Từ ngày hôm đó, khi Mộ Dung Đình kéo Âu Dương Thanh Mai ra khỏi tiệm, vài ngày tiếp theo yên bình trôi qua.
Những đại nương thích bàn tán nay lại cư xử khách sáo với ta, gọi ta nào là A Đường nương tử, nào là tiểu Đường muội tử.
Người trong phố chợ đều ngưỡng mộ rằng ta bị lang quân phụ lòng nhưng vẫn có thể dựa vào năng lực để đứng vững ở thành Tô, là một nữ tử có dũng khí và bản lĩnh.
Vậy nên, tiệm của ta càng thu hút nhiều nữ nhân đến mua sắm.
Nhờ vào sự chuẩn bị tỉ mỉ trước đó, các vật phẩm dành cho nữ nhân đều có thể tìm thấy tại tiệm, tuy cửa hàng không lớn, hàng hóa không nhiều nhưng giá cả bình dân, chất lượng lại tốt, tiết kiệm được thời gian lựa chọn.
Cuối cùng, tiệm cũng đứng vững ở thành Tô.
Tiệm chỉ là một phần, ta còn cùng với Khương gia nương tử đi khắp thành Tô tìm kiếm hàng hóa có mẫu mã đẹp, tạo thành danh mục sản phẩm đầu tiên.
Sau này, ta sẽ chịu trách nhiệm kiểm hàng ở thành Tô, còn nàng ấy có đường tiêu thụ ở kinh thành.
Sau bao ngày bận rộn, công việc cũng dần đi vào nề nếp, ta có thời gian rảnh rỗi để đích thân đến đón Mộ Dung Vân tan học.
Những ngày qua ta quả thực bận bịu không ngớt, Mộ Dung Vân ăn ở đều ở thư viện, không sớm đi đón, e rằng nó sẽ phát cuồng mất.
Vào đến thư viện, ở góc nhỏ, Mộ Dung Vân co ro ngồi ở góc tường, khóc lóc tủi thân, trông như một đứa trẻ đang khóc sụt sùi.
Ta gọi một tiếng, nó mơ màng ngẩng lên, thấy ta thì bỗng òa lên khóc lớn.
Nó khóc không ngừng, người run lên từng chập, không giống như trước đây sẽ chạy bổ vào lòng ta.
Thậm chí nó còn không gọi một tiếng "mẹ".
Ta đau lòng không thôi, bước đến ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nó, để mặc cho nước mắt của nó làm ướt áo mình.
Ta ôm nó thật chặt, vỗ về từng chút, cuối cùng đứa trẻ trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.
"Mẹ đã đến rồi, Vân Vân có chịu ấm ức gì sao?"
Cuối cùng Mộ Dung Vân cũng ngẩng mặt lên.
"Mẹ, bọn họ nói con là đồ tạp chủng, là con của một người đàn bà đê tiện..."
"Mẹ, Vân Vân không tốt, Vân Vân có phải rất bẩn không?"
"Mẹ, dù mẹ không cần Vân Vân nữa cũng không sao, chỉ cần mẹ khỏe mạnh, Vân Vân đi ăn xin cũng không sao..."
Nghe những lời ấy, ta như có cơn giận nghẹn ở trong lòng.
Ta không ngờ rằng, cái ngày Âu Dương Thanh Mai và Mộ Dung Đình gây chuyện đã lan đến thư viện.
Ta lấy khăn tay lau sạch nước mắt cho Mộ Dung Vân: "Là mẹ không tốt, mẹ đến trễ rồi."
Ta nâng khuôn mặt nhỏ của nó, nói với nó: "Chỉ cần Vân Vân cần mẹ, dù ch*t, mẹ cũng sẽ không rời bỏ Vân Vân."
Nghe ta nói xong, Mộ Dung Vân lại òa khóc lớn.
"Con cần mẹ! Con chỉ cần mẹ!"
Ngày hôm sau, vừa quá giờ ngọ, ta đã ngồi chờ bên ngoài thư viện.
Vừa tan học, ta xách một ít bánh ngọt, chạy vào trong lớp học.
Lấy chiêu của người trả lại cho người, phương pháp của Âu Dương Thanh Mai, ta cũng nên học tập lấy những điểm tinh túy mà dùng.
Ta đứng lên bục giảng, nhìn đám nhỏ trong lớp, hắng giọng, bắt đầu lên tiếng.
"Gần đây, con ta bị ức hiếp ở đây, hôm nay ta đến để làm rõ mọi chuyện."
