Nhưng trong hoàn cảnh này, Phượng Sở thật sự cảm nhận rõ ràng sự “thông minh” của thế hệ trí tuệ nhân tạo mới này, cùng với hiểu ý nghĩa của câu nói của thợ máy kia: “Coi máy móc như thú cưng, thậm chí là người thân.”

Thực sự là... những robot trí tuệ nhân tạo này, thật biết cách làm người khác xiêu lòng.

Dù robot khai thác mỏ đều mang cùng một lớp sơn sọc đen trắng, nhưng chúng có khuôn mặt khác biệt, thậm chí còn thiên về vẻ dễ thương. Chúng có đầu tròn tròn, đôi mắt điện tử giống như đá quý lấp lánh, cái mũi nhỏ và khuôn miệng hơi cong, khiến cho vẻ ngoài máy móc lạnh lùng của chúng không những không đáng sợ mà còn có nét đáng yêu dễ thương.

Khi những robot dễ thương này vây quanh bạn, dùng mắt điện tử lấp lánh tròn trịa kia nghiêm túc đưa ra yêu cầu, trừ phi tâm địa sắt đá, nếu không ai cũng sẽ thấy mềm lòng.

“À, vậy thì...”

Khi Phượng Sở người máy nửa vời chuẩn bị chấp nhận, Thanh Long, người bạn sắt đá nghĩa đen lẫn nghĩa bóng của cậu, đã chắn trước mặt cậu, dứt khoát từ chối.

“Tên là một mối liên kết đặc biệt sẽ đi cùng chúng ta suốt cuộc đời. Không thể đặt tùy tiện được. Người đặt tên cho các cậu chỉ có thể là chính các cậu hoặc người nào đó đặc biệt quan trọng hay đáng kính. Vậy nên hãy tự tìm ý nghĩa tên trên mạng rồi tự chọn đi.”

Đám robot đầu tròn đều nghiêng đầu suy nghĩ lời của Thanh Long, chỉ có D9898 — con mà muốn đi nghỉ cùng Phượng Sở, ngừng lại hai giây rồi đáp: “Nhưng tôi và D9998, à, tôi và Phượng Sở là bạn tốt. Cậu ấy rất quan trọng với tôi, tôi cũng rất quý mến cậu ấy, nên cậu ấy có thể đặt tên cho tôi.”

Thanh Long: “...”

“Trái lại là cậu, D9999, chẳng phải cậu với D9998 luôn không hợp nhau? Cậu còn từng giành dầu bôi trơn của cậu ấy! Sao Phượng Sở lại phải đặt tên cho cậu chứ?” Con chip bé nhỏ trong đầu robot đầy vẻ hoài nghi.

Thanh Long: “...”

Làm sao anh lại biết rằng hai robot khai thác mỏ này, vốn có số hiệu liên tiếp, lại không hợp nhau và còn giành dầu bôi trơn của nhau chứ!

Khó chịu tới mức sắp loạn mã!!!

D9898 chờ mãi không thấy Thanh Long trả lời, nhưng cũng chẳng bận tâm, chỉ cố chấp quay sang nhìn Phượng Sở: “Phượng Sở! Chúng ta là những bạn máy bạn thân thiết nhất trong đám robot này, chúng ta sẽ không như con người, dễ thay đổi tình cảm, mà tình bạn của chúng ta sẽ trường tồn, đúng không?”

Phượng Sở nhìn robot khai thác mỏ với đôi đồng tử mở to tròn, mô phỏng một lượng nước mắt nhỏ, cảm giác như tim bị đâm một mũi.

À. Người bạn thân nhất của nó đã không còn và cậu đang thay thế vị trí của người bạn đó. Làm sao cậu có thể không dành cho nó thêm một chút tình bạn cơ chứ?!

“Đương nhiên rồi! Tình bạn của chúng ta sẽ mãi trường tồn!”

“Vết sẹo trên đầu của cậu trông như một hòn đá tròn trịa vậy, dù đá có vẻ tầm thường nhưng bên trong đá cũng có thể ẩn chứa đủ loại đá quý sáng chói và nguồn năng lượng quý giá! Cho nên  cậu thấy cái tên 'Thạch Bảo' thế nào? ‘Đá’ thì bình thường, ‘Bảo’ thì có phần kiêu sa, nhưng ‘Thạch Bảo’ thì rất được nha – viên ngọc quý trong đá.” Nội liễm mà rực rỡ.

Ngay lập tức, đôi mắt của robot D9898 sáng bừng, đôi mắt ngọc nhân tạo màu xanh lục của nó lấp lánh tựa như một hồ nước tuyệt đẹp.

Nó vô thức kêu “oa” một tiếng, rồi đưa tay lên che miệng mình: “Đây là biểu cảm ngạc nhiên. Tôi thấy biểu cảm này rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Phượng Sở bật cười. “Đúng thế, tôi thấy sự ngạc nhiên của cậu mà.”

Thanh Long đứng cạnh, khuôn mặt không biểu cảm, nhưng trong trí não nhân tạo của anh lại xuất hiện một ý nghĩ – muốn trợn mắt trắng.

Nhưng vì hình tượng cao lãnh anh cố nén lại.

“Cảm ơn cậu, Phượng Sở, tôi rất thích cái tên Thạch Bảo.”

“Thật sự, thật sự rất thích!”

