Đưa ta về nhà à?
Thật là một chuyện nực cười.
Mặt dày như Mộ Dung Đình dám nói rằng nếu không ký vào thư hòa ly, ta vẫn là thê tử của hắn, ta thật sự không chịu nổi nữa.
Thật là quá ghê tởm.
Ngày xưa, là hắn giả vờ chân thành, cầu ta gả cho hắn.
Sau khi thành thân, hắn nhanh chóng thay lòng, chưa đầy nửa năm đã không còn xem trọng ta như trước.
Suốt những năm qua, hắn che giấu kín kẽ. Ta vẫn tưởng hắn mệt mỏi do triều chính, về nhà lạnh nhạt cũng là chuyện thường, nào ngờ hắn lại tiêu tán tinh lực ở bên ngoài, làm đủ những chuyện xấu xa, đê tiện.
Chưa kể, hắn còn lừa dối ta thế này, biến ta thành kẻ ngốc dọn dẹp những đống bừa bộn của hắn.
Sau khi mọi chuyện vỡ lở, hắn còn trơ trẽn nói như bố thí, rằng ta có thể ở lại, để hắn đón cố nhân làm bình thê.
Ta, Đường A Đường có ngốc nhưng cũng không đến nỗi dại mà bán mạng.
Ta là con của thiếp sinh ra, từ nhỏ đã biết bị ức hiếp là mùi vị gì.
Nếu Âu Dương Thanh Mai vào cửa, hùng hổ muốn nuốt chửng ta, còn Mộ Dung Đình dắt tay ả ta nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ như vậy, ta làm sao còn chỗ dung thân trong phủ?
Hơn nữa, hắn bạc tình bạc nghĩa, ta đâu dám ham muốn vị trí bình thê kia?
Không bằng giữ lại vàng bạc cho chắc.
Hôm nay tên này không biết bị kích thích chuyện gì lại muốn đón ta về nhà đây?
Thật đúng là mặt dày như da trâu, rất hợp để sang đất Thục diễn trò đổi mặt.
Cơn giận bốc lên, ta quăng cho hắn một câu rồi “mời” hắn ra khỏi tiệm.
“Ngươi tốt nhất ký vào thư hòa ly sớm đi, nếu không thì ta không chờ nổi đâu. Những chuyện tốt đẹp đó mà truyền khắp kinh thành, e là ngươi sẽ chẳng giữ lại được gì đâu.”
Đương kim thánh thượng rất coi trọng gia phong, câu nói này quả thực đánh trúng huyệt của Mộ Dung Đình. Hắn rất xem trọng chức vị, nếu không thì đã chẳng tự vẫn khi xưa.
Năm đó hắn nhảy sông cũng bởi bị bắt gặp đang âm thầm gặp gỡ Âu Dương Thanh Mai dù đã có hôn ước, sau đó bị giáng chức, cuối cùng giữa bao lời đàm tiếu mà nhảy sông tự vẫn.
Giờ đây, nếu hắn không đồng ý hòa ly, ta cũng không ngại bắt hắn nhảy lại sông Biện lần nữa.
Sau khi đuổi hắn đi, ta nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu chuẩn bị gấp rút cho ngày khai trương cửa tiệm.
Ngày trước khi khai trương, cuối cùng mọi việc đã sắp xếp đâu vào đấy.
Người phụ trách sổ sách và nha đầu ta thuê cũng đã vào vị trí.
Ngày mai, tiệm mở cửa, Khương gia nương tử cũng sẽ đến.
Thật là mỹ mãn.
Nhờ vào “chiến công” của Mộ Dung Đình ban tặng, trong họa được phúc, rất nhiều người kéo đến tiệm của ta xem cho biết.
Phía bên phải tiệm bày đủ các loại trâm bạc, phấn son; còn phía bên trái là các loại lụa là gấm vóc. Trong tiệm có thêm góc thưởng trà, nghỉ chân ăn điểm tâm, tuy nhỏ nhưng đủ cả ngũ tạng.
Người vào tiệm đều tấm tắc khen ngợi.
Phố chợ thành Tô tuy rộng lớn, nhưng họ chưa bao giờ thấy một tiệm nhỏ chỉ bán đồ cho nữ nhân như thế này, từ đầu đến chân đều có đủ thứ.
Dù mới lạ là vậy, trong lời ra tiếng vào ta vẫn nghe được những câu chuyện đồn đại.
Nhưng ta chẳng để tâm.
Khương gia nương tử đi xe ngựa đến, nhìn thấy nàng ta vô cùng vui sướng.