"Mộ Dung Vân là con của ta, Đường A Đường, nó là m.áu thịt của ta, là báu vật của ta, dù có phải bẻ xương róc thịt ta cũng không bỏ nó."
"Nếu các ngươi ai còn dám ức hiếp nó, chính là ức hiếp ta! Ta không phải đứa nhỏ dễ tính như nó đâu, ta sẽ đến tìm cha mẹ các ngươi mà nói lý."
"Hơn nữa, các ngươi còn nhỏ, phải sống hòa thuận, nỗ lực học hành, sao có thể bắt chước hạng người vô học ngoài phố, làm chuyện nhảm nhí?"
Ta chống nạnh, nói một hồi thật khí thế, nói xong lớp học im phăng phắc.
Đám nhỏ đều sợ hãi, không ai dám thở mạnh, chỉ có Mộ Dung Vân nhìn ta, mặt mày hớn hở, như thể đang nhìn thần tiên hạ phàm.
Nó nhảy cẫng lên từ chỗ ngồi, nhưng không dám chạy lên, ánh mắt cứ liếc nhìn phía sau ta.
Ta lúc này mới chợt nhận ra có người đứng sau.
Một nam nhân đứng yên ở đó, khoác áo trắng, phong thái nho nhã vô cùng.
Không ngờ thư viện này lại có một vị tiên sinh đẹp đến vậy.
"Thất lễ rồi, mong tiên sinh thứ lỗi." Ta cúi người chào.
Ta xông vào lớp học như thế này, đúng là có phần lỗ mãng, nhưng ngoài cách này ra, ta thực sự không nghĩ được cách nào khác có hiệu quả ngay.
Ta đã chuẩn bị tinh thần bị vị tiên sinh này trách mắng.
"Chắc hẳn đây chính là A Đường nương tử," tiên sinh nhìn ta, khóe miệng khẽ nhếch như có như không, ánh mắt lấp lánh.
Ta lại nổi tiếng đến vậy sao… Câu nói ấy làm ta nhất thời không biết đáp lại thế nào.
"Vừa rồi A Đường nương tử hành xử thật oai phong, quả là nữ trung hào kiệt, có một người mẹ như cô, là phúc của Mộ Dung Vân."
…?
Ta ngước nhìn.
Ánh mắt tiên sinh lại tràn ngập sự tán thưởng, không chút trách móc.
Người đời thường cho rằng nữ nhân phải dịu dàng đoan trang, ta lại hành xử như một người thô lỗ thế này, không ngờ vẫn có người cảm kích, xem ra tiên sinh cũng là kẻ kỳ lạ.
Không chỉ vậy, tiên sinh tiếp tục nói: "Việc này, A Đường nương tử không cần tự trách, do quản lý thư viện không tốt mới là gốc rễ, ta sẽ nhắn lại với các tiên sinh ở đây, nhất định phải chấn chỉnh tác phong."
"Ngài không phải là tiên sinh mới đến sao?" Ta hỏi một câu.
“Không phải, chỉ là được mời đến giảng thôi.” Người đối diện cười đáp.
Ra vậy...
Nam nhân nói xong liền rời đi, có lẽ là tìm đến tiên sinh của thư viện để bàn việc này.
Ta mở gói bánh, chia cho bọn trẻ con.
Cũng lấy một miếng đặt lên bàn phía trước.
Người này là một người tốt.
Hôm ấy sau khi rời thư viện, ta bắt đầu suy nghĩ kỹ về chuyện của Mộ Dung Vân.
Âu Dương Thanh Mai chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Dẫu sao nàng ta cũng là mẹ ruột của Mộ Dung Vân, nếu nàng ta nổi điên, ta sẽ đối phó thế nào đây?
Sau sự việc lần trước, mỗi lần ta đến đón Mộ Dung Vân sau giờ học, thằng bé đều quấn lấy ta, muốn được ta ôm một lúc.
Đứa nhỏ này vẫn còn sợ, sợ rằng ta sẽ bỏ rơi nó.
Ngày nào ta cũng dỗ dành, tinh thần của nó dần dần tốt lên.
Nhưng ta biết, rất nhanh thôi, Âu Dương Thanh Mai sẽ quay trở lại, ta cần nghĩ ra một cách giải quyết triệt để.
Hôm ấy, xong việc ở cửa tiệm, ta đi đón Mộ Dung Vân.
Đến sớm, ta lại đắm chìm vào suy nghĩ.
Có người gọi ta từ phía sau, ta quay đầu lại, hóa ra là vị tiên sinh trên giảng đường hôm đó.