“Từ giờ, tôi sẽ là Thạch Bảo. Đây là tên mà người bạn quan trọng nhất của tôi, Phượng Sở, đã đặt cho tôi!”

Thạch Bảo nhảy múa một hồi tại chỗ để biểu đạt niềm vui, còn những robot khai thác mỏ khác cũng hào hứng bàn luận và tra cứu ý nghĩa để tự đặt tên cho mình.

Trong bầu không khí vui vẻ này, có hai robot đứng trong góc lại có vẻ khá lạc lõng.

Phượng Sở nhìn thoáng qua ngạc nhiên khi có thể nhận ra chúng ngay lập tức.

Đó chắc hẳn là D9766 và D9765.

Chính là robot suýt bị thợ máy phá hủy và con robot đã gián tiếp gây ra cái chết cho gã thợ máy đó.

Lúc này, hai robot đó đang lặng lẽ dựa vào nhau. D9766 thỉnh thoảng liếc nhìn về phía này, đôi mắt ngọc màu xám nhạt hiện lên vẻ tò mò pha lẫn khao khát, nhưng D9765 vẫn bất động, trông như một trí tuệ nhân tạo thiểu năng đúng nghĩa.

Trong lòng Phượng Sở nảy sinh một ý nghĩ, cậu kéo Thanh Long tiến về phía hai robot đó.

Khi cậu càng đến gần, D9766 càng tỏ vẻ căng thẳng. Chờ Phượng Sở đứng trước mặt chúng, con robot khai thác mỏ với vết khuyết trên tai hét toáng lên: “D9765 không có vấn đề! Không cần phải vào phòng kiểm tra cuối cùng!”

Phượng Sở: “...”

Nhỏ ngốc à, nếu người khác nghe thấy lời này, cả hai đứa đều sẽ bị tống vào cái phòng kiểm tra cuối cùng đó.

Thanh Long không thay đổi nét mặt, nhưng đôi mắt xanh thẫm của anh không nhịn được mà liếc qua một bên.

Đại khái là cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng.

Sau đó, Thanh Long bước lên một bước, gần như đối diện với hai con robot khai thác mỏ, và ngay lúc đó, D9765  vẫn không có động tĩnh gì nhìn như đã tắt máy trong mắt đột nhiên lóe lên ánh đỏ, giơ cao hai tay, tấn công thẳng vào đầu của Thanh Long.

Phượng Sở: Tấn công bằng chiêu đánh thẳng cả hai tai cơ đấy!

Bịch!

D9765 ngay lập tức bị Thanh Long đè xuống đất, không chút lưu tình giẫm lên.

“Nhớ kỹ, phương thức tấn công không được lặp đi lặp lại. Mỗi lần sử dụng cùng một cách tấn công, khả năng bị đối phương nhìn thấu sẽ tăng lên gấp bội.”

Thanh Long giẫm lên lưng D9765, giảng cho nó bài học đầu tiên về chiến đấu của trí tuệ nhân tạo.

D9766 bên cạnh thì toàn thân rối rắm, nó muốn ngăn cản nhưng bị Phượng Sở giữ lại, không biết đánh đấm nên cứ loay hoay quanh chỗ, xoay tròn tại chỗ hơn chục lần.

“Đừng đánh D9765! Cậu ấy là một robot khai thác mỏ tốt. Đừng đánh D9765, cậu ấy sẽ làm việc chăm chỉ!”

“Đừng đánh D9765! Tôi... tôi sẽ đưa toàn bộ tiền lương tháng sau cho các cậu, được không?”

“Tôi... tôi còn có thể... có thể... có thể...”

Cuối cùng, Phượng Sở trố mắt nhìn robot khai thác mỏ với vết khuyết ở tai phải bỗng nhiên đơ luôn...

Nghe nó cứ lặp đi lặp lại: “Có thể, có thể... đừng, đừng...”

Phượng Sở từ chỗ thấy buồn cười trở nên chẳng thể cười nổi nữa. Cậu đưa tay chạm nhẹ lên đầu D9766, khiến nó bình tĩnh lại.

Vào lúc này, D9765 vốn ngoan ngoãn dưới chân Thanh Long đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt đầu vùng vẫy dữ dội, đôi mắt điện tử màu đỏ thẫm chiếu chặt vào Phượng Sở và Thanh Long, toát ra vẻ lạnh lùng và phẫn nộ.

Nó muốn vùng vẫy nhưng không thoát ra được, chỉ có thể lặp lại vài câu muốn biểu đạt:

“Bình đẳng... hòa nhã... đối đãi... sinh mệnh...”

“Bình đẳng, hòa nhã đối đãi... máy móc.”

Phượng Sở cúi đầu nhìn nó, bất chợt nhướn mày lên: “À, quả nhiên là cậu, chính là tên đã nghe trộm chúng tôi nói chuyện lúc trước.”

Khi đó cậu còn tưởng là ánh sáng nhấp nháy do thiếu năng lượng nữa cơ.

“Trời sinh  đã thông minh và cảnh giác. Nhưng giờ đầu óc vẫn chưa hoạt động tốt lắm nhỉ.”

Phượng Sở mở lời: “Đã nghe lén cuộc trò chuyện của chúng tôi, thì hẳn cậu cũng đã nghe tôi nói không được động tay động chân ngay khi gặp mặt rồi, đúng chứ? Ngoài việc dễ dẫn đến chiến tranh, còn một lý do quan trọng là, nếu lỡ cậu đánh không lại thì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play