Ta sinh vào năm Đại Hoang, ta có khả năng thấu thị giúp dân làng tìm được nguồn nước ngầm dưới lòng đất.

Họ tưởng rằng ta có khả năng tiên tri, gọi ta là “Con trai của Thần”.

Danh xưng này truyền đi khắp nơi, kinh động đến các tiên nhân ở núi Bồng Lai.

Vì thế, Toàn Cơ Tiên Tôn xuống núi ngay trong đêm để mang ta về Bồng Lai Tiên động.

Ông nói sẽ thu nhận ta làm đệ tử.

Sư phụ còn đưa ra một viên tiên đan: “Ăn đi, có thể tăng thêm linh khí, giúp con sớm ngày đạt Trúc Cơ. Sau khi Trúc Cơ, con sẽ tu tiên thành thần!”

“Đồ nhi tạ ơn sư tôn.” Ta nghiến chặt răng, kìm nén sự sợ hãi, giả vờ nuốt viên đan dược vào bụng.

Trở về phòng, ta không chịu nổi nữa, vội vàng nhả viên đan giấu dưới lưỡi ra.

Lớp vỏ bọc bên ngoài đã vỡ.

Bên trong lộ ra trứng ngàn trùng màu nâu vàng.

Con ấu trùng chưa hình thành, bọc trong một màng mỏng trong suốt.

Nó đang bò trườn, giãy giụa, tám con mắt kép vẫn còn nhắm chặt

Chỉ cần một cái bình nuôi dưỡng cung cấp chất dinh dưỡng, chúng sẽ nhanh chóng lớn lên và trở nên mạnh mẽ.

Ta rút con dao mang theo bên mình, đâm mạnh vào ngực nó.

Dịch lỏng bắn tung toé.

Sau đó ta ném cái xác teo tóp của nó vào lò lửa.

Đốt sạch sẽ.

2

Tiên nhân trên núi Bồng Lai có sức mạnh vô biên, ta không dám hành động tùy tiện, sống qua ngày như thể đã uống tiên dược.

Vài tháng trôi qua, ta vẫn chưa đột phá Trúc Cơ khiến cho các sư huynh bắt đầu sốt ruột.

“Sao lại thế này? Khi xưa chúng ta chỉ ba bốn ngày là tẩy sạch kinh mạch!”

“Phải đó, sao mạch tượng của sư đệ vẫn còn lẫn lộn thế này?”

Ta im lặng nhìn vào những con trùng nhớp nháp trong đan điền của bọn họ, mạnh dạn hỏi: “Mạch tượng sau khi Trúc Cơ trông như thế nào?”

Đại sư huynh Ngụy Mân vô cùng điềm tĩnh, hắn giơ hai ngón tay lên, từ tốn nói: “Kinh mạch con người phức tạp hay biến đổi, khí tức hỗn loạn, cho nên linh lực không thể di chuyển trong thân thể phàm nhân.”

Hắn dừng lại một chút, lòng bàn tay ngửa lên, một ngọn lửa từ trong tay hắn nhảy ra ngoài. Hắn chỉ vào ngọn lửa mà bảo: “Sau khi tẩy sạch kinh mạch, bắt mạch chỉ thấy hai đường. Một là linh mạch, hai là tự mạch. Linh mạch là bằng chứng của người vượt hơn phàm nhân — ngọn lửa này cũng từ linh mạch sinh ra.”

Ngụy Mân mời gọi ta: “Sư đệ, hãy thử chạm xem.”

Ta chạm nhẹ, ngọn lửa nóng rực.

Ta lại nói: “Ta nhìn thấy rồi…”

Ta nhìn thấy phần dưới của cái gọi là linh mạch ấy nối liền với những con trùng nhớp nháp trong đan điền của hắn.

Có vẻ như chúng sinh ra đã biết dùng lửa.

Thì ra, Ngụy Mân là “hỏa linh căn”.

Nhị sư huynh Kỳ Mạc lại cười nói: “Nhìn này, ta là thủy linh căn!”

Hắn gom giọt nước trong không khí vào lòng bàn tay, ngay sau đó chuyển thành băng.

Ta chẳng còn gì mà không hiểu.

Tiên dược là trứng trùng.

Khi trứng trùng nở ra, chúng bám chặt trong đan điền con người, các xúc tu dài và mảnh len lỏi vào khắp kỳ kinh bát mạch của cơ thể.

Tu sĩ là môi trường nuôi dưỡng những con trùng nhớp nháp ấy.

Chúng hút lấy dưỡng chất từ cơ thể, rồi lại trả lại khả năng siêu phàm cho họ.

Nhưng… vì sao tu sĩ lại không hề hay biết?

Họ có biết cơ thể mình chứa những sinh vật kỳ quái này không?

Nếu biết, ắt là đã ngầm chấp nhận sự cộng sinh này… thật đáng ghê tởm.