“A Đường nương tử, có tâm sự gì sao? Nhìn sắc mặt phu trông rất u sầu.” Tiên sinh hỏi.
“Tiên sinh đùa rồi.” Ta đáp.
“Nếu tin ta, có thể kể cho ta nghe. Ta có làm quan, trải qua nhiều chuyện, có thể giúp giải tỏa một phần.”
Trải qua nhiều chuyện... Ta khẽ cười.
Vậy những chuyện của ta, hắn chắc cũng nắm rõ rồi.
Ta cười khổ, không biết mở lời thế nào.
Nhưng dường như hắn nhìn thấu tâm ý ta, giọng nói trầm thấp mà thâm thúy.
“Hôm ấy trên giảng đường, nương tử rất quả cảm. Bây giờ sợ gì nữa? Có chuyện, chỉ một người nói thôi thì chẳng nên trò gì.”
Nói xong, giờ tan học cũng đến.
Hắn đi vào thư viện.
Nhìn Mộ Dung Vân chạy từ thư viện ra phía ta, nghe lời tiên sinh, ta bỗng ngộ ra điều gì.
19
Quả nhiên, Âu Dương Thanh Mai không chịu để yên.
Lần này nàng ta đến cửa tiệm, ta đang đưa Mộ Dung Vân đến thư viện.
Nàng ta đứng chắn ở cửa, khi thấy Mộ Dung Vân, ánh mắt lóe lên.
“Gọi mẹ đi,” Âu Dương Thanh Mai hướng về Mộ Dung Vân nói.
Mộ Dung Vân bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn quay đi, đáp: “Ta đã nói rồi, ngươi không phải mẹ ta!”
Nghe vậy, Âu Dương Thanh Mai quay đầu nhìn ta, hét lên một tiếng: “Tất cả là do ngươi dạy! Con tiện nhân này!”
Nàng ta trông thật hung hãn, từ trong áo lôi ra một cây trâm nhọn, lao về phía ta như một con chó điên.
Chỉ trong khoảnh khắc, Mộ Dung Vân giật tay khỏi ta, lao lên như một viên đạn.
Thằng bé dồn hết sức lực, ôm chặt lấy chân của Âu Dương Thanh Mai và cắn mạnh một cái.
Dù là đứa trẻ nhỏ nhưng nhờ nhanh nhẹn, nó đã khiến Âu Dương Thanh Mai ngã nhào.
Âu Dương Thanh Mai không kịp phản ứng, cây trâm nhọn cào lên cánh tay của Mộ Dung Vân, m.áu tức thì tuôn ra.
Thằng bé vốn rất sợ đau, nhưng lần này lại chẳng khóc cũng chẳng la, vùng vẫy giằng lấy cây trâm từ tay Âu Dương Thanh Mai rồi ném ra xa, đứng chắn trước mặt ta, sợ bà điên kia lại tấn công ta.
Nhìn thấy hành động của Mộ Dung Vân, Âu Dương Thanh Mai ch*t lặng...
Mộ Dung Đình đến muộn lần nữa cũng sững sờ đứng đó...
Ta hít một hơi sâu, hạ quyết tâm.
Ta đến nha môn nộp đơn kiện.
Trước phiên xử, Mộ Dung Đình lại đến tìm ta.
Hắn lo lắng nói: “A Đường, Mộ Dung Vân không phải con của chúng ta!”
“Của chúng ta?” Ta cảm thấy buồn cười.
Mộ Dung Đình vội vàng sửa lời: “A Đường, nàng đừng bận tâm quá đến sự an ổn của Mộ Dung Vân nữa, nó không phải con ruột của ta. Dạo gần đây ta về kinh điều tra, năm xưa Âu Dương Thanh Mai...”
Nói đến đây, vẻ mặt Mộ Dung Đình có phần khó coi.
Hắn không nói, ta cũng biết hắn muốn ám chỉ điều gì.
Âu Dương Thanh Mai tư cách không đứng đắn, có lẽ Mộ Dung Đình đã tính toán lại thời gian, phát hiện điều gì đó không ổn.
Đến lúc này, Mộ Dung Đình vẫn tưởng rằng ta giữ lại Mộ Dung Vân là vì trong người thằng bé có dòng máu của hắn.
Nhìn Mộ Dung Đình từ kinh thành chạy về, phong trần mệt mỏi, ta thản nhiên nói.
“Mộ Dung Vân có phải con ruột của ngươi hay không không quan trọng, nó là con của ta.”
Về Mộ Dung Vân, thật ra ta đã nghĩ rất lâu rồi.
