8.
Trên núi Bồng Lai có rất nhiều chuông đồng.
Dưới mái hiên của các hành lang, các mái vòm tám cạnh, thậm chí cả trên sân luyện võ, các trụ đá có hình rồng quấn quanh đều treo chuông.
Đệ tử ngoại môn sử dụng đan dược tại đây.
Nhị sư huynh Kỳ Mạc ôm kiếm trong lòng, hắn đứng trên cao nhìn các đệ tử ngoại môn từng người một nối nhau bước vào.
Hắn nhướng mày cười nói:
“Núi Bồng Lai chúng ta không giống các núi linh sơn khác, tính tình rất ôn hòa, đan dược cũng chỉ có công hiệu bổ dưỡng—chứ không đến mức phát nổ mà chết đâu.”
“Đệ cẩn thận quá rồi đấy.”
Ta cầm hai bầu rượu leo lên đài cao, ném một bầu rượu cho hắn huynh ấy rồi nói:
“Không thể mặt dày làm uổng phí tâm huyết của đại trưởng lão.”
“Yên tâm đi, lần này đệ nhất định có thể Trúc Cơ.” Kỳ Mạc cười thoải mái uống vài ngụm rượu, tươi cười hớn hở vẫy tay ra lệnh cho đệ tử ngoại môn:
“Đã đến lúc rồi, uống thuốc, dẫn khí, tẩy rửa kinh mạch.”
Ta giống như một người ngoài lạnh lùng đứng quan sát.
Lặng lẽ nhìn các đệ tử ngoại môn vui mừng nhận lấy tiên đan.
Sau đó kính cẩn nuốt vào.
Ta nhìn chằm chằm vào những viên đan dược kia.
Hàng trăm mẫu thử bày ra trước mặt ta.
Kỳ Mạc cùng ta quan sát một ngày.
Nhờ đó, ta dễ dàng thấy được chúng mọc rễ, nảy mầm thế nào.
Trong giờ đầu tiên sau khi nuốt vào, lớp vỏ vàng bên ngoài tan chảy.
Canh giờ thứ hai, lũ trùng nhỏ thò xúc tu mảnh dài ra.
Xuyên qua dạ dày, thăm dò xuống vùng rốn, cũng chính là đan điền.
Tiếp theo, chúng bắt đầu hấp thu dinh dưỡng từ dịch dạ dày.
Đến canh giờ thứ sáu.
Người tu luyện sẽ cảm thấy dạ dày hơi đau.
Đó là vì loài ký sinh trùng đã xuyên qua dạ dày, mang theo một phần mô dạ dày, lơ lửng như một cái túi rồi hạ xuống đan điền.
Giống như hạt bồ công anh bám rễ nơi chúng đậu.
Đến giờ thứ bảy, trùng hoàn toàn bám vào đan điền.
Chúng vươn những sợi xúc tu dài ra, len vào khắp kinh mạch, gặm nhấm máu thịt, hút lấy dinh dưỡng, hòa làm một với thân thể chủ nhân.
Sau hai, ba ngày cắn nuốt, cơ thể người tu luyện sẽ bài tiết ra tạp chất của “phàm nhân”.
Đây chính là quá trình… tẩy rửa kinh mạch.
9
Sau khi uống “tiên đan”, ít nhất một giờ đầu ta sẽ an toàn.
Vẫn có thể nôn ra được.
Nhưng nếu làm thế, lại một lần nữa Trúc Cơ thất bại, sau khi bị lộ, chắc chắn ta sẽ chết.
Nhưng Trúc Cơ thành công… rốt cuộc có nghĩa là gì chứ?!
Khốn kiếp.
Ta hoàn toàn không dám để bản thân “Trúc Cơ thành công.”
Ta nhìn Kỳ Mạc lắc lắc bầu rượu trống rỗng, uể oải nói:
“Này sư đệ, cố mà sớm Trúc Cơ Kết Đan đi, sau khi Trúc Cơ, thế giới sẽ hoàn toàn khác.”
Gương mặt hắn tuấn lãng phong lưu, ánh mắt thật chân thành.
Nhìn không thể nào đoán ra được đây là một kẻ máu lạnh từng tàn sát cả một gia tộc.
Lòng ta bỗng rối bời, gật đầu qua loa, trở về chỗ sư phụ để nhận lấy đan dược, ta uống ngay trước mặt họ.
Sau đó ta về phòng và để lại một mảnh giấy.
Ta đặt một con dao găm, điều chỉnh góc độ bắn ra.
