Ngày hôm sau khi đến viện của phu nhân để thỉnh an, Thanh tiểu nương toàn thân rực rỡ đi tới.
Chiếc trâm cài trên tóc lấp lánh rực rỡ, khiến người ta không thể rời mắt được.
“Thanh tỷ tỷ, chiếc trâm khảm ngọc này là lão gia thưởng cho tỷ phải không?”
Thanh tiểu nương đắc ý, nàng ta vốn xuất thân là nha hoàn, trước nay chưa từng được sủng ái như thế.
Giờ được khen hai câu mà cảm giác hơi lâng lâng.
“Đương nhiên, lão gia nói ta phục vụ tốt, ân cần chu đáo, không giống một số người chỉ biết quyến rũ mê hoặc chủ, cho nên thưởng cho ta chiếc trâm này.”
Có người chú ý tới: “Ài, không phải trước đây Lệnh muội muội cũng có một chiếc hay sao?”
Thanh tiểu nương giương mắt nhìn ta, thấy trên đầu ta chỉ cài một chiếc trâm bạc đơn giản nên càng táo bạo hơn.
“Làm sao mà giống được? Chiếc trâm khảm ngọc mà lão gia ban thưởng cho ta chính là viên nam châu thượng phẩm, mỗi viên đều tròn trịa lấp lánh. Lão gia ban thưởng cho mình ta, làm sao giống với người khác được?”
Đủ loại ánh mắt mỉa mai, giễu cợt rơi xuống trên người ta, cố ý đè ép ta xuống dưới chân rồi ép thành bùn.
Nhưng ta lại nhẹ nhàng cười, thật lòng thật ý tán thưởng: “Thanh tỷ tỷ nói không sai, chiếc trâm ngọc này hoàn toàn lấp lánh bắt mắt, so với đôi khuyên tai nam châu của phu nhân còn bắt mắt hơn rất nhiều.”
“Sao vậy? Viên nam châu thượng phẩm như vậy lão gia chỉ thưởng cho Thanh tỷ tỷ, mà chưa từng thưởng cho phu nhân sao?”
Thanh tiểu nương nghe xong giật mình, đầu gối mềm nhũn theo bản năng.
“Phu nhân, nô tỳ… nô tỳ không có ý này…”
Lục Khinh Vân ngồi trên ghế hơi ngước mắt phượng lên, không nói gì, nhưng lửa giận nơi đáy mắt đã cuồn cuộn mấy lần.
Mọi người không dám cười đùa, nơm nớp lo sợ chờ Lục Khinh Vân lên tiếng.
Nhưng Lục Khinh Vân lại mỉm cười như không có gì: “Đương nhiên ta biết ngươi không có ý này.”
“Chẳng qua là các tỷ muội đang nói chuyện thôi mà, ngươi quỳ làm gì? Đứng lên đi.”
Lần này Thanh tiểu nương run rẩy đứng dậy, nhanh chóng rút chiếc trâm trên đầu xuống rồi nhét vào trong ống tay áo.
Nàng ta cho rằng nhún nhường như vậy thì Lục Khinh Vân sẽ không làm khó dễ nàng ta nữa.
Nhưng nàng ta đã đánh giá thấp sự ghen tuông của nữ nhân rồi.
Đặc biệt là một nữ nhân đang mang thai.
Lục Khinh Vân sẽ không vì một chiếc trâm mà trúng kế ly gián làm khó xử Thanh tiểu nương, nhưng nếu ngày nào Tống Thanh Hoài cũng ở trong viện của nàng ta, nhưng lại ở trên giường Thanh tiểu nương thì sao?
Lục Khinh Vân không chịu được.
Hết lần này đến lần khác phòng không gối chiếc, cuối cùng Lục Khinh Vân đã bùng nổ.
Nàng ta mang bụng bầu đi đến tiểu viện bên cạnh.
Vừa bước tới hành lang, một giọng nói quyến rũ của nữ nhân vang lên:
“Lão gia, ngài sủng ái ta như vậy, không sợ phu nhân và các vị tỷ tỷ khác ghen ghét sao?”
“Ghen ghét thì thế nào? Ta coi trọng ngươi, ở trên giường bọn họ không thể nào so sánh được với nàng đâu.”
“Vậy ngài nói thử xem, ngài thích ta hơn hay thích phu nhân hơn?”
Tống Thanh Hoài thở hổn hển: “Tất nhiên là nàng rồi, sao cái yếm này của nàng không thể cởi được? Nhanh…”
Nửa câu sau của Tống Thanh Hoài còn chưa kịp nói xong, Lục Khinh Vân đã bước vào trong.
Trên giường, vai của Thanh tiểu nương đã lộ ra một nửa, nội y của Tống Thanh Hoài đã nới rộng ra.
Lục Khinh Vân tức giận đến phát run, cầm cây nến ném lên giường.
Tống Thanh Hoài cũng không kịp tránh né, áo bị cháy xém một góc, tức giận hét lên:
“Ngươi điên rồi phải không!”
Lục Khinh Vân điên rồi.