Từ đêm rời khỏi phủ Mộ Dung một cách vội vã, ta đã luôn cân nhắc liệu có nên giữ thằng bé bên mình không.
Có lẽ là vì câu nói “chỉ có một mình mẹ là mẹ con” của thằng bé.
Hoặc có lẽ là vì sau khi chúng ta bắt đầu cuộc sống riêng, mỗi ngày thằng bé đều thức dậy kiểm tra xem ta có bình an không.
Hoặc có lẽ là vì lòng dũng cảm của nó, dù đối mặt nguy hiểm vẫn đứng chắn trước ta.
Ta nhớ lại cha mẹ ruột của ta, dù cùng dòng m.áu nhưng khi ta vừa đến tuổi cập kê, họ đã toan tính bán ta vào kỹ viện.
Ta lại nghĩ đến Mộ Dung Đình, hắn và ta là vợ chồng, vốn có tình nghĩa m.áu mủ, vậy mà lại đối xử lừa gạt ta như thế.
Nên có hay không có huyết thống, thực sự không phải là điều quá quan trọng.
Quan trọng nhất, luôn luôn là lòng người.
Ta đã quyết định giữ lại đứa bé kiên quyết theo ta, muốn bảo vệ ta này.
Ta nhắc nhở Mộ Dung Đình.
“Mộ Dung Vân đã sống trong phủ Mộ Dung bao năm, nếu nó không phải con ngươi, nói ra, ngươi nhất định sẽ bị người đời cười nhạo.”
Mộ Dung Đình nhanh chóng hiểu ý ta.
Nếu thật sự thừa nhận Mộ Dung Vân là con của Âu Dương Thanh Mai, thì chuyện hắn cùng Âu Dương Thanh Mai gian díu cũng sẽ bị phơi bày.
Làm sao hắn có thể để điều này xảy ra được?
Ta muốn giữ Mộ Dung Vân, Mộ Dung Đình cũng để ý đến danh dự của mình.
Một lời đã hợp, thật vừa vặn, không phải sao?
Ta, Đường A Đường, kiện Âu Dương Thanh Mai tội cướp con.
Đến nha môn, đứng dưới công đường ta mới nhận ra, quan phủ trên công đường chính là vị tiên sinh mặc áo trắng mà ta đã hai lần gặp ở thư viện.
Hôm nay mới biết, ngài ấy họ Liễu.
“Đến lượt nguyên cáo Đường A Đường, trình bày yêu cầu của cô trước.”
Ta gật đầu.
“Bẩm thanh thiên đại lão gia, Mộ Dung Vân là con của ta và Mộ Dung Đình, ta tố cáo Âu Dương Thanh Mai điên rồ, giữa phố làm hại con ta, muốn cướp con ta đi.”
Sắc mặt Âu Dương Thanh Mai dữ tợn, chỉ tay vào ta mà mắng chửi thậm tệ.
Liễu đại nhân quát một tiếng: “Chỉ được biện giải, nếu còn vô lễ như vậy, lập tức chịu phạt bằng gậy.”
Âu Dương Thanh Mai đổi chiến thuật, gào khóc.
Nói nhảm mãi, cuối cùng lại đem chuyện dan díu với Mộ Dung Đình kể hết ra.
Khi nàng ta nói xong, trên công đường lặng ngắt một hồi lâu.
Có một nha dịch không nhịn được, bật cười khúc khích.
Âu Dương Thanh Mai sững người, lúc ấy mới nhận ra mình đã nói ra những gì.
Trên đời này có thứ gì truyền nhanh nhất? Chính là những thứ bẩn thỉu này.
Cách nàng ta miêu tả sinh động như vậy... Về sau, ở kinh thành, ngày tháng của Mộ Dung Đình cũng sẽ chẳng dễ dàng gì.
Ta xoay người bước đến chỗ nàng ta, cúi đầu nhìn thoáng qua:
"Ngươi thực sự chỉ nghĩ cho riêng mình. Dù có con ruột thật, theo một người mẹ như ngươi chỉ khiến nó cả đời chẳng ngóc đầu lên được."
Âu Dương Thanh Mai ch*t lặng.
"Truyền Mộ Dung Đình đến," Liễu huyện lệnh ra lệnh.
Mộ Dung Đình lập tức có mặt, chấp nhận việc nuôi dưỡng Mộ Dung Vân, đồng thời cương quyết khẳng định những lời của Âu Dương Thanh Mai chỉ là do nàng ta điên cuồng tưởng tượng. Mộ Dung Vân lớn lên ở Mộ Dung phủ, được nuôi dưỡng dưới gối ta, Âu Dương Thanh Mai không có bất cứ bằng chứng nào để chứng minh mối quan hệ mẹ con.
