9
Lần tiếp theo sau đó tôi gặp lại Lý Vấn là trong căn-tin, anh khoác tay Phùng Dao, hai người xuất hiện công khai.
Phùng Dao mặc một chiếc váy trắng nhỏ, tựa đầu vào anh.
Cô ta dường như đang tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng ánh mắt chạm đến tôi, đôi mắt sáng rực lên như buổi chiều hôm đó khi cô ta đứng ở cửa lớp, ánh nhìn đầy đắc thắng lại một lần nữa khiến tim tôi đau nhói.
Phùng Dao kiễng chân nói gì đó bên tai Lý Vấn, khiến anh cau mày. Cô ta cứ lắc lắc tay anh, trông như làm nũng, cũng có chút giận dỗi, cuối cùng Lý Vấn đành phải bước về phía tôi.
Có vẻ như tôi chưa bao giờ đáng được đối xử tử tế, cũng không xứng đáng nhận một lời giải thích rõ ràng.
Cứ như thể tôi sinh ra chỉ để bị ruồng bỏ, không ai trân trọng.
Lý Vấn gọi tôi ra phía sau căn-tin.
Tôi nhìn anh, cố gắng giữ đôi mắt không dao động, giả vờ như không quan tâm.
Làm sao có thể để người khác nghĩ rằng tôi quan tâm cơ chứ?
Quan tâm chính là thua rồi...
“Trình Diêu, tôi đã nói trên WeChat là chia tay rồi. Vừa gặp cô ở đây, tôi cũng cho cô một lời giải thích…”
Lý Vấn giữ khoảng cách vài bước với tôi, như để tránh bị hiểu lầm. Anh cố tình giữ khoảng cách để Phùng Dao không ghen.
Tôi ngắt lời anh, không muốn nghe chuỗi dài dòng của anh, chỉ hỏi một câu:
“Anh có biết… cô ta là em họ của tôi không?”
Tôi nghe giọng mình nghẹn lại, như có thứ gì đó muốn trào ra khỏi lồng ngực.
Anh có biết cô ta chính là em họ của tôi không?
Là người tôi đã kể trong thư ấy.
Người từng khiến tôi cô lập, tuyệt vọng như sắp chết đuối ấy, Phùng Dao.
Lâu sau, tôi thấy Lý Vấn khẽ gật đầu. Anh mím môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như Vương Minh ngày đó, rồi lại nói ra câu ấy.
“Xin lỗi, nhưng chỉ có thể là xin lỗi.”
Ha ha ha…
Tôi muốn bật cười, thật nực cười.
Nhưng đến cả cười tôi cũng không làm nổi.
10
Phùng Dao không biết đã đến cạnh tôi từ lúc nào, tay cầm lá thư quen thuộc, cười tươi như một thiên thần.
Khi nhìn tôi, ánh mắt cô ta ánh lên vẻ khinh thường, thoáng qua rất nhanh rồi chuyển thành ấm ức đáng thương.
“Lý Vấn, chị ấy cũng không cố ý nói xấu em đâu, dù sao trước đây bạn thân nhất của chị ấy cũng bỏ rơi chị ấy vì điều đó mà…”
“May mà chị ấy đã trả anh lại cho em rồi, em sẽ không trách chị ấy đâu.”
Lý Vấn ôm lấy cô ta, dịu dàng an ủi, nhưng ánh mắt tôi chỉ tập trung vào bức thư đã bị xé mở, những dòng chữ quen thuộc mà tôi viết với tất cả niềm hân hoan đầy trân trọng.
Đúng vậy, tôi không thể rơi nước mắt, cũng không thể khóc.
Phùng Dao không thể đánh gục được tôi, Lý Vấn cũng không xứng đáng với nước mắt của tôi.
Tôi quay lưng bỏ đi, đó là chút kiêu hãnh cuối cùng của mình.
Tôi không muốn mất kiểm soát, không muốn tỏ ra yếu đuối.
Nhưng… tôi đã phơi bày vết thương của mình cho anh, hy vọng có thể dùng chân thành đổi lấy chân thành.
Những lời hứa của anh như vẫn còn vang vọng hôm qua, nhưng tất cả chỉ là hư vô.
Sự chân thành của tôi đổi lại là một nhát đâm chí mạng, khi anh dùng bí mật của tôi để kết liễu tôi.
Ánh nắng xuyên qua tạo nên những đốm sáng mờ ảo, tôi…dường như không thể ghép nổi lòng tự tôn của mình nữa rồi.
