Ta ăn mặc như một phụ nữ nông thôn, cộng thêm con gà mà Mộ Dung Vân sống chớt không buông tay, nhìn hai mẹ con chẳng khác nào nhà quê, an toàn vô cùng.
Lên thuyền rồi, Mộ Dung Vân bận rộn như con quay.
Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên là kiểm tra xem tay chân của mẹ mình có còn nguyên vẹn không, sau đó nghiêm túc cho gà ăn.
Chỉ tiếc là gà bị say sóng, giữa chừng chớt mất.
Thằng bé rất buồn.
Đến khi ta nấu xong nồi canh gà cho nó ăn, nó miễn cưỡng gặm cái đùi gà, tâm trạng mới khá lên chút...
Thế là chúng ta một đường xuôi nam, đến thành Tô.
Xuống thuyền, ta dẫn Mộ Dung Vân đến thuê phòng ở trọ trong một khách điếm.
Trong khách điếm, Mộ Dung Vân vừa đặt đầu lên gối liền ngủ thiếp đi.
Mấy ngày đi thuyền, cũng tính là vất vả, từ nhỏ nó chưa từng chịu khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi.
Nhưng ta không có thời gian nghỉ ngơi, sau khi thu xếp cho nó ổn thỏa, ta vội vàng rửa mặt qua loa rồi ra con phố phồn hoa nhất.
Trước mắt, thành Tô nay khác xưa nhiều.
Giờ đây, các cửa tiệm mọc lên san sát như nấm sau mưa, trải khắp phố phường.
Trên thuyền, ta đã suy nghĩ mãi, ổn định chỗ ở xong thì nên làm gì lâu dài.
Mấy năm qua, Mộ Dung Đình có chút thành tựu chốn quan trường, việc nhà đều giao cho ta quản, ta làm gì cũng thích tự tay làm, cũng giao thiệp không ít với thương nhân.
Trước khi đi, ta đến nhà nương tử Khương gia - người bạn thân thiết - kể khổ một hồi.
Khi ấy, con trai nàng nghịch ngợm, suýt ch*t đuối ở bờ nước, là ta đã kịp cứu.
Cứu người không phải lúc nào cũng lầm.
Ta cứu nhầm Mộ Dung Đình, nhưng đứa trẻ Khương gia cứu lại thật đúng.
Khương gia nương tử thương xót ta đến rơi nước mắt, nói nếu ta có cần gì thì cứ nói với nàng.
Ta cần gì đây?
Khương gia là thương nhân thế gia, ta chỉ xin nàng, khi ta đến phương nam, gặp dịp tốt, đừng cắt đứt liên lạc.
Giờ đây, nhìn thành Tô đầy rẫy những món đồ mới lạ, ta đi qua các cửa tiệm, bước chân không ngừng.
Lúc chiều tà, ta đã chọn được một cửa tiệm.
Cửa tiệm không lớn, tháo ra chỉ có vài kho chứa nhỏ, nhưng với ta thì vừa đủ.
Trở về, ta lấy giấy bút, viết một phong thư cho Khương gia nương tử.
Trước khi viết, ta gọi Mộ Dung Vân, dẫn nó đi qua khắp phố phường, quan sát một vòng.
Mộ Dung Vân từ nhỏ đã được tiên sinh dạy dỗ nghiêm khắc, tuổi còn nhỏ nhưng cũng học được chút ít.
Mấy năm qua ta chỉ học cách đọc sổ sách, nhưng đối với văn chương lại chẳng thông suốt được bao nhiêu.
Cuối cùng, một cái trống bỏi và một con gà quay cũng đủ để nó ngồi vào bàn, cào đầu gãi tai, giúp ta viết về thành Tô là vùng đất phồn hoa.
Lời lẽ trong thư chân thành, mời Khương đại nương tử đến thành Tô một chuyến.
Đồng thời, ta cũng gửi vài lá thư cho các chủ tiệm quen biết ở kinh thành.
Tiếp đó, thời gian chờ thư đến, ta không để mình nhàn rỗi.
Liếc nhìn Mộ Dung Vân đang cười hớn hở, ta sắp xếp cho nó vào học ở thư viện thành Tô.
