12
Cánh cửa bị phá tung.
Một nhóm tu sĩ xông vào, ai nấy đều sững sờ trước mùi máu tanh tràn ngập trong phòng, vẻ mặt đầy lo lắng.
Đặc biệt là hai người đi đầu.
Người trầm tĩnh ổn trọng bước tới, bắt lấy cổ tay ta.
Một lát sau, y nhẹ giọng nói: “Đã Trúc Cơ thành công rồi.”
Y lại hỏi: “Đây… sư đệ, vết thương này là sao? Có ai tấn công à?”
Một lúc ta không nhớ ra họ là ai, cảm giác mông lung trong lòng.
Nhưng trong mắt phải của ta, các “kinh mạch” của họ toàn thân trông như xúc tu, loài ký sinh đen kịt cuốn lấy đan điền.
Ta không khỏi run lên vì sợ hãi.
Người kia, tay vẫn cầm bầu rượu, rút tờ giấy từ giữa các ngón tay ta, bật ra tiếng chép miệng:
“Cái quái gì đây, vẽ bậy viết bạ gì mà kinh khủng vậy?”
Ta liếc thấy dòng chữ nguệch ngoạc trên giấy, khó đọc vô cùng:
“Trúc Cơ, đan dược có trùng, sợ có bất trắc, lập dao găm tự vệ.”
Ngay lập tức, ký ức như dòng nước tuôn trở lại.
Ta nhớ ra rồi!
Ta bị đưa lên núi Bồng Lai, tận mắt thấy tổ trùng đáng sợ.
Buộc phải uống “đan dược”.
Đại sư huynh Ngụy Mân nói ta đã Trúc Cơ thành công?!
Ta đè nén nhịp tim hoảng loạn, hít một hơi, cố làm ra vẻ bối rối ngẩng đầu: “Ta… ta không biết. Sau khi uống đan dược không lâu là ta ngất đi.”
Kỳ Mạc vẫn đang xem xét, có lẽ chỉ mình ta mới nhận ra chữ viết đó,
“Chẳng giống phù chú gì cả, có kẻ nào tấn công rồi để lại lời thách đấu à? Chữ kiểu chó cào này…”
Ngụy Mân ngắt lời: “Ta sẽ đi báo với sư phụ.”
Trước khi đi hắn còn dặn dò Kỳ Mạc: “Đệ đưa tiểu sư đệ tới gặp dược sư xem sao.”
13
Trên núi Bồng Lai, các dược sư tài giỏi nhất đều không nhận ra điều bất thường trong cơ thể ta.
Họ chỉ kê một ít tiên dược bồi bổ, rồi cho ta trở về. Vậy là… ta đã thành công qua mặt bọn họ rồi ?
Thế nhưng khi cúi xuống, thân thể ta vẫn còn cảm giác lạ lẫm. Đan điền trống rỗng, không giống như bọn họ bị trùng bám ký sinh.
Nhưng trong tứ chi bách hài vẫn có một đường “kinh mạch” chạy xuyên qua, không ngừng hấp thu những tia linh lực nhỏ bé xung quanh.
Ta không biết đó là thứ gì, nhưng ta cảm nhận được, có thể dùng nó như sức mạnh. Nó là vô tận, tựa như nguồn sức mạnh bất tận. Đây… đây chính là “Trúc Cơ” trong truyền thuyết chăng?
Trong những ảo ảnh mấy canh giờ qua, những người thân yêu khi xưa của ta dần trở thành những con quái vật hung tợn gớm ghiếc. Điều đáng sợ nhất chính là… ta cảm thấy điều đó hoàn toàn bình thường!!!
Nếu không nhờ cặp mắt thấu thị, ngay ngày đầu tiên mà ta nuốt phải đan trùng này… liệu có khi nào ta sẽ trở thành kẻ sát thân cầu đạo chăng? Quá kinh khủng…
14
Quá nhiều bí ẩn cần làm rõ. Ta quyết định ở lại, chờ cơ hội hành động. Không lâu sau, sư môn tổ chức một chuyến lịch luyện, dẫn theo mấy chục đệ tử mới Trúc Cơ đến khu vực Quan Trung. Vùng này đã khô hạn nhiều năm, Hạn Bạt hoành hành, dân chúng khổ không kể xiết.
Kỳ Mạc đi theo, người dẫn đầu là sư tỷ vừa quay về từ hành trình vân du tứ phương - Tuyên Yến. Tuyên Yến vận đồ đỏ đầy khí phách, nàng không mang kiếm mà dùng đôi loan đao, nghe nói nàng đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ.
