Ngày thứ hai Lục Khinh Vân bị cấm túc, Tống Thanh Hoài đã lấy lại chìa khóa hậu viện.
Chủ mẫu phạm sai lầm, nhưng hậu trạch vẫn cần có người làm chủ.
Tống Thanh Hoài suy nghĩ hồi lâu, trong phủ có nhiều thê thiếp, cũng không phải là không được lòng của hắn.
Nhưng xuất thân của bọn họ không phải là nha hoàn thì cũng là được mua từ bên ngoài, tất nhiên không thể quản lý các việc lớn nhỏ trong phủ được.
Vì thế ánh mắt hắn lại rơi vào người ta: “Chủ mẫu vô đức, toàn bộ chìa khóa của Tống phủ này vẫn nên giao cho A Yểu đi.”
Ta biết hắn cũng không phải thật sự coi trọng ta, trong mắt hắn, chẳng qua ngày thường ta ngoan ngoãn, kính cẩn lễ phép mà thôi.
Loại chuyện quản lý hậu viện này, bổn phận là phải quản lý tốt mọi việc, nếu quản lý không tốt thì sẽ có chuyện để nói.
Trước đây, Lục Khinh Vân làm việc rất khắc nghiệt và nhẫn tâm, dù bị nô tài đàm tiếu không ít, nhưng nàng ta xuất thân tôn quý, cũng không có ai dám nói thẳng trước mặt.
Nhưng ta lại không có năng lực này.
Ta không muốn dính líu tới vũng nước bùn này.
“Từ nhỏ thiếp đã mồ côi cha mẹ, trước nay chưa từng học qua bất kỳ chuyện quản lý hậu viện nào, sợ rằng sẽ xảy ra sai sót khiến lão gia không vui.”
“Lão phu nhân vẫn còn minh mẫn khỏe mạnh, trước khi phu nhân chưa bước vào Tống gia, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ cũng đều do lão phu nhân xử lý, không bằng ngài giao chìa khóa này cho lão phu nhân đi?”
Tống Thanh Hoài suy nghĩ một chút rồi khoát tay áo.
“Hay là vậy đi, nàng đã nhường cho người khác thì vẫn nên giao cho mẫu thân quản vậy.”
Từ đó, toàn bộ chìa khóa đã được đưa đến Từ An đường.
Sau ngày thứ hai thỉnh an, lão phu nhân giữ mình ta ở lại.
Bà ta ngồi ngay ngắn ở trên cao, trông vẫn hiền lành tốt bụng như trước đây.
Bà ta vui vẻ tháo chiếc vòng tay thường đeo rồi đeo vào cổ tay ta: “A Yểu à, ta biết con vẫn là đứa hiểu chuyện, nghe lời nhất.”
“Chỉ tiếc là không được may mắn lắm, lại rơi vào tình cảnh làm thê thiếp, ài…”
Nói đến đây, trông bà ta giống như sắp khóc đến nơi.
Ta lùi lại hai bước rồi quỳ lạy một cách kính cẩn.
Lời nói thốt ra từ miệng vừa dịu dàng lại khiêm tốn: “Lão phu nhân sao lại nói như vậy? Lệnh Yểu gặp nạn từ nhỏ, nếu không phải người tốt bụng chịu thu nhận con thì không biết mình đã c.h.ế.t bao nhiêu lần rồi.”
“Về phần lão gia… lão gia đối với con rất tốt, dù làm tiểu thiếp cũng là do Lệnh Yểu cam tâm tình nguyện.”
Ta không biết mình đã nói những lời này biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng mỗi lần nghe được những lời này từ chính miệng mình, bà ta lại mỉm cười.
Tựa như cực kỳ hài lòng.
Giờ khắc này cũng vậy, bà ta chỉ mỉm cười khoát tay một cái, một vị ma ma ở bên cạnh liền đi tới đỡ ta lên.
Cặp mắt kia nhìn có vẻ hiền lành nhưng thật chất lại thâm sâu khó dò, vừa nhìn vào mặt ta với vẻ dò xét.