Ngày đầu đi học, nó bám chặt vào người ta, nhìn đám đông trong thư viện với ánh mắt đầy kinh hoàng.
Trước đây ở nhà, chỉ có tiên sinh riêng dạy cho nó, chưa từng thấy cảnh đông người như thế này.
Ta ngượng ngùng gỡ nó khỏi người, tha thiết nhờ tiên sinh dạy dỗ tử tế.
Hôm đó, đến lúc tan học về khách điếm, Mộ Dung Vân mếu máo nói.
"Mẹ, con muốn một tiên sinh chỉ dạy riêng."
Lúc ấy, ta cũng vừa nhận được thư hồi âm từ kinh thành.
Ta giơ tờ giấy trong tay lên, búng nhẹ lên trán nó một cái.
"Con à, đường đời còn dài đằng đẵng, chúng ta không thể thiếu tiền được."
"Vậy nên, sau này ít ăn gà nướng, vịt quay thôi, gom tiền để cùng mẹ mở cửa hàng nhé!"
Quả nhiên ta không nghĩ sai, những món hàng lạ từ thành Tô đã thu hút được sự chú ý của các thương gia trong kinh thành. Ta muốn kinh doanh chính là chọn những sản phẩm tốt nhất ở đây rồi vận chuyển đến kinh thành.
Ta hết sức phấn khởi, ngày hôm sau khi nhận được hồi âm, liền lấy từ trong túi ra hai lượng vàng, thuê ngay cửa hàng nhỏ mà ta đã để ý từ lâu.
Đúng là một khoản tiền lớn.
Nhưng may thay, phía sau cửa hàng có một sân nhỏ, có thể dùng làm nơi ở.
Sau khi cẩn thận tính toán số tiền còn lại trong tay, ta lập tức trả phòng trọ, ra chợ mua sắm vật dụng sinh hoạt hàng ngày.
Từ giường chiếu đến bàn ghế, tuy tiết kiệm nhưng đều bền chắc, ngôi nhà nhỏ trông thật ấm áp.
Tiếp theo, ta lo trang trí cửa hàng, chọn hàng hóa, mỗi ngày đều bận rộn, không việc gì giao cho ai làm.
Cuối cùng, sau một tháng, cửa hàng của ta đã hoàn tất trang hoàng.
Thế nhưng trong lúc bận rộn, ta thường nghe thấy những lời khó nghe.
Sau khi cùng Mộ Dung Vân dọn về đây, có mấy phụ nhân sau lưng cứ chỉ trỏ bàn tán.
Lời trong lời ngoài không mấy hay ho.
Họ bảo ta là một nữ tử độc thân, nhưng lại mang theo một đứa trẻ cùng sống chung.
Chắc hẳn ta đã làm chuyện không đứng đắn ở nơi khác, bị chính thất phát hiện, mất mặt bỏ trốn đến thành Tô này để tránh thị phi.
Ta chỉ biết cười khổ.
Lời đồn truyền đi, hoàn toàn ngược với sự thật.
Ta chỉ một lòng muốn làm ăn tốt, chẳng hề để tâm đến những lời dị nghị này.
Nhưng không ngờ, ngay khi sắp khai trương, lại có một người đứng ngay trước cửa.
Xem bóng lưng thôi ta đã nhận ra ngay.
Chẳng phải là tên tiền phu vô lương tâm của ta sao?
Mộ Dung Đình vừa nhìn thấy ta, đôi mắt hắn liền sáng lên như phát sáng.
"A Đường! Cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng rồi!"
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Mộ Dung Đình, ta đã nghĩ nhanh trong đầu vài vòng.
Hắn tới đây vì điều gì?
Chẳng ngoài hai thứ.
Nếu không vì Mộ Dung Vân, thì là vì chút vàng bạc kia.
Liên quan đến ta, nhưng cũng chẳng hề liên quan đến ta.
Sau khi nghĩ kỹ cách đối phó, ta liền làm như không thấy hắn, móc chìa khóa ra mở cửa.
Mộ Dung Đình lập tức luống cuống, vội nắm lấy cổ tay ta.
"A Đường! Nàng làm sao vậy, sao lại không nói chuyện với ta?"