Những thứ nàng mặc trên người, đội trên đầu đều là đồ ta gửi tặng từ kinh thành.
Khương gia nương tử vốn dĩ xinh đẹp, đồ vật theo người lại càng toát lên vẻ duyên dáng yêu kiều.
Các cô nương trong tiệm nhanh chóng tìm đến giá hàng để chọn đồ.
Người phụ trách sổ sách và nha đầu bận rộn đến không chạm chân xuống đất, náo nhiệt vô cùng.
Khương gia nương tử tán thưởng: “Cô thật là tinh mắt, cửa tiệm này chắc chắn sẽ phát đạt.”
Ta không ngớt lời cảm ơn, dù sao cũng đã hỏi ý nàng rất nhiều trong thư về cách mở tiệm, chọn hàng.
Đang lúc vui mừng, bỗng một người xông vào tiệm.
Người đó vừa bước vào đã hét lên: “Mộ Dung Vân, mẹ đến tìm con rồi đây.”
Ta theo tiếng nhìn qua, huyệt thái dương bỗng giật thon thót.
Người đó mặc một chiếc váy dài màu lam sáng, bên tóc mai cài một chiếc trâm gỗ xanh, bên tai đeo đôi hoa tai màu lục, trên cổ đeo một chuỗi trang sức ngọc lục bảo.
Một quả thanh mai thật lớn.
Âu Dương Thanh Mai cất giọng gào lên, mọi người trong tiệm đồng loạt nhìn về phía nàng.
Thấy được chú ý, nàng ta càng đắc ý, bước nhanh đến giữa tiệm, ngồi xuống và bắt đầu khóc lóc.
“Ta với Mộ Dung Đình là thanh mai trúc mã, ngươi không chỉ cướp mất tình yêu của ta, giờ đây còn cướp luôn cả con ta, thật không ngờ trên đời lại có kẻ nhẫn tâm như ngươi…”
Toàn thân nàng ta run rẩy, chỉ tay vào mũi ta, nói những lời vô cùng khó nghe.
Xung quanh mọi người nhanh chóng bắt đầu bàn tán.
Chuyện những ngày qua khiến đám người thích ngồi lê đôi mách đứng ngồi không yên.
Rốt cuộc là chuyện gì, thật là khó lường.
“Mấy hôm trước, tên nam nhân đó đã nói rồi, Đường cô nương mới là chính thê cưới hỏi đàng hoàng!” Có người trong đám đông la lên một tiếng.
Nghe thấy câu đó, trên gương mặt Âu Dương Thanh Mai lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Xem ra, nàng ta không biết rằng Mộ Dung Đình đã đến thành Tô trước nàng ta.
Nàng ta phản ứng nhanh chóng, liền phản bác ngay: “Chính thê cái gì chứ, nàng ta đã bị bỏ rồi! Ta mới là chính thê của Mộ Dung Đình!”
Ta đang định mở miệng đuổi nàng ta ra khỏi tiệm, thì từ cửa bỗng vang lên một tiếng hét.
“Ai cho phép ngươi đến đây?! Ngươi sao dám quấy nhiễu A Đường thế này, đồ tiện nhân này!”
Người đến không ai khác chính là phu quân trong mộng của Âu Dương Thanh Mai, Mộ Dung Đình.
Hắn giận dữ đến thế khiến ta đột nhiên thấy hứng thú.
Lúc ta rời đi, hai người bọn họ còn thân thiết như keo sơn, sao giờ Mộ Dung Đình lại xem nàng ta như kẻ thù thế này?
Khương gia nương tử đứng bên cạnh khẽ kéo tay áo ta, nhìn ta với ánh mắt lo lắng.
Ta nhẹ nhàng vỗ về tay nàng, ánh mắt đầy hứng thú.
Sao ta có thể tức giận được chứ?
Nhìn hai người họ sắp sửa đánh nhau, ta còn vui không hết.
Ta vốn nghĩ phải giằng co với Âu Dương Thanh Mai, một người đàn bà chanh chua thì phiền phức biết bao.
Giờ có Mộ Dung Đình đến, quả là giải vây đúng lúc.
Mộ Dung Đình bước thẳng về phía Âu Dương Thanh Mai, kéo nàng ta đi thẳng ra ngoài.
“Đồ đàn bà chanh chua này, đừng có vu khống bậy bạ, ngươi gieo họa cho ta đã đành, tránh xa A Đường ra!”
