4

Ta không thể đột phá Trúc Cơ trong suốt thời gian dài, cuối cùng cũng khiến sư phụ chú ý.

Huyền Cơ Tiên Tôn đã hơn hai trăm tuổi, tóc râu bạc phơ, khoác lên mình đạo bào, trên tay cầm phất trần, phảng phất như thần tiên trong tranh. Chẳng trách bá tánh Trung Nguyên treo tranh lão ta trong nhà, ngày đêm thờ cúng.

Nhưng giờ đây, với đôi mắt tinh anh, lão ta chăm chú nhìn ta không rời: “Quản Đồng, vì sao ngươi vẫn chưa đột phá Trúc Cơ?”

“Đệ tử không rõ.”

“Do lòng chưa thành kính chăng?”

“Đệ tử lòng thành.” Ta vén áo, quỳ xuống đất: “Xin sư tôn minh giám.”

Sư phụ ngồi trên tòa sen lặng yên rất lâu, rồi vung phất trần lên, một đạo lực kéo ta lơ lửng giữa không trung. Ngay sau đó, “linh khí” cuốn lấy thân thể ta, dò xét khắp nơi.

Càng dò, sư phụ càng cau mày: “Quả thực không thấy chút dấu vết linh mạch nào… Kỳ lạ thay!”

Ông đặt phất trần xuống, ta ngã quỵ trên đất, cúi đầu thật sâu: “Có lẽ vì đệ tử đến từ vùng đất hoang dã Nam Man, tư chất quá kém cỏi…”

Ta nhìn xuống y phục trắng tuyết trải dài trên đất: “…nên mới không thể Trúc Cơ.”

Sư phụ lại lắc đầu: “Ngươi am hiểu dòng nước, thông tỏ mạch đất, có thể tìm thấy mạch nước trong sa mạc rộng lớn. Ngươi vốn dĩ thông minh, không cần tự ti.”

Lão suy nghĩ một chút: “Thôi được, vi sư sẽ đi cầu một viên tiên đan khác cho ngươi, giúp ngươi đột phá Trúc Cơ.”

Kiến trúc ở Bồng Lai Tiên động hùng vĩ tráng lệ. Trong đại điện, bảy mươi hai tượng rồng chạm trổ uy nghiêm nhìn chằm chằm vào ta. Ta là một phàm nhân “ngu muội” lại được cơ hội đắc đạo thành tiên, vốn dĩ phải vui mừng khôn xiết.

Ta không có bất kỳ lý do nào để từ chối. Giả vờ vui mừng, ta nói: “Đệ tử cảm tạ sư tôn.”

Rồi mạnh dạn nói: “Quản Đồng tự biết mình phá giới, thực sự hổ thẹn với sự dạy dỗ của sư tôn và tiên môn, nay lại cầu tiên đan, kính xin sư tôn cho đệ tử cùng đi để có thể đích thân tỏ lòng biết ơn các vị Thái Thượng trưởng lão.”

Sư phụ nhìn ta một lúc, lão mỉm cười: “Xưa nay chưa ai dám đưa ra yêu cầu như thế, ngươi, thật sự có lòng.”

“Được. Vi sư sẽ đến bẩm báo Thái Thượng trưởng lão.” Sư phụ tán thưởng: “Nể lòng thành của ngươi, hẳn các ngài sẽ đồng ý.”

5

Phủ đệ của các Thái Thượng trưởng lão tọa lạc ở nơi sâu và xa nhất về phía bắc Bồng Lai. Nơi đây, cây cối xanh tươi, trăm hoa đua nở. Tám mươi mốt cột đồng cao chót vót, phía trên là cung điện tiên cảnh lơ lửng, lầu gác tầng tầng lớp lớp.

Ta theo sư phụ leo dần lên, tiến vào động phủ của các trưởng lão.

Cảnh giới tu chân phân thành nhiều cấp bậc. Bắt đầu từ Trúc Cơ, rồi đến Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa, cuối cùng quy về Hóa Thần.

Các Thái Thượng trưởng lão của núi Bồng Lai đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa. Nghe nói họ có khả năng ngưng tụ linh hồn, xuất ra đan dược, giúp đệ tử ngoại môn nhanh chóng đạt Trúc Cơ.

Sư phụ có danh hiệu Huyền Cơ, sống hơn hai trăm năm, nhưng trước mặt các Thái Thượng trưởng lão, cũng chỉ là một đứa trẻ đang học nói mà thôi.

Lão cung kính cúi đầu trong sân: “Bái kiến đại trưởng lão. Đây là đệ tử mới thu nhận, Quản Đồng.”

Ta cũng cúi đầu hành lễ: “Đệ tử Quản Đồng, bái kiến các vị trưởng lão.”