Hành động bất thường này của hắn đã thu hút không ít người, chẳng mấy chốc ngoài cửa hàng đã có một vòng người vây quanh.
Ta không ngờ hắn lại hành động lỗ mãng như vậy, liếc mắt nhìn những đại nương thích hóng chuyện phía sau, bình tĩnh lại rồi nói với Mộ Dung Đình.
"Được, ngươi đã tìm đến đây, hôm nay chúng ta sẽ nói rõ ràng, sau đó ngươi đừng tìm ta nữa."
Nghe thấy lời này, ánh mắt Mộ Dung Đình bỗng hoang mang, như thể không nhận ra ta là ai nữa.
Ta nhếch môi cười lạnh, mở khóa.
Bên trong là cửa hàng mà ta đã tỉ mỉ trang trí, chỉ còn chờ ngày khai trương.
Ta mở rộng cửa, quay về phía đám người đứng ngoài cất tiếng.
"Muốn xem kịch, thích nghe chuyện thì vào hết đi."
10
"Ngươi tới đây, là vì cớ gì?" Vào cửa hàng, ta rót chén trà, tự mình uống cạn.
Vài hôm trước ta vừa nhận được đơn hàng đầu tiên từ các thương nhân kinh thành, hôm nay chọn hàng lâu cũng khá mệt, một chén trà uống vào thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều.
Mộ Dung Đình đứng trong cửa hàng, nhìn quanh một lượt, không trả lời mà lại hỏi ngược.
"Cửa hàng này, là nàng mở sao?"
Có người thấy Mộ Dung Đình như vậy, nhịn không nổi liền cất tiếng chửi: "Còn vì cái gì nữa, chắc chắn đây là gian phu, đến tìm mụ d*m phụ này!"
Những lời này ta nghe mãi cũng quen, nên không có phản ứng gì.
Nhưng ngược lại Mộ Dung Đình, gương mặt lạnh lùng tuấn tú của hắn đỏ bừng.
Hắn giận dữ nói: "Gian phu d*m phụ cái gì? A Đường là chính thê của ta, cưới hỏi đàng hoàng!"
Phụt... ta suýt chút nữa phun cả ngụm trà ra ngoài.
Nhìn kỹ lại Mộ Dung Đình một lượt.
Đôi mắt hắn đầy tơ m.áu, gương mặt mệt mỏi, dáng người gầy yếu đi không ít, nhưng ánh mắt chan chứa tình ý khi nhìn ta lại tràn ngập lửa giận.
Sao thế nhỉ? Hắn không phải nhầm ta với Âu Dương Thanh Mai rồi đó chứ?
Mấy tháng không gặp, hắn đã chịu những gì mà đến phát điên thế này?
Nhưng ta chẳng mảy may quan tâm...
Ta quyết định tấn công trước.
"Mộ Dung Đình, tờ thư hòa ly ta đã để trên bàn ngươi rồi, chúng ta không còn là phu thê nữa."
"Những vàng bạc mang đi... sau khi thành thân với ngươi bao năm nay, ta tận tâm tận lực lo liệu, chẳng khác nào bà quản gia, giờ ngươi tìm được cố nhân xưa, một chân đá ta đi thì số vàng bạc đó là phần ta xứng đáng nhận."
"Về phần đứa nhỏ... ta vốn không định mang theo, là nó cứ một mực đi theo ta. Ta từng cứu mạng ngươi, chi bằng ngươi để nó lại, coi như trả ơn."
"Dĩ nhiên, ngươi hoàn toàn có thể hỏi Mộ Dung Vân, nếu nó đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể về nhà với ngươi."
Nói một tràng dài, lượng thông tin quá lớn, mọi người xung quanh đều sững sờ.
Mộ Dung Đình mặt càng đỏ hơn.
Nhưng những nỗi uất ức trong lòng ta lại được giải tỏa ngay lúc này.
Cảm giác thật dễ chịu.
Ta lại uống thêm một ngụm trà.
Mộ Dung Đình mở miệng lần nữa, giọng khàn khàn, đầy bi thương.
"A Đường, nàng đang nói gì vậy? Những chuyện đó ta đâu có bận tâm, ta là đến đưa nàng về nhà."