"Tiểu Nhiễm, em có thể giúp anh một việc không?"

Lúc đó, tôi vừa hoàn thành tác phẩm kỳ cuối của mình trong phòng vẽ trên tầng ba, quay lại liền thấy Mạnh Hòa Dụ ngồi bên cạnh, môi thấp thoáng một nụ cười.

"Tất nhiên là được."

Mạnh Hòa Dụ nhướng mày:

"Anh còn chưa nói là việc gì cơ mà."

"Với tiền tài và địa vị của anh Mạnh, em chẳng thể giúp anh đạt được gì; em cũng không có nhiều mối quan hệ xã hội, nên chắc cũng không phải để giới thiệu anh với ai.

Vậy chắc chỉ còn em là còn chút giá trị, chẳng hạn như vẽ tranh? Hay là làm bạn đồng hành tham dự sự kiện gì đó?"

Tôi nhún vai, phần nhiều đoán là sẽ đi dự tiệc cùng anh.

"Thông minh lắm," anh cười. "Anh muốn mời em tham gia buổi tiệc của dì anh, phu nhân Gualdi."

"Dì anh thích giới thiệu cho anh mấy tiểu thư quý tộc mà bà ấy quen biết. Mỗi lần đều khiến anh khó thoát thân. Mấy năm trước, anh không có người phụ nữ thân cận nào bên cạnh, nhưng giờ em đã ở đây rồi."

Tôi đồng ý rất dứt khoát. Dù từ nhỏ không ai dạy dỗ, nhưng nhờ vật chất và tiền bạc không thiếu thốn, nên những gì cần học, tôi đều tự tìm người dạy mình.

Sáng hôm đó, Mạnh Hòa Dụ đích thân đưa bộ lễ phục đến phòng tôi.

Đó là chiếc váy cao cấp của Marchesa, màu hồng mộng mơ, thân váy thiết kế phức tạp với nhiều lớp voan xếp chồng lên nhau tạo thành phần váy bồng bềnh. Thân trên đính hoa tỉ mỉ, tạo nên một tổng thể vừa kiêu sa vừa tinh nghịch.

Sau khi thay đồ, chuyên viên trang điểm giúp tôi làm tóc và trang điểm phù hợp với bộ lễ phục.

Tôi bước xuống tầng hai, tay nâng nhẹ phần váy. Mạnh Hòa Dụ nghe tiếng liền ngẩng đầu từ chiếc ghế sofa, đôi mắt xanh đậm của anh mở to, không che giấu vẻ ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của tôi, rồi nhanh chóng bước lên tầng.

Anh dừng lại ở bậc dưới tôi một bậc, cúi người thi lễ như một quý ông, rồi đưa tay ra:

"Quý cô xinh đẹp này, em có bằng lòng cùng anh tham dự buổi dạ tiệc không?"

Tôi không nhịn được cười.

Thật sự là... có chút ngây ngô.

Tôi đặt tay vào lòng bàn tay anh. Vừa định bước xuống, nhưng lại thấy người đàn ông trước mặt không có ý định di chuyển.

Ngước lên nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.

"Tiểu Nhiễm, đây là lần đầu tiên em cười từ khi đến đây."

"Em biết tại sao anh lại chọn chiếc váy này cho em không?"

Tôi khẽ lắc đầu.

"Đừng để những người nhìn không rõ vẻ đẹp của em làm em héo úa."

"Em vốn đã đủ đẹp rồi, cả bề ngoài lẫn tâm hồn."

Buổi tiệc diễn ra vô cùng suôn sẻ. Phu nhân Gualdi rất thích tôi, và bên cạnh Mạnh Hòa Dụ cũng không thấy bóng dáng những tiểu thư mà anh đã nhắc đến.

Sau điệu nhảy khai mạc, Mạnh Hòa Dụ mời tôi vào sàn nhảy.

"Mạnh ca, xem ra sức hút của anh không đủ, đã nói sẽ lấy em làm lá chắn, sao mà không thấy hiệu quả gì cả."

Mạnh Hòa Dụ cúi đầu:

"Cũng vì một cô tiểu thư nào đó quá nổi bật."

Tôi ngước lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

Màu xanh đậm, tĩnh lặng, nhưng lại ẩn chứa những cơn sóng ngầm.

Trong vài tháng qua, tôi thực sự cảm nhận được sự khác biệt trong cách anh nhìn tôi.

Không phải là lòng thương hại, không phải sự lịch sự, cũng chẳng phải tình cảm dành cho người nhỏ tuổi hơn mình.

Mà là sự bao dung, cưng chiều và ngưỡng mộ.

"Không biết nói như vậy có vẻ hơi tầm thường không, nhưng đây là phép ẩn dụ tốt nhất để diễn đạt ý nghĩ của tôi."

Giọng nói của Mạnh Hòa Dụ trầm bổng như tiếng đàn cello sang trọng và thanh lịch.

