14

Xử lý xong xuôi mọi thứ, yêu cầu kết bạn WeChat của Kỷ Từ mới được chấp nhận.

Mở trang cá nhân của anh ấy ra, cả năm trời trống trơn, bài đăng gần đây nhất là về chuyện mơ mộng.

"Dạo này hay mơ mộng kỳ lạ, thấy cứ như bị ai đó điều khiển, phiền phức thật."

Mơ kỳ lạ gì chứ? Chắc là đại thần nào đấy mới có thể "điều khiển" giấc mơ của đại thần nhỉ? Nghĩ gì thì cái đó tới, đang săm soi trang cá nhân nhà người ta, thì thấy Kỷ Từ chủ động nhắn tin.

"Nghĩ xong cách xin lỗi chưa?"

Tôi trả lời ngay. Bên đó có thể ra vẻ, chứ tôi thì là người có lỗi nên không dám làm cao.

"Nghĩ ra rồi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Thế là hôm sau tôi lên đài phát thanh của trường.

"Có một sinh viên nhiệt tình muốn yêu cầu bài hát, bạn muốn yêu cầu bài gì vậy?"

"Xin chào, em muốn gửi bài ‘Biết Sai Rồi’ tặng cho Kỷ Từ lớp Khoa học Máy tính năm nhất."

"Em xin lỗi vì tình yêu mãnh liệt dành cho anh ấy."

Vì yêu cầu phát nhạc là ẩn danh nên tôi mạnh dạn lắm, phía sau còn tuôn thêm một tràng lời ngọt ngào sến súa đến chính tôi cũng không tin nổi.

Có lẽ, những người càng nhút nhát thì khi ẩn danh lại càng táo bạo, giống như tôi bây giờ vậy, thoải mái mà bung xõa khi không ai biết.

Tóm lại là tôi đã xin lỗi rồi.

Rõ ràng, cả trường đều biết là có một cô gái mê Kỷ Từ đến không lối thoát, đến mức còn xin lỗi vì tình yêu qua phát thanh trường.

Quả nhiên, mười giây sau Kỷ Từ gọi video cho tôi.

"Bắt máy."

Không nghe! Nghe là đồ ngốc.

"Nếu không nghe, tôi sẽ xuống dưới lầu của cô. Để cả trường biết cô gái trên đài phát thanh là ai."

Nghe, sao lại không nghe chứ.

Tôi đích thực là đồ ngốc, nhưng ai bảo Kỷ Từ bắt trúng điểm yếu của đứa sợ xã hội như tôi, chơi trò gì cũng được nhưng đừng để người ta biết là được.

Lúc nhận video hình như ai đó vừa mới tắm xong, đang lau tóc, thấp thoáng còn thấy cả cơ bụng, kết hợp với khuôn mặt đó thì đúng là có sức hút.

Người không có khí phách như tôi không kìm được mà nuốt nước bọt.

"Anh Từ, có gì thì từ từ bàn…"

Đừng dùng nhan sắc mà làm loạn tâm tư tôi chứ.

Lúc đầu Kỷ Từ có vẻ rất cau có, nhưng thấy tôi lúng túng chuyển chủ đề, vẻ mặt ngốc nghếch tránh né, anh ấy lùi camera ra xa hơn một chút.

"Trình Diêu, cô có bệnh à?"

Kỷ Từ mắng, nhưng đôi tai hơi đỏ, nhìn chẳng khác nào một cô gái nhỏ đang xấu hổ tức giận.

"Anh Từ, em chẳng phải đã làm đúng ý anh bảo rồi sao, xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi."

Bên kia camera, hình như có tiếng mấy đứa bạn cùng phòng của Kỷ Từ đang xen vào đùa cợt.

"Hóa ra cô gái dũng cảm trên đài phát thanh là chị dâu, bảo sao anh Từ nghe xong mặt lúc đỏ lúc trắng."

Một người bạn cùng phòng khác cười lớn.

"Phải nói là đỏ từ đầu đến cuối mới đúng chứ, chị dâu tỏ tình mà không ngại sao được."

"Quả là ngoài chị dâu ra thì ai có thể bắt nạt được anh Từ."

Kỷ Từ xấu hổ không chịu nổi, đạp vào ghế của tụi bạn cho im lặng, rồi hình như nhớ ra gì đó, anh nhếch mép cười trêu.

"Chị… xóa bài viết đó rồi chứ?"

Tôi giật mình chột dạ, nhưng nghĩ kỹ thì đúng là bài đó tôi đã xóa rồi.

"Xóa rồi, bài đó em xóa rồi."

Anh ấy nhướn mày, cười đầy ẩn ý.

