Tống Thanh Hoài rất thích ta.

Đơn giản bởi vì so với những tỳ nữ xinh đẹp trong phủ thì ta tài hoa hơn vài phần, so với những vị tiểu thư thế gia thì ta kém đi vài phần kiêu ngạo.

Vì vậy, kể từ khi đưa ta vào hậu viện, ngày nào hắn cũng ở lại trong viện của ta.

Hôm nay cũng giống như vậy.

Người của chủ viện đã qua đây gọi hắn về ba lần.

Ta nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Lão gia, hôm nay ngài nên đến phòng của phu nhân đi.”

Tống Thanh Hoài khẽ nhíu mày, trong mắt hiện rõ vẻ chán ghét: “Nàng ta là người ồn ào nhất, ta lười không muốn gặp.”

Ta đưa tay lên vuốt nhẹ đôi lông mày đang nhíu lại, thả lỏng eo ngồi vào trong ngực hắn.

“Chắc hẳn phu nhân có chuyện quan trọng, nếu không thì cũng sẽ không như vậy.”

“Tiểu thư vẫn còn nhỏ, nhiều lúc nhớ phụ thân cũng là chuyện thường tình, lão gia vẫn nên đi xem sao đi.”

Vẻ mặt của Tống Thanh Hoài thả lỏng một chút: “Nếu không phải vì con bé thì ta đã chẳng buồn đi rồi.”

Ta mỉm cười giúp hắn thay y phục: “Đúng đúng đúng, lão gia là người từ ái nhất, khó trách đứa nhỏ lại nhớ thương ngài.”

Dưới ánh nến lung linh, hắn cúi xuống nhéo gò má mềm mại của ta, cong môi trêu chọc: “Nếu nói đến con cái, ta vẫn muốn nàng sinh con cho ta nhất. Nàng xinh đẹp như vậy, chắc chắn sinh con ra cũng trắng trẻo đáng yêu.”

Ta ngượng ngùng cúi đầu không đáp lời, nhưng Tống Thanh Hoài lại nhất thời động tình, muốn áp sát đến.

Người chờ ở dưới hiên rốt cuộc cũng không chờ được nữa, liền gõ cửa lần thứ tư khiến Tống Thanh Hoài cau mày.

Dù không kiên nhẫn nhưng chỉ có thể đi theo ma ma.

Suy cho cùng, phu nhân Lục Khinh Vân xuất thân từ trâm anh thế gia có lịch sử hàng trăm năm, thậm chí vào thời điểm cường thịnh nhất, tổ tiên còn làm Thái sư.

Một gia tộc quyền quý như thế, dù gả vào Tống gia thì cũng không thể dễ dàng bị sỉ nhục.

Trong lòng Tống Thanh Hoài hiểu rõ điều này hơn ai hết, nên mới không thể không cung kính vị chính thê này một chút.

Nhưng Lục Khinh Vân xuất thân cao quý, từ nhỏ được nuôi dưỡng như lá ngọc cành vàng, cho nên lòng kiêu ngạo chỉ nhiều chứ không hề ít.

Gả cho Tống Thanh Hoài chẳng qua là vì trong lúc nhất thời bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc, chứ không hề nghĩ rằng người phong độ nho nhã tài tử này thực ra rất phong lưu, từ lúc gả cho hắn cho đến nay không biết hắn đã trêu ghẹo biết bao người.

Hiện tại hậu viện lại có thêm ta, nàng ta tất nhiên không hài lòng.

Phẫn uất tích tụ nhiều ngày, đã đến lúc bùng nổ rồi.

Nên có lẽ mới gấp gáp tìm Tống Thanh Hoài vào lúc này.

Quả nhiên, trong vòng nửa canh giờ, Tống Thanh Hoài đã trở về.

Bên ngoài có gió tuyết lớn, trên người hắn bị tuyết bao phủ trông vô cùng chật vật.

Hắn khẽ cau mày, sự tức giận bốc lên trong đáy mắt.

Nhưng ta không hỏi gì, chỉ dịu dàng giúp hắn cởi áo khoác, rồi thay đôi tất sạch giúp hắn.

Tống Thanh Hoài liền mở miệng nói: “Nàng có biết vì sao nàng ta tìm ta không?”

“Nàng ta lại nói mình bị đau tim, muốn ta xem giúp nàng ta. Trong phủ không phải là không có đại phu, vậy mà trong lúc gió tuyết lại gọi ta tới một chuyến, không biết nàng ta bị làm sao nữa!”

“Trước giờ phu nhân bị bệnh cũng không dễ dàng kêu đau đớn, xem ra lần này thật sự là bị bệnh rồi.”

