1
Lần thứ ba bị chính em gái cướp mất người yêu, tôi quyết định để mắt đến trùm trường bá đạo mà cô ta thầm thương nhưng không thể có được.
Thế nhưng tôi quá nhát, không dám bắt chuyện với anh, đành làm nghề cũ là viết truyện.
Viết truyện không thú vị à, sao cứ phải bận tâm về đàn ông làm gì cho khổ chứ?
Tôi dồn hết tâm huyết viết một câu chuyện về chàng nam chính thích thầm, đảo ngược những gì tôi cảm nhận và đeo bám Kỷ Từ thành tình cảm của nhân vật chính.
“Anh ấy thường dùng nick phụ để lén lút xem Weibo của cô ấy đến tận hai giờ sáng mà không ngủ được.”
“Anh ấy chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy vì đôi mắt ấy lấp lánh như những vì sao.”
“Anh ấy luôn tìm hiểu sở thích của cô ấy một cách vô tình mà hữu ý, rồi vờ như tình cờ gặp cô ấy.”
Viết say sưa đến nỗi tôi cập nhật đến ba vạn chữ trong một đêm rồi thiếp đi với đôi mắt tràn đầy ánh sáng.
Đến trưa hôm sau mặt trời lên cao mới dậy, tôi mở điện thoại thì phát hiện bài viết của mình trở thành bài được yêu thích nhất chỉ vì nó được gắn mác “được chuyển thể dựa trên sự kiện có thật.”
Trong một đống bình luận của độc giả, tôi bất chợt thấy một bình luận nghi ngờ từ một bạn học cùng trường: “Tên nhân vật nam chính giống hệt đại soái ca Kỷ Từ của trường mình, cả tên tòa nhà giảng đường cũng giống luôn haha.”
Tôi… lúc đó bỗng chốc hoảng loạn không thôi.
Tôi cứng đầu tự an ủi mình chắc trùng hợp thôi, tiếp tục cố gắng cập nhật thêm một vạn chữ theo yêu cầu của độc giả.
2
Chiều hôm đó, tôi đang vừa nhâm nhi xiên nướng vừa xem bình luận một cách hân hoan thì một giọng trầm lạnh vang lên bên tai.
“Xem gì mà cười vui thế?”
Tôi buột miệng trả lời.
“Xem chuyện cười của Kỷ Từ hahaha.”
Ngay lập tức, tôi cảm nhận được một luồng không khí lạnh.
Gương mặt mà tôi quá quen thuộc chỉ cách tôi một bước chân, khiến hơi thở của tôi như nghẹn lại.
Kỷ Từ với chiếc mũ bóng chày trên đầu, đôi môi đỏ tươi khẽ nhếch lên, nở nụ cười trêu đùa.
“Nghe nói tôi là kẻ đeo bám cô?”
Tôi… tôi là kẻ đeo bám anh đó, được chưa.
Rồi tôi thấy mấy người anh em phía sau Kỷ Từ cầm điện thoại đọc lên từng đoạn một: “Cuối cùng, anh cũng hôn được nữ thần của mình, lúc đó anh nghĩ, dù có chết cũng không hối tiếc.”
“Anh cảm giác có điều gì đó không đúng, anh lại mơ thấy cô ấy, trong giấc mơ cô ấy rất xinh đẹp.”
“Vòng eo của cô ấy thật thon thả, anh nghĩ vậy.”
…
Ôi trời ơi, xin hãy ngừng đọc đi, ngón chân của tôi muốn cắm xuống đất đến nỗi thành tháp nghiêng Pisa luôn rồi.
Điều đáng sợ là trong khi Kỷ Từ đang đọc, mấy người anh em phía sau còn làm hành động giống như trong cảnh đó.
Đúng là ngượng chồng ngượng làm tôi không biết phải làm gì.
“Các cậu… sao lại đọc được truyện này?”
Một người trong nhóm có vẻ không nhịn nổi cười, đùa tôi một câu.
“Ký túc xá của tụi này giờ đều theo dõi từng tập câu chuyện yêu thầm Kỷ Từ, ngày nào cũng phát tại giường của cậu ấy.”