"Ồ?"

Trước giọng trầm của anh, tim tôi như có gì ngứa ngáy.

"Tôi tin là chị sẽ không lập một tài khoản khác rồi đăng lại bài đó đâu nhỉ."

Tôi thấy biểu cảm của Kỷ Từ dường như hàm ý gì đó. Nhưng nghĩ lại thì cũng không quá nghiêm trọng, chắc là tôi nghĩ nhiều thôi.

Thế là tôi lại có thêm cảm hứng viết tiếp.

"Cuối cùng thì anh ấy cũng đã thêm được WeChat của cô, có cơ hội để trò chuyện…"

Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, tôi bỗng thấy lòng mình bừng sáng hơn rất nhiều.

"Ánh nắng rực rỡ bên ngoài, tiếng người nói cười rộn rã, anh nằm trên giường ký túc xá, bỗng nghĩ có lẽ những tia nắng này cũng đang chiếu lên cô."

"Nếu dưới ánh trăng, anh muốn ôm cô."

Tôi đăng 5000 chữ mới lên đường link bài viết mới, khoảng 10 giờ tối, bạn đọc mà tôi từng trả lời tin nhắn riêng đã vào để lại bình luận.

"Chị ơi, chị viết hay thật."

Tôi rất vui khi có một người đọc trung thành thích câu chuyện của mình, phấn khích trả lời.

"Cảm ơn em yêu, gửi em một cái hôn to bự nè."

Bạn ấy im lặng một lúc, khoảng mười phút sau trả lời tôi bằng sáu dấu chấm và một dấu ba chấm.

"Chị, chị nói là câu chuyện này dựa trên sự thật, lẽ nào Kỷ Từ đeo bám đến thế thật sao?"

Tay tôi run run gõ từng chữ trả lời.

"Không đến nỗi thế đâu, cũng chỉ đeo bám chút chút thôi mà…"

Bạn ấy lập tức gửi lại biểu tượng mặt cười mỉm.

Chắc là tôi nghĩ nhiều quá rồi, chắc bạn ấy không biết ý nghĩa khác của biểu tượng mặt cười này đâu nhỉ.

Tự nhiên lại có cảm giác bạn đọc này có chút quen thuộc, nhưng quen ở đâu thì không nói ra được.

15

Gần như cùng lúc đó, một vị đại ca nào đó đã đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội:

[Chết tiệt, bực thật đấy.]

Để tránh bị đại ca giận lây, lỡ anh ấy đột nhiên tâm trạng không tốt, nghĩ tới tôi rồi đến hỏi tội, thì tôi chẳng được yên thân.

Thế là tôi đành lòng, nơm nớp tiến lên giả vờ an ủi một chút.

[Sao thế, anh Từ? Đứa nào không có mắt không nghe lời làm anh bực vậy?]

Khoảng ba giây sau, Kỷ Từ nhắn lại cho tôi.

[Một đứa nhóc thôi, không cần để ý.]

Tôi còn giúp anh mắng thêm vài câu nữa.

[Nếu em gặp thằng nhóc đó, nhất định sẽ giúp anh Từ xả giận.]

Kỷ Từ gửi lại một nụ cười.

[Chị định xả giận thế nào cho tôi đây?]

Tôi hơi ngẩn ra, sao Kỷ Từ cứ thích truy hỏi đến cùng vậy chứ. Nghĩ một lúc rồi tôi nhắn lại:

[Em sẽ đứng đầu làm lá chắn cho anh Từ, xem ai dám chống lại anh. Ai mà dám đối đầu với anh Từ, em xé xác hắn ra từng mảnh.]

Kỷ Từ đáp lại bằng một nụ cười đầy ẩn ý.

[Chị nhớ lời mình nói đấy nhé.]

16

Không biết có phải vì tôi cố tình gây ấn tượng hay không mà cuối cùng tôi cũng có được liên lạc của một người anh em của Kỷ Từ. Sau khi đối đáp qua lại vài câu, cậu ta rất nhiệt tình nhắn tin:

[Chị dâu, mai anh Từ sẽ đánh bóng với đội bên khoa khác, chị có muốn đến xem không?]

Thực ra tôi cũng có ý định đi, nhưng nghĩ đến đông người thì lại thấy hơi sợ. Đang định từ chối thì cậu ta nhắn tiếp.

[Hôm qua anh Từ suýt nữa là gãy xương khi tập luyện đấy, miệng thì cứ nhắc tên chị, cảm xúc còn khá kích động nữa.]

[Chị dâu, anh Từ thực sự thích chị lắm, chị đến cổ vũ cho anh ấy chắc chắn sẽ vui lắm.]

