Phượng Sở đột nhiên mở mắt, trước mặt là một mảng đen kịt.
Cậu cảm thấy tứ chi cứng đờ, toàn thân nặng trĩu.
Đợi đã, nặng ư?
Ơ không phải cậu đã chết mấy trăm năm, chỉ còn lại linh hồn đang lơ lửng du đãng thôi sao? Cớ sao lại cảm giác được thân thể nặng nề chứ nhỉ?
Lúc Phượng Sở hoang mang, lại cảm nhận được nhãn cầu của mình xoay một vòng trong bóng tối trước mặt, theo bản năng chớp mắt một cái—
Thế giới đen kịt lập tức bừng sáng.
Cậu thấy một căn phòng trống trải, lạnh lẽo và chết chóc.
Thế giới trước mặt toàn là đen trắng, không phải màu sắc rực rỡ bình thường nên có.
Đang nghi hoặc, trong đầu Phượng Sở đột nhiên hiện ra một loạt dữ liệu:
【Môi trường hiện tại: nhiệt độ - 99,8 ℃, độ ẩm 0,03%, hàm lượng oxy 7%, trạng thái kín không có bụi.】
【Kết luận: Cực lạnh thiếu dưỡng khí, nhân loại không thể sinh tồn.】
Phượng Sở: …
Chết tiệt, sao cậu lại biết được mấy dữ liệu này? Mà nếu con người không thể sinh tồn, thì cậu tính là gì? Vẫn còn là một linh hồn lang thang sao?
Phượng Sở cảm thấy đau đầu, cố gắng giơ tay lên định ôm lấy đầu thì nhìn thấy bàn tay mình lấp lánh ánh kim loại, khoảnh khắc đó, ký ức hàng trăm năm trước một lần nữa ùa về —
À, là một người máy.
Hai sinh mạng máy móc mạnh mẽ mà đáng thương đó.
Ngày 4 tháng 12, cách đây bảy trăm năm, nhiều thảm họa thiên nhiên bất ngờ bùng nổ trên trái đất.
Động đất, núi lửa, sóng thần, nhiệt độ cao, bão từ liên tiếp xảy ra, gần như hủy diệt hết mọi sinh vật trên hành tinh xanh.
Đối mặt với sức mạnh của tự nhiên, con người không có khả năng phản kháng, khi phát hiện một tiểu hành tinh sắp va vào Trái Đất, những người còn sống cuối cùng đã dốc toàn lực toàn cầu để chế tạo một phi thuyền vũ trụ khổng lồ mang tên “Hy Vọng” rồi hoảng loạn trốn vào vũ trụ.
Cậu là người may mắn, sống sót đến phút cuối cùng của thảm họa và có được cơ hội lên tàu. Đồng thời cũng xui xẻo trong đám đông chen chúc hỗn loạn lên tàu khi ấy, cậu không thể chen qua được người phụ nữ vạm vỡ cõng con và ông lão càng già càng cay tập Thái Cực Quyền, trượt chân một cái — rơi xuống ngay khoảnh khắc tàu cất cánh.
Nhớ đến đây, Phượng Sở nhếch miệng, quả nhiên sức lực chính là điểm yếu của người sống bằng tri thức.
Vì chết ngay khoảnh khắc lên tàu, Phượng Sở làm quỷ cũng không cam lòng, ý chí sinh tồn mãnh liệt cộng nỗi oán hận tột cùng đã khiến cậu bùng nổ một sức mạnh ghê gớm vào khoảnh khắc rơi khỏi tàu, đến khi lấy lại ý thức thì cậu đã thoát khỏi sự trói buộc của cơ thể để trở thành “hồn ma” đầu tiên lên được tàu Hy Vọng.
Phượng Sở: …Ừm, hồn ma lên tàu không tính là lên tàu sao?
Tóm lại có lên và biết mình còn sống là đủ.
Sau đó là hành trình lang thang dài bảy trăm năm trong vũ trụ.
Cậu đã chứng kiến con người đau khổ, giãy giụa, tuyệt vọng lẫn hoang mang trong suốt bảy trăm năm đó nhưng cũng chứng kiến được sự kiên cường và hy vọng bùng nổ từ trong tuyệt vọng.
Cậu chứng kiến cuộc nổi loạn tuyệt vọng năm 77 Tân Lịch, chứng kiến cuộc đảo chính vũ trang vào năm 169 Tân Lịch, thậm chí bí mật giúp đỡ phe cải cách Hy Vọng năm 333 giấu đi tài liệu quan trọng nhất… Cho đến năm 400 Tân Lịch.
Cậu nhìn thấy bản đề xuất chế tạo tối cao của Viện Khoa học Hy Vọng—
《Dự án chế tạo người máy trí tuệ nhân tạo nhân tạo Thanh Long và Chu Tước.》 -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Sau bốn trăm năm lang thang trong vũ trụ, con người đã có khả năng khám phá toàn bộ Hệ Mặt Trời, xây dựng các trạm không gian tiên tiến hơn và các phi thuyền thám hiểm cỡ nhỏ. Tuy nhiên, 400 năm vẫn chưa đủ để con người bay ra ngoài Hệ Mặt Trời, tìm kiếm hành tinh thích hợp khác để sinh sống.