Chuyện này đã lôi đến quan đường, Liễu huyện lệnh đã phán quyết, từ nay nàng ta không còn cơ hội giành lại Mộ Dung Vân.
Đang chuẩn bị lui đường, ta liền quỳ xuống dưới công đường, tiếp tục thỉnh cầu.
"Dân nữ xin cầu Liễu huyện lệnh, phán cho dân nữ và Mộ Dung Đình hòa ly."
Mộ Dung Đình sốt sắng bước lại gần, nhìn ta:
"A Đường, nàng thực sự nhẫn tâm như vậy sao? Tình nghĩa phu thê bao năm như thế là bỏ được sao? Ở thành Tô này, nàng lo toan bao chuyện làm ăn thương nghiệp, vất vả nhọc nhằn, làm sao so được với việc trở về kinh thành làm phu nhân quan lại, an nhàn thoải mái?"
Ta nhìn thẳng vào hắn, trả lời:
"Bao năm phu thê à, ngươi tự biết rõ ngươi đã có ‘ân tình’ gì với ta. Cái mà ngươi gọi là an nhàn, với ta chỉ là dày vò. Điều ta muốn là sống không vướng bận. Ngươi từng nói ta như cỏ dại, không sai. Cỏ dại chỉ cần ánh trăng, gió mát, kinh thành hay thành Tô đều không quan trọng. Ta chỉ mong sống một đời tự do, thanh thản."
Thân hình Mộ Dung Đình bỗng chốc sụp xuống.
Một hồi lâu, hắn ký vào giấy hòa ly, tự nhiên cũng từ bỏ quyền nuôi dưỡng Mộ Dung Vân.
Từ đó, mọi chuyện cuối cùng cũng lắng xuống.
22
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Khương gia nương tử gửi thư cho ta, trong thư kể không ít chuyện thú vị ở kinh thành.
Nhờ đó ta biết Mộ Dung Đình lại bị giáng chức.
Dù không có chứng cứ nào xác thực hắn đồi bại đạo đức, nhưng hoàng thượng đã quá chán ghét hắn, lại thêm một số động thái từ tướng quân sau khi hồi triều, e rằng Mộ Dung Đình chẳng còn cơ hội nào để vực dậy.
Sau khi trở về, Âu Dương Thanh Mai bị gia đình nhốt vào viện củi, hoàn toàn phát điên.
Hóa ra, từ khi nàng ta làm ô danh nơi quân doanh, gia đình nàng ta đã muốn đoạn tuyệt quan hệ. Khốn nỗi khi nàng ta quay về lại quấy rầy ngày đêm, không còn cách nào khác đành tự tay nhốt nàng ta lại cho yên chuyện.
Còn ta ở thành Tô, tiệm làm ăn đủ tiền nuôi gia đình, nhờ buôn bán trao đổi với kinh thành nên tài lộc cũng dồi dào.
Khi cuộc sống đã dư dả, ta mua một ngôi nhà nhỏ bên tiểu viện có phong thủy rất tốt.
Sân nhà rộng rãi, Mộ Dung Vân nằng nặc đòi ta để lại một khoảng đất trống, nhất định muốn nuôi gà.
Bóng đêm hôm đó để lại trong lòng nó nỗi sợ không thể xóa nhòa, may thay, giờ đây những con gà nó nuôi đã mập mạp khỏe mạnh, mang lại cho nó chút an ủi.
Ngày nào nó cũng chu cái mông nhỏ vào ổ gà tìm trứng.
Trứng gà tìm được, chẳng biết nó đã lén mang đi đâu.
Ta vốn chẳng để ý.
Cho đến một hôm khi ta đón nó tan học, đối diện lại gặp Liễu huyện lệnh.
Nghe nói Liễu huyện lệnh gần đây thường đến trường giảng dạy.
Vẫn là một thân áo trắng, phong thái thanh nhã, nhưng tay lại xách một giỏ trứng gà.
Hắn mỉm cười, ánh mắt sáng rõ:
"Lâu rồi không gặp, A Đường nương tử."
Ta thấy vô cùng lúng túng.
Trên vỏ trứng, phân gà còn chưa lau sạch.
Mộ Dung Vân vui mừng chạy tới kéo áo ta.
"Mẹ, mẹ, Liễu tiên sinh nói trứng gà của Vân Vân ngon, muốn tới nhà xem gà của chúng ta nuôi đó ạ."
Hết