Tiếp đó tìm cách trói chặt hai tay mình lại.
Ta muốn thử thách… Trúc Cơ.
10
Canh giờ thứ sáu.
Dạ dày đã bắt đầu co bóp đau đớn.
Trán ta lấm tấm mồ hôi lạnh, tầm nhìn có chút mờ đi.
Có tiếng động hỗn loạn và ồn ào, vo ve bên tai.
Cữu mẫu chỉ còn một tay, đưa ta cái bọc, mỉm cười ôn hòa:
“Đồng nhi, đường đi xa xôi cách trở, ta làm cho con bộ đồ mới.”
Mắt cữu cữu nhắm lại, xoa đầu ta:
“Chăm sóc tốt bản thân. Đừng lo cho thôn.”
Ta thấy bên ngoài thôn Bạch Hạc, ngay tại tấm bia khắc tên thôn, có rất nhiều người quen đến tiễn đưa, ai nấy đều căn dặn ta đi đường cẩn thận.
Ơ?
Kỳ lạ thật.
Cữu mẫu chỉ có một tay sao? Còn cữu cữu bị mù từ khi nào vậy?
Ta gạt bỏ nghi ngờ, đi được một đoạn thì quay đầu lại, họ vẫn cười vẫy tay.
Ta vô thức đi tiếp.
Không biết qua bao lâu, xuyên qua màn sương xám bất thường, ngẩng đầu lên thì lại thấy cổng thôn.
“Đồng nhi, đường đi xa xôi cách trở, ta làm cho con bộ đồ mới.” Cữu mẫu dùng một bàn tay có nhiều ngón, đưa cho ta bộ đồ.
Các đường gân đen nổi lên, đập từng nhịp theo từng mạch máu, những giác hút* dính chặt thấm ướt lớp vải trắng.
*Giác hút có dạng tròn thường thấy ở xúc tu bạch tuộc, mực…
Cữu cữu mở to mắt, xoa đầu ta: “Chăm sóc tốt bản thân. Đừng lo cho thôn.”
Toàn thân ông có đến hơn bảy trăm con mắt đang dịu dàng nhìn ta, cười bảo:
“Trong mắt cữu cữu, con vẫn luôn là hài tử. Con còn nhớ hồi nhỏ chơi đánh chuột chũi không?”
Ồ, ta nhớ ra rồi.
Hồi bé, ta từng chọc vào mắt ông ấy chơi, giống như đánh chuột chũi vậy.
Mỗi lần chọc trúng con mắt mở là có thể móc tròng mắt ra.
Nghĩ vậy, ta lần nữa đành lòng mà quay đi.
Ánh mắt phía sau vẫn đầy yêu thương.
Nhưng kỳ lạ là ta lại… không dám ngoảnh lại.
Canh giờ thứ mười ba.
Bên ngoài cửa sổ, chuông đồng vang nhẹ theo gió.
Keng keng keng—
Keng keng keng keng keng keng keng, keng… keng keng!
Ta nghiêng đầu, nhìn ra bầu trời tối đen bên ngoài.
Một chất lỏng đặc sánh từ trời đổ xuống.
Ta nói: “Chuông đồng đã vang mười chín lần.”
Keng keng, keng keng¥%*keng keng
Ta nói: “Chuông đồng đã vang mười chín lần.
“Chuông đồng đã vang mười chín lần.
“Chuông đồng đã vang bảy ngàn chín trăm ba mươi tám lần.”
Ta ngừng lại, chợt hỏi: “Ngươi là ai?”
11
Cùng lúc đó.
Ngón tay co giật liên tục của ta chạm vào chốt cơ quan của con dao găm tự chế.
Nó bật ra ngay lập tức.
Đâm thẳng vào đan điền của ta.
Máu phun ra ngay tức thì.
Mọi âm thanh quanh ta lặng đi, rồi ngay sau đó, những tiếng rì rầm chói tai như muốn xuyên thủng đầu ta:
“¥%!……%&*&%¥@”
Ta ngất đi ngay lập tức.
Không biết qua bao lâu, ta choàng tỉnh, mồ hôi lạnh đẫm người.
Nhìn cảnh tượng bừa bộn khắp phòng, mùi tanh của gỉ sắt xộc lên khiến ta khó chịu.
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa:
“Sư đệ, có trong đó không? Đã bốn ngày rồi!
“Sao vậy? Đừng bảo là có vấn đề gì nhé?
“Theo lý thì ba ngày là có thể Trúc Cơ thành công rồi mà—sư đệ! Mau mở cửa!”