Lúc thu dọn hành lý, ta rất vội vã. Cái nhà này, ta không thể ở thêm một ngày nào nữa.
Thanh mai của Mộ Dung Đình, tên gọi Âu Dương Thanh Mai. Người cũng như tên, họ quen nhau từ thuở bé, tình cảm nay vẫn xanh tươi mơn mởn.
Ngày Âu Dương Thanh Mai xuất hiện, ta vẫn còn ôm chút hy vọng, nghĩ rằng bao năm phu thê Mộ Dung Đình sẽ nảy sinh chút lòng trắc ẩn, nhưng cuối cùng, cũng chỉ là ta tự mình đa tình.
Thanh Mai đứng trong sân nhìn hắn từ xa, vài cái nhìn đã đủ khiến hắn ôm lấy ngực. Khi nàng ta vào thư phòng hắn, chỉ vài giọt nước mắt rơi đã khiến hắn cởi áo, cùng nàng ta ôn lại chuyện xưa.
Điều đáng ngạc nhiên hơn cả là đến giờ ta mới biết, Mộ Dung Vân lại là con ruột của hắn và Thanh Mai.
Ta đã nuôi nấng, yêu thương như báu vật nhiều năm nay, hóa ra lại là kết tinh sau đêm say của hắn và Thanh Mai.
Thanh Mai hoàn toàn thắng thế, dựa vào con ruột để gây áp lực với mẹ nuôi giả.
Cũng may, ta xưa nay vẫn dễ dàng buông bỏ. Năm ấy bị ép phải rời nhà, ta cũng dễ dàng chấp nhận. Giờ đây, để lại thư hòa ly, ta cũng không thấy luyến tiếc.
Dù có ngốc nghếch đến đâu, nhưng khi Thanh Mai ngủ trong phòng của ta và Mộ Dung Đình, ta cũng biết mình phải lập tức biến đi ngay trong đêm.
Sau khi vét sạch tất cả vàng trong phòng, ta đến nhà bếp lấy thêm ít đồ rồi chuẩn bị lên đường.
Lịa không ngờ rằng đứa con ruột của Thanh Mai là Mộ Dung Vân nửa đêm gõ cửa nhà bếp, đôi mắt đỏ hoe, nhất quyết đòi theo ta lên đường.
Theo lời Mộ Dung Đình sáu năm trước, Mộ Dung Vân là đứa trẻ bị bỏ rơi mà hắn nhặt được.
Năm ấy, hắn trở về trong đêm tuyết lạnh. Đứa bé được quấn trong chiếc chăn cũ rách, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh. Thấy ta, Mộ Dung Đình như bắt được cứu tinh, liền đặt đứa bé vào lòng ta.
"A Đường," giọng hắn tha thiết, "Mau cứu đứa nhỏ này."
Sau khi thành hôn, hiếm khi thấy hắn xúc động như vậy, ánh mắt nồng nhiệt của hắn làm ta nhớ lại lần đầu gặp nhau.
Năm đó, Giang Nam hỗn loạn, cha ta đưa cả nhà trốn đến kinh thành. Sau khi định cư, gia đình coi ta là gánh nặng, định bán ta vào thanh lâu ngay vào ngày ta cập kê.
Ta trốn khỏi nhà, men theo bờ sông Biện để tìm thuyền đi khỏi kinh thành. Không ngờ, bên bờ sông lại gặp một nam tử mặt mày nhợt nhạt vừa rơi xuống nước.
Bờ sông Biện kiên cố, hắn lại mặc y phục gấm vóc tơ lụa, không có lý gì lại ngã xuống dễ dàng như vậy. Ta khẽ thở dài, định quay lưng đi, nhưng sau một hồi suy nghĩ, ta quay lại cứu hắn.
Vì lớn lên gần sông nước, ta biết cách cứu người đuối nước. Sau một lúc, hắn dần hồi tỉnh.
"Sống trên đời không dễ dàng, đừng nghĩ quẩn, phải tìm cách, ắt sẽ có đường."
Ta nói một cách chân thành, không biết là khuyên hắn hay tự an ủi mình. Khuyên xong, ta định rời đi nhưng lại bị hắn kéo tay, hắn hỏi tên ta. Ta nói mình là Đường A Đường.
Vậy là, ta cứu được Mộ Dung Đình, hắn cầu xin ta theo hắn về nhà.
