Kể từ khi ở bên Mạnh Hòa Dụ, tôi bỗng cảm thấy cả thế giới như đã thay đổi.
Ngày hôm sau sau khi xác nhận mối quan hệ, Mạnh Hòa Dụ đã đưa cho tôi tài liệu chuyển nhượng tài sản.
Tất cả bất động sản thuộc về anh.
Bao gồm cả trang viên chúng tôi đang sống, đều đã viết tên tôi.
Cùng với đó, phần lớn các công ty của anh ở Ý và trong nước cũng đã chuyển nhượng cho tôi.
"Anh bị điên à?"
Trong phòng làm việc, Mạnh Hòa Dụ ngồi trên ghế văn phòng.
Còn tôi thì ngồi trên đùi anh.
Lật xem đống tài liệu chuyển nhượng tài sản.
"Không phải... Nếu em không đồng ý ở bên anh thì sao? Chúng ta hiện tại vẫn chưa kết hôn, nếu em cuỗm tiền bỏ trốn thì sao?"
Tôi trợn mắt quay lại nhìn người đàn ông đang mỉm cười âu yếm.
"Đúng vậy, tôi điên thật rồi."
"Điên lớn gặp điên nhỏ, trời sinh một cặp."
"Hơn nữa, bé yêu, bộ dạng ngạc nhiên của em giống như một chú mèo con, thật dễ thương."
"Tôi đang nghĩ nên mua thêm gì để tặng em..."
Tôi vội vàng che miệng của người đàn ông lại.
Ôi—
Người đàn ông thâm trầm tôi từng biết đây sao.
Thôi, là người mình chọn mà ,phải tự mình thuận theo thôi...
"Nhiễm Nhiễm, sau này đây sẽ là nhà của chúng ta."
Mạnh Hòa Dụ chôn đầu vào cổ tôi.
Tôi nhìn ánh nắng chiếu vào phòng làm việc, không khí bỗng ngập tràn hương vị ngọt ngào.
Tôi hít một hơi thật sâu, để hương vị này lan tỏa trong lồng ngực.
"Được."
Tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như bây giờ.
"Ngôi nhà của chỉ riêng hai chúng ta."
Khi chúng tôi vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc của hai người , chuông điện thoại của tôi bỗng vang lên.
Kể từ lần trước khi Mạnh Hòa Dụ phát hiện ra tôi có "nỗi sợ chuông điện thoại", anh đã thay tất cả các âm thanh chuông của tôi thành những bài hát anh ngân nga.
Thực ra, giọng hát của Mạnh Hòa Dụ rất hiệu quả trong việc xoa dịu tinh thần tôi.
Tôi cầm điện thoại lên, nhận ra là cuộc gọi qua WeChat.
Người gọi là "Mẹ".
"Không sao, nhận đi."
Mạnh Hòa Dụ ở phía sau hôn vào tai tôi.
Tôi ổn định lại tâm trạng, bắt máy.
"Tô Hiểu Nhiễm, khi nào con về nước?"
"Còn năm tháng nữa."
"Ông nội nhà họ Tưởng tổ chức tiệc sinh nhật vào tuần tới, con về tham gia một chút đi."
"Được."
"Con và Tưởng Tự có mâu thuẫn gì à?"
"Không có."
"Vậy sao Tưởng Tự lại gọi tới đây, những chuyện không quan trọng thì sau này đừng làm phiền mẹ."
"Vâng."
...
Tôi nhìn điện thoại bị tắt máy, ngẩn ngơ.
"Mạnh Hòa Dụ."
"Hửm?"
"Em hình như không còn buồn nữa. Thậm chí cũng không muốn biết tại sao bà ấy ghét lại ghét em ."
Tôi bỗng dưng bị Mạnh Hòa Dụ nhẹ nhàng bế xoay người đối diện với anh.
Anh vuốt ve tóc tôi, rồi hôn lên trán tôi.
"Cô bé ngoan của anh . Tình yêu của anh , đừng chôn giấu uất ức như vậy "
Anh ấy chạm trán mình vào trán tôi.
Nước mắt không thể kiểm soát chảy ra.
Tôi sà vào lòng anh , ôm anh thật chặt và khóc nức nở.
"Em cứ khóc đi , khóc cho thoải mái vào, sau này anh hứa sẽ không để em phải chịu uất ức nữa..."
Tôi và Mạnh Hòa Dụ trở về nước trước sinh nhật của ông Giang mấy ngày .
Chúng tôi ở lại biệt thự nhà họ Tô .
