước, Thẩm Tư Nguyên chủ động đến thăm Thẩm Quân Ngọc ở Vân Miễu Các, gã mơ hồ đoán được Thẩm Tư Nguyên muốn làm gì, nhưng vẫn đưa tín vật cho cậu ta.
Trong lòng gã rất nôn nóng muốn biết được kết quả cuộc trò chuyện giữa hai người, nhưng gã cũng cực kỳ mâu thuẫn.
Gã muốn biết Thẩm Quân Ngọc sau ngần ấy năm có còn quan tâm đến gã không?
Y có bằng lòng vì sự đột phát của gã mà tạm thời giải trừ khế ước đạo lữ không?
Nếu đúng như vậy, thì những nỗ lực bao năm qua của gã cũng không phải vô ích.
Nhưng gã lại không nhịn được nghĩ —— Nếu Thẩm Quân Ngọc thực sự đồng ý, vậy sau này gã phải lựa chọn thế nào?
Vì thế, vào cái đêm Thẩm Quân Ngọc và Thẩm Tư Nguyên nói chuyện ở Vân Miễu Các, gã đã đợi Thẩm Tư Nguyên ở đình nghỉ chân ngoài Vân Miễu Các.
Cho đến tận đêm khuya, Thẩm Tư Nguyên xuất hiện trước mặt gã với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt áy náy, bất lực nhỏ giọng nói: “Nguyên đại ca, thật xin lỗi. Nhưng đệ đã cố hết sức thuyết phục huynh trưởng rồi, nhưng huynh ấy không muốn, đệ cũng hết cách…”
Lúc ấy, trong màn tuyết rơi dày đặc, Nguyên Mục Châu nghe thấy tiếng đạo tâm trước giờ vẫn luôn kiên cố của mình khẽ khàng vỡ vụn.
Cuối cùng trong lòng gã cũng đưa ra lựa chọn.
Nếu Thẩm Quân Ngọc để ý cái danh phận hão huyền đến vậy, thì gã sẽ cho y đến cùng.
Thế nhưng, tất cả cũng chỉ có thế.
·
Suy nghĩ của gã chậm rãi trôi về, Nguyên Mục Châu thu lại ánh mắt trống rỗng đang nhìn vào bầu trời vô tận, gã bước về phía trước, đi vào Vân Miễu Các.
Khi Nguyên Mục Châu đến, Thẩm Quân Ngọc đang cất những ngọc bài bói toán mà mình thường dùng vào trong hộp.
Nhìn thấy Nguyên Mục Châu xuất hiện trước cửa Vân Miễu Các với bộ dạng lạnh lùng phủ đầy gió tuyết, Thẩm Quân Ngọc hơi giật mình, y đặt chiếc hộp trên tay xuống.
Y đẩy xe lăn đến trước mặt Nguyên Mục Châu, cảm nhận được khí tức ngột ngạt lạnh lùng trên người Nguyên Mục Châu, y không nói gì, chỉ lấy ra một chiếc khăn tay trắng muốn lau đi bông tuyết đọng giữa đôi mày nhíu chặt của Nguyên Mục Châu.
Nếu là ngày xưa, Thẩm Quân Ngọc làm như vậy, ít nhiều gì Nguyên Mục Châu cũng sẽ dịu lại sắc mặt, nắm tay Thẩm Quân Ngọc thì thầm với y vài câu.
Có ai ngờ lần này, Nguyên Mục Châu chỉ búng ngón tay với vẻ mặt thờ ơ——
Ánh sáng lóe lên, bộ y phục thêu hạc trắng xám của gã sạch sẽ như mới, không nhiễm một hạt bụi.
Bàn tay giơ lên của Thẩm Quân Ngọc khựng lại giữa không trung.
Nguyên Mục Châu làm ngơ, chỉ đi ngang qua Thẩm Quân Ngọc, bước vào phòng, dừng lại trước bàn hương thờ tổ tiên Đạo giáo Tam Thanh cách đó không xa.
“Đệ muốn nói chuyện gì?”
Nguyên Mục Châu quay lưng về phía Thẩm Quân Ngọc, giọng điệu lạnh lùng không gợn sóng.
Thẩm Quân Ngọc ngồi trên xe lăn, im lặng một lúc, y lặng lẽ cất chiếc khăn tay vào trong ngực áo: “Mấy hôm trước, Tư Nguyên và mẫu thân có đến thăm ta.”
Nguyên Mục Châu nhắm mắt lại, trong giọng điệu lộ ra vẻ chán ngán: “Ta biết.”
Nghe thấy hai chữ này của Nguyên Mục Châu, đôi con ngươi bình tĩnh nhẫn nhịn bấy lâu của Thẩm Quân Ngọc cuối cùng cũng run lên dữ dội, những ngón tay trắng bệch vô thức nắm chặt thành ghế xe lăn.
Nguyên Mục Châu biết?
Huynh ấy biết cái gì?
Là biết những nội dung nực cười mà Thẩm Tư Nguyên và Vân Tố Y đã khuyên mình, hay biết y bị Thẩm Tư Nguyên làm cho “uất ức”?
Giờ phút này, Thẩm Quân Ngọc thà nó là vế sau.