Nàng ta xuất thân cao quý, dung mạo đoan chính thanh nhã, từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy uất ức như vậy.
Hiện giờ mình đang mang thai, phu quân lại ở trên giường nữ nhân khác mà bàn tán về mình.
Làm sao có thể không điên tiết chứ?
Thanh tiểu nương ở trên giường cũng không khá hơn là bao.
Ngọn lửa nến nóng bỏng rơi xuống ngực nàng ta, tạo thành một vết phồng rộp.
Tống Thanh Hoài muốn kéo nàng ta, lại nghe thấy Lục Khinh Vân lạnh lùng nói: “Nếu hôm nay chàng còn tiếp tục, ngày mai ta sẽ gọi người nhà của ta đến tận cửa để đòi lại công đạo.”
“Hoà ly hay bỏ nàng ta, chàng chỉ được chọn một.”
Tống Thanh Hoài không dám động đậy nữa, chỉ có thể xoay người rời đi.
Thanh tiểu nương lăn từ trên giường xuống, túm lấy vạt áo Lục Khinh Vân cầu xin tha thứ.
“Phu nhân, nô tỳ không dám nữa, nô tỳ không dám nữa…”
Lục Khinh Vân cũng không bỏ qua cho nàng ta.
Đêm hôm ấy, Thanh tiểu nương một thân nội y bị kéo ra ngoài sân phạt quỳ.
Đêm xuân lạnh giá, ngày hôm sau khi mặt trời ló dạng, cơ thể nàng ta đã cứng đờ từ lâu.
Không còn hơi thở.
Chuyện này truyền khắp trong phủ, tất cả mọi người cảm thấy bất an, không ai dám tiếp tục quyến rũ mời gọi trước mặt Tống Thanh Hoài nữa.
Tống Thanh Hoài nhất thời cảm thấy chán nản.
Đại khái cảm thấy địa vị làm phu quân của mình quá thấp, bị áp lực từ phía nhà vợ đè lên đầu nên cảm thấy mất mặt.
Về phía Thanh tiểu nương, chẳng qua nàng ta chỉ là một nha hoàn, dù c.h.ế.t thì cũng không có ai để ý.
Khi lão phu nhân nghe được chuyện này, bà ta đã niệm phật trong Phật đường nhiều ngày.
Ai nhìn vào cũng đều nghĩ rằng lão phu nhân mềm lòng, nhân hậu.
Nhưng chỉ có ta mới biết được những việc xấu xa mà bà ta làm cũng không kém gì Lục Khinh Vân.
Khi Lục Khinh Vân mang thai được tám tháng, ta được gọi đến Từ An đường.
Vị “Bồ Tát sống” già nắm tay ta và mỉm cười quan tâm: “Đứa nhỏ này, nhìn cũng không giống cơ thể suy nhược, sao đến giờ vẫn chưa có tin vui vậy?”
Ta chỉ cười: “Chắc là duyên chưa tới ạ.”
Bà ta lắc đầu, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
“Vẫn nên có kế hoạch sớm đi, kẻo về già lại cô đơn không nơi nương tựa như lão bà ta, thậm chí còn không có được niềm vui chăn gối, Lệnh Yểu à, con nói có đúng không?”
Ta suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hiện nay phu nhân đang mang thai, chắc chắn không thể chăm sóc cho tiểu thư được, nếu lão phu nhân muốn thì có thể chăm sóc cho đứa nhỏ, chắc chắn lão gia sẽ đồng ý thôi.”
Bà ta ngước mắt nhìn ta với đôi mắt sắc bén.
“Nuôi dưỡng tiểu thư thì có niềm vui gì? Tốt nhất vẫn nên nuôi dưỡng thiếu gia thì hơn, sau này lớn lên thành gia lập nghiệp, nếu có người ức hiếp bà già ta thì hắn cũng sẽ làm chủ cho ta, con nói xem có đúng không?”
Ta cúi đầu trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.
Lại nghe thấy bà ta nói tiếp: “Chỉ là đứa nhỏ này vẫn còn có mẫu thân, cũng không thân với ta. Tốt nhất là nó phải không có nơi nương tựa, xuất thân cao quý thì mới có thể lập nên đại nghiệp.”
“Bà già ta cô độc nửa đời người rồi, hiếm khi nhìn thấy tình thân m.á.u mủ.” Bà ta lại thở dài: “Nếu ngày nào đó có thể trải nghiệm thì chắc hẳn cũng sẽ giúp người khác làm tròn bổn phận hiếu thảo của mình.”
“Lệnh Yểu thông minh, chắc hiểu ý của ta.”
Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu ta.
Ngẩng đầu đúng lúc đối diện với cặp mắt đục ngầu đó, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Từng câu từng chữ được dệt thành một tấm lưới lớn, bao trùm kín cả Tống phủ.
Một con kiến hôi như ta không thể trốn thoát.
Ta suy nghĩ một lúc rồi cúi người dập đầu.
“Lệnh Yểu đã hiểu.”
