Mũ bảo hộ không phải có thể chịu được tất cả các vụ nổ và đòn tấn công dưới cấp 3 à? Năng lượng từ vụ nổ đèn điện cùng lắm chỉ đạt mức 1.8 thôi mà!”
“Không không, trọng điểm là tại sao đèn điện lại nổ? Xác suất này quá thấp! Hay có âm mưu gì ở đây?”
“Cũng hên xui, đèn trong cái kho này đã hơn mười năm rồi, tuy rằng trên lý thuyết là tuổi thọ của đèn trên mười lăm năm, nhưng mà, ha hả… hiểu rồi đấy. Còn mũ bảo hộ cũng vậy thôi.”
“...Nghe anh nói tôi mới nhớ, hình như trước đó có người phàn nàn rằng đồ bảo hộ của chúng ta là hàng nhái…”
Khi mọi người đang bàn tán, một thân ảnh cao lớn hơn tất cả mọi người, từng bước từng bước đi tới. So với những người tụ tập ở đây, người này quả thực giống như một con gấu.
“Đừng phí thời gian, kiểm tra lại tất cả các robot khai thác mỏ còn sót lại xem có dữ liệu hay hoạt động bất thường nào không. Ngoài ra, kiểm tra luôn hệ thống giám sát xem chuyện gì đã xảy ra.”
Người đàn ông này vừa mở miệng, mọi người lập tức im bặt, thành thật làm theo chỉ đạo của hắn.
Chỉ sau một lúc đã có kết quả báo cáo.
“Thưa quản lý, dữ liệu của 363 robot khai thác mỏ bên trái đều bình thường, không có hành động bất thường nào được ghi nhận. Chúng được xác định là những robot có lõi chip chưa bị hư hại, mức hư hỏng dưới 60%, chỉ bị tổn thương nhẹ và chưa được sửa chữa. Chúng tôi nên bắt đầu sửa từ đám này trước?”
Quản lý khu số 7 liếc nhìn về phía bên trái, nơi Phượng Sở đang đứng, rồi gật đầu. “Sửa đi.”
Thế là ba người ở khu này đã lấy ra năm máy sửa chữa tự động, bắt đầu tiến hành sửa cho những robot hư hỏng nhẹ.
Phượng Sở đứng xếp hàng, không nhịn được cảm thán trước sự phát triển của công nghệ nhân loại.
【Lúc trước tôi còn nghĩ một mình tên thợ máy có thể sửa cả ngàn con robot bị hỏng chỉ trong một đêm, hóa ra đã có máy tự động sửa chữa. Trí tuệ nhân tạo của máy móc thực sự đã phát triển rất mạnh rồi nhaaa.】
Lúc này, Thanh Long kiệm lời cho ra một câu trả lời ngắn gọn: 【Đó là sự phát triển tất yếu. Con người sẽ phải đối diện với người máy Trí Giới mà thôi.】
(*Noted: người máy Trí Giới: người máy có sinh mệnh hay người máy đã thức tỉnh nha)
“Báo cáo quản lý! Đám robot khu phải bị ảnh hưởng nặng hơn do vụ nổ thứ hai, nhưng vẫn còn 414 robot có thể sửa chữa. Chúng đều đã tắt nguồn, không có dữ liệu bất thường nào. Có nên sửa luôn không? Có thể sẽ cần ba người ở lại hỗ trợ máy sửa chữa.”
Quản lý khu 7 nhìn sang phải, cau mày nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Sửa.”
Nói xong, gã bước đến thi thể người thợ máy Fortes, nhìn một lúc rồi ngồi xổm xuống lấy một chiếc hộp nhỏ trong túi Fortes, giữ chặt trong tay.
“Đồ vô dụng.” Giọng rất nhỏ, gần như thì thầm với chính mình. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Nhưng Phượng Sở và Thanh Long nghe rõ mồn một.
Phượng Sở buột miệng chửi thề: 【Dm. Hóa ra tên đó mới là trùm trộm vàng siêu dẫn!】
Lúc này, những người kiểm tra camera giám sát cũng đồng thanh báo cáo: “Thưa quản lý! Tất cả camera giám sát đều đã hỏng, có lẽ do sự cố điện từ vụ nổ đèn, nhưng khu điều hành trung tâm chắc vẫn còn lưu lại dữ liệu từ camera.”
Quản lý khu 7 lạnh nhạt đáp: “Đã biết. Tôi sẽ xem lại camera và xử lý sau. Các cậu dọn dẹp kho, sửa xong robot thì về nghỉ ngơi đi.”
“Mặt khác… mang thi thể của Fortes về, khai báo là chết vì tai nạn lao động.”
Cũng coi như đó là chút nhân từ cuối cùng của gã dành cho tên vô dụng này.
Sau khi quản lý khu 7 rời đi, nhà kho sửa chữa yên tĩnh mới lại có tiếng xì xào.
“Trời đất, không ngờ quản lý lại đích thân đến đây, làm tôi sợ muốn chết!”
“Đúng thế, đúng thế. Quản lý chỉ thích ngồi trong văn phòng xa hoa mà đếm khoáng sản thôi, chắc là do vụ nổ gây thiệt hại quá lớn nên mới phải xuống đây kiểm tra.”