Cậu nhóc này thực sự không nói ngược đấy chứ?

Mà nói mới nhớ, trong truyện tôi đăng hôm qua, nam chính cũng gãy xương khi chơi bóng cơ mà.

Nghĩ một lúc, tôi quyết định đi xem thử, biết đâu lại là một cách tốt để tăng cường cảm giác hiện diện.

Sau khi tan học, tôi đến sân bóng thì người đã đông nghịt, các cô gái đến xem cũng không ít. Tôi tự giác ngồi vào một góc.

Không ngờ lại thấy Lý Vấn và Phùng Dao cũng ở đây. Hai người họ chỉ cách đám người Kỷ Từ vài bước chân.

Phùng Dao hôm nay mặc một chiếc váy xanh dương ngắn cực kỳ nóng bỏng, vẻ mặt rạng rỡ, chạy từ quầy tạp hóa đến, trong tay cầm hai chai nước.

Cô ta đưa một chai cho Lý Vấn, mặt không lộ chút cảm xúc, rồi chạy vài bước đưa chai còn lại cho Kỷ Từ.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Phùng Dao với khuôn mặt đỏ ửng như vậy, trông ngại ngùng và đáng yêu, hoàn toàn ngó lơ gương mặt khó chịu của bạn trai bên cạnh mà ngượng ngùng bắt chuyện với Kỷ Từ.

Từ góc này, tôi cũng không nghe rõ họ nói gì, dù sao mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía đó.

Nhìn Phùng Dao đưa nước, những cô gái khác cũng không ngồi yên, họ chạy ùa đến, khiến tôi bị xô đẩy và suýt ngã.

Tôi lúng túng kêu lên một tiếng, loạng choạng đứng dậy ổn định lại.

Không ngờ tiếng động đã khiến Kỷ Từ là người đầu tiên quay sang nhìn về phía tôi. Phùng Dao cũng theo ánh mắt của anh ấy nhìn về phía tôi, nét ngượng ngùng trên mặt cô ta lập tức biến mất, như thể vừa phát hiện ra trò hay, liền bước tới chỗ tôi.

"Chị, sao chị lại ở đây? Đến xem người yêu cũ chơi bóng à?"

Phùng Dao cười ngọt ngào, ánh mắt sáng lên, như thể thấy tôi thì mới nhớ ra đến tác dụng của Lý Vấn.

Cô ta vẫn luôn như vậy.

Khi tôi thích ai đó, cô ta sẽ cố gắng hết sức kéo người đó về phía mình, cho đến khi tôi không còn quan tâm nữa thì sẽ vứt bỏ họ như một món đồ chơi cũ, như một máy chơi game đã chinh phục.

Dù là Vương Minh hay bạn thân, kết cục cuối cùng luôn là cô ta nhẹ nhàng phủi mông bỏ đi không chút tiếc nuối.

Có lẽ với Lý Vấn cũng vậy.

Hình ảnh cô ta trong mắt Kỷ Từ vừa rồi là một cô gái đang yêu, nhưng có vẻ như sắp chán anh ta rồi.

Chỉ là khi thấy tôi, cô ta nghĩ rằng tôi vẫn còn tình cảm với Lý Vấn, liền bừng lên một mối quan tâm mới như rượu đổ vào than đỏ.

Tôi mím môi không nói gì, Phùng Dao càng hăng hái, kéo Lý Vấn lại gần.

"Lý Vấn, chị ấy còn đến tận đây để xem anh, anh có phải còn tình cảm với chị ấy đúng không…?"

"Nếu không thì sao chị ấy biết anh ở đây chơi bóng?"

Mắt Phùng Dao đã ửng đỏ, vừa nãy còn không vui vì chuyện đưa nước, giờ Lý Vấn lập tức ôm lấy cô ta an ủi, còn Phùng Dao trong vòng tay anh ta, nhìn tôi với ánh mắt đầy tự mãn.

17

Thấy không còn gì thú vị nữa, tôi chuẩn bị rời đi, ai lại có hứng xem hai người bọn họ diễn kịch chứ.

Lý Vấn thấy Phùng Dao ổn định cảm xúc rồi, kéo tôi lại với vẻ mặt nghiêm túc.

"Trình Diêu, chúng ta không thể nào nữa đâu."

"Mong cô đừng làm phiền tôi nữa, cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi và Dao Dao."

Đúng là hết sức chịu nổi, mặt dày thế chứ.

Tôi hất tay Lý Vấn ra.

"Đừng tưởng bở, tôi không thích anh nữa từ lâu rồi."