Một hồi lâu, dưới tòa đại điện cổ kính và trang nghiêm, mới vang lên giọng nói khàn khàn của một lão nhân:

“Lại một thế hệ mới nữa rồi. Huyền Cơ, ngươi năm xưa mới vào Bồng Lai cũng chỉ tầm tuổi hắn, thoáng chốc đã ba trăm năm, nhân gian thật là dâu bể đổi thay…”

Ta cẩn trọng ngẩng đầu, chắp tay nói: “Nhân gian bất an, nhưng nhờ có tiên sơn và các tu sĩ khắp nơi hành đạo vì dân. Đệ tử mong rằng sau này cũng có thể đỉnh thiên lập địa, không thẹn với lòng.”

Đại trưởng lão cười khẽ: “Ngươi xem, lời nói chẳng khác gì ngươi thuở đó.”

Qua khung cửa sổ gỗ tử đàn cũ kỹ, ta có thể nhìn rõ… sinh vật khổng lồ trong điện.

Ta không dám đối diện đại trưởng lão, ta chỉ chăm chú nhìn vào hoa văn khắc hình tiên hạc và hồ lô trên cửa sổ gỗ, ánh mắt lơ đễnh quan sát từng góc cảnh vật mà mình có thể thấy.

Đại trưởng lão chẳng còn giống con người nữa. Cao đến mấy trượng, bụng căng phồng, các mạch máu nổi khắp người, trên khuôn mặt to lớn lẫn những tầng lớp mỡ chồng chất. Cả thân hình như bánh bao đang căng phồng.

Ở đan điền đại trưởng lão, một xúc tu nhầy nhụa thò ra. Đó có lẽ là một cái miệng đầy những cái răng sắc nhọn, uốn éo trong không trung một lúc rồi nhả ra một viên châu sáng lấp lánh.

“Đây, tiên đan Trúc Cơ, tặng cho tiểu hữu này đi.” Đại trưởng lão nhẹ nhàng đỡ lấy viên châu, giơ tay một cái, viên châu xuyên qua cửa sổ gỗ, rơi vào lòng bàn tay sư phụ.

Còn ta, tay chân đã lạnh ngắt.

Ta từng nghĩ loại quái vật nhầy nhụa này là công cụ do những người quản lý núi Bồng Lai tạo ra để kiểm soát người khác. Ta vốn đang mưu tính tìm nơi nuôi dưỡng đám nàngn trùng, hủy diệt hết một lần.

Nhưng ta không ngờ…

Thật sự không thể ngờ tới…

Toàn bộ người trong núi Bồng Lai …

Đều nằm dưới bóng tối của đám sâu bọ này.

Đại trưởng lão giờ còn có thể tính là người nữa chăng? Lão chỉ là cái ổ nuôi dưỡng trứng trùng mà thôi.

6

Sau khi tạ ơn đại trưởng lão, sư phụ đưa viên “tiên đan” cho ta, nói: “Quản Đồng, nuốt vào đi, lần này nhất định sẽ đột phá Trúc Cơ.”

Ta nhìn viên trứng sâu vàng lấp lánh này, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán.

7

Linh đan diệu dược mà hoàng đế cùng vương hầu cả đời truy cầu, giờ đây ở ngay trước mắt ta.

Nhưng ta thấy ghê sợ cùng cực.

Thấy ta chưa nuốt, sư phụ ngạc nhiên: “Sao còn đứng đực ra đó? Thái Thượng trưởng lão còn phải nghỉ ngơi.”

Ta cắn đầu lưỡi giữ bình tĩnh, hai tay nâng “tiên đan” lên, cúi đầu:

“Sư tôn, đệ tử đã thất bại một lần trong việc Trúc Cơ, nếu lần nữa thất bại, thực có lỗi với sự kỳ vọng của trưởng lão và sư tôn.”

Ta trịnh trọng nói: “Đệ tử nhớ rằng mấy ngày tới cũng có các sư huynh ngoại môn phục dụng tiên đan, tẩy tủy kinh mạch, mong muốn có thể theo Nhị sư huynh Kỳ Mạc học hỏi đôi chút.”

Chưa kịp để sư phụ nghi ngờ, ta nhanh chóng nói: “Viên đan này, nếu có thể, xin sư phụ giữ giúp vài ngày… đệ tử tạm thời chưa xứng đáng nhận nó.”

Từ bé đến lớn, nhờ đôi mắt này mà ta từng biết không ít bí mật. Đương nhiên biết cách giả ngốc, đóng vai ngu.

Quả nhiên, sư phụ trầm ngâm một lúc, vừa định nói gì đó thì thái thượng trưởng lão đã đi trước một bước, cười tươi nói:

“Cho phép đi. Lâu lắm rồi mới thấy một đệ tử thật sự khiêm nhường như vậy.”

“Tạ ơn trưởng lão.” Ta cúi đầu, cung kính đáp.

Tiếng chuông đồng dưới mái nhà cổ xưa vang lên, được gió thổi đưa âm thanh bay xa.

“Keng—” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play