Lúc ấy, hắn đã đắc tội với quyền thần trong triều, liên tiếp bị giáng chức. Biết được hoàn cảnh của ta, hắn nói chúng ta đồng bệnh tương liên, chi bằng gả cho hắn, cùng nhau sống qua ngày.
Ta lập tức từ chối, nói rằng tuy ta cô độc, nhưng không thấy khổ. Trong tay ta có ít bạc vụn, có thể theo thuyền đến một trấn nhỏ, tự mưu sinh cũng còn có đường sống.
Nghe vậy, hắn thay đổi lời lẽ. Hắn nắm tay ta, nói rằng ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp, hắn bảo ta giống như cỏ dại kiên cường, từ trên người ta, hắn tìm lại được sức mạnh sống tiếp.
Hắn hứa sẽ đối xử tốt với ta, rằng chúng ta sẽ cùng nhau đi qua quãng đường phía trước.
Quan trọng hơn nữa là hắn còn lấy bàn tính ra, phân tích thiệt hơn cho ta.
Hắn bảo ta rằng mấy lượng bạc vụn đó không đủ để tìm đường sống, trên sông đang loạn, ngược lại dễ bị đạo tặc cướp bóc.
Ta suy nghĩ kỹ, thấy hắn nói cũng có lý. Vậy là năm ta tròn tuổi cập kê, ta gả cho nam nhân ta cứu sống.
Không ngờ, nửa năm sau khi cưới, ta đã rơi vào bàn cờ của hắn.
Hắn nói ta là cỏ dại sinh sôi bất diệt, nhưng bên ngoài, hắn lại có một đóa hoa mãi mãi không tàn.
Hiện giờ, trong phòng chứa củi, Mộ Dung Vân như cục kẹo dẻo, áp sát vào người ta. Gương mặt nhăn nhó như một nắm bột thô.
Tìm thấy ta, nó bước từng bước nhỏ tới, nước mũi nước mắt đầm đìa, giọng khàn đặc, khó khăn gọi: "Mẹ."
Từ khi Âu Dương Thanh Mai xuất hiện, hơn một tháng nay, Mộ Dung Vân luôn ở viện của tiên sinh dạy trong nhà, cách ly hoàn toàn với ta, ta cũng không muốn gặp lại nó.
Cha nó đã quyết lòng trở về với mẹ ruột của nó, vậy nó cũng nên sống cùng cha mẹ ruột.
Hơn nữa, ta cũng rất giận.
Thấy nó, ta lại nhớ đến người đã lừa dối ta bao năm, cùng với người mẹ đã lén lút với hắn suốt thời gian qua.
Nhưng Mộ Dung Vân không hiểu sự phức tạp trong ánh mắt của ta. Nó lảo đảo lao vào lòng ta, ấm ức nức nở: "Mẹ ơi, Vân Vân cuối cùng cũng trốn ra rồi, Vân Vân nhớ mẹ lắm."
Thấy nó như vậy, lòng ta như bị xé toạc, đau đến nghẹt thở, mũi cũng cay cay.
Dù biết nó là con của Âu Dương Thanh Mai, nhưng sáu năm chung sống, không thể nào một đêm mà xóa sạch được.
"Con có biết không, chính thất trong chính viện bây giờ mới là mẹ ruột của con. Từ giờ con sẽ sống với mẹ Thanh Mai của con."
Ta không muốn nói thẳng với đứa trẻ sáu tuổi như vậy, nhưng thời gian gấp gáp, không nói rõ không được.
Vả lại, Âu Dương Thanh Mai ngày ngày đến thăm nó, chắc hẳn tình cảm cũng không phải hoàn toàn không có.
Mộ Dung Vân nghe xong, sững sờ.
Im lặng một lát, ta nghe tiếng thút thít thì thầm từ trong lòng.
"Mẹ không cần Vân Vân nữa sao?"
"Vân Vân... Vân Vân không thể sống thiếu mẹ được đâu."
Ngay sau đó, gương mặt nhỏ bé kìm nén đến tím bầm, cơ thể nhỏ bắt đầu co giật mạnh. Những giọt nước mắt chừng hạt đậu không ngừng rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nuôi nấng nó suốt sáu năm, làm sao ta lại không biết, đây chính là đòn chí mạng của nó chứ đâu.
Giọng của Mộ Dung Vân vang lên trong trẻo một cách kỳ lạ.
Đêm khuya tĩnh mịch là thời điểm thích hợp để trốn chạy, nhưng không thích hợp cho trẻ con khóc to.
Gân trên trán giật giật, ta vội vàng bịt miệng Mộ Dung Vân lại.