“Đứa trẻ ngoan, con đừng lo lắng. Nếu con đã bị thương, lại thay ta giành được quyền quản lý Tống phủ, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi con.”
“Ngày mai là một ngày đẹp trời, tốt nhất là đi dâng hương lễ Phật, sức khỏe ta không tốt, con thay ta đi đến chùa Đại Tướng Quốc một chuyến đi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, lại không biết quỳ xuống dập đầu không biết bao nhiêu lần.
Dưới ánh mắt hài lòng của bà ta mới lui ra ngoài.
Trăng treo trên cao, gió thổi lạnh thấu xương.
Ta đứng dưới mái hiên Từ An đường khẽ vuốt ve chiếc vòng trên tay.
Thầm buồn nôn trong lòng.
Với sự cho phép của lão phu nhân, ta muốn ra ngoài cũng rất dễ dàng.
Sáng sớm, ma ma cho người dọn lại kiệu, còn điều thêm vài nha hoàn cho ta.
“Cơ thể tiểu nương mảnh mai yếu đuối, sợ là không chịu nổi sự xóc nảy trên kiệu, khi đến chùa Đại Tướng Quốc, nếu có chuyện gì cần làm thì cứ để cho bọn họ làm.”
“Phiền ma ma thay ta cảm ơn lão phu nhân.”
Ta bình tĩnh dịu dàng đáp lễ, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng.
Hai tay của những nha hoàn này đều thô ráp, gương mặt lạnh lùng, có chỗ nào giống như hầu nữ trong trạch viện?
Rõ ràng chính là những người nông dân làm ruộng quen làm việc nặng nhọc.
Bề ngoài nói thay ta làm việc, nhưng thực chất là giám sát và cản trở mình.
Nhưng dù sao ta cũng phải đồng ý, nếu không làm theo ý chỉ của lão phu nhân thì ta không thể gặp được mẫu thân.
Chùa Đại Tướng Quốc nằm ở phía đông, xe ngựa ọp ẹp lung la lung lay đi suốt quãng đường đến đó.
Vừa vào cửa chùa, có một tiểu hòa thượng đến dẫn đường.
“Xin nương tử hãy đi theo ta.”
Đoàn người đi trên con đường quanh co hồi lâu mới đến được một sương phòng.
Ta đẩy tấm cửa gỗ sắp lung lay ra, còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì thì có ai đó đã lao về phía mình.
“Lệnh Yểu, con của ta!”
Hai giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ ta, giờ ta mới nhận ra đó là mẫu thân.
Mẫu thân mặc áo vải, trên tóc chỉ cài một chiếc trâm bằng gỗ, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng đã xuất hiện nếp nhăn.
Dường trái tim ta bị khoét mất một góc.
“Mẫu thân, người đã chịu khổ rồi.”
Mẫu thân lắc đầu, vui vẻ kéo ta ngồi xuống, như thể có vô số câu hỏi muốn hỏi ta.
“Mẫu thân sao cũng được, ngược lại là con ấy, Lệnh Yểu à, Tống gia muốn sắp xếp hôn sự cho con sao? Bây giờ con đã gả cho công tử nhà nào rồi?”
Sau ba năm xa cách, mẫu thân không hề biết ta sống ở Tống gia như thế nào.
Càng không hiểu được, cố nhân mà bà bỏ hết tất cả để tin tưởng, thật ra là sài lang hổ báo, nuốt chửng ta từng miếng một.
Ta gục đầu xuống: “Hiện giờ con… là tiểu thiếp của Tống gia.”
Mẫu thân ngạc nhiên, sau một lúc bà rưng rưng nước mắt.
Bà tức giận đến mức giơ tay định đánh ta, nhưng sau khi nhìn thấy vết thương đỏ chưa lành trên má ta, cuối cùng cũng từ bỏ.
