(Từ phần này mình đổi ngôi của Lục Khinh Vân cho hợp mạch truyện.)
Lục Khinh Vân sinh con một cách bình an, mọi người trong Tống phủ đều vui mừng không xiết.
Ngay cả Lục gia cũng đến tham dự bữa tiệc đầy tháng của cháu ngoại, chỉ có mình ta bị phạt cấm túc.
Lão phu nhân nói, ta nhìn thấy m.á.u trong phòng sinh, không nên đi lại.
Nhưng chỉ có ta biết, nguyên nhân không phải như thế.
Chẳng qua là bởi vì ta làm rối loạn kế hoạch của bà ta, cũng không để cho bà đỡ kia đạt được mục đích.
Có lẽ trước đây ta còn vài phần ảo tưởng về bà ta, nhưng ngày sinh hôm đó, ta đều đã hiểu hết tất cả rồi.
Hiểu được vì sao khi Lục Khinh Vân mang thai, một loạt thuốc bổ được đưa đến trong viện nàng ấy.
Hiểu được vì sao Trương Xảo Thủ chẳng nói chẳng rằng mà muốn giữ đứa bé lại.
Càng hiểu được vào hôm đó, trong bát canh mà Lục Khinh Vân uống lại có an hồn tán.
Kết quả mà bà ta muốn chính là Lục Khinh Vân sinh được trưởng tử, sau đó không thể sinh con được nữa.
Hoặc là ngày đó, khiến nàng ấy hoàn toàn mất mạng trên giường.
Đứa trẻ nhỏ có thể để mặc bà ta lợi dụng, trở thành công cụ giúp bà ta kiềm chế con thứ.
Chỉ tiếc, tất cả kế hoạch đã bị ta hủy hoại.
Tất nhiên bà ta phải hận ta rồi.
Vào đêm thứ hai của bữa tiệc đầy tháng, Lục Khinh Vân đã đến tìm ta.
Không biết là vì vất vả nuôi con hay là sự suy nhược sau sinh mà nhìn nàng ấy suy yếu không ít.
Không còn bộ dạng hống hách như trước nữa.
“Tại sao ngươi lại cứu ta?”
Nàng ấy chỉ hỏi câu này rồi không nói gì.
Ta suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười: “Vậy vì sao ngươi lại cứu Thanh tiểu nương?”
Sáng ngày hôm đó, ta đã biết Thanh tiểu nương vẫn chưa c.h.ế.t.
Sáng hôm sau, dưới sự sắp xếp của Lục Khinh Vân, nàng ta đã cải trang và rời khỏi phủ.
Ngày đó mặc dù Lục Khinh Vân tức giận, nhưng càng giận Tống Thanh Hoài hơn.
Nhưng nàng ấy không thể xuống tay với nha hoàn đi theo bên mình từ nhỏ được.
Ta đã nói mà, nàng ấy bề ngoài hung dữ như vậy, nhưng thực chất là là một bao cỏ mà thôi.
Lục Khinh Vân sửng sốt một chút, đột nhiên cong môi cười.
“Ngươi có biết lúc đó Thanh Bình trở thành thê thiếp của Tống Hoài Thanh như thế nào không?”
Ta nhíu mày nhìn nàng ấy.
“Lúc ta mang thai nữ nhi mình, Tống Thanh Hoài không có nơi nào để giải quyết nhu cầu, ban đêm đã lẻn vào giường của Thanh Bình. Lúc đó muội ấy mới mười bốn tuổi, cứ như thế bị hắn ta hủy hoại.”
“Nói ra thì ta không thể giúp muội ấy, nếu sớm biết Tống Thanh Hoài cầm thú như vậy, ta đã trói hắn thật chặt rồi.”
“Muội ấy chỉ là một tiểu cô nương, không biết gì về tình yêu. Nhìn thấy Tống Thanh Hoài sủng ái hai ngày đã khiến muội ấy bay lên tận trời, loại sủng ái như vậy chính là ngọn lửa thiêu thân.”