”Hừ, quản lý thì sợ gì phải kiểm tra. Dù khu 7 là khu lạc hậu nhất, quản lý vẫn là người có quyền có tiền từ trung tâm xuống. Việc quái gì mà phải bận tâm như chúng ta.”
“…Ối, nghe mà đau lòng quá, lão Trương ơi. Ngày nào tôi cũng tự hỏi tại sao trong danh sách những người giàu lên nhờ trúng số lại không có tên mình?! À này, lão Trương, hôm nay ông có mua vé số Phúc Tinh không? Tự dưng tôi thấy hôm nay là một ngày đặc biệt, biết đâu lại trúng giải độc đắc thì sao.”
Lão Trương vỗ gáy Jack một phát: “Đừng mơ mộng nữa! Vé số bây giờ dù công khai minh bạch, hoàn toàn do trung tâm đầu não Huyền Vũ giám sát, công bố kết quả ngay sau thời gian quay số kết thúc, nhưng tỷ lệ trúng thưởng cũng đã giảm nhiều lắm rồi! Trước chỉ có bảy con số, giờ phải trúng cả mười tám số mới lấy giải đặc biệt đấy.”
“Trúng cả mười tám con số! Tự mình tính thử xem xác suất đáng sợ thế nào đi! Dù sao thì vợ tôi nói rằng trúng một nửa cũng là cầm tinh cá koi, còn nếu trúng đủ cả mười tám con thì chắc chắn là đứa con trời định rồi! Đáng tiếc là từ khi giải thưởng này được lập ra đến giờ, đã trăm năm rồi mà chưa có ai trúng hết.”
Jack vẫn chưa phục: “Lỡ tôi được chọn thì sao?”
Lão Trương trầm mặc nhìn Jack trong ba giây: “Không có đứa con của trời mà lại đi đào mỏ ở Nam Cực đâu. Thôi, đừng nói nhảm nữa, tối nay lại phải làm thêm giờ, ngày mai tôi phải ngủ nguyên ngày cho sướng thân.”
Jack công nhân đào mỏ, nghĩ mãi rồi cũng đành chấp nhận số phận, còn mấy người khác ở lại cũng đều tăng tốc tay chân, họ cũng muốn về để ngủ một ngày trọn vẹn!
Đến bốn giờ rưỡi sáng, lão Trương và những người còn lại cuối cùng cũng sửa xong hết robot khai thác mỏ trong kho. Đèn điện nổ tung cũng được thay mới, các mảnh vụn vỡ và robot không thể sửa chữa đều được đưa đi, kho bây giờ trông lại như thường.
Mọi người mắt quầng thâm ra lệnh cho robot khai thác mỏ đã sửa xong: “Khởi động kiểm tra tự động.”
Vì thế, trong kho hàng rất nhanh vang lên tiếng [tích tích –] liên tiếp không ngừng.
“Tự kiểm tra hoàn tất, mọi thứ bình thường.”
“Tự kiểm tra hoàn tất, mọi thứ bình thường.”
“Tự kiểm tra hoàn tất, mọi thứ bình thường.”
“Phù, cuối cùng cũng xong.” Jack thở dài một tiếng: “Từ giờ chẳng cần chúng ta tốn sức nữa.”
Sau đó, hắn chắp tay trước ngực ngửa đầu lên trời: “Thượng đế ơi, con không cầu nguyện trúng số nữa, chỉ mong nửa năm còn lại không có vụ nổ hay thú triều của động vật biến dị nào nữa, cho con bình an lãnh thưởng cuối năm ạ!”
Lão Trương: “...” Ông có nên nói cho thằng nhóc này biết rằng, ở đất nước Hoa Hạ cũ của ông có một câu tục ngữ không?
Nói trước bước không qua không!
“Mở chế độ trí tuệ nhân tạo, bắt đầu chế độ nghỉ.”
Lão Trương mệt mỏi ra lệnh cuối cùng cho đám robot khai thác mỏ trong kho rồi cùng những người khác rời đi.
Thậm chí họ còn không khóa cửa kho, như thể không chút lo lắng việc máy móc chạy lung tung hay ăn cắp cái gì.
Phượng Sở len lén mở mắt nhìn bóng lưng tang thương tăng ca của bọn họ, còn đang suy nghĩ hiện tại dân phong đã thuần phác như thế?
Kết quả là xung quanh cậu đột nhiên vang lên những tiếng động “cạch cạch” không ngừng từ máy móc hoạt động!!
Rồi cậu cảm thấy có một bàn tay bất ngờ đặt lên vai mình, cảm giác lạnh lẽo cứng rắn chắc chắn không phải Thanh Long a a a !
Phượng Sở như bị điện giật, quay ngoắt 90 độ đồng thời giơ nắm đấm lên cao! Đôi mắt đỏ sẫm trừng lên như chuông đồng, chuẩn bị giáng một cú đấm làm nổ tung đầu đối phương. Một đấm này của cậu có thể làm vỡ nát bộ xử lý trung tâm của robot khai thác mỏ thành bột phấn!