“Thậm chí tên phòng ký túc xá còn đổi thành ‘Hôm nay Kỷ Từ có cưa đổ chị dâu chưa’ rồi.”
Tôi không chịu nổi nữa, đành thừa nhận.
“Này Kỷ Từ… tôi chỉ viết linh tinh thôi, linh tinh mà.”
Kỷ Từ bất ngờ bước lại gần tôi thêm một bước, cúi xuống, giọng điệu có chút lém lỉnh, làm tim tôi đập loạn xạ.
“Có một câu là thật đấy.”
“Vòng eo thực sự rất thon thả.”
3
Kỷ Từ nhìn tôi thêm vài lần, dường như cảm thấy quen thuộc, nghĩ một lúc mới nhận ra.
“Bạn gái của Lý Vấn?”
Hương bạc hà hòa quyện cùng mùi thuốc lá nhẹ phảng phất từ người anh ta khiến mặt tôi nóng bừng lên, câu nói ấy càng làm tôi căng thẳng hơn.
Không biết có phải vì bị anh ta nhìn chằm chằm quá mức, tôi nhịn không được liền vội vàng giải thích.
“Tôi không phải…”
Một người anh em phía sau có vẻ mất kiên nhẫn, nhíu mày, tôi sợ lại làm vị đại gia này không vui, bèn lùi lại một bước.
Nhìn thấy hành động nhỏ của tôi, anh ta không nổi cáu mà hạ mũ lưỡi trai xuống, tiến thêm một bước về phía trước, chiều cao một mét tám mấy cùng với dáng vẻ áp đảo khiến tôi thêm áp lực.
“Nói to lên nào, chị gái.”
Vài người phía sau nghe đến tên Lý Vấn thì mở to mắt với vẻ mặt hóng hớt.
Người con trai ở ngoài cùng bên trái nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Kỷ Từ rồi cười lớn.
“Anh em tốt không nên đụng vào bạn gái của nhau, hóa ra anh Từ lại thích kiểu này.”
Tôi vừa định mở lời thì một cậu béo bên cạnh liền lên tiếng châm chọc tiếp.
“Nhìn thế này, anh Từ đến đây không phải để tỏ uy quyền mà giống như đến để yêu đương.”
“Kiểu yêu đương giằng co căng thẳng ấy.”
…
Cậu nhóc này cũng khá hiểu chuyện đấy.
Mọi người cứ thay phiên châm chọc, hoàn toàn không để cho tôi cơ hội mở miệng, cũng chẳng bận tâm đến vẻ mặt ngày càng tối sầm của Kỷ Từ.
Tôi không nhịn được, cũng nói một câu anh Từ trêu chọc.
“Xem ra anh Từ làm đại ca trong trường cũng khổ nhỉ.”
Nhìn lũ đàn em của anh ta ngoài việc chọc ghẹo anh ta ra thì cũng chẳng biết làm gì khác.
Cũng đáng yêu đấy chứ.
Kỷ Từ rõ ràng có chút bối rối, cố làm ra vẻ bình tĩnh ho vài tiếng, đám đàn em phía sau cuối cùng cũng im lặng, nhìn tôi với vẻ “đại ca là bá chủ trường học chuẩn không cần chỉnh”.
4
"Tôi không phải là bạn gái của Lý Vấn."
Bạn gái cũ của anh ta... mà còn là bị chính em họ của mình cướp đi.
Như thể vô thức, tôi giải thích một câu, rồi ngay lập tức hối hận.
Lúc này vấn đề này đã kết thúc, vậy mà tôi vẫn phải đính chính một chút...
Quả nhiên, đám anh em lập tức bật radar tám chuyện.
"Anh Từ, chị dâu muốn nói là chị ấy còn độc thân, cứ thoải mái nhé."
"Chị dâu muốn nói là anh có thể ôm chị ấy rồi."
"Ý của chị dâu là bảo anh có thể hôn chị ấy luôn."
Tôi... cứu với, các cậu còn chủ động hơn cả tôi nữa.