Nếu không biết, thì cũng là do trùng nhớp nháp khống chế… càng khiến ta không thể nào chịu nổi.

Ta nghĩ, ta phải trốn!

Bảo toàn mạng sống, rồi đào tẩu!

3

Ban đầu, ta chỉ định trốn thoát, dù phải ẩn danh suốt đời cũng được.

Nhưng hôm ấy, ta nghe tin cả thôn bị thảm sát.

Phụ mẫu ta qua đời từ khi ta còn nhỏ, ta lớn lên nhờ bữa cơm của trăm nhà.

Thôn dân Bạch Hạc trong mắt ta chẳng khác gì phụ mẫu thân sinh.

Vậy mà, câu “giet sạch thôn Bạch Hạc chưa?” khiến ta chấn động tại chỗ.

Toàn thân ta đông cứng lại, nấp trong lùm cây không dám nhúc nhích.

Ta nhớ rõ, đó là tháng thứ ba kể từ khi đến núi Bồng Lai.

Khi ấy, ta còn cầm lệnh bài của đệ tử mới phát, hí hửng đi tìm nhị sư huynh Kỳ Mạc, muốn hỏi hắn ở trấn gần nhất dưới chân núi có nơi nào có rượu ngon nhất.

Nhân cơ hội đó tìm hiểu địa hình xung quanh.

Nhưng lúc này, nhị sư huynh phong lưu hào hoa trong mắt ta, Kỳ Mạc, đang mỉm cười nhè nhẹ lau thanh trường kiếm.

Hắn chậm rãi nói: “Giet sạch rồi, không chừa một ai. Cả thê tử Quan Khiếu và hài tử chưa kịp chào đời của y.”

Kỳ Mạc “chậc” một tiếng: “Hơn trăm mạng người, mệt chết ta, nên cuối cùng ta đành dùng băng châm kết liễu.”

Đại sư huynh Ngụy Mân, với giọng điệu lạnh lùng vô cùng xa lạ, hỏi: “Đã chắc chắn tất cả đều chet rồi chứ?”

Kỳ Mạc liếc hắn một cái: “Đương nhiên, ta ra tay chưa bao giờ để lại hậu họa.”

Hắn lau sạch thanh trường kiếm đầy máu, hài lòng đeo vào thắt lưng, cười cợt mà nói: “Đừng để Tiểu Đồng biết, ta không muốn tiểu sư đệ ghét ta. Nếu đệ ấy ghét ta, chẳng ai bầu bạn cùng ta vượt lệnh cấm lén uống rượu nữa.”

Ngụy Mân nói: “Không sao, cứ giấu trước. Chờ đến khi đệ ấy Trúc Cơ xong rồi hãy nói.”

“Đúng vậy, đến lúc ấy tiểu sư đệ sẽ hiểu chúng ta thôi. Người tu tiên không cần thất tình lục dục, càng không cần ràng buộc phàm trần… Chao ôi, chỉ tiếc là sư đệ Trúc Cơ quá chậm, bằng không đã tự tay sát thân chứng đạo rồi.”

Ta nghiến răng đến run rẩy, tay bịt chặt miệng, không dám phát ra tiếng.

Nhưng nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng vẫn khiến nước mắt tràn ra ngoài.

Bước chân xa dần.

Ta nắm chặt chiếc lệnh bài bạch ngọc trong tay, ngón tay trắng bệch.

Hai chữ “Bồng Lai” khắc trên đó, thật châm chọc.

Đây là linh sơn tu tiên sao?

Là cứu dân độ thế sao?

Cớ sao lại giet người vô tội?

Quan Khiếu là thôn trưởng, cũng là đại bá của ta, trước lúc đi còn vui vẻ nắm tay ta mà nói rằng làng ta sau này sẽ xuất hiện nhân vật lớn, lại nói khi ông ấy có hài tử sẽ nhờ vị “tiên trưởng” này đặt tên.

Khi ấy, y hạnh phúc nhìn bụng thê tử đã mang thai sáu tháng.

Chắc y chẳng ngờ ba tháng sau sẽ chet, khi hài tử của y còn chưa kịp ra đời.

Các người — dựa vào đâu mà giet bọn họ?!

Dựa vào đâu mà nói là vì ta mà giet bọn họ?!

Các người đã hỏi qua ta chưa? Ta có đồng ý không?!

Lố bịch vô cùng —

Hơn nữa.

Chờ đến khi ta Trúc Cơ, ta sẽ hiểu các người?

Lời này là ý gì?

Một cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng ta.

Dường như “Trúc Cơ” đồng nghĩa với việc ta sẽ trở thành một kẻ mà chính ta cũng không thể hiểu và chấp nhận.

Ta buông bàn tay che miệng, gắng nén cảm giác muốn nôn mửa.

Nghiến răng từng chữ:

“Ta vĩnh viễn cũng không đồng ý.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play