10
Tôi xóa WeChat của Lý Vấn, nhưng tình cờ thấy một bức ảnh trên diễn đàn trường.
Đó là một chàng trai vừa bước xuống từ sàn tranh biện, mặc đồng phục đại diện cho trường, phía sau là dàn tranh biện của trường đối thủ, cũng chỉ như tấm nền cho anh.
Chàng trai trẻ tràn đầy sức sống, ánh nắng chiếu trên vai, dù mặc vest đen nhưng vẫn toát lên nét tự do hoang dã.
Mái tóc đen láy, đôi môi hồng hào tự nhiên, đôi mắt sắc bén, sự lạnh lùng làm dịu đi vẻ đẹp của đôi mắt như tranh vẽ, sáng rực cả bầu trời xuân, đẹp đến nao lòng.
Bài đăng trên diễn đàn đã thu hút được rất nhiều bình luận, thậm chí lan truyền ra ngoài khuôn viên trường. Chỉ với khuôn mặt điển trai ấy, Kỷ Từ - sinh viên năm nhất ngành Khoa học Máy tính - đã khiến không ít cô gái ở đại học T, nơi nổi tiếng với các bảng xếp hạng “nhan sắc”, phải mê mẩn.
Dưới một đoạn video, tôi thấy một bình luận từ một tài khoản quen thuộc.
“Em quyết định rồi, ở gần sẽ được lợi, phải đến đại học T gặp Kỷ đại soái ca thôi.”
Bấm vào trang cá nhân, không ai khác chính là Phùng Dao.
Hóa ra bạch nguyệt quang của Phùng Dao, người cô ta miệt mài theo đuổi 3 tháng nhưng không thành công lại là Kỷ Từ.
Quan trọng hơn hết, Kỷ Từ học cùng trường với tôi.
Tôi bật cười, nếu nói "ở gần được lợi" có lẽ tôi mới là người ở gần hơn.
Bất chợt, trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng táo bạo…
Có lẽ, tôi cũng có thể để Phùng Dao nếm thử cái cảm giác bất lực và đau khổ khi không thể có được.
Tôi đã từng do dự, nhưng một khi ý nghĩ này nảy mầm thì không thể dừng lại.
11
Thế là tôi như một fan cuồng âm thầm theo dõi Kỷ Từ, xem anh ấy chơi bóng, theo dõi các trận tranh biện, thậm chí tìm bạn chung để hiểu sở thích của anh ấy.
Nhưng… tôi nhận ra mình thực sự không giỏi trong chuyện này. Không phải vì tôi không dám, mà vì tôi thực sự không biết cách "thả thính."
Chẳng hạn, tôi từng thử đến ký túc xá chờ anh ấy, nhưng bác bảo vệ lại thấy tôi lén lén lút lút, bảo tôi mau rời đi, còn ân cần nói câu quen thuộc: “Cháu là người thứ ba mươi hôm nay đến chờ thằng nhóc đẹp trai ở ký túc xá này rồi, không ích gì đâu cô bé, chiêu này của cháu lỗi thời rồi.”
Đến bác bảo vệ cũng khinh thường cách tôi theo đuổi người khác.
Chẳng hạn, tôi đã từng đến sân bóng vì muốn mang nước cho Kỷ Từ, nhưng có quá nhiều người cũng làm thế nên tôi chẳng chen vào nổi, thậm chí còn thấy được cơ hội kinh doanh và bán nước khoáng ở sân bóng, kiếm được kha khá.
Chẳng hạn, tôi từng viết một bài thơ tỏ tình cho anh ấy, nhưng bác bảo vệ bảo không biết bức thư đó đi đâu, chín mươi chín phần trăm bị coi là rác mà vứt đi, một phần trăm còn lại như khả năng sao hỏa va vào Trái Đất.
Chẳng hạn, tôi muốn dùng trí thông minh ít ỏi và khả năng học tập hạn chế của mình để giúp anh ấy giải đáp thắc mắc, nhưng lại phát hiện đâu phải tự nhiên mà anh ấy nằm chễm chệ ở top 2, điểm số học tập đứng đầu lớp, một đại soái ca ưu tú, toàn diện cả đức trí thể mỹ.
Cảm giác thật bất lực…
Cuối cùng, tôi còn tràn đầy oán hận với Kỷ Từ vì anh ấy quá xuất sắc, khiến tôi phải ghen tỵ.