Dưới ánh đèn đường, làn gió nhẹ khẽ thổi bay tóc lòa xòa trên trán của chàng trai, phô bày nét đẹp rực rỡ, có lẽ nơi vành tai đã vương chút đỏ mà không dễ nhận ra.
Kỷ Từ nhìn tôi với nét cười ranh mãnh, dường như đang nghĩ ngợi điều gì.
"Chị gái... chẳng lẽ chị muốn cưa cẩm tôi để chọc tức bạn trai cũ à ?"
5
Thật ra Kỷ Từ nói không sai.
Nhưng người tôi muốn làm chọc tức không phải là bạn trai cũ mà là cô em họ Phùng Dao.
Từ nhỏ đến lớn, Phùng Dao là một bóng ma trong cuộc đời tôi.
Việc cô ta thích làm nhất, là hơn thua với tôi.
Hồi bảy tuổi đến mười tuổi, tôi thoáng chốc khá xinh xắn, giống như búp bê vậy.
Lúc đó, cô ta rất thích chơi với cậu bạn đẹp trai nhà bên, mỗi ngày đều mang bữa sáng cho cậu ấy.
Không biết nghe tin từ đâu, cô ta nghe nói cậu ấy thích chơi với tôi, lòng tự trọng tổn thương, từ đó bắt đầu con đường hơn thua với tôi không ngừng nghỉ.
Lên trung học, tôi cao gầy hơn nhưng gương mặt lại không được dễ nhìn như trước, còn cô ta bắt đầu trưởng thành thành một cô gái tao nhã, trở thành nữ thần trong mắt mọi người.
Chỉ là điều thầm kín nhất của nữ thần này lại là thích giành lấy bạn trai của người chị họ.
Mối tình đầu của tôi là bạn cùng bàn, một học sinh giỏi ngành khoa học kỹ thuật. Dù vẻ ngoài trông bình thường nhưng lại rất hiền lành, khi giảng bài còn mang một sức hút đặc biệt, ánh mắt như chứa đựng những tia sáng.
Một buổi chiều mưa phùn, cậu ấy ngồi trên bàn, đột nhiên giảng cho tôi một phương trình, phía sau phương trình là một câu đơn giản: "Tớ thích cậu."
Không biết làm sao Phùng Dao lại nhìn thấy tờ giấy đó, rồi làm thế nào cô ta biết người viết tờ giấy là bạn cùng bàn của tôi.
Tôi chỉ biết rằng từ ngày hôm sau, cô ta xuất hiện ngoài lớp chúng tôi với nụ cười duyên dáng, mái tóc đen dài cùng chiếc váy trắng, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào.
"Bạn Vương Minh lớp 2 có ở đây không? Tôi có vài câu muốn hỏi bạn."
Sau đó, tôi nhìn thấy người bạn cùng bàn mặt đỏ bừng, bối rối nhìn Phùng Dao đang đứng ngoài cửa lớp, trong tiếng trêu chọc và tò mò của bạn bè, đứng dậy đi ra.
Tôi dưới bàn len lén kéo áo của Vương Minh, ánh mắt cầu xin mong rằng cậu ấy sẽ ở lại với tôi, nhưng cậu ấy chỉ liếc tôi một cái đầy áy náy rồi vẫn đi ra ngoài.
Giây phút đó, tôi thấy ánh mắt của Phùng Dao thoáng hiện lên sự khiêu khích, cô ta càng cười ngọt ngào hơn.
Bóng lưng của Vương Minh, nụ cười của Phùng Dao, ánh nắng chói chang của ngày hôm đó.
6
Những ký ức như thế còn quá nhiều.
Người bạn thân duy nhất của tôi cũng bị cô ta giành lấy. Tôi chỉ tập trung vào học tập, dù thành tích học tập tốt nhưng không thích giao lưu. Bạn thân duy nhất của tôi là người bạn từ thời cấp hai ở lớp bên, cùng lớp với Phùng Dao.
Tôi đã hẹn cô ấy đi uống trà sữa hai lần, một lần Phùng Dao vô tình gặp và từ đó chú ý đến bạn của tôi.
Phùng Dao vốn kiêu ngạo đột nhiên bắt đầu mang trà sữa cho bạn tôi, mời cô ấy ra căn-tin ăn uống, thậm chí cho cô ấy mượn chiếc váy mình thích để mặc.