"Đừng kêu! Con không kêu, mẹ sẽ ở lại với con!"
Mộ Dung Vân vốn thông minh từ nhỏ, lập tức nín khóc, thì thầm hỏi: "Mẹ, người định đi đâu thế ạ?"
Ta đáp chẳng mấy vui vẻ: "Đi ăn xin, nếu con đi cùng ta, e là sẽ đói chớt bên đường, bị gà đạp, bị chó ăn hiếp, gặp phải kẻ gian thì sẽ cụt tay cụt chân."
Ta nghiêm giọng đe dọa, nhìn thẳng vào mắt nó.
Mộ Dung Đình sau khi giao thằng bé cho ta thì cũng chẳng quan tâm gì nhiều, nên thằng bé không gần gũi với hắn. Ngày ngày lớn lên bên cạnh ta, nó tin ta nhất.
Bây giờ nghe ta nói vậy, nó sợ đến mức bắt đầu run rẩy cả người.
Ta mỉm cười hài lòng.
Quả nhiên, dù là trẻ con thì cũng hiểu lợi hại thế nào.
Như vậy, vấn đề rắc rối này đã được giải quyết.
Ta không quan tâm đến nó nữa, xoay người đi vào góc bếp mò mẫm tìm ít bạc vụn trong ổ gà.
Vàng không dễ lưu thông, bạc vụn thích hợp để dùng trên đường hơn.
Từ ngày Âu Dương Thanh Mai xuất hiện, ta đã bắt đầu cất bạc vụn vào ổ gà, nay đã tích được khá nhiều.
Ta giấu bạc rất sâu, ta mò đến toát cả mồ hôi.
Mộ Dung Vân lại nôn nóng kéo áo ta.
Đôi mắt to của nó long lanh, nhìn ta như nhìn người ngốc.
"Mẹ, đừng mò trứng nữa, chúng ta ôm theo gà đi, thế thì ngày nào cũng có trứng ăn rồi."
"Mẹ, đi ăn xin cũng phải mang theo Vân Vân nữa."
"Trên đời này, con chỉ có một người mẹ là mẹ thôi. Vân Vân muốn ở bên mẹ, nếu có chó đến, chúng cũng không dám bắt nạt mẹ, ở bên mẹ, dù có đói chớt cũng chẳng sao hết."
Mộ Dung Vân thấy ta còn chần chừ, lại ôm sát ta mà nói: "Mẹ, người lớn xin ăn không được, có con đi cùng thì yên tâm hơn mà."
Thôi vậy, thấy nó như thế, lòng ta như có ngàn con kiến cắn xé.
Mộ Dung Vân có lỗi gì đâu chứ?
Lỗi là ở người cha phụ bạc và mẹ ruột không biết xấu hổ của nó.
Ta đã khổ cực nuôi nó bao năm nay, chẳng lẽ cứ thế mà giao đứa trẻ ngoan ngoãn thông minh này cho người khác sao?
Nghĩ đến nửa đời còn lại có một đứa trẻ bên cạnh, cũng an lòng.
Mang theo Mộ Dung Vân, chắc chắn hai kẻ phụ tình kia sẽ tức đến phổi gan vỡ tung, nghĩ mà thấy hả dạ.
Huống chi, ta nào thật sự đi ăn xin? Trong túi có vàng, trong lòng cất bạc vụn, nuôi một đứa trẻ sáu tuổi, ngắn hạn không thành vấn đề.
Mấy năm qua, quan phủ đã chỉnh đốn, đường thủy sông Biện thông thẳng tới Tô Hàng, cướp bóc cũng không còn. Giang Nam náo loạn đã bị dẹp yên từ lâu, nghe nói thành Tô phố thương mọc như rừng, phố xá sầm uất, là nơi đáng để tới.
Ta quyết định trong tích tắc.
Bỏ cha giữ con, thật hợp lý.
Thế là, đêm đen gió lớn, ta mang theo Mộ Dung Vân, Mộ Dung Vân ôm con gà, bước lên con thuyền đi Tô Thành.
Mộ Dung Đình nói đúng, ta chính là loài cỏ dại sinh sôi không ngừng.
Lửa mạnh đến mấy cũng không thể đốt hết.
Không chỉ không đốt hết.
Giờ đây, loài cỏ dại này, sau khi thoát khỏi ràng buộc, sẽ đến vùng đất trù phú Giang Nam, tìm cho mình một nơi an yên