“Hồ đồ! Trước đây ta đã vứt bỏ gia sản để đưa con vào Tống gia, chính là để con có thể sống bình yên vào tuổi già, nhưng giờ con lại làm tiểu thiếp của Tống gia…”
“Con cũng biết càng lên cao càng ngã đau, giống như phụ thân của con đã làm trước đây! Tuy nhìn Tống gia phú quý giàu sang, nhưng con của ta làm một tiểu thiếp thì còn ra thể thống gì? Sơ ý một chút cũng có thể mất mạng trong trạch viện to lớn này! Làm sao mà con lại hồ đồ như vậy…”
Mẫu thân tức giận đến mức đấm ngực dậm chân, ta lạnh lùng mở miệng: “Mẫu thân cho rằng là con tự nguyện sao?”
“Có ý gì?”
Ta ngước mắt nhìn bóng người ở hành lang, hạ thấp giọng rồi ghé sát vào tai bà.
“Tống lão phu nhân chưa từng nghĩ đến việc chăm sóc con như người nhà, từ ngày con đến phủ, bà ta đã muốn đưa con lên giường Tống Thanh Hoài rồi.”
Lúc đầu ta chỉ nghĩ đó là chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, ta đã phát hiện ra manh mối.
Ta không phải là người có tửu lượng kém, vì sao hôm đó chỉ uống hai chén đã say đến mức bất tỉnh nhân sự?
Hôm đó, vì sao Tống Thanh Hoài ở trên giường lại thản nhiên như vậy?
Điều duy nhất có thể nghĩ đó chính là trong rượu bị người khác hạ thuốc mê.
Lục Khinh Vân sẽ không vội vàng tìm đối thủ cho mình, vậy chỉ có thể là lão phu nhân mà thôi.
Tống Thanh Hoài không phải là con ruột của bà ta, Lục Khinh Vân lại xuất thân từ gia tộc hiển hách, cho nên thân làm đích mẫu như bà ta chắc chắn sẽ không được yên ổn.
Sau đó, liền muốn sắp xếp người của mình vào trong hậu viện.
Dù sao Tống Thanh Hoài có vô số thê thiếp, sớm đã chán ghét những thê thiếp không có tư vị kia từ lâu rồi.
Mà ta xuất thân từ quan gia, lại đúng lúc gia đình bị sa sút, vừa có tài vừa có sắc, lại có thể để mặc người khác sai khiến.
Tất nhiên ta chính là người tốt nhất được chọn.
Mẫu thân đã dốc hết tất cả để đưa ta vào Tống gia, vốn cho rằng như vậy thì ta sẽ có một cuộc sống yên ổn.
Nhưng bà lại không nghĩ tới, lão phu nhân của Tống gia kia chính là loại người bề ngoài giả làm Bồ Tát, sau lưng chính là địa ngục.
Nhìn mặt mũi hiền lành nhưng thực chất là lòng dạ rắn rết.
Mẫu thân cũng là một nữ tử xuất thân từ quan gia, cũng từng tranh đấu trong trạch viện to lớn, suy tư một lát đã hiểu hết ý nữ nhi của mình.
Ánh mắt bà đột nhiên thay đổi, cơ thể mềm nhũn.
Run rẩy hỏi ta: “Vậy sau này… con định làm gì?”
Trong hành lang lóe lên một bóng người, ta cười khẽ hai tiếng.
Cất cao giọng nói: “Lão phu nhân và biểu ca đối với con ân trọng như núi, Lệnh Yểu rất dù liều mình cũng khó mà báo đáp.”
n tình này, ta sẽ liều mạng trả lại từng cái một.
Tống Thanh Hoài đối xử lạnh nhạt với Lục Khinh Vân mấy ngày.
Nhưng cuối cùng vẫn phải đến viện của nàng ta.
Quyền quản lý toàn bộ phủ nằm trong tay lão phu nhân còn chưa kịp nóng mà đã chuyển về trong tay của Lục Khinh Vân.
Không vì lý do gì cả, chỉ vì gần đây ca ca của Lục Khinh Vân lại được thăng chức.