Sau khi nhìn thấy những bức tranh trong phòng vẽ Tưởng Tự của tôi ngày trước , Mạnh Hòa Dụ đã ghen tuông suốt cả tối.
Tôi hứa sẽ vẽ anh nhiều hơn để bù đắp cho anh.
...
Khi tôi sánh đôi cùng Mạnh Hòa Dụ bước vào sảnh tiệc, người dự đã đến rất đông.
Chưa thấy gia đình nhà Giang đâu , mà Mạnh Hòa Dụ đã bị một đám người vây quanh để chào hỏi rồi.
Tôi liền lén lút thoát khỏi vòng vây.
Tìm một góc yên tĩnh để ăn một chút điểm tâm.
"Tô Tiểu thư ?"
Tôi ngẩng đầu, là thư ký Lâm, cô ấy hôm nay mặc một chiếc váy dài trắng không tay.
Hoá ra không ai khác là người phụ nữ mà tôi ghét nhất.
Thư ký Lâm như thể không nhìn thấy ánh mặt sắc lẹm của tôi dành cho cô ta, mặt dày ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Tiểu thư Tô lại không nhịn được mà trở về rồi sao ? Tôi còn tưởng cô có bản lĩnh , không dây dưa với Tưởng tổng nữa chứ."
Thư ký Lâm vừa nhỏ giọng giả thanh cao vừa lắc ly rượu vang, nhỏ giọng thể hiện sự ác ý đối với tôi.
"Con gái cũng phải biết tự trọng chứ , đừng lúc nào cũng la liếm nhà họ Tưởng như vậy ."
"Cô có biết Tưởng tổng ghét cô đến mức nào không?"
"Cô đúng là loại con gái không được nuôi dạy đàng hoàng , cha mẹ thì bỏ bê , cô phải biết thực chất ông nội Tưởng đề nghị đính hôn cũng chỉ là cho ông Tô một mặt mũi mà thôi."
"Chẳng qua cô chỉ là món đồ chơi to xác vẫn còn dùng được của Tưởng tổng..."
"Tôi mới là người xứng đáng đứng bên cạnh Tưởng tổng."
"Trông cô hôm nay ăn mặc hở hang nhỉ , chắc trong đầu đã ảo tưởng lễ đường của mình với Tưởng Tự rồi ?"
Tôi nhìn vào chiếc bánh nhỏ trên tay.
Cảm giác ăn cũng không còn ngon miệng nữa.
Thư ký Lâm biết tôi có vấn đề tâm lý nghiêm trọng.
Cô ta trước đây đã từng châm chọc khiến tôi tức giận.
Trước kia, do sự xa cách của Tưởng Tự làm tôi cảm thấy cực kỳ bất an, nên cô ta đều thành công trong việc khiêu khích tôi.
Lần này, bộ mặt thật sự cuối cùng cũng lộ ra.
Thực sự ghê tởm, tôi rất muốn đánh người, nhưng không thể phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của ông nội của Tưởng Tự được.
Tôi đứng dậy định rời đi.
Coi như không nghe thấy tiếng chó sủa.
Nhưng cô ta bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay tôi rồi đẩy tôi.
"Ôi!"
Ly rượu vang trong tay cô ta đổ hết lên váy.
"Tô tiểu thư , thực sự tôi không có ý gì với Tưởng tổng mà , cô không cần phải tỏ rõ ý định thù địch với những người phụ nữ bên cạnh anh ấy như tôi thế đâu."
Giọng của thư ký Lâm cố rướn lớn lên, liền thu hút ánh nhìn của phần lớn mọi người trong sảnh.
Cảm giác bất an lập tức ập đến , tôi xoay người lại nhìn.
Quả nhiên Tưởng Tự trùng hợp lại đang đỡ ông Tưởng từ trong phòng đi ra.
Phía sau còn có phu nhân Tưởng gia- mẹ Tưởng Tự.
"Tô Hiểu Nhiễm , em lại bày trò mèo gì nữa vậy ?"
Tưởng Tự nhíu mày nhìn chiếc váy của thư ký Lâm, hỏi tôi với vẻ khó chịu.
Mẹ của Tưởng Tự cũng không tán thành mà lên tiếng:
"Tiểu Nhiễm à, hôm nay là sinh nhật của ông nội nhà họ Tưởng chúng ta , con còn chưa phải là vị hôn thê của Tiểu Tự , không thể gây rối như vậy."
"Những điều anh dạy em quên hết rồi ạ ?"
"Không phân biệt nơi chốn mà ghen tuông bừa bậy , em hèn mọn vừa phải thôi !."