Âu Dương Thanh Mai không chịu, bám lấy tay áo hắn khóc lóc: “Phu quân, chàng hồ đồ rồi! Con ở trong tay nàng, ngươi không cần con nữa sao?”
“Ai là phu quân của ngươi!” Mộ Dung Đình giận đến đỏ mặt tía tai, suýt nữa không thở nổi.
Khương gia nương tử bên cạnh cười khúc khích, thấy ta còn chưa hiểu chuyện, nàng ghé sát tai ta hỏi nhỏ: “Ngươi còn nhớ vị phu nhân phong lưu ta kể trước đây chứ?”
Ta gật đầu.
Khương gia nương tử lập tức nói: “Ta từng thấy ở kinh thành, phu nhân phong lưu đó, chính là nàng ta! Không ngờ, thanh mai của Mộ Dung Đình lại là nàng ta!”
Nhờ lời chỉ dẫn của Khương gia nương tử, ta lập tức hiểu ra.
Trước đây, nàng đã kể cho ta nghe một câu chuyện thú vị.
Ở kinh thành có một vị tướng quân cưới con gái của ân nhân mình là ngự sử.
Sau khi thành thân, vị tướng quân đẫm lệ từ biệt nương tử, lên đường ra biên cương.
Ba năm sau, tình hình biên cương ổn định, tướng quân đón nương tử qua đó.
Không ngờ, nương tử này ở trong quân doanh lại làm ra nhiều chuyện không biết liêm sỉ, qua lại với những kẻ hạ sĩ của mình, khiến người đời chê cười.
Vị tướng quân ấy cuối cùng không thể chịu nổi.
Nhưng cha của nương tử hắn lại là ân nhân của hắn, nên hắn đành nuốt hận không hưu thê.
Sau đó gửi nàng ta về kinh, quyết định không qua lại nữa.
Thế là chuyện phu nhân phong lưu ra đời.
Ta sắp xếp lại dòng thời gian.
Ta gả cho Mộ Dung Đình, sau đó hắn và Âu Dương Thanh Mai bên ngoài vẫn lén lút qua lại.
Phu quân của Thanh Mai thường xuyên vắng nhà, hai người họ tha hồ tự do, cuối cùng có được Mộ Dung Vân.
Lúc đó, hai người xem Mộ Dung Vân là tai họa, lập tức ném ngay cho ta.
Sau đó Thanh Mai ra biên cương, hai người đoạn tuyệt liên hệ.
Rồi sau đó, sau khi bị hưu thê, Thanh Mai quay lại kinh thành và đến tìm Mộ Dung Đình.
Mộ Dung Đình vốn không thích nghe những tin đồn hay chuyện phiếm, nên có lẽ chẳng biết những chuyện xấu xa của nàng ta, và thế là hai người lại gắn kết tình cũ.
Mọi sự diễn ra theo thời gian một cách rất trôi chảy.
Ta không khỏi thở dài, trải qua bao nhiêu gập ghềnh, đầu óc ta nay đã sáng suốt hơn nhiều.
Mộ Dung Đình chỉ vào mũi Âu Dương Thanh Mai, tiếp tục mắng.
"Ngươi là đồ đ* đ*ếm đê tiện, phu quân ngươi còn chưa ch*t đâu! Đừng có dây dưa với ta!"
Nghe đến đây, ta liền hiểu ra.
Có vẻ như Âu Dương Thanh Mai đã lừa Mộ Dung Đình, nói rằng phu quân mình đã ch*t trên chiến trường, nên Mộ Dung Đình mới đồng ý nối lại tình cảm.
Khi biết rõ mọi chuyện, hắn mới nhận ra mình đã bị lừa.
Âu Dương Thanh Mai không cam lòng, kéo tay Mộ Dung Đình, ấp úng nói: "A Đình, sao chàng lại tàn nhẫn như vậy, chúng ta hãy đón con về, sống yên ổn bên nhau có được không? Năm xưa, chàng và ta trên tường lập tức, ta thậm chí đã cùng chàng ở..."
Âu Dương Thanh Mai bắt đầu nói năng lộn xộn, miệng như thể sắp phun ra một bức xuân cung đồ.
Chưa kịp nói hết, Mộ Dung Đình đã nổi giận, một cái tát mạnh giáng xuống mặt nàng ta.
Khóe miệng Âu Dương Thanh Mai rướm máu, nàng ta ôm mặt, khó tin nhìn Mộ Dung Đình.
Nhân lúc này, Mộ Dung Đình đã kéo nàng ta ra ngoài.