Dần dần, bạn tôi cũng bắt đầu thân thiết với Phùng Dao, khen cô ta xinh đẹp, tốt bụng, là một cô gái tuyệt vời.
Tôi nhìn họ mặc váy giống nhau, cùng nhau đi mua trà sữa, trên đường cô ấy chào tôi, nhưng chỉ dừng lại ở một lời chào, không còn chạy đến vui vẻ kể chuyện như trước.
Cô bạn từng chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn với tôi cuối cùng lại khoác tay người mà tôi ghét nhất, trở thành bạn thân nhất của cô ta.
Cô ấy không còn gọi tôi bằng biệt danh nữa mà gọi bằng cái tên Trình Diêu thay vì Diêu Diêu như trước kia.
Cô ấy gọi cô ta là Dao Dao thay vì Phùng Dao.
Một đêm nọ, khi tôi đăng nhập vào QQ, phát hiện ra cô ấy đã hủy kết bạn với tôi.
Tôi muốn giải thích, nhưng chỉ nhận lại sự thờ ơ và lẩn tránh.
Sau khi tốt nghiệp, tôi mới biết rằng chính Phùng Dao đã nói với cô ấy rằng tôi từng nói xấu về cô ấy.
Dần dần nảy sinh khoảng cách và ít giao tiếp, chúng tôi xa lạ với nhau.
Phùng Dao như một con quái vật xinh đẹp, là hiện thân của bóng ma đội lốt người, đóng vai dịu dàng trước mặt người khác, nhưng chỉ riêng tôi là mục tiêu tấn công của cô ta, biến những người xung quanh tôi thành của cô ta.
Tôi luôn nhớ rõ cảnh Phùng Dao chặn tôi ở cầu thang, nói muốn hỏi tôi một vấn đề, vẻ ngoài ngoan ngoãn.
Nhưng cô ta lại khẽ thì thầm bên tai tôi.
"Đời này, chị đừng mong thắng tôi."
7
Sau đó, tôi bị cô lập suốt những năm tháng cấp 3.
Chỉ có thành tích học tập, không còn gì khác, mãi đến khi thi đại học, tôi vào một trong hai trường đại học hàng đầu, còn Phùng Dao cũng lên Bắc Kinh học tại một trường điện ảnh.
Tôi đã lâu không nhìn lại khuôn mặt của mình, chỉ thả tóc xuống, đeo kính gọng đen và sống đời sinh viên ba điểm - thư viện, căn-tin và ký túc xá.
Cho đến một hôm, khi đang trong căn-tin, có người va vào làm kính của tôi rơi xuống đất. Trong lúc tôi cúi xuống tìm, một bàn tay nhặt kính đưa cho tôi.
Giọng nói của anh rất dễ nghe.
Đeo kính lên, tôi nhìn rõ khuôn mặt anh, đẹp thanh thoát với vẻ học thức, giống như phong cách của mối tình đầu của tôi nhưng nét mặt sáng sủa hơn. Sau này, tôi mới biết anh tên là Lý Vấn.
Mỗi ngày, anh đều ngồi đối diện bàn đọc sách của tôi, thỉnh thoảng mượn đồ dùng, chia sẻ tài liệu học tập, gặp bài không hiểu thì cùng tôi thảo luận. Dần dần chúng tôi quen nhau.
Một buổi chiều mưa, dường như là định mệnh, tôi tháo kính, nhẹ nhàng buộc lại mái tóc dài khó coi của mình. Một người bạn ngồi xuống bên cạnh, đưa cho tôi cốc nước.
"Diêu Diêu, em rất xinh đẹp, sao lại cứ cúi đầu mãi thế?"
Đó là giọng của Lý Vấn, mùi hương trầm dịu nhẹ từ anh khiến tôi thấy yên lòng.
Anh viết lên tờ giấy một câu: "Chúng ta hẹn hò nhé."
Trong giây phút đó, tôi đồng ý, có lẽ bởi vì đã quá lâu tôi không cảm nhận được sự quan tâm như vậy. Sự xuất hiện của Lý Vấn khiến tôi dám hé mở, rụt rè thoát ra khỏi lớp vỏ bọc.