Thực lực quả nhiên mạnh mẽ, chỉ với một nhát chém, nàng đã chém đôi Hạn Bạt cháy đen. Rồi nàng cau mày, thu đao nói: “Thật là lộn xộn! Đã năm sáu chục tuổi rồi, tu vi thì ở Trúc Cơ, mà cứ mười con lại để chạy mất ba con, còn lịch luyện cái quái gì, ngày mai trở về trồng lúa hết cho ta!”
“Khụ khụ.” Kỳ Mạc ở bên khẽ ho một tiếng ngắt lời nàng, rồi mới an ủi mọi người: “Sư tỷ là người nóng tính, mọi người đừng để bụng.Nhiệm vụ cũng gần hoàn tất rồi, hãy phát sách nhỏ cho bá tánh, rồi tự do đi dạo.”
Mọi người cười gượng, tự giác tản ra đi phát “Bách Quỷ Chí Quái” và bản thảo thử nghiệm “Sơn Hải Kinh” để dân chúng có thể nhận biết yêu quái nhanh hơn.
Ta đưa bình nước cho Tuyên Yến: “Sư tỷ, uống nước đi.”
Tuyên Yến liếc ta một cái, nàng xoa đầu ta, bảo: “Đệ uống đi, ta sắp đến Xuất Khiếu, sớm bế thực rồi. Mỗi ngày sáng sớm chỉ uống một, hai ngụm nước là đủ.”
Có lẽ vì ta chỉ mới mười sáu, kiến thức so với bọn họ còn quá nông cạn, thật không đáng kể. Ba đệ tử thân truyền của Huyền Cơ tiên tôn đều rất yêu thương ta. Điều này càng khiến ta cảm thấy rối bời trong lòng.
Vài ngày sau, vào buổi tối, chúng ta tá túc trong một Phật đường.
Bầu trời đen thẫm chỉ còn vầng trăng lưỡi liềm. Gió xé qua, cây hoè già ngoài sân xào xạc, ánh đèn trong điện lung lay theo từng cơn gió.
Bất ngờ, Tuyên Yến mở mắt, nét mặt hân hoan, cười nói: “Ta đột phá Xuất Khiếu rồi.” Nàng nói rồi khẽ vuốt đan điền, chỗ đó xuất hiện một khe hở. Những xúc tu nhầy nhụa loe ngoe thò ra, rồi nhanh chóng phình to, tràn ra như Phật Quan Âm nghìn tay nghìn mắt.
Đồng thời, trong mắt trái ta hiện lên pháp tướng Nguyên Anh mờ ảo sau lưng nàng. Đó là một người có đôi mày liễu, mắt phượng, làn da trắng ngần, môi đỏ tươi, mắt khép hờ, thoạt nhìn… chẳng khác nào Quan Âm nghìn tay từ bi khép mắt.
“Chúc mừng sư tỷ!”
“Chúc mừng sư tỷ đột phá! Sư tỷ thật mạnh mẽ, không hổ danh là đệ nhất của thế hệ chúng ta.”
Những lời chúc tụng vang lên không ngớt. Ta ngồi trên bồ đoàn, mặt không chút cảm xúc. Nhìn mọi người vây quanh tán thưởng pháp tướng uy nghi sau lưng Tuyên Yến.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng la hét.
Ta quay đầu nhìn, ở trước cửa Phật đường, một tiểu hoà thượng mặc cà sa ngã ngồi dưới đất, hắn hoảng sợ đến mức miệng lắp bắp: “Quái… quái vật…”
Tuyên Yến thoáng nhìn hắn, đan điền khẽ động, xúc tu liền phóng ra. Chỉ trong chớp mắt, xúc tu đã xuyên qua người tiểu hoà thượng. “Nguyên Anh Hư Cảnh” sau lưng nàng cũng lập tức di chuyển đến, loan đao giáng xuống.
Ta không kịp ngăn lại, trừng mắt giận dữ: “Sư tỷ! Sao lại giết hắn?!”
“Hả?” Tuyên Yến mở to mắt nhìn ta, ngây ngô đáp: “Hắn không phải Hạn Bạt sao?”
“…Phải.” Ta lạnh người, cúi đầu cười khổ.
Phải rồi, ta cũng thấy mà…
Trong mắt trái, một xác khô xấu xí đứng rình rập ngoài Phật đường.
Thân là người tu tiên, cớ gì không giết?