Ông Tưởng cũng nhíu mày, gõ mạnh vài cái vào gậy.
"Tô tiểu thư , bây giờ cháu nên về phòng tự kiểm điểm lại mình đi."
"Ta phải giáo dục cháu một chút thay ông nội cháu mới được !."
17
Không phải mà ...
Đây là tình huống quái quỷ gì vậy...
Có phải cả đám người nhà này đang diễn một bộ phim truyền hình sến sẩm không?
Cốt truyện tầm thường đến mức ngay cả những vở kịch ngắn ngu ngốc cũng không thèm lấy cảm hứng theo.
Tôi liền choáng váng với những phát ngôn của mấy người này.
"Tiểu Nhiễm!"
Mạnh Hòa Dụ ngay lập tức sải bước lớn từ bên kia sảnh đến.
Người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt thâm trầm đến đáng sợ.
Tôi vội nắm tay anh trấn an: "Không sao đâu, chuyện này để em tự giải quyết."
Thư ký Lâm ủy khuất đi đến đứng sau lưng Tưởng Tự, mẹ Tưởng Tự liền nắm tay cô ta vỗ về an ủi.
Người ta thật sự có thể cười khi cảm thấy bất lực.
Tôi không một chút bận tâm đến những lời chỉ trích của họ, bình tĩnh lấy bút ghi âm trong túi xách ra, mở và bật lớn âm thanh:
【Cô có biết Tưởng tổng ghét cô đến mức nào không?】
【Cô đúng là loại con gái không được nuôi dạy đàng hoàng… tôi mới là người xứng đáng đứng bên Tưởng tổng.】
【Trông cô hôm nay ăn mặc hở hang nhỉ…】
【Đừng có giả vờ cao quý trước mặt tôi, tin không, chỉ cần một ly rượu này, sẽ đuổi cô đi ngay…】
Ngay lập tức, sảnh tiệc im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống.
Biểu cảm của những người xung quanh từ sự tò mò chuyển sang khinh bỉ.
Khuôn mặt của gia đình nhà họ Tưởng bây giờ giống như một bảng màu, sắc thái phong phú.
Trong khi đó, mặt thư ký Lâm tái mét, từ từ buông tay mẹ Tưởng Tự ra.
"Phụt—"
Không biết ai đó cười khúc khích.
Mọi người bắt đầu thì thầm:
"Ai nói nhà họ Tưởng cưng chiều tiểu thư Tô vậy , có vẻ như họ đã bắt nạt cô ấy không ít lần ấy chứ."
"Không phải nhà họ Tưởng đã đề nghị đính hôn trước sao?"
"Có lẽ vì thấy gia thế của tiểu thư Tô cũng tạm ổn nên đề nghị để dễ kiểm soát..."
"Quả thật, nhà họ Tô dù sao cũng là một gia đình danh gia quyền thế mà nhỉ , bắt nạt một cách trắng trợn như vậy, chắc là dựa vào việc cha mẹ cô ấy thường ở xa làm mảng nghiên cứu khảo cổ à.."
"Nhưng vị tiểu thư này thật sự xinh đẹp, lại còn thông minh đấy chứ."
"Nói bậy một chút, tôi cũng muốn lừa cô ấy về làm dâu nhà mình..."
...
Tôi nở nụ cười giả tạo chuyên nghiệp, tắt bút ghi âm.
Thật buồn cười, tôi bị bắt nạt từ nhỏ đến giờ, tinh thần cảnh giác lúc nào cũng ở mức cao.
Bút ghi âm là vật dụng cần thiết hàng ngày.
"À đúng rồi, để ghi lại sinh nhật của ông nội Tưởng , cháu còn mang theo máy quay mini nữa."
Tôi tháo chiếc ghim cài trên áo lễ phục.
"Hay để mọi người cùng nhau xem lại đoạn video nhé."
Tôi nghiêng đầu chớp chớp mắt.
"…Khụ khụ, có hiểu lầm , một chút hiểu lầm thôi mà."
"Tưởng Tự, thư ký mà mày đưa tới đây là sao, đến để phá tiệc sinh nhật của ông già này à?"
Ông nội Tưởng vung gậy đánh nhẹ vào chân Tưởng Tự.
Mẹ của Tưởng Tự quay ngoắt 360 độ , đến kéo tay tôi thân mật .
"Ôi, là lỗi của tôi. Là tôi quá vội vàng, sợ Tiểu Nhiễm ở bên ngoài đã học phải thói hư tật xấu nào rồi nên mới giáo huấn một chút."