Vậy nên y hỏi: “Mục Châu, huynh biết thật sao?”
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.
Nguyên Mục Châu vẫn xoay lưng về phía y, nhìn chằm chằm vào tượng Tam Thanh trước bàn hương với vẻ mặt thờ ơ, chỉ nói với giọng điệu cực kỳ lạnh lùng và bình tĩnh: “Năm nay các trưởng lão lại dồn ép gay gắt, Tư Nguyên chạy khắp nơi tìm cách giúp ta đột phá. Cách đây không lâu còn vì chuyện này mà bị thương nặng.”
“Đệ ấy cũng vì quá lo lắng nên mới nói những lời đó với đệ.”
“Đệ không cần phải coi là thật, cũng đừng vì chuyện này mà làm tổn hại đến tình huynh đệ giữa hai người.”
Nguyên Mục Châu nói ra những lời này một cách nhẹ nhàng vô cùng, nhưng dưới trời đông lạnh giá này, chúng lại như những mũi kim băng đâm vào trái tim vốn đã tê liệt của Thẩm Quân Ngọc.
Khoảnh khắc nghe đến mấy chữ cuối cùng, thậm chí Thẩm Quân Ngọc còn tưởng mình gặp ảo giác.
Tình huynh đệ?
Nguyên Mục Châu có thực sự biết mình đang nói gì không?
Nhưng nhìn tấm lưng thẳng tắp như tùng bách của Nguyên Mục Châu lúc này, Thẩm Quân Ngọc biết Nguyên Mục Châu rất tỉnh táo.
Trong Vân Miễu Các một mảnh im lặng.
Có thể nghe thấy rõ tiếng gió tuyết rít gào ở bên ngoài.
Thẩm Quân Ngọc nhìn chằm chằm vào lưng Nguyên Mục Châu hồi lâu, như muốn nhìn thấu tâm tư thật của Nguyên Mục Châu.
Nhưng càng nhìn, trái tim y càng lạnh lẽo, cũng càng nặng nề hơn.
Trong phút chốc, ngọn lửa le lói còn sót lại trong lòng y cũng dần lụi tắt.
Khoảnh khắc ngọn lửa ấy bị dập tắt hoàn toàn, kỳ diệu thay, Thẩm Quân Ngọc đã bình tĩnh trở lại.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Quân Ngọc lại ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Nguyên Mục Châu, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh, hỏi câu hỏi mà trước đây y chưa từng nghĩ tới, cũng sẽ không bao giờ hỏi.
Y hỏi: “Mục Châu, huynh có muốn hòa ly không?”
Không khí lại rơi vào im lặng.
Sự im lặng lần này hơi khác một chút, mang theo một dòng nước ngầm chậm chạp và nhớp nháp.
Nhưng chẳng bao lâu, dòng nước ngầm cũng kết thúc, rốt cuộc Nguyên Mục Châu cũng quay lại nhìn Thẩm Quân Ngọc, lộ ra biểu cảm đầu tiên sau khi bước vào cửa.
Gã nhíu mày kiếm dài rậm, kiên nhẫn nói với vẻ mỏi mệt: “Quân Ngọc, ta đã hứa với đệ sẽ chăm sóc đệ cả đời, đệ đừng suy nghĩ nhiều.”
Thẩm Quân Ngọc nhìn vẻ mặt của Nguyên Mục Châu dưới ánh đèn, trái tim y bình tĩnh đến lạ, không hề cảm thấy thất vọng chút nào, cũng không thấy vui mừng khi được hứa hẹn.
Y chỉ nghĩ: Thì ra là vậy.
Thì ra, là vậy.
Vẻ mặt của Thẩm Quân Ngọc quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến độ thản nhiên, khiến trong vẻ bình tĩnh này sinh ra vài phần cảm giác đáng sợ quỷ dị.
Mí mắt Nguyên Mục Châu khẽ giật một cái, gã không biết Thẩm Quân Ngọc vì sao lại như thế, gã định lên tiếng thì——
Thẩm Quân Ngọc chợt ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn gã: “Nếu như vậy, Mục Châu, huynh có đồng ý thề rằng cả đời này ngoài ta ra huynh sẽ không lấy bất kỳ ai nữa không?”
Nguyên Mục Châu hơi giật mình, sau đó trong lòng dần sinh ra một loại cảm giác ngột ngạt cực kỳ khó chịu, cái cảm giác này thời thời khắc khắc khiến gã mệt mỏi vô cùng.
Gã lặng lẽ nhìn Thẩm Quân Ngọc ở trước mặt.
Sử dụng sự im lặng như một lời từ chối lạnh lùng.
Tuy nhiên, Thẩm Quân Ngọc lúc này chỉ nhìn Nguyên Mục Châu bằng ánh mắt gần như là hờ hững, không hề có chút bất mãn nào.
Một lúc lâu sau, Thẩm Quân Ngọc mới cười nhạt nói: “Ta hiểu rồi.”
—
Tác giả:
Viết kiểu tình tiết bực bội này thật là đau đầu, may mà Ngọc Ngọc sắp trùng sinh rồi.
Ying Ying:
– Ngồi edit mà cái mỏ giật giật, khó chịu vô cùng…