Có lẽ tôi có thể thoát khỏi bóng tối quá khứ và đón nhận một cuộc sống mới chăng?
Để tỏ rõ lòng mình, tôi kể cho anh nghe về quá khứ cấp ba của tôi qua một bức thư:
"Có lẽ trước khi ở bên em, anh nên biết rằng em từng có một mối tình đầu không mấy vui vẻ.
Mối tình đầu của em chỉ kéo dài một ngày. Ngày đầu tiên chúng em ở bên nhau, ngày thứ hai cậu ấy đã ở bên em họ của em rồi.
Nói sao đây, sau này em đã hỏi lý do, cậu ấy nói em họ của em xinh đẹp, dịu dàng, giống như ánh trăng thanh tịnh khiến cậu ấy không thể kìm lòng.
Chàng trai ngại ngùng ấy chỉ xin lỗi, mối tình đầu của em kết thúc như thế.
Mối tình thứ hai cũng ngắn ngủi như cánh bướm không hồi kết.
Vì vậy, em có chút mất lòng tin trong tình yêu.
Nếu anh có thể chấp nhận sự bất an của em và sẵn sàng mang lại cho em cảm giác an toàn, xin hãy đeo khăn quàng trắng vào ngày hôm sau, chúng ta sẽ cùng ăn món gà hầm trên tầng hai căn-tin mà em yêu thích.
Vì em muốn thử chia sẻ điều mình yêu thích với anh."
Hôm đó, hoa nhài thật thơm, tôi nhớ bóng dáng Lý Vấn xuất hiện trong thư viện với chiếc khăn trắng. Anh mỉm cười xuất hiện.
"Diêu Diêu, anh muốn cùng em ăn món gà hầm ở tầng hai căn-tin."
"Diêu Diêu, anh sẽ mang lại cảm giác an toàn cho em."
"Diêu Diêu, anh biết em đã từng bị tổn thương. Họ không đủ kiên định, nhưng anh thì có."
...
Những lời nói ấy còn vang vọng như thể chỉ mới vừa là hôm qua, chàng trai dịu dàng và khôi ngô ấy như ánh sáng bước vào đời tôi. Tôi đã can đảm vạch ra vết thương đã đóng vảy lâu năm, đau đớn và đẫm máu, từ thuở thanh xuân sâu thẳm nhất.
Anh tựa như một thiên thần, mỉm cười và nói rằng anh khác biệt.
Tôi gần như đã tin.
Nhưng từ lúc Phùng Dao xuất hiện, tất cả đã thay đổi.
Cô ta từ cấp 2 đã xinh đẹp, giờ còn biết trang điểm, ăn mặc càng rực rỡ.
Phùng Dao mặc váy hai dây họa tiết hoa nhí, mái tóc đen dài uốn xoăn nhẹ thành màu nâu hạt dẻ, khuôn mặt trang điểm tinh tế, tạo nên vẻ quyến rũ.
Ngũ quan cô ta không sắc nét mấy, nhưng nhờ làn da trắng và biết cách trang điểm cũng trở thành mỹ nhân tuyệt đẹp.
Nghe đâu cô ta thấy một chàng trai đẹp trên diễn đàn trường, chạy tới trường tôi theo đuổi tình yêu.
Nhưng không theo đuổi được "nam thần", cô ta biết từ bạn cũ về tình hình của tôi. Bị từ chối, Phùng Dao bỗng dưng hứng thú, bắt đầu tình cờ đi quanh ký túc xá của Lý Vấn.
Kể từ đó, Lý Vấn ngày càng ít nhắn tin với tôi, ít đến thư viện, mỗi lần tôi tìm, anh luôn có cớ.
Cho đến một ngày, tôi thấy dòng trạng thái của anh trên vòng bạn bè, đăng một đóa hoa cùng dòng chữ "Đã yêu đóa hoa mỹ nhân này mất rồi.". Tôi như sét đánh ngang tai, "hoa mỹ nhân" chính là tên trên WeChat của Phùng Dao...