“Thuở còn trẻ, là ta bị mù mới gả cho Tống Thanh Hoài, giờ đã không còn cách thoát thân nữa rồi. Thế nhưng Thanh Bình còn nhỏ, ta không thể khiến muội ấy lấm bùn được, ta không muốn nửa cuộc đời sau của muội ấy bị chôn vùi trong bùn lầy này.”
Ta lặng lẽ nhìn nàng ấy một lúc lâu, mới bàng hoàng nhận ra tất cả những nông cạn trước kia của nàng ấy chỉ là giả vờ mà thôi.
Trưởng nữ của phủ Thái sư, làm sao có dáng vẻ như vậy được?
Lục Khinh Vân quay đầu nhìn ta: “Vậy còn ngươi, vì sao lại muốn cứu ta?”
“Tiểu thư còn nhỏ, nếu không có mẫu thân thì sẽ rất vất vả.”
Lục Khinh Vân sửng sốt, một lúc sau mới khàn giọng: “Đa tạ.”
Đa tạ gì chứ?
Ta không phải người mang tấm lòng từ bi.
Nhưng ta không muốn nhìn thấy một mẫu thân trong lúc sinh con lại bị người ta s.á.t h.ạ.i.
Cho dù bọn ta đã từng đối chọi gay gắt trong hậu viện.
Nhưng những nữ nhân như bọn ta, cũng chỉ là món ăn trong mâm của Tống Thanh Hoài mà thôi.
Có một số là đá lót đường cho Tống Thanh Hoài.
Nhưng càng nhiều hơn chính là những con kiến hôi mặc người ta nhào nặn trên mặt đất.
Thế gian này đối xử với nữ tử rất khắc nghiệt.
Sau khi đắc tội lão phu nhân, bà ta chưa từng gọi ta đến Từ An đường.
Dù trong lòng cảm thấy bất an nhưng ta biết tạm thời bà ta sẽ không làm gì mẫu thân mình, dù sao bà ta vẫn sẽ dùng điều này để khống chế ta.
Tống Thanh Hoài có trưởng tử, hiện giờ cũng hiêm khi đến phòng của các thê thiếp khác.
Mỗi ngày hắn đều ở trong chính viện để chơi đùa với các con, thấy quan hệ giữa lão gia với phu nhân dường như trở nên tốt đẹp hơn nhiều.
Nhưng ta nhìn thấy rõ vẻ chán ghét trong mắt Lục Khinh Vân khi không có người.
Lục Khinh Vân thật sự rất biết giả vờ.
Mỗi ngày thỉnh an đều vẫn là dáng vẻ thô thiển, tùy tiện như cũ.
Ta như được khai sáng, đột nhiên hiểu ra hóa ra ngày Tống Thanh Hoài nạp ta vào phủ, tại sao nàng ấy lại ầm ĩ như vậy.
Chỉ là bởi vì lão phu nhân ngoài mặt hiền lành nhưng tâm địa rắn rết, không quen nhìn nàng ấy có xuất thân cao quý, tất cả những người có quan hệ tốt với nàng ấy đều sẽ bị ngấm ngầm gây khó dễ.
Vì vậy, để khiến mọi người sống dễ dàng hơn một chút, cũng để cho người bên ngoài không hề phòng bị mà diễn vở kịch này.
Nhưng vở kịch này cũng không kéo dài được bao lâu.
Khi con trai nàng ấy được năm tháng tuổi, Tống gia xảy ra chuyện.
Hóa ra có người lấy danh nghĩa của Tống phủ cho vay nặng lãi ở bên ngoài, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện, bị người ta báo quan.
Tuy Tống Thanh Hoài thuộc viện Hàn Lâm nhưng cũng không phải quan lớn.
Hiện giờ quan phủ mới gửi bức thư mà hắn đã sợ vỡ mật.
Sau khi điều tra sâu hơn thì phát hiện người cho vay nặng lãi chính là cháu ngoại bên nhà lão phu nhân.
Tống Thanh Hoài tức giận, đương nhiên không phải vì hắn quan tâm đến mạng sống của những người dân đó.
Mà bởi vì tiền đồ rộng mở của hắn vừa mới bắt đầu, nếu chịu ảnh hưởng của chuyện này thì chẳng phải tai bay vạ gió hay sao?
