“Aaa! Làm tôi giật cả mình, D9998, sao lại bày ra trạng thái công kích với tôi? Chúng ta là bạn tốt mà?”
Phượng Sở nhìn con robot khai thác mỏ phía sau cũng đang bày ra động tác phòng bị và sợ hãi, nhất thời mặt cũng ngơ ngác theo.
Định mệnh!! robot mở miệng nói chuyện?
Không không, trí tuệ nhân tạo mở miệng nói chuyện cũng bình thường mà, thời đại của cậu đã có mấy cái trí tuệ nhân tạo ngu si có thể giao tiếp với con người rồi.
“...Mẹ ơi.”
Đến lúc này, Phượng Sở – người cách biệt văn minh nhân loại cả ngàn năm, mới hoàn toàn nhận thức rõ ràng rằng thời đại thật sự đã thay đổi.
Đây không còn là thời đại trí tuệ nhân tạo vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu và phát triển, chủ yếu dùng để trưng bày nữa, mà trí tuệ nhân tạo giờ đã được ứng dụng rộng rãi trong nhiều lĩnh vực từ hiếm trở thành phổ biến.
Khi những robot khai thác mỏ này do ảnh hưởng của vụ nổ buộc phải tắt nguồn, cậu vẫn không cảm thấy chúng giống như trí tuệ nhân tạo. Nhưng khi chúng khởi động lại và vào chế độ trí tuệ nhân tạo, nhìn những cái máy có hình dáng giống người, nói ngôn ngữ thông dụng của con người, cậu thực sự cảm thấy, thực sự cảm thấy như mình đang thấy sự sống mới.
Chúng giờ đây thật sự trông giống như “người”.
Giống như từng cá thể có trí tuệ.
“D9998? Cậu có ổn không? Thân thể của của cậu xảy ra vấn đề à? Có cần yêu cầu thợ máy kiểm tra thủ công không?”
Thế nhưng cảm giác trùng kích mãnh liệt về sự giống nhau này sau khi chúng nó mở miệng liền giảm đi rất nhiều. Loại đối thoại máy móc này dễ dàng phân biệt với quy luật nói không quy tắc và biến đổi theo cảm xúc của con người.
Phượng Sở hít sâu một hơi, nhìn thấy số hiệu của robot này.
“D9898! tôi ổn, vừa nãy chỉ là quá ngạc nhiên thôi, do cậu đột ngột vỗ vai làm tôi giật mình.”
“À, xin lỗi, tôi không ngờ sẽ làm cậu giật mình. Nhưng thật sự dáng vẻ của cậu trông rất giống như bị sốc... rất giống!” Robot khai thác mỏ D9898 vừa nói vừa bắt chước động tác lập tức xoay và giơ nắm đấm của Phượng Sở, khiến cậu không biết nói gì thì thấy cái đầu máy của nó gật gù: “Tôi có thể thêm biểu cảm giật mình này vào bộ sưu tập của mình. Như vậy tôi sẽ trông giống con người hơn.”
Phượng Sở: “...”
Biểu cảm giật mình cái khỉ gì, vậy cái dáng biểu cảm sợ hãi tay khoanh chéo vừa nãy là tải từ đâu về vậy?
(*kiểu con giai nhà lành bị chọc ghẹo đó.)
“Được rồi, D9998, chúng ta cùng về ký túc xá nhé, hay cậu muốn ở lại kho nghỉ ngơi một lát rồi mới đi làm?”
Con robot khai thác mỏ này vừa được sửa chữa này, có cái đầu tròn tròn nên Phượng Sở quyết định gọi nó là “Đá”, vì dãy số gì đó thì quá khó nhớ.
Robot Đá thân thiện mời: “Thực ra dù ở ký túc xá hay kho cũng chẳng khác nhau là mấy, nhưng tôi nghe con người nói rằng, việc họ thích nhất là nằm trên giường chơi quang não.”
“Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta về ký túc xá nằm sạc pin đi?”
Phượng Sở trong thoáng chốc không biết nên phản bác điểm nào trong mớ lời ngớ ngẩn này. Cuối cùng, cậu vẫn quyết định nói điều mình để ý nhất: “Ờm, trước khi nghỉ ngơi, sao chúng ta không đổi cách xưng hô nhỉ?”
“Tôi thấy mã số D9998 này không đủ phân biệt giữa tôi và những đồng nghiệp máy khác ở đây. Vậy tôi quyết định tự đặt cho mình một cái tên mới — Phượng Sở, từ nay cậu có thể gọi tôi là Phượng Sở.”
Lời của Phượng Sở khiến con robot Đá trước mặt ngẩn người, hoặc đúng hơn là đứng đơ khoảng chục giây.
Phượng Sở nhìn thấy con ngươi mô phỏng của nó đang liên tục chớp nháy, dường như đang cố gắng hiểu và tiêu hóa ý nghĩa lời nói vừa rồi của cậu, cũng như tên mà cậu tự đặt cho mình.
“Điều này phù hợp với quy định. Theo luật lao động của Liên bang, trí tuệ nhân tạo cũng có một số quyền tự do và nhận được phần thưởng. Ngoài ra, còn có quyền tự đặt tên cho mình. Tuy nhiên, hầu hết trí tuệ nhân tạo đều được đặt tên bởi người phụ trách...”
