27. NGOẠI TRUYỆN: KỶ TỪ
Dạo này Kỷ Từ hay mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, cậu lại là kẻ đeo bám một cô gái.
Điều kỳ lạ là trong mơ, cậu rất si tình, ngày nào cũng nghĩ về một cô gái, ngày đêm nhớ nhung, từ sáng đến tối, lúc lên lớp hay tan học, dường như đã thích cô ấy từ rất lâu rồi.
Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt cô ấy, nhưng cảm giác trong mơ như một bộ phim dài tập, cậu vẫn mãi đơn phương cô gái ấy.
Thậm chí trong mơ, cậu còn viết thư tình, mục tiêu lớn nhất cuộc đời là được bên cạnh cô gái ấy, chiếm được tình yêu từ nàng thơ của đời mình.
Mỗi sáng thức dậy, Kỷ Từ nghĩ chắc mình phát điên rồi.
“Chết tiệt, dạo này tôi toàn mơ thấy một cô gái lạ.”
Cậu chưa từng yêu ai, mặc dù từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người theo đuổi nhưng cậu chưa bao giờ có một mối tình nào, nên hoàn toàn không hiểu chuyện này là thế nào.
Có phải mỗi chàng trai đều từng trải qua điều này không nhỉ?
Nghe đến đây, các bạn cùng phòng lập tức đến hóng chuyện, tỏ vẻ như các chuyên gia tình cảm.
“Này Kỷ Từ, tôi nghĩ chắc là cậu đang ở tuổi dậy thì, hoặc ngày nghĩ gì đêm mơ nấy.”
“Cũng có thể chỉ đơn giản là cậu muốn có một cô gái bên cạnh thôi.”
“Đại học T chúng ta biết bao cô gái xinh đẹp theo đuổi cậu, cậu đã để mắt đến ai chưa?”
Kỷ Từ cảm thấy bực bội, nếu cậu biết cô gái trong mơ là ai thì đã không phải phiền lòng như thế này rồi.
Cho đến một ngày, bạn cùng phòng tình cờ nhìn thấy một bài viết hot trên một diễn đàn và gửi link cho cậu.
“Này, bài viết này đang rất hot, hình như là do một bạn nữ trong trường chúng ta viết. Quan trọng là nam chính lại trùng tên với cậu.”
Kỷ Từ vốn không quan tâm lắm đến loại bài viết này, nhưng tiêu đề khiến cậu chú ý.
“Bạn từng chứng kiến câu chuyện đơn phương nào của một chàng trai chưa?”
Câu hỏi này lập tức khiến một tên trùm trường nhớ đến giấc mơ mỗi đêm của mình.
Vì thế cậu không ngần ngại mở link.
Không ngờ nội dung lại trùng khớp hoàn toàn với giấc mơ của cậu, thật không thể tin nổi.
Kỷ Từ bất đắc dĩ nhấn vào trang chủ của tác giả, dựa theo thông tin học viện mà nhờ anh em cùng viện tra xét, kết quả là đã tìm ra được người đó – Trình Diêu, lớp 2 khoa quản trị kinh doanh.
Ngay ngày hôm đó, Kỷ Từ vội vàng muốn biết liệu bài viết của Trình Diêu và giấc mơ của cậu có liên quan gì đến nhau.
Nhưng khi gặp mặt cô, anh mới nhận ra, cô gái này chẳng phải chính là người trước đây đứng dưới ký túc xá của cậu, trước mặt bác bảo vệ, bày tỏ một phen chân tình với mình sao?
Dù khi đó cô không hề biết rằng chính nhân vật chính lại đang ở ngay sau lưng cô, vì cậu đã đeo khẩu trang.
Bác bảo vệ bực mình cằn nhằn nói rằng khả năng đến 99% là bức thư tình kia sẽ không đến được tay người nhận.
Nhưng Kỷ Từ vốn tính cách ngược đời, nhìn cô gái tức tối trông thật thú vị, đôi mắt đen trắng trong veo lấp lánh dưới ánh nắng.
Thế mà khi cô ấy rời đi, cậu bất giác nhặt bức thư ấy lên, mang về phòng, đợi không có ai thì lấy ra đọc.
Dù gì trước đây cậu cũng từng mạnh miệng nói sẽ không bao giờ nhận một bức thư tình nào, giờ vả mặt bị người ta phát hiện ra thì mất mặt lắm.