Hắn vốn là người ích kỷ, lại bị Lục Khinh Vân ủng hộ hai ngày nay.
Vài ngày sau, nhân lúc trời tối, hắn cho người đưa lão phu nhân đến am ni cô ở Tô Châu.
Nói là lão phu nhân tuổi cao sức yếu, muốn tu hành, nhưng người trong phủ đều biết lão phu nhân bị hạ thuốc an thần rồi đưa đi.
Mãi đến khi đuổi sạch những người có liên quan thì Tống Thanh Hoài cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vài tháng sau, con trai hắn đã biết nói và biết cười.
Tô Châu đưa tin.
Nói rằng am ni cô nghèo nàn, lão phu nhân không có người hầu hạ nên đã qua đời.
Lục Thanh Vân đang trêu đùa cùng với con, tùy ý dặn dò hạ nhân: “Nếu đã qua đời thì làm theo nghi thức tang lễ đi.”
“Đừng quên thông báo với lão gia một tiếng, tốt xấu gì cũng là đích mẫu, đừng để cho người bên ngoài rèm pha người Tống gia chúng ta cay nghiệt, không có tình người.”
Gã sai vặt gật đầu tuân lệnh.
Lục Khinh Vân lấy ra một thứ, đó là khế ước.
Trước khi bị tịch thu tài sản, các nữ quyến của Tạ gia không phải làm quan nô nên có khế ước bán thân.
Nhưng hôm nay, Lục Khinh Vân đã giải khế ước giúp ta và mẫu thân.
Lúc trước mẫu thân tốn bao nhiêu vàng bạc cũng không thể làm gì được, vậy mà Lục gia lại làm dễ như trở bàn tay.
“Đa tạ.”
Lục Khinh Vân nhẹ nhàng lắc đầu: “Là ta phải cảm tạ ngươi mới phải.”
“Lệnh Yểu, ra khỏi phủ hãy sống một cuộc sống thật tốt đi.”
“Trong đình viện chật chội này, có một mình ta là đủ rồi.”
Không biết Tống Thanh Hoài chột dạ hay là bị cảm lạnh.
Chưa đến ba ngày đã bị bệnh không thể xuống giường, Lục Khinh Vân cũng không dám chậm trễ.
Đại phu lần lượt đến bắt mạch nhưng không ai tìm ra được nguyên nhân.
Dù sao đây cũng không phải là bị bệnh.
Mà là trúng độc.
Trước đây, khi ta mới bước chân vào Tống phủ, Tống Thanh Hoài tặng ta một chuỗi vòng tay bằng đậu tương tư để bày tỏ sự ân sủng với ta.
Chuỗi vòng tay màu đỏ tươi như m.á.u, thật sự rất đẹp mắt.
Nhưng Tống Thanh Hoài không biết đậu tương tư có kịch độc.
Càng không biết rằng, trên chiếc vòng tay ấy bị thiếu một hạt.
Ta nghiền hạt đậu tương tư thành bột rồi trộn vào thức ăn hàng ngày của Tống Thanh Hoài.
Giống như ly rượu Tống Thanh Hoài đã cho ta uống khi mới vào phủ.
Bên trong ly rượu đó được trộn an hồn tán, khiến ta không thể sinh con.
Còn hiện giờ, thức ăn của hắn được trộn với bột đậu tương tư.
Tống Thanh Hoài hoàn toàn mất m.ạ.n.g.
Cũng phải thôi, ai bảo ta là độc phụ có thù tất báo chứ?
Cứ coi đó là món quà cuối cùng ta tặng cho Lục Khinh Vân đi.
Ngày ta rời khỏi Tống phủ trùng với tang lễ của Tống Thanh Hoài.
Ở trong mắt ta, màu trắng trang nghiêm khắp phủ giống như màu đỏ vui tươi vậy.
Khi xe ngựa rời khỏi Tống phủ, trong nội đường truyền đến tiếng khóc thảm thiết.
Đó là giọng của Lục Khinh Vân.
Ta biết, từ hôm nay trở đi nàng ấy được tái sinh.
Còn A Yểu của Tạ gia cũng đã lấy lại tự do cho mình.
(HOÀN)