Do đó, những người trên phi thuyền Hy Vọng vẫn ôm ấp niềm tin một ngày nào đó sẽ quay lại Trái Đất, cho dù hành tinh này đã trở nên thê lương và tàn tạ đến mức nào đi nữa thì đó vẫn là cố hương thích hợp nhất để con người sinh sống trong vũ trụ vô tận.
Vì thế, con người xoay quanh Trái Đất, nỗ lực khai thác thêm nhiều tài nguyên trong Hệ Mặt Trời.
400 năm đã giúp họ hạ cánh thành công lên các hành tinh như Mặt Trăng, Sao Thủy, Sao Hỏa, Sao Kim, cũng như phát hiện nhiều hành tinh nhỏ chứa tài nguyên trong Hệ Mặt Trời.
Những hành tinh này có thể cung cấp đủ năng lượng cho các tàu vũ trụ khổng lồ Hy Vọng đang lang thang xung quanh Trái đất và thậm chí hỗ trợ sự ra đời của một con tàu vũ trụ mới.
Nhưng khác với Trái Đất, những hành tinh này không tiếp nhận con người một cách ôn hòa, mỗi hành tinh đều tiềm ẩn nguy hiểm chẳng kém gì một Trái Đất đang trong cơn thảm họa năm nào.
Vì thế, quá trình khai thác tài nguyên và khám phá các hành tinh này diễn ra rất chậm chạp, hơn nữa luôn phải trả giá đắt.
Sau khi tiếp tục mất thêm nhiều sinh mạng quý báu, Viện Khoa học Hy Vọng đã đưa ra đề án chế tạo trí tuệ nhân tạo tối cao và được nhà lãnh đạo nhân loại còn lại nhất trí phê duyệt ngay trong ngày hôm đó.
Phượng Sở thấy điều này không có gì sai, máy móc vốn dĩ sinh ra là để thay con người làm việc mà.
Do đó, Viện Khoa học Hy Vọng đã dành bảy mươi năm, thu thập vô số vật liệu từ vũ trụ, nghiên cứu và phát triển chip thông minh mô phỏng não người tối tân, cuối cùng chế tạo thành công hai trí tuệ nhân tạo tiên tiến nhất.
Khi hai người máy này hoàn thành, Phượng Sở lơ lửng ở bên cạnh nhìn vào gương mặt 【Chu Tước】giống hệt mình, cậu cũng không khỏi kinh ngạc trước sự kỳ diệu trùng hợp của tạo hóa.
Nhưng khi quay sang 【Thanh Long】— da đầu tê dại.
Khoảnh khắc Thanh Long mở mắt, cậu cảm nhận được một cảm giác ‘bị nhìn thấu’ rùng rợn.
Nó đã nhìn thấy cậu!
Rõ ràng cậu chỉ là một linh hồn, không bị bất kỳ ai, thậm chí bất kỳ một thiết bị cảm ứng năng lượng nào hiện có phát hiện được.
Nhưng Phượng Sở có linh cảm mãnh liệt rằng người máy cao cấp này đã ‘nhìn thấy’ cậu.
Thấy rõ cậu — ‘hồn ma’ mà không một người hay thiết bị nào có thể thấy được.
Cậu giây phút ấy đột nhiên cảm nhận được bánh răn số phận đã âm thầm va chạm vào mình.
Nhưng rất nhanh Phượng Sở đã biết cảm giác đó là vô nghĩa— bởi một thời gian dài sau đó, cậu theo sát bên Thanh Long và Chu Tước, nỗ lực xuất hiện trước mặt Thanh Long để giao tiếp với nó. Nhưng cỗ máy ngu ngốc, không có chút cảm xúc này chưa bao giờ phản ứng với cậu.
Vì vậy số phận gì đó đều nhảm ruồi hết sức.
Cậu vẫn là hồn ma già nhất của nhân loại, không ai thấy được.
Nhưng nhờ có Thanh Long và Chu Tước – hai trí tuệ nhân tạo tối thượng này trong hai trăm ba mươmươi năm tiếp theo, việc khai thác tài nguyên trên các hành tinh trong Hệ Mặt Trời của loài người đã có bước phát triển vượt bậc.
Với thân thể làm từ những vật liệu hiếm nhất trong vũ trụ, Thanh Long và Chu Tước có thể chịu đựng được cực hàn, chống chọi với bão từ, ngay cả sét đánh vào người chỉ làm chúng được “sạc thêm năng lượng”. Trọng lực và áp suất khí quyển mà có thể nghiền nát cơ thể con người ngay lập tức cũng không thể xuyên phá lớp da hợp kim vũ trụ kiên cố của chúng.
Thậm chí, cơ thể của hai cỗ máy đỉnh cao này còn có khả năng tự tiến hóa.
Này là do trong một lần tình cờ, khi Phượng Sở lẻn vào phòng lưu trữ tài liệu tuyệt mật của Viện Khoa học, cậu đọc được rằng trên bề mặt của Thanh Long và Chu Tước có một lớp “kim loại tiến hóa sinh học” được chiết xuất từ thiên thạch ngoài Hệ Mặt Trời.