Trong thư, cô ấy tâng bốc cậu hết lời, khen cậu đủ kiểu với những từ ngữ hết sức phóng đại: nào là ngôi sao, mặt trăng, nào là vũ trụ, khởi nguồn nhân loại.
Văn vẻ cường điệu và khuôn mặt hiền dịu ấy lại tạo nên hai phong cách hoàn toàn khác nhau, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cậu.
Sau khi gặp mặt, nhìn kỹ cậu mới phát hiện cô gái này có vẻ là bạn gái cũ của Lý Vấn.
Những sự trùng hợp này khiến Kỷ Từ càng thêm tò mò về Trình Diêu.
Nhưng điều khiến cậu cạn lời đó là cô ấy viết càng ngày càng quá, trong mơ không chỉ đơn thuần là tình cảm đơn phương nữa, thậm chí bắt đầu viết về việc cậu muốn ôm, muốn hôn nữ chính.
Ngày qua ngày, loại cảm giác đó dần thấm vào lòng cậu, đến mức khiến cậu không phân biệt được đó là tình cảm trong mơ hay ngoài đời.
Hôm ấy, sau khi kết bạn trên WeChat, một người không hay đăng bài như cậu bỗng nhiên bắt đầu đăng nhiều hơn, lý do vì sao chính cậu cũng không rõ.
Tóm lại, mỗi lần Trình Diêu bấm like hay bình luận đều khiến cậu thấy vui vẻ.
Trên WeChat, cô ấy đặc biệt nhiệt tình với cậu, nhưng cậu lại có sự phản kháng nhỏ nhen, nhất định phải khiến mình trong truyện của cô ấy thật nồng nhiệt.
Hôm đó, trên đài phát thanh, cô một lần lại một lần nói thích, nói yêu, khiến mặt cậu đỏ bừng mà trong lòng lại không cảm thấy chán ghét.
Kỷ Từ cảm thấy bản thân có gì đó rất khác lạ.
Trên sân bóng rổ, cậu thấy mối quan hệ giữa Lý Vấn, bạn gái hiện tại của anh ta và Trình Diêu, đại khái đoán ra lý do Trình Diêu tiếp cận mình để trả thù bạn trai cũ và em gái của cô.
Cậu là người có lòng tự tôn cao như vậy, sao lại không tức giận cơ chứ, nhưng khi nhìn thấy Trình Diêu một mình chiến đấu đơn độc, nhỏ nhắn đáng thương, cậu lại mặc kệ.
Cô muốn lợi dụng cậu thì cứ để cô lợi dụng.
Đồ vô tâm!
Vậy là Kỷ Từ đứng lên, làm theo tiếng lòng của mình, đứng sau lưng cô bảo vệ, đặt tay lên vai cô và nói với Lý Vấn rằng, cô là người mà Kỷ Từ cậu sẽ che chở.
Nhưng trên sân bóng, khi Lý Vấn nói Trình Diêu chỉ là một thứ bị anh ta chơi chán rồi bỏ.
Lúc ấy Kỷ Từ chẳng còn quan tâm mặt mũi gì nữa, cũng chẳng để ý chân bị đau, lập tức đánh anh ta bầm dập, còn cho anh ta ăn trứng vịt.
Sau đó, trong phòng nghỉ, câu nói của cô ấy, ánh mắt trong trẻo đầy lòng thương cảm ấy, không phải là giả.
Trong khoảnh khắc đó, tim Kỷ Từ đập mạnh, vừa ngọt ngào lại chua xót.
Từ khi đến Bắc Kinh, mỗi lần bị thương đều là tự mình băng bó, đi bác sĩ, cứ lúc nào kêu đau là bị bố cậu khinh thường, nói cậu không có chí khí, không xứng làm đàn ông, vậy nên cậu cũng chẳng kêu đau nữa.
Nhưng giờ đây có một cô gái ngốc nghếch nói rằng cô đau lòng thay cho cậu.
Một cô gái ngốc nghếch chẳng uống được rượu nhưng lại vì cậu mà chặn thay ly rượu.
Cậu nghĩ rằng mình đã hoàn toàn rơi vào lưới tình rồi.
Tối hôm đó, người uống rượu say lại hôn cậu, sáng hôm sau thì quên hết chẳng chịu trách nhiệm, đúng là nữ nhân tồi.
Kỷ Từ, người vốn cao ngạo, từ nhỏ đến lớn luôn được người ta yêu quý, tự nhiên có chút tức giận.