Vậy là tôi chuyển hướng, bắt đầu viết những mẩu truyện ngắn yêu thầm trong một ứng dụng mạng xã hội, dùng tên Kỷ Từ làm nhân vật chính.
Vì là một tài khoản nhỏ không ai biết, tôi chẳng sợ ai thấy, tự do viết để giải tỏa áp lực, cảm thấy thật thoải mái.
Cho đến khi bài viết được đám anh em ở chung phòng ký túc xá của anh ấy thấy, Kỷ Từ còn dẫn theo cả nhóm chặn tôi ở ký túc xá, tôi mới bắt đầu cảm thấy ngón chân mình muốn chui xuống đất...
12
Cũng may là tôi nhanh trí nhận sai, lại còn ba lần bảy lượt hứa sẽ xin lỗi người nào đó nên mới được về ký túc xá.
Đã vậy, tôi còn được dịp thông minh khi viện cớ xin lỗi để xin được WeChat của Kỷ Từ.
Mỗi lần nhớ đến chuyện đó tôi lại thấy xấu hổ.
Dưới ánh mắt tròn xoe của cả đám anh em của Kỷ Từ, tôi đỏ mặt, nói ngắc ngứ:
"Anh có thể cho em xin WeChat được không? Lỡ giữa chừng có chuyện gì bất ngờ xảy ra còn tiện liên lạc ấy."
Ban đầu Kỷ Từ định từ chối, nhưng tôi đành phải dùng chiêu khích tướng:
"Không dám cho WeChat, chắc không phải đàn ông đích thực rồi."
Mặc dù tôi cũng chẳng hiểu cho WeChat thì liên quan gì đến chuyện làm đàn ông đích thực.
Mấy người bạn của anh ấy cũng rất hợp lực, cứ không ngừng hùa theo:
"Đúng đấy, anh Từ, cho cô ấy thấy đàn ông chân chính là thế nào đi."
"Anh Từ, cô ấy là muốn làm quen anh thật mà."
"Nhưng quen rồi thì về sau chắc cũng muốn biết anh là đàn ông thật sự chứ."
Càng nói càng đi quá xa, tôi thề là tôi không hề có ý đó.
Mà có thì tôi cũng không bao giờ thừa nhận.
"Tôi muốn đấm cậu nhất đấy."
Kỷ Từ nhếch mép cười, lười biếng đáp một câu mà tôi nghe chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Đang định mở to mắt ra để tỏ vẻ thắc mắc, thì cậu bạn tròn trĩnh ở trong góc tốt bụng lên tiếng:
"WeChat của anh Từ là viết tắt của tên đó."
Radar hóng chuyện của tôi nhấp nháy.
Như đoán ra vẻ khó hiểu của tôi, cậu bạn mập lại tốt bụng bổ sung:
"Anh Từ tùy tiện gõ đại mà thành ra tên đó."
13
May mà có "tai họa hóa phúc", tôi cũng đã kết bạn được với Kỷ Từ trên WeChat, nhưng anh ấy lạnh lùng để tôi ở đó một ngày liền.
Mở cái app xanh xanh đó lên, tôi thấy bài viết trên mạng đã rất hot rồi, nhớ lại lời đe dọa của anh ấy, tôi tính xóa đi cho xong.
Nhưng nhìn thấy đám bình luận mong ngóng cập nhật, tôi không nỡ bỏ lại đám "bé cưng" đang ngóng chờ "thức ăn" này.
"Chị ơi, mau cập nhật đi, không cập nhật tôi sẽ livestream ăn que cay đấy."
"Nữ nhân của tôi buổi tối tốt lành, mong em sớm cập nhật nhé."
"Dám để hội viên VIP cao quý này đợi à? Được lắm!"
…
Còn nhiều tin nhắn riêng khác nữa, trong đó có một tin nhắn thật sự xúc động, nói rằng bạn ấy rất thích Kỷ Từ và muốn đọc thêm về anh.
Thế là tôi quyết định xóa bài viết này, rồi tạo một tài khoản mới để viết lại từ đầu.
Người đọc chân thành quá làm tôi cảm động, nên tôi quyết định gửi riêng liên kết bài mới cho bạn ấy để bạn có thể tiếp tục đọc một cách bí mật.
Bạn ấy gửi lại một biểu tượng cười gian, bảo chắc chắn sẽ theo dõi đến cùng.