"Tiểu Nhiễm à , dì từ lâu đã coi cháu như con gái ruột của mình rồi."
"Sợ cháu phạm sai lầm nghiêm trọng, vì tình yêu thương sâu sắc nên dì chỉ trách móc một chút thôi, đừng để tâm nhé !"
Tôi gật gật đầu, nhanh chóng rút tay ra.
"Đúng đúng đúng."
"Thư ký Lâm , ban nãy cô vừa nói gì về đính hôn thế?"
"Tôi và anh Tưởng Tự chỉ là tình anh em thuần khiết, chúng tôi chưa bao giờ đồng ý nên cô đừng có tùy tiện kết đôi."
Tôi giả vờ đáng yêu chớp chớp mắt, rồi nhìn về phía cái mặt nhọ nồi đang tối sầm của Tưởng Tự :
"Đúng không, anh Tưởng Tự?"
"Thư ký Lâm cái đồ quỷ quyệt này, nếu Tô Nhiễm tôi đây không mang theo bút ghi âm, chắc chắn sẽ bị mọi người gièm pha đến chết rồi."
"Chưa đính hôn với anh Tưởng Tự mà đã hãm hại người khác, cô nhỏ mọn quá rồi!"
Tôi làm bộ dậm chân một cái.
Rồi cười tươi quay đầu nhìn mẹ Tưởng Tự: "Dì nói xem có đúng không?"
Tôi một phen âm dương quái khí, khiến mấy người trước mặt không dám lên tiếng.
Coi tôi hiền lành dễ bị bắt nạt sao?
Người hiền cũng có lúc bùng nổ đó nghe chưa ?
Tôi hừ nhẹ một tiếng không nghe thấy, quay người nắm tay người đàn ông đang nhìn tôi với ánh mắt yêu chiều.
"Anh yêu à, có phải em đã làm gì sai không? Sao cả ông nội Tưởng lần mẹ của Tưởng Tự đều ghét em như vậy..."
"Thực ra em còn muốn giới thiệu bạn trai thân yêu của mình với họ nữa."
Mạnh Hòa Dụ kéo tôi vào lòng, hôn lên đỉnh đầu tôi.
"Vậy chúng ta hãy đi xa khỏi mấy người này nhé."
"Được thôi!"
Mạnh Hòa Dụ ngẩng đầu, thu lại nụ cười, nhìn ông nội Tưởng: "Nếu nơi này không chào đón chúng tôi, Tiểu Nhiễm và tôi sẽ không ở đây quấy rầy nhà ông nữa."
"Tạm biệt."
Chưa đợi ai trong gia đình nhà họ Tưởng trả lời, anh đã ôm eo tôi đi ra ngoài.
"Tiểu Nhiễm, chờ một chút..."
Tưởng Tự cuối cùng cũng lên tiếng, có ý muốn gọi tôi lại.
Nhưng tôi và Mạnh Hòa Dụ chỉ nhìn nhau cười, không ai dừng bước.
Quay về nhà họ Tô.
Vừa bước vào cửa, Mạnh Hòa Dục đã đè tôi lên tường.
Giống như một con sói đói, anh ấy quấn quýt hôn tôi một cách mãnh liệt và gấp gáp.
Đầu óc tôi trống rỗng, ngửa đầu đón nhận tình cảm mãnh liệt từ anh.
Không biết đã qua bao lâu, người đàn ông phong lãng mới lưu luyến tách môi ra một chút, nhưng vẫn liên tục hôn nhẹ lên môi tôi.
“Tô Hiểu Nhiễm , Nhiễm Nhiễm của tôi… em có biết em đẹp đến mức nào không…”
“Đúng là dáng vẻ của một con thỏ xinh đẹp biết cắn người, sao có thể quyến rũ như vậy.”
“Em nói xem, em có phải đã hạ bùa gì cho tôi không?”
Tôi đỏ mặt đẩy anh ra.
Không biết có phải vì anh ấy là người lai hai dòng máu hay không.
Khi nghiêm túc thì là hình mẫu của một tổng tài điển hình, còn khi say đắm trong tình yêu lại trở nên nhiệt tình đến đáng sợ.
Nhưng…
Tôi rất thích.
Điều tôi khao khát nhất chính là tình yêu công khai, mạnh mẽ như vậy.
Tôi ôm chặt eo Mạnh Hòa Dụ, chôn mặt vào cổ anh.
“Có lẽ vì có anh bên cạnh, nên em mới dám mạnh mẽ như vậy.”