Tống Thanh Hoài cười lạnh: “Lúc ta tới đó, nàng ta còn chưa kịp cất mấy lá bài trong phòng. Chỗ nào giống bị bệnh thật chứ? Ta nhìn ra được nàng ta đang giả vờ, đang yên lành lại đi học vài ba mánh khóe câu dẫn người khác.”

Hắn tỏ vẻ khinh thường, như thể chưa quên được chuyện nửa tháng trước, Xuân tiểu nương nửa đêm đổ bệnh cũng gọi hắn đến.

Chỉ có điều, một người là thiếp thất xinh đẹp quyến rũ, một người là chính thất đã có tuổi nên tất nhiên là khác nhau.

Lục Khinh Vân có lẽ không ngờ rằng mình khó khăn lắm mới học được cách nũng nịu yếu đuối, vậy mà trong mắt Tống Thanh Hoài lại biến thành mánh khóe đi câu dẫn người khác.

Nam nhân đều luôn như vậy.

Ta không nói gì thêm, chỉ múc một bát canh bách hợp nóng rồi đưa cho hắn.

Nhưng lại bị Tống Thanh Hoài nắm lấy cổ tay, hắn ghé sát vào hõm cổ ta mà than thở.

“Lệnh Yểu à Lệnh Yểu, nếu nàng ta có thể dịu dàng được một nửa giống như nàng thì tốt quá.”

Từ trước đến nay nam nhân đều ưa thích kiểu này.

Bọn họ đã tạo ra rất nhiều từ ngữ mỹ miều để miêu tả nữ tử: dịu dàng, mềm mại, tiết kiệm, lương thiện, chẳng qua đều là thỏa mãn khát vọng chinh phục của mình mà thôi.

Trong lòng ta có cảm giác buồn nôn nhưng trên mặt lại không thể hiện ra.

Lúc bức trướng buông xuống, ta hờn dỗi lên tiếng: “Vậy lão gia à, sau này ngài không được vào phòng của các tỷ tỷ khác đâu.”

Tuy dịu dàng rất được lòng người, nhưng kiêu kỳ đúng lúc có thể biến thành vẻ nũng nịu tình thú trong mắt nam nhân.

Tống Thanh Hoài ghé vào hõm cổ ta cười khúc khích, trong đáy mắt tràn đầy dục vọng.

Ta biết mình đã làm rất tốt để lấy lòng hắn.

Đây chẳng phải là một loại thuần phục khác hay sao?

Năm nhà ta bị tịch thu tài sản, ta vừa tròn mười bốn.

Các quan trong triều đình đã phong tỏa cửa phủ, niêm phong tài sản và bắt người.

Tất cả nam đinh trên mười bốn tuổi trong phủ đều bị kết án lưu đày, còn nữ quyến không bị biến thành quan kỹ thì cũng là quan nô.

Sau bao nhiêu cố gắng và kéo theo rất nhiều người, mẫu thân âm thầm đưa ta đến nhà cố nhân ở Qua Châu.

Lão phu nhân của Tống phủ ở Qua Châu là người quen cũ của mẫu thân, giờ đây gia đình sa sút, mẫu thân không còn ai để cầu xin nên đành nhét ta vào Tống gia.

Tống lão phu nhân là người theo Phật, tâm địa thiện lương.

Bà ta thương hại cho sự bất hạnh của ta khi còn nhỏ, lại tiếc thương cho tướng mạo của ta nên đã hứa cho ta tạm thời ở Tống phủ với danh nghĩa là biểu muội, chờ đến khi ta đến tuổi cập kê thì thay ta tìm một người tốt để gả.

Dù ăn nhờ ở đậu nhưng thật may có biểu ca tốt bụng nho nhã, biểu tẩu hiền lành đôn hậu.

Ta cũng bớt lo lắng và yên tâm ở lại, chỉ hy vọng giống như lời lão phu nhân nói, yên ổn sống ở Tống phủ cho đến khi tìm một vị hôn phu tốt.

Nhưng không ngờ rằng, có một ngày lại xảy ra chuyện.

Đêm đó, trong bữa tiệc rượu nọ mời các quý nữ trong kinh thành, lão phu nhân thương ta mồ côi từ nhỏ nên cho ta và những vị tiểu thư kia uống thêm vài ly rượu.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, khi tỉnh lại biểu ca đã nằm ở trên giường ta.

Lão phu nhân quay lưng lại, vừa khóc lóc thương tâm vừa thầm than gia môn bất hạnh.

Còn biểu tẩu tức giận đến mức ném tách trà rồi quay người bỏ đi.

Chỉ có biểu ca hào hoa phong độ vẫn bình tĩnh mặc nội y vào, trên mặt tràn ngập vẻ thỏa mãn.

Đôi mắt còn liếc dọc trên người ta một lát rồi mới chậm rãi mở miệng: “Đã làm mất đi sự trong sạch của biểu muội rồi, vậy nên thu nhận làm thiếp đi.”