Lý Vấn cười cười với vẻ không quan tâm.

"Nếu không thích, vậy tại sao lại đến xem tôi chơi bóng…"

Thật sự tức muốn chết, cái loại đàn ông tự luyến này làm tôi nổi giận.

Đang định nói gì đó thì nghe thấy giọng nói lười biếng từ sau lưng.

"Ai nói Trình Diêu đến xem cậu chơi bóng?"

Tôi bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh, vì giọng nói đó quá đỗi quen thuộc. Bước chân của chàng trai càng lúc càng gần. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phùng Dao, Kỷ Từ vòng tay qua vai kéo tôi vào lòng, nhìn Lý Vấn với vẻ bỡn cợt.

"Cô ấy đến xem tôi chơi bóng."

Lý Vấn và Phùng Dao rõ ràng không ngờ rằng tôi lại quen biết Kỷ Từ.

Phùng Dao không giữ được bình tĩnh, mỉm cười nhìn Kỷ Từ.

"Anh Từ đùa gì vậy, sao có thể lấy cô gái xấu xí này để đùa với bọn em chứ."

Kỷ Từ không để ý đến Phùng Dao, chỉ nhìn Lý Vấn. Tôi mới nhận ra Kỷ Từ thực sự rất cao, Lý Vấn đã cao 1m83, nhưng dường như Kỷ Từ còn cao hơn chút.

Lý Vấn nhếch mép, tỏ vẻ thách thức.

"Kỷ Từ, cậu cũng giỏi lắm, nhặt đồ bỏ đi của anh em."

Tôi không thể tin vào tai mình, trước giờ sao không phát hiện ra Lý Vấn ăn nói khó nghe thế này.

Kỷ Từ nhướng mày, thu lại vẻ cợt nhả thường ngày, nụ cười thoáng chốc mất đi nét ấm áp, ôm tôi vào trong vòng tay mình, từ trên cao nhìn xuống Lý Vấn, thờ ơ nói.

"Ai là anh em của cậu?"

Lý Vấn lập tức hoang mang, mặt biến sắc nhanh như trở bàn tay.

"Anh Từ, không cần vì phụ nữ mà làm anh em đau lòng đâu."

Nhìn bộ mặt đổi sắc còn nhanh hơn cả tắc kè hoa của anh ta, tôi chỉ muốn đấm cho vài phát.

Kỷ Từ chậm rãi nhướng mày.

"Loại người như cậu không xứng đáng làm anh em của Kỷ Từ này."

Nói xong, dường như vẫn chưa đủ, anh ấy còn đưa tay xoa nhẹ đầu tôi.

"Anh em thì có thể có nhiều, nhưng người mình thích thì chỉ có một."

Xong rồi, tim tôi lại đập thình thịch.

Kỷ Từ quả thật rất biết cách trêu chọc, anh ấy nói xong khiến mặt tôi đỏ bừng lên. Đến khi Phùng Dao lên tiếng, tôi mới nhận ra cô ta đã không còn giữ được nụ cười ngọt ngào như mọi khi nữa.

“Kỷ Từ, anh đừng đùa nữa, Trình Diêu cũng chỉ bình thường thôi, ai mà để ý cô ấy chứ, huống chi là anh…”

Đôi mắt của cô ta đỏ ửng lên, trông càng thêm đáng thương, như thể sắp khóc đến nơi. Phùng Dao lại dùng chiêu trò quen thuộc, dùng đôi mắt ngập nước ấy nhìn về phía chàng trai mà cô ta muốn thu hút, một ánh mắt chất chứa nỗi buồn và mong manh yếu đuối.

Tim tôi thắt lại, đến cả dũng khí để nhìn vào mắt Kỷ Từ cũng không có.

Anh nói đỡ cho tôi, tôi khá bất ngờ, thế nhưng…

Đối với một người vốn quen với cảm giác tự ti, những mong chờ dường như đã tắt từ lâu, bởi họ đã quen mất đi bạn bè và tình yêu, cũng không dám kỳ vọng gì thêm nữa.

Kỷ Từ dường như nhận thấy sự căng thẳng của tôi, khẽ vỗ đầu tôi rồi dẫn tôi đi khỏi chỗ đó.

Trước khi đi, anh quay lại nhìn Phùng Dao, đôi mắt thoáng hiện sự lạnh lùng.

“Trình Diêu đẹp hơn cô nhiều.”

19

Không hiểu vì sao, trái tim tôi như có thứ gì đó chợt bừng tỉnh.