“Em vốn là một người phụ nữ ủ dột , bảo thủ ,bây giờ đã có anh làm chỗ dựa , em thề nếu ai chọc giận em , em sẽ cắn người đó
Người đàn ông của tôi cười đến rung cả lồng ngực, ôm chặt tôi hơn.
“Được.”
“Nếu em cắn không lại, tôi sẽ tiếp tục giúp em cắn.”
…
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Mơ màng rửa mặt xong, tôi xuống lầu thì thấy Mạnh Hòa Dụ đang đeo tạp dề nấu ăn trong bếp.
Tôi nhìn anh ấy nấu cơm và cắt rau một cách thành thạo, từ phía sau ôm lấy eo anh.
“Ngủ ngon không?”
“Ừm!”
“Được, chúng ta cùng ăn sáng nào.”
Tôi vừa định thò đầu ra xem anh làm món gì, thì nghe thấy chuông cửa reo.
Tôi từ bếp chạy ra mở cửa.
Người đến không ngờ lại là Tưởng Tự.
Tôi khẽ đóng cửa lại, quay người đối diện với anh.
“Xin lỗi vì chuyện hôm qua…”
Tưởng Tự nói với giọng khàn đục, nếu nhìn kỹ, đáy mắt anh ấy còn có chút thâm quầng.
“Ồ.”
Tôi không thể nào nói rằng không sao.
Tôi muốn dẫn ra một câu nói nổi tiếng: Nếu xin lỗi có tác dụng, thì còn cần cảnh sát làm gì?
“Anh có chuyện gì muốn nói không?”
Tôi muốn quay lại ăn bữa sáng muộn.
“Em hôm qua với Mạnh Hòa Dụ… là để chọc tức anh sao?”
“Giữa chúng ta có mâu thuẫn, tốt nhất là đừng liên lụy người khác, hơn nữa anh Mạnh hàng ngày rất bận, đừng làm phiền anh ấy nhiều như vậy…”
“Không phải để chọc tức anh.”
“Mạnh Hòa Dụ là bạn trai em, không phải người ngoài, mà là người trong nhà.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giải thích nghiêm túc.
Tưởng Tự ngẩn ra, rồi không thể tin được mà mở to mắt.
Giọng nói cũng to hơn.
“Em và Mạnh Hòa Dục?”
“Em có biết mình đang làm gì không!”
“Anh ấy còn lớn tuổi hơn tôi ba tuổi!”
Tôi nhún vai: “Đúng rồi, chỉ lớn hơn em sáu tuổi thôi mà.”
“Chẳng phải là lớn hơn mười hay hai mươi tuổi, chênh lệch tuổi tác này có gì không bình thường?”
( Bắt đầu từ đoạn này nữ chính không còn muốn giả vờ thâm tình với na8 nữa nên đổi xưng hô từ ‘ anh-em’ sang ‘tôi-anh’ nhé mọi người)
“Anh ấy không coi tôi là trẻ con !.”
Tưởng Tự vẫn giữ bộ dạng không thể chấp nhận, rồi nhíu mày kéo tay tôi lại:
“Không được!”
Tôi cố gắng giãy ra, nhưng lại không thoát được.
“Tại sao?”
“Em có biết…”
“Đừng có nghĩ đến chuyện chia rẽ chúng tôi, thả tôi ra!”
“Em có biết cả gia đình anh ấy đều không bình thường không!”
Tôi dừng lại, hơi ngẩn ra: “Gì cơ?”
“Em có biết mẹ của Mạnh Hòa Dụ bị bố anh ấy ép chết không!”
“Bố Mạnh Hòa Dụ là một người có hội chứng ám ảnh cưỡng chế, giam mẹ anh ấy trong nhà suốt mười năm.”
“Sau đó mẹ anh ấy mắc chứng trầm cảm nặng, trước đó còn đang chào hỏi Mạnh Hòa Dụ ở dưới lầu, ngay sau đó đã nhảy lầu chết trước mặt anh ấy.”
“Mạnh Hòa Dụ đã chứng kiến mẹ mình chết!”
“Bố anh ấy là người cuồng kiểm soát, anh ấy cũng vậy!”
“Em có biết thủ đoạn của anh ấy đen tối đến mức nào không? Ở Ý, kẻ phản bội anh ấy sẽ có hậu quả thảm khốc!”
“Anh dám…”
Tưởng Tự đỏ mắt, hai tay nắm chặt vai tôi lắc lắc.
“Tôi biết.”
Tôi cúi đầu cười.
“Tôi biết mà, Tưởng Tự.”
“Lần đầu gặp anh ấy, tôi đã cảm nhận được điều đó rồi.”