Vào ngày Lục Khinh Vân lâm bồn, Tống gia tìm bà đỡ giỏi nhất trong kinh thành.
Trong số đó, Trương Xảo Thủ chính là người mà lão phu nhân mời đến.
Ai cũng bảo lão phu nhân có tấm lòng nhân hậu, thương con dâu sinh con vất vả.
Bà ta cũng giả vờ lau vài giọt nước mắt rồi đưa ta đến viện của Lục Khinh Vân.
Ngoài mặt nói là để ta chăm sóc cho nàng ta.
Nhưng thực ra…
Khi ta bước vào phòng sinh, nước ối của Lục Khinh Vân đã vỡ.
Nha hoàn ra vào căn phòng liên tục, mùi m.á.u tanh tràn ngập trong không trung.
Có vẻ như đứa trẻ quá to nên khó sinh.
Lục Khinh Vân đã ngất đi vì đau đớn.
Một số bà đỡ đẻ bận rộn nhưng vẫn cảm thấy không có cách nào cả.
Trương Xảo Thủ thở dài: “Không được.”
Bàn tay đầy m.á.u của bà ta nhặt chiếc kéo lên, ta khẽ bàng hoàng.
Dù chưa từng sinh con nhưng ta biết chiếc kéo đó dùng để mở rộng đường sinh môn.
Một khi hạ kéo xuống, dù là đứa trẻ to cũng có thể sinh ra một cách dễ dàng.
Chỉ là mẫu thân của nó nhẹ thì bị mắc bệnh mẫn đỏ, nặng thì mất mạng tại chỗ.
Mắt thấy chiếc kéo sắp thò vào trong chăn, ta hét lên: “Ngươi làm gì vậy!”
Trương Xảo Thủ giật mình nhìn ta: “Hiện giờ không thể sinh ra thì nên giữ lại đứa trẻ.”
“Tiểu nương đã là nữ nhân có chồng, chắc hẳn đã biết sinh tử chỉ có một ranh giới mong manh, ta là bà đỡ nên tất nhiên sẽ đảm bảo đứa nhỏ phải sống sót.”
Lời nói hoàn hảo đến mức những bà đỡ trong phòng im lặng như tờ.
“Cho dù lựa chọn thì cũng là do gia chủ lựa chọn, ngươi là cái thá gì mà muốn quyết định thay Tống gia chủ?”
Trương Xảo Thủ muốn nói lại thôi, lại sợ bị chỉ trích nên mới sai một nha hoàn ra bên ngoài hỏi ý kiến.
“Đi hỏi lão phu nhân xem ngài ấy muốn giữ phu nhân hay giữ đứa bé?”
Nha hoàn bước vội vàng chạy đi rồi nhanh chóng quay lại.
“Lão gia hỏi là con trai hay con gái, nếu là con trai thì giữ đứa nhỏ lại, còn nếu có con gái thì giữ phu nhân lại.”
Một nửa cơ thể của đứa trẻ đã lộ ra ngoài.
Trương Xảo Thủ lật mông đứa nhỏ ra xem, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
“Là con trai.”
Tiểu nha hoàn vội vàng chạy ra bẩm báo lần nữa.
Trương Xảo Thủ không còn do dự gì nữa, bắt đầu cầm kéo.
Ta đưa tay ra tát bà ta một cái, Trương Xảo Thủ không kịp phòng bị đã ngã nhào xuống đất.
Chiếc kéo đâm vào bàn tay bà ta khiến m.á.u chảy khắp sàn nhà.
“Ngươi, ngươi làm gì vậy?”
Ta phớt lờ bà ta, chỉ nói với mọi người: “Các người nên biết, người nằm trên giường này chính là tiểu thư của Lục gia, là trưởng nữ của phủ Thái sư, lớn lên trong sự yêu thương cưng chiều.”
“Nếu có thể bảo vệ được cả hai mẫu tử họ thì phủ Thái sư sẽ không thiếu phần thưởng cho các ngươi. Nhưng nếu giữ con mà bỏ mẫu thì chắc hẳn các ngươi biết hậu quả sẽ như thế nào rồi.”
Những bà đỡ đưa mắt nhìn nhau, không còn do dự nữa, tiến lên đỡ đẻ tiếp.
Kỳ lạ thay, đứa bé vừa nãy nằm trong tay của Trương Xảo Thủ dù làm cách nào cũng không thể lấy ra được.
Nhưng vừa rồi bị ta làm cho hoảng sợ, bọn họ chịu khó một hồi lâu cuối cùng cũng thuận lợi lấy đứa bé ra.
Tiếng khóc của đứa bé vang vọng khắp phòng, chẳng mấy chốc mọi người đều nghe thấy và chạy đến.
Tống Thanh Hoài nhìn đứa con trai duy nhất của mình mà cười không khép miệng được.
Còn lão phu nhân đứng sau liên tục khen ngợi, lệnh cho người thưởng ngân lượng cho các bà đỡ đẻ, trông có vẻ rất vui mừng.
Nhưng sự lạnh lẽo trong đáy mắt khiến người khác phải rùng mình.