Tất cả kết cục đã định, ta không thể phản kháng được.

Nếu như không gả cho Tống Thanh Hoài, ta chỉ có thể quấn tóc lên núi làm ni cô, không thì dùng dải lụa trắng ba thước để kết liễu đời mình.

Dù không muốn làm thiếp nhưng lại vẫn muốn sống thật tốt.

Vì vậy, ngày hôm sau, một cỗ kiệu nhỏ được khiêng vào từ cửa sau.

Biểu tẩu trở thành chủ mẫu, biểu huynh trở thành phu quân.

Còn ta trở thành tiểu thiếp của Tống gia.

Kể từ đó bị giam cầm trong trạch viện to lớn này, như một con kiến hôi bị người ta chèn ép nhào nặn trong tay.

Nhưng ngay cả khi bị mắc kẹt trong vũng bùn, ta vẫn muốn liều một phen.

A Yểu của Tạ gia xuất thân là một quý nữ.

Không cam lòng chỉ làm một tiểu thiếp đi lấy lòng người khác.

Ngày hôm sau, khi đến thỉnh an Lục Khinh Vân, sắc mặt nàng ta có vẻ không mấy thân thiện.

Mọi người nhìn nhau, như có như không đánh giá sắc mặt của ta.

Tin tức Tống Thanh Hoài bỏ phu nhân mà đến viện của ta đã truyền đi khắp trong phủ.

Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn và Lục Khinh Vân cãi nhau một trận đều đi đến phòng ta, mà còn không phải là do ta gọi hắn đến.

Vì vậy mặc dù Lục Khinh Vân cảm thấy không vui nhưng cũng không thể phát tác được.

Cho đến khi — nàng ta nhìn thấy chiếc trâm khảm ngọc trên đầu ta.

Nửa tháng trước, nó được Tống Thanh Hoài mua lại với giá cao từ một vị thương nhân người Hồ.

Nam châu vốn không phải là thứ gì quý giá.

Điều kỳ lạ là những viên nam châu được khảm bên trên cây trâm lại phát sáng, mềm mại như ánh trăng, không phải những viên nam châu bình thường có thể so sánh được.

Khi đưa nó cho ta, hắn từng nói: “Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh trì, ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi*. A Yểu nhìn xem, viên nam châu này có giống…”

(*) Câu thơ trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị.
Dịch nghĩa:
“Tiết xuân lạnh, được tắm ở hồ Hoa Thanh
Suối ấm, nước trơn dội trên làn da trắng mịn như mỡ đông”

Cuối cùng, ta tự nhiên đỏ mặt.

Hiện tại, ta lại đường đường chính chính cài chiếc trâm này trên đầu.

Không phải vì lý do nào khác, chỉ vì ta muốn thấy Lục Khinh Vân tức giận.

“Giờ đây Lệnh tiểu nương đã học được thói kiêu ngạo rồi phải không? Chiếc trâm quý giá như thế, phu nhân cũng chưa từng có, thế mà ngươi lại quyến rũ lão gia mua cho ngươi, chẳng lẽ không phải là quyến rũ mê hoặc chủ hay sao?”

Người nói lời này chính là Thanh tiểu nương.

Nàng ta vốn là thị nữ trong số của hồi môn Lục Khinh Vân mang theo, trong lúc Lục Khinh Vân mang thai, vì để duy trì sự sủng ái của mình mà đã đưa nàng ta lên thành tiểu thiếp của Tống Thanh Hoài.

Chủ tớ với nhau, đương nhiên nàng ta hướng về phía chủ tử của mình rồi.

Lông mày của Lục Khinh Vân không hề động, hôm nay nàng ta lại bình thản hơn thường ngày.

Ta ngẩng đầu lên cười tùy ý: “Lão gia nói ta cài lên trông rất đẹp nên ta cài thôi, phu nhân cũng thích sao?”

“Nếu không thì để ta nói với lão gia, bảo ngài mua cho các vị tỷ muội một cái nhé?”

Nói được nửa chừng, ta thở dài một tiếng, như thể nhớ ra điều gì đó.

“Có điều lão gia nói ta trẻ tuổi xinh đẹp, cài chiếc trâm này chính là thêu hoa lên gấm. Nếu đổi thành người khác thì sẽ như thế nào đây?”

Mọi người đều giật mình một phen, ai cũng không nghĩ tới người thường ngoan ngoãn như ta lại khiến cho Lục Khinh Vân khó xử giữa đám đông.

“Hỗn xược!” Lục Khinh Vân tức giận đến mức khuyên tai cũng kêu leng keng theo chuyển động của nàng ta.

Quý nữ của gia tộc danh giá quả nhiên là khác biệt, trong lúc nhất thời có hai ma ma xông lên ấn chặt ta xuống.