Không ngờ cô ấy thực sự không thèm để ý đến cậu suốt nửa tháng.
Cậu thậm chí còn giả vờ là một độc giả nhỏ để xem bài viết mới mà cô ấy dẫn link, phát hiện cô viết xong kết cục là xóa luôn.
Lại còn bị gã đàn ông xấu xa tỏ tình trên tường.
Tên đó là kẻ mỗi tháng thay bạn gái một lần, thậm chí một lúc còn yêu đương với bốn cô nàng.
Kỷ Từ vừa giận vừa lo sợ Trình Diêu bị lừa gạt, bực mình đi uống rượu, say rồi chẳng quan tâm gì nữa, chỉ muốn Trình Diêu. Cậu muốn ôm Trình Diêu, muốn hôn Trình Diêu.
Cậu nhớ cô vô cùng.
Đồ không có tiền đồ, cậu tự mắng mình.
Nhưng dù có bất tài đến đâu, cậu cũng chịu.
Đây là lần đầu tiên cậu khóc vì một cô gái, và cũng chỉ vì cô gái ấy mà khóc.
Nhưng chẳng còn cách nào, ai bảo cậu trân quý cô ấy như một báu vật chứ?
Thực ra sau này, cậu cũng làm một số việc, như lợi dụng các mối quan hệ để bẫy bố của Phùng Dao, không ngờ ông ta lại dễ dàng mắc câu đến vậy.
Bị lòng tham che mờ lý trí, nếu không là cậu thì cũng sẽ có kẻ khác ra tay.
Ví dụ như khi Lý Vấn xin giữ suất nghiên cứu sinh, chính cậu đã gửi email cho giáo sư để tiết lộ việc anh ta gian lận học thuật, khiến anh ta mất luôn suất học đó.
Tất nhiên, Kỷ Từ sẽ không nói ra những điều này, cũng không muốn kể công với Trình Diêu.
Cậu chỉ là không đành lòng, không đành lòng nhìn cô gái nhỏ ấy, trước khi cậu biết cô, đã phải chịu nhiều đau khổ và rơi bao nhiêu nước mắt vì những kẻ xấu xa này.
Đến tận bây giờ, Kỷ Từ vẫn không hiểu tại sao lại mơ thấy những chuyện mà Trình Diêu viết. Từ khi Trình Diêu không còn viết nữa, cậu cũng rất lâu rồi không mơ thấy gì.
Cho đến khi hai người kết hôn, trong một ngày bình thường, cậu lại mơ thấy một mình si tình trong giấc mơ.
Trong mơ, cậu ta nói cậu là Kỷ Từ của một thế giới khác, một thế giới nơi cậu và Trình Diêu ở bên nhau nhưng vào một ngày nọ, người con gái mà cậu yêu đã bị Phùng Dao hại chết.
Khi nhận ra thì mọi chuyện đã quá muộn, không còn cách nào khác ngoài nỗi đau vô tận, kết thúc cuộc đời mình.
Thế giới song song và thế giới hiện tại có chút khác biệt, trong thế giới ấy, cậu đã yêu đơn phương Trình Diêu và cuối cùng cũng đến được bên cô, nhưng lại không thể cứu được cô, để rồi cô mất mạng.
Một sự trùng hợp kỳ lạ đã giúp cậu liên kết với chính mình ở thế giới này qua giấc mơ.
“Cô ấy là Trình Diêu của cậu, không phải của tôi.”
“Trình Diêu của tôi đã mất khi cô ấy 20 tuổi, còn Trình Diêu của cậu đã được cứu rỗi vào năm cô ấy 20.”
“Nhưng tôi rất ngưỡng mộ cậu, cậu có thể bảo vệ Trình Diêu của mình.”
…
Khi tỉnh dậy sau giấc mơ, Kỷ Từ ngây người hồi lâu.
Mắt cậu bất giác ướt đẫm, theo phản xạ tìm kiếm Trình Diêu, chỉ đến khi ôm được cô vào lòng mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Còn về những gì vừa mơ thấy, cậu cũng không nhớ rõ nữa.
Cậu chỉ biết một điều duy nhất:
Trình Diêu của cậu là duy nhất, là báu vật vô giá thuộc về cậu. Cậu yêu Trình Diêu, yêu Trình Diêu của mình rất nhiều.
[ HOÀN ]