Tuy rằng Tống Thanh Hoài chán ghét vị chính thê này vô cùng, nhưng suy cho cùng vẫn không thể không để tâm đến Lục gia.
Đây chính là chỗ tốt của nữ tử xuất thân hiển hách.
Dù tình cảm phu thê không còn nữa, nhưng nhà nội vẫn sẽ để tâm đến nhà ngoại, sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.
Tống Thanh Hoài ở trong viện của Lục Khinh Vân ba ngày liên tiếp, các tiểu thiếp khác trong phủ đều ai oán không thôi.
Mà ta lại cảm thấy thảnh thơi, tự do.
Không cần phải lấy lòng hay nịnh bợ, thật sự rất thoải mái.
Nhưng mấy ngày sau, Tống Thanh Hoài vẫn tới viện của ta.
Dường như hắn uống không ít rượu, gương mặt trắng như ngọc đỏ bừng cả lên.
“Lệnh Yểu, ta lại sắp có con rồi.”
Ta ngạc nhiên: “Là vị tỷ tỷ nào có thai vậy?”
“Tất nhiên là phu nhân rồi.”
“Mặc dù tính tình nàng ta kiêu căng ngạo mạn một chút, nhưng suy cho cùng vẫn là không chịu thua kém người khác.”
Tuy trong phủ có nhiều thê thiếp nhưng chỉ có một đứa con duy nhất là con gái của phu nhân.
Hiện tại có thêm một đứa con nữa, tất nhiên Tống Thanh Hoài vui mừng rồi.
Ta bình tĩnh rót cho hắn một bát canh: “Phu nhân xuất thân cao quý, tướng mạo xinh đẹp, tất nhiên là được ông trời chiếu cố rồi.”
Tống Thanh Hoài đang có chuyện vui, tinh thần phấn chấn, nghe đười lời nịnh nọt này càng thấy thoải mái hơn.
Dưới đôi mắt mông lung liền kéo vạt áo của ta.
Trước nay ta không bao giờ làm trái lời hắn, nhưng lúc này đây, ta lại nhẹ nhàng tránh né.
“Phu nhân đang mang thai, lão gia vẫn nên đến chăm sóc phu nhân đi.”
Tống Thanh Hoài cau mày: “Nàng ta mang thai nên không tiện, ta đi thì làm sao mà được?”
Nhìn mà xem.
Nam nhân chính là như vậy.
Dường như trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện đó.
Khi cởi quần xuống thì dịu dàng thâm tình giống như người tốt.
Nhưng một khi mặc quần áo vào sẽ trở thành cầm thú.
Ta cảm thấy buồn nôn, nhưng chỉ đành nhịn xuống.
“Mặc dù cơ thể phu nhân không tiện, nhưng mà Thanh tiểu nương ở phòng bên cạnh có lẽ đã lâu không gặp lão gia, lão gia không ngại đi xem một chuyến sao?”
“Thứ nhất, có thể trấn an nỗi nhớ của Thanh tỷ tỷ, thứ hai, cũng có thể cho phu nhân một phần thể diện, lão gia nói xem có đúng không?”
Tống Thanh Hoài suy nghĩ một chút rồi dừng tay lại.
Chỉ hô một tiếng, lập tức có một gã sai vặt tiến lên đỡ hắn.
Trước khi đi, còn không quên nhéo nhéo bên má mềm mại của ta, trong ánh mắt có chút thương tiếc.
“A Yểu, nàng vẫn luôn suy nghĩ cho ta như vậy.”
Ta ngượng ngùng cúi đầu.
“Lệnh Yểu ái mộ lão gia, tất nhiên suy nghĩ mọi chuyện cho lão gia cũng là điều nên làm.”
Gió đêm lạnh buốt, chỉ còn lại vài ngọn đèn lẻ loi trong đêm tối.
Ta nhìn bóng dáng Tống Thanh Hoài rời đi, lặng lẽ mỉm cười.
Trong phủ lại có trò hay để xem rồi