Sau khi đơ một lúc, robot Đá bắt đầu tuôn ra một loạt những quy định nhảm nhí rồi mới chậm rãi ngập ngừng mở lời: “Bỗng nhiên tôi cảm thấy... có một cái tên, thật là tuyệt.”
“Cậu tự đặt tên cho mình là Phượng Sở à?”
“Phượng Sở. Theo kết quả tra cứu trên mạng, 'Phượng' có nghĩa là Phượng Hoàng, còn 'Sở' nghĩa là những cây cối mọc thành cụm. Tôi thấy... đây là một cái tên hay.”
Robot Đá dừng lại một lúc, rồi tiếp tục trả lời càng giống phong cách của con người hơn.
Phượng Sở nhìn Đá bật cười: “Cậu nói đúng. 'Phượng' tượng trưng cho Phượng Hoàng, 'Sở' cũng có nghĩa là rừng cây. Nhưng 'Sở' còn mang ý nghĩa mở rộng, chỉ vẻ đẹp tươi sáng và tràn đầy sức sống.”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
“Vậy nên, cái tên của tôi chính là con Phượng Hoàng lộng lẫy, đầy sức sống. Tôi thấy nó rất rất hay luôn đó.”
Nghe câu trả lời của Phượng Sở, robot tên Đá lại ngẩn người ra.
Không chỉ nó, mà ngay cả những robot khai thác mỏ khác đang nói chuyện xung quanh về việc đi đâu nghỉ ngơi, chờ chế độ chờ, cũng đơ cả ra khi Phượng Sở giải thích ý nghĩa cái tên của mình.
Trông rất kỳ lạ, nhưng Phượng Sở đã thấy quen với cảnh này. Cậu chỉ quay sang nhìn Thanh Long đang đứng trước mình, nhận ra rằng con hàng này cũng như các robot khai thác mỏ khác, đôi mắt xanh thẫm nhìn mình, giống như đang chết máy.
【Long Long? Anh cũng bị đơ giống bọn chúng sao? Não tụi nó không đủ mạnh để xử lý thì thôi, chẳng lẽ nào anh còn hỏng nặng hơn?】
Thanh Long chớp mắt, mở lời: “Không phải. Chỉ là tôi ngạc nhiên khi phát hiện ra cái tên Phượng Sở lại hay đến thế.” Anh thích ý nghĩa “Phượng Hoàng lộng lẫy và mãi mãi trường tồn” kia, một con chim bất tử chiếu sáng đất trời.
Phượng Sở cười hớ hớ hai tiếng: “Cũng không đặc biệt đến thế.”
“Thế còn ý nghĩa của Ngọa Long'?”
Một câu nói của Thanh Long khiến Phượng Sở đứng hình kẹt máy.
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của Thanh Long, đầu Phượng Sở bay nhanh hơn tên lửa: “Ngọa Long cũng hay mà! Long là Thần Long, còn 'Long' trong 'Ngọa' có nghĩa là thịnh vượng, phồn hoa. Nhưng tôi thích ý nghĩa mở rộng của nó hơn — là sự tưới mát, thanh lọc.”
“Ý tôi là, Thần Long này sẽ xóa tan bóng tối và âm u của thế gian, mang đến ánh sáng.”
Thanh Long, đang đợi câu trả lời của Phượng Sở, nghe thế ngẩn người.
Anh khó diễn tả cảm giác rung động nhẹ nhàng dâng trào từ trung tâm não lúc này, nó giống như cảm giác được kết nối với nguồn năng lượng khi sắp cạn kiệt, nhưng hơn thế nữa là một niềm vui khó kiềm chế.
“Long Long? Long Long?”
Thanh Long lấy lại tinh thần thấy đôi mắt đỏ thẫm Chu Tước cong cong tủm tỉm nhìn mình cười: “Anh thấy cái tên này thế nào?”
Một lát sau, Thanh Long cũng mỉm cười đáp lại: “Tôi rất thích.”
Sự thật chứng minh không chỉ Thanh Long thích, khi Phượng Sở hoàn hồn, đám robot khai thác mỏ bị đơ trước đó không biết từ khi nào đã vây quanh cậu dùng ánh mắt như Đá, vô sự tự thông sáng long lanh tràn đầy hy vọng.
Phượng Sở cảnh giác lùi lại phía sau Thanh Long, nghe đám trí tuệ nhân tạo từng đứa một lên tiếng:
“Phượng Sở! Đặt tên cho tôi với!”
“Phượng Sở! Tên của cậu nghe hay quá, tôi cũng muốn một cái tên!”
“Phượng Sở! Tôi cũng muốn tên, tôi có thể dùng tiền lương của mình để trả công!”
“Phượng Sở, tôi có thể có một cái tên giống như Ngọa Long không? Nghe mạnh mẽ lắm...”
Phượng Sở: “.....”
Thanh Long: “.”
Tụi mi muốn cái rắm thì có!
Đây là lần đầu tiên Phượng Sở bị vây kín như thế, hưởng thụ cảm giác như một ngôi sao. Chỉ có chút đáng tiếc là những đồng bào cuồng nhiệt vây quanh cậu lại không phải là con người.