"Anh muốn trở thành một người làm vườn, nuôi dưỡng và tưới tắm một đóa hoa cho đến khi nở rộ, rồi dành cả cuộc đời để thưởng thức và gìn giữ vẻ đẹp đó cho đến khi tàn phai."

Tôi cảm nhận được đôi tay ở eo bỗng siết chặt, cả người tôi ngã vào vòng tay của người đàn ông.

"Xin lỗi, anh có chút không kiểm soát được."

Mạnh Hòa Dụ vừa nói lời xin lỗi, nhưng sức mạnh ôm giữ tôi không hề nới lỏng.

"Mạnh tiên sinh, có phải ngày trước học văn không tốt nên đã ra nước ngoài không?"

"Đoạn tỏ tình thật sự rất cliché..."

Cliché hay cliche (nghĩa đen: lời nói sáo rỗng, rập khuôn)

Tôi tỏ ra chê bai, nhưng thực ra đã hiểu ý anh.

Một khúc nhạc kết thúc, tôi vùng thoát khỏi sự kiềm giữ của anh.

Nhưng Mạnh Hòa Dụ không dễ dàng như vậy.

Khi tôi vừa đi được vài bước, anh đã nắm lấy cánh tay tôi, bế bổng tôi lên.

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc kêu lên.

Anh một mạch bế tôi ra khỏi biệt thự của dì Gualdi.

Đi thẳng đến cửa, lên xe và ra lệnh cho tài xế rời đi.

Xe đi mãi mà anh vẫn không nói một lời.

Quay về trang viên của Mạnh Hòa Dụ, anh lại bế tôi ra ngoài một cách ngang ngược.

Nhưng lại hành động dịu dàng khó cưỡng .

Đi qua đại sảnh, chúng tôi đi thẳng vào giữa vườn mới thả tôi xuống.

"Tô Hiểu Nhiễm, em không từ chối tôi sao ??."

Cuối cùng Mạnh Hòa Dư cũng lộ ra bộ mặt dịu dàng của mình.

Một người đàn ông đã xây dựng một đế chế thương mại ở nước ngoài, sao có thể là một kỵ sĩ dịu dàng đến thế.

"Em thích tôi ở điểm nào?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

"Tất cả."

"Lần đầu gặp ở câu lạc bộ bắn súng, tôi đã đứng ngoài cửa nhìn em rất lâu."

"Em trông yếu đuối như thể có thể bị bóp nát bằng một tay, nhưng lại cuốn hút đến mức tàn nhẫn."

"Thiếu thốn tình cảm, tự ti, không tin tưởng bất kỳ ai, nhưng lại có thể vẽ ra những bức tranh thanh cao và rực rỡ đến vậy."

"Tất cả những điều đó của em đều chạm đến trái tim của tôi."

"Anh biết đấy , khi em còn nhỏ, em bị người giúp việc cho uống thuốc an thần, chỉ vì một cú ngã mà trở thành thực vật; những cô gái ở quanh Tưởng Tự đều bị đe dọa nặc danh; hàng xóm ở Ý thường trêu ghẹo em, đã bị em trói túi rác và một cú đá làm nổ bộ phận s i n h d ụ c..."

"Rõ ràng là một con báo nhỏ, nhưng lại không chút nào khó chịu khi giả làm một chú thỏ nhỏ."

Tôi gạt tay anh đang chạm vào mặt tôi ra.

Hừ...

Cái vẻ say mê này thật sự giống một tên biến thái...

"Vậy thì sao?"

Tôi nhìn vào con sói lớn với bộ răng nanh lộ ra.

"Trong hầm, em đã ở bên tôi ba ngày."

"Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu em có thể mãi mãi ở bên tôi thì tốt biết bao..."

Bàn tay Mạnh Hòa Dụ vuốt ve mặt tôi, rồi từ từ hạ xuống nắm lấy vai tôi, hơi siết chặt.

Giống như mạng sống của tôi hoàn toàn nằm trong tay anh.

Mạnh mẽ và cuồng nhiệt.

"Hãy trở thành một nửa của tôi nhé."

"Tôi có thể là gia đình của em, bạn bè của em, người yêu của em, tất cả những mối quan hệ mà em muốn, để em có được tất cả tình yêu của tôi."

"Và tôi cũng hoàn toàn thuộc về em, tài sản của tôi, người thân của tôi, thân xác của tôi, linh hồn của tôi, cuộc sống của tôi."

Khoảnh khắc này, thời gian dường như ngừng trôi.

Tôi bị cám dỗ bởi câu "tất cả tình yêu."

Tôi nghe thấy giọng nói của mình:

"Em đồng ý ."

Sau đó anh mạnh mẽ phủ lấy tôi bằng một cái ôm thật chặt .

Nụ hôn bá đạo và gấp rút rơi xuống.

Giống như đưa tôi vào không khí mê man lơ lửng của tình yếu .

Cũng giống như muốn nuốt chửng toàn bộ linh hồn tôi.