Cậu thiếu niên với ánh mắt bất cần ngạo mạn, chỉ là anh đang đi trước bảo vệ tôi. Lòng bàn tay ấm áp, ánh nắng đổ xuống mái tóc của anh tạo nên một bóng lưng khiến tôi bỗng nhiên thấy ấm áp, đôi mắt tự nhiên cũng trở nên nóng hổi.

Khi đến phòng nghỉ, mắt tôi đã mờ đi, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên có người đứng về phía tôi, không chút do dự giữa tôi và Phùng Dao.

Bàn tay anh nắm chặt tay tôi khiến tôi như quay lại những ngày tháng cô đơn, lặng lẽ, chỉ bước đi một mình của tuổi trẻ.

Kỷ Từ ngồi xuống, lại trở về dáng vẻ nghịch ngợm ngày thường, nhìn tôi đầy vẻ chán ghét.

“Chị đúng thật là kém cỏi.”

“Vì loại người đó mà khóc.”

Anh nhìn tôi một cách lúng túng, rõ ràng là lần đầu gặp phải cảnh con gái khóc thế này.

“Tôi đâu có khóc vì họ.”

Tôi thầm nghĩ trong lòng.

Vì cậu đó thôi.

Như đứa trẻ cố tỏ ra mạnh mẽ gặp được người lớn bảo vệ, nước mắt mới cứ thế mà rơi.

Nhìn tôi không có dấu hiệu dừng lại, Kỷ Từ miễn cưỡng lấy áo khoác của mình đưa ra.

“Cho mượn lau đi này.”

“Khóc trông như con thỏ nhỏ.”

Biểu cảm của anh thay đổi nhanh chóng, vừa rồi còn tỏ vẻ tốt bụng mà bây giờ lại bực bội.

Tôi chẳng ngại mà lấy áo anh lau nước mắt, còn tiện thể lau mũi nữa.

Thế mà Kỷ Từ chẳng giận, cười ranh mãnh.

“Còn tâm trạng đùa giỡn, xem ra cũng không sao đâu nhỉ.” Anh đưa tay búng nhẹ vào trán tôi.

“Rõ ràng trông rất xinh xắn, khóc lên xấu muốn chết.”

Xinh xắn… Tôi mà xinh xắn ở đâu chứ?

Tôi lẩm bẩm vài tiếng.

Kỷ Từ nghe xong bất ngờ xoa đầu tôi.

Cửa phòng nghỉ bất ngờ mở ra.

Cậu bạn cùng phòng của Kỷ Từ tròn mắt nhìn chúng tôi.

“Anh Từ, lỗi tại em, làm phiền anh chị tình tứ rồi.”

“Chị dâu, anh chị cứ tiếp tục hôn nhau đi nhé.”

Tôi không nhịn được cất tiếng.

“Làm ơn, con mắt nào của cậu thấy bọn tôi hôn nhau vậy?”

Cậu nhóc mập kia thản nhiên nói dối không chớp mắt.

“Thật lòng mà nói, cả hai mắt đều thấy.”

Rồi đám bạn còn lại cũng kéo đến.

“Anh Từ hôn rồi hả?”

“Đâu, tôi muốn xem!”

“Anh Từ cuối cùng cũng mất nụ hôn đầu rồi à?”



Kỷ Từ đen mặt, còn tôi thì không nhịn được cười.

“Hóa ra anh Từ vẫn là tấm chiếu mới, đến nụ hôn đầu cũng còn.”

Kỷ Từ lườm tôi một cái, trông có vẻ dữ dằn, dĩ nhiên, nếu không tính đến đôi tai hơi ửng đỏ của anh ấy.

“Mau ra ngoài, hiệp hai sắp bắt đầu rồi.”

Kỷ Từ giận dữ, mọi người mới chịu rời đi. Người nào đó vẫn nhìn tôi cười không ngớt.

“Trình Diêu, chị đúng là đồ không có lương tâm.”

Anh ấy lầm bầm, vừa càu nhàu vừa ra máy bán hàng tự động mua một chai nước đưa cho tôi.

“Khóc đến sưng mắt thế kia, lấy mà chườm đi.”

“Chị ở đây chờ tôi, hết hiệp hai tôi quay lại đón chị.”

Tôi nhận lấy chai nước, gật đầu, trong lòng thấy anh ấy thật tinh tế. Kỷ Từ bước ra khỏi phòng nghỉ, như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng.

“Đừng đi lung tung, chờ tôi quay lại.”

Rồi anh ấy khẽ lẩm bẩm.

“Không có tôi lại bị bắt nạt nữa thì khổ.”

Mãi đến khi bóng lưng anh sắp khuất bóng ở cuối hành lang, tôi mới dám nhìn theo anh ấy thật lâu không kiêng dè. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play