Bọn họ tát ta mấy cái cho đến khi hai má ta đỏ bừng, búi tóc lỏng ra, mãi đến khi chiếc trâm khảm ngọc cũng rơi xuống đất vỡ tan tành thì bọn họ mới chịu dừng lại.

Lục Khinh Vân nắm lấy cằm ta, dáng vẻ vẫn chưa hết giận.

“Tạ Lệnh Yểu, ngươi cũng là nữ nhi xuất thân từ quan gia, không ngờ đến lại học được những thủ đoạn quyến rũ như thế này. Bình thường ngươi câu dẫn mê hoặc lão gia cũng thôi đi, bây giờ còn muốn trèo lên đầu ta, ngươi có mấy cái mạng mà đòi đấu với ta?”

Quả nhiên Lục Khinh Vân xuất thân cao quý, trước nay chưa từng bị người khác gây khó dễ, cho nên mới ngây thơ như vậy.

Tuy nhìn có vẻ dọa người nhưng thật sự là một cái bình hoa rỗng tuếch.

Chẳng qua chỉ là một miệng hùm gan sứa mà thôi.

Ta cúi đầu phun ra một ngụm m.á.u, khi ngẩng đầu lên, gương mặt đã thay đổi.

Vẫn là dáng vẻ giống như trước đây, yếu đuối không chịu nổi, đáng thương và cam chịu.

“Phu nhân nói đúng, nô tì làm sao dám đấu với phu nhân? Ta chỉ muốn ở trong phủ ngày ăn chút cơm thừa canh cặn…”

Lục Khinh Vân ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng thì ta đã bị kéo ra khỏi mặt đất.

Là Tống Thanh Hoài.

Hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận, khi nhìn vào gương mặt đỏ bừng và sưng tấy của ta lại càng giận thêm ba phần.

Mặc dù Lục Khinh Vân hơi sợ hãi nhưng vẫn cứng miệng: “Là nàng ta vô lễ trước, chẳng qua là ta chỉ cảnh cáo nhẹ mà thôi!”

Ta dựa vào trong lòng Tống Thanh Hoài, nước mắt lưng tròng, khóe miệng chảy máu, nhưng cổ tay trắng nõn vẫn vươn tới lấy chiếc trâm.

“Đáng tiếc cho chiếc trâm ngọc này… đều là do Lệnh Yểu không tốt…”

Nam nhân luôn chỉ tin vào những gì mà họ thấy, lời người ngoài nói thì tính là thá gì?

Nàng ta càng ngang ngược, ta càng yếu đuối.

Lục Khinh Vân sẽ không biết rằng lòng tự trọng của nàng ta sẽ trở thành nền tảng cho sự yêu thương của Tống Thanh Hoài dành cho ta.

Quả nhiên, sự thương tiếc trong mắt Tống Thanh Hoài lại tăng thêm vài phần.

Một chút thương tiếc này khi nhìn thấy Lục Khinh Vân cũng đủ để trở thành lửa giận ngập trời.

“Lục thị bản chất ghen tị, phạt chép nữ giới mười lần, cấm túc ba ngày!”

Ta được bế ngang eo, lúc rời đi tình cờ nhìn thấy Lục Khinh Vân ngã xuống đất, trên mặt là vẻ mặt không thể tin được.

Nàng ta sẽ không hiểu rằng, trong trạch viện không lớn cũng chẳng nhỏ này, nam nhân mới là chủ nhân thật sự.

Xuất thân từ thế gia thì thế nào? Cả nhà đều là quý tộc thì như thế nào?

Chỉ cần Tống Thanh Hoài muốn, hắn có thể không tha cho bất kỳ nữ nhân nào.

Phu quân chính là như vậy, dù cho hắn không cao quý hơn ngươi, thông minh hơn ngươi, cho dù xuất thân không cao quý cũng không tài hoa, cũng có thể bóp nát ngươi một cách dễ dàng.

Đêm hôm đó, nghe nói Lục Khinh Vân tức giận vô cùng.

Lúc hạ nhân đến bẩm báo, mí mắt của Tống Thanh Hoài cũng không thèm nâng lên.

Ta vẫn hầu hạ hắn đi ngủ như thường lệ.

Có người gõ nhẹ vào cửa sổ, đưa đến một bình rượu thuốc.

Một giọng nói quỷ mị vang lên: “Tiểu nương xử lý chuyện rất tốt, đây là rượu thuốc mà lão phu nhân thưởng cho tiểu nương.”

“Tuy nhiên, lão phu nhân nói, nếu như sau người muốn sớm gặp mẫu thân, thì phải củng cố thêm địa vị ở hậu trạch.”

Ta hừ lạnh một tiếng: “Không vội.”

Mối thù của nhà nàng, há có phải chuyện gấp gáp nhất thời được? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play