Ngày hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Điện thoại của tôi luôn để chế độ im lặng, sau khi đến Ý, ngoài Mạnh Hòa Dụ ra, tôi không cho số điện thoại của mình cho ai khác.

Âm thanh chuông làm tôi khó chịu.

Khi tôi định ngồi dậy và ném điện thoại đi, một bàn tay chạm nhẹ lên mặt tôi.

Nhẹ nhàng vỗ về, làm tôi thả lỏng môi đang cắn chặt.

Giọng nói của Mạnh Hòa Dư vang lên bên tai tôi:

"Không sao đâu, là điện thoại của tôi, ngoan nào."

Nói xong, anh cầm điện thoại lên, nhìn qua màn hình.

Không tắt cũng không bắt máy.

Tôi nằm trong lòng Mạnh Hòa Dư, mở mắt ra và ngẩng đầu lên.

Anh nhướng mày với vẻ thích thú: "Là Tưởng Tự."

"Tôi có nên nhận không?"

Người đàn ông cúi đầu hôn tôi một cái.

"Đưa cho em đi..." Tôi dụi mắt.

Anh thật trẻ con, Mạnh Hòa Dụ à !

"Mạnh ca, nghe nói hôm qua anh dẫn Tiểu Nhiễm đi dự dạ hội, thật sự cảm ơn anh đã chăm sóc cô ấy."

"Tiểu Nhiễm không quen tham gia những buổi như vậy, không làm phiền anh chứ?"

Tôi ho một tiếng:

"Em không làm phiền Mạnh Hòa Dụ, và em cũng rất nghe lời anh ấy."

Nghe lời đã đến mức đã cùng nhau triền miền trên cùng một chiếc giường.

Bỗng dưng tôi cảm thấy ghê tởm bản thân dại dột đã bị người đàn ông dỗ dành khiến đầu óc quay cuồng hôm qua.

"Tiểu Nhiễm?"

"Ừ em đây , thấy anh gọi, nên Mạnh Hòa Dụ đã đưa điện thoại cho em."

"Thói quen dậy sớm rất tốt, tiếp tục giữ gìn nhé."

Tưởng Tự có lẽ nghĩ chúng tôi đã dậy ăn sáng rồi.

Tôi cũng không muốn giải thích.

"Được rồi, anh trai."

Sau vài câu tán gẫu vô nghĩa, Tưởng Tự tắt điện thoại cái rụp.

Tưởng Tự và vài người bạn đang đứng trên sân golf.

Phương gia nhị thiếu, với vẻ đắc ý:

"Nhìn xem, tôi đã nói rồi mà."

"Hôm qua chị tôi đi dự tiệc của phu nhân Gualdi, liếc mắt là nhận ra em gái của Tưởng Tự cậu rồi."

Tưởng Tự nhìn vào màn hình cuộc gọi trên điện thoại, vẻ mặt âm trầm không chút cảm xúc lộ ra.

"Có ảnh không?"

"Có chứ, chị tôi đã gửi cho tôi xem, Hiểu Nhiễm ở trong nước sao không ăn mặc đẹp như vậy, có phải anh không cho em ấy mặc không ?"

Phương nhị còn đang đùa giỡn một cách hồn nhiên.

Cười khan vài tiếng mới cảm thấy bầu không khí không đúng.

"Cho tôi xem ảnh."

Giọng nói của Giang Tự hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.

"Ồ, được."

Phương nhị vừa mở tin nhắn ra, Tưởng Tự đã vội vàng giật lấy xem.

Phương tiểu thư đã chụp hơn mười bức ảnh.

Có bức hai người nắm tay nhau vào sảnh; có bức hai người cùng nhảy múa trên sàn nhảy; có bức Mạnh Hòa Dụ bế Tô Hiểu Nhiễm rời đi...

Phương tiểu thư còn gửi vài tin nhắn:

【Thật là ngọt ngào, nhìn hai người này chắc chắn đang yêu nhau mà?】

【Mẹ còn bảo tôi đi làm quen với tổng giám đốc Mạnh, ai ngờ người đã có chủ rồi.】

【Không thể không nói, Tô tiểu thư trông thật đẹp, Tưởng thiếu quả thật là một người anh trai chu đáo.】

Khuôn mặt Tưởng Tự ngày càng tối sầm lại.

"Ê? Ê! Tưởng ca, anh nhẹ tay với điện thoại của tôi thôi,nó biến dạng bây giờ !!"

Phương nhị lập tức cố gắng cứu điện thoại của mình.

Triệu Hiến cũng nhìn thấy ảnh, thở dài và cố gắng an ủi Tưởng Tự:

"Tiểu Nhiễm của chúng ta mặc váy dạ hội trông đẹp quá, cũng đã chịu tham gia tiệc, cuối cùng cũng có tiến bộ..."

"Có tiến bộ đấy... hừ..."

Giang Tự vung tay gạt đi bàn tay của Triệu Hiến đang đặt trên vai, nghiến răng nghiến lợi:

"Mạnh Hòa Dụ..." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play