"Thăng cấp năng khiếu ban đầu…… Phân loại ẩm thực —— Vị Giác Thần Bếp Thượng Cổ.”

Cái gì vậy?

Vân Tranh sửng sốt khi thấy cụm danh từ mang đầy sắc thái hư cấu, nhưng rất nhanh sau, trong đầu cậu đã hiện lên dòng giải thích, giúp cậu hiểu rõ tình hình thực tế của hệ thống ngay.

Tuy rằng sàn đấu giá năng khiếu cũng tương tự với các hệ thống giao dịch giữa các chiều không gian mà mấy bộ truyện trên mạng hay nhắc, nhưng nó cũng có nhiều điểm khác. Trong đó, điểm khác biệt lớn nhất chính là sàn đấu giá này không bán những món đồ thật có thể cầm trên tay, mà là những món hàng hư ảo, mơ hồ hơn nhiều —— đó là năng khiếu.

Giữa ba nghìn thế giới lớn nhỏ, có vô số chiều không gian, mà trong các chiều không gian đó lại có muôn vàn thiên tài ngút ngàn. Thứ mà hệ thống sàn đấu giá năng khiếu thu thập được chính là tài năng vượt xa người thường của họ. Những người nắm giữ hệ thống như Vân Tranh, chỉ cần có đủ giá trị tài sản và thoả mãn điều kiện mà hệ thống công bố, thì sẽ có thể thu gọn hết các năng khiếu này vào túi.

Bây giờ tuy giá trị tài sản của Vân Tranh chỉ có 1000, nhưng vì là người mới nên hệ thống vẫn cấp một phần thưởng, thăng cấp năng khiếu cậu đã có sẵn. Có điều, trùng hợp là năng khiếu của cậu lại có quan hệ mật thiết với nghề cũ. Cho nên, sau khi sàng lọc, hệ thống giao cho năng khiếu của đầu bếp hàng đầu —— Vị Giác Thần Bếp Thượng Cổ.

Vị Giác Thần Bếp Thượng Cổ: Người sở hữu sẽ có độ nhạy cảm tuyệt đối với nguyên liệu nấu ăn, cho dù là hai hạt đậu Hà Lan trong cùng một quả đậu, thì vị giác và xúc giác vẫn sẽ phát biệt những khác biệt dù rất nhỏ giữa cả hai.

Đối với một đầu bếp chuyên nấu các món ăn gia đình thì đây tuyệt đối là một sự tồn tại đỉnh nóc.

Vì để kiểm chứng, Vân Tranh chấm tay vào mỡ hành còn dư hồi sáng, tức khắc dạ dày cậu cuồn cuộn cơn buồn nôn ngay, nếu không nhờ tính tự chủ cao thì cậu đã nôn ra tại chỗ rồi.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Rõ ràng bình thường thấy hương vị này cũng không tệ đâu, nhưng sau khi nhận được năng khiếu Vị Giác Thần Bếp Thượng Cổ, nó lại trở nên dầu mỡ, kém chất lượng không tưởng. Cảm giác khủng bố như sắp đầu độc vị giác khiến Vân Tranh phải uống ba ly nước liền, mới tạm nén xuống được.

Đồng thời, phản hồi của vị giác cũng giúp cậu xác định còn thiếu sót ở đâu, thậm chí trong lòng cậu cũng đã rõ phương pháp cải tiến.

Năng khiếu này mạnh quá! Lại một lần nữa, Vân Tranh phải thầm cảm thán. Cậu vốn đã rành nghề bếp sẵn, giờ có thêm năng khiếu này nữa, miễn là không còn ngu ngốc như kiếp trước nữa thì chắc chắn tương lai của cậu sẽ càng thuận lợi, càng xán lạn.

Cậu thấy yên tâm hẳn.

Từ lúc sống lại đến giờ, cuối cùng đám mây đen trên đỉnh đầu Vân Tranh đã dần tản ra. Cùng lúc đó, mục khác của phần thưởng cho người mới cũng khiến cậu chú ý.

Là một vòng quay trúng thưởng.

Bởi vì không có quá nhiều lời giải thích, nên Vân Tranh cũng thử quay một cái. Cuối cùng, kim quay ngừng ở chỗ vật phẩm tiêu hao. Đến khi những dòng chữ giải thích trên vòng quay hiện lên rõ ràng hết, Vân Tranh suýt phun hết nước trong miệng ra.

Hào Quang Cao Thủ: có hiệu quả ngay, người sử dụng có thể lĩnh hội võ công tuyệt thế, vượt nóc băng tường, đạp nước qua sông, không ai địch lại, đánh đâu thắng đó. Mỗi phút sẽ tốn 100 giá trị tài sản, hoàn toàn đáng được sở hữu 😊

Mẹ nó chứ ở đó mà đáng giá sở hữu……

Cái emoji đột nhiên xuất hiện của hệ thống khiến Vân Tranh xịt keo cứng ngắc. Cậu đâu có đi giành chức minh chủ võ lâm, cái thứ này vô bổ hết sức. Nhưng mà có vẫn đỡ hơn không, ít ra còn có thể bảo đảm an toàn cho bản thân. Vân Tranh tự an ủi mình như vậy, mới khiến sắc mặt khó tả của mình dịu lại.

——

Lại qua một tuần, chuyện làm ăn của quán mì Vân Tranh vẫn phát triển không ngừng, cực kỳ đắt khách.

Ở khu công viên Đào Nhiên này, tay nghề của cậu vốn đã là số một, sau khi năng khiếu được thăng cấp thì hương vị lại càng vượt trội hơn.

Chỉ vài có vài ngày ngắn ngủi mà các 'hàng xóm' ở công viên đều khen Vân Tranh không ngớt lời. Nhất là vào buổi sáng sớm, Vân Tranh chỉ mới đến nơi, còn chưa dọn hàng thì người đến ăn mì đã tụ lại ngay, cứ sợ đi trễ thì không mua được.

"Chắc đầu bếp ở khách sạn sáu sao của Yến Kinh cũng không thể nấu tô mì Dương Xuân giống thế này được.”

"Đúng rồi, tô mì của ông chủ nhỏ là động lực để tôi dậy sớm đó!”

“Hừ, làm gì mà lố dữ vậy……” Vân Tranh buôn may bán đắt, nên khiến vài chủ quán khác thấy khó chịu. Có điều, tuy ngoài miệng thì họ oán trách vậy đó, nhưng cơ thể thì vẫn 'thật thà' đi qua chỗ Vân Tranh rồi dặn: “Vân Tranh à, lát nữa nhớ chừa tôi một tô với, làm mì nước!”

Hết cách rồi, ai bảo tay nghề của Vân Tranh 'hấp dẫn' quá làm chi, không ăn được thì cũng thấy thèm thuồng.

Nhưng giữa 'thèm' và 'nhớ' vẫn có sự khác biệt. Bên chỗ công viên Hải Đường có thể xem như là khu dân cư đông đúc nhất thành phố Hưng. Có khá nhiều bạn học ở trường Trung học số 2 của Vân Tranh sống ở đây, lâu dần, ít nhiều gì cũng chạm mặt Vân Tranh vài lần.

Được sống lại một kiếp, Vân Tranh đã nghĩ thoáng nhiều việc nên dù có chạm mặt đi nữa, thái độ của cậu vẫn rất thản nhiên, không có chút gò bó hay tự ti nào cả, thậm chí còn mời các bạn học đến ăn thử. Sau mấy lần như thế, rất nhiều bạn học ở Trung học số 2 đều khen tay nghề của Vân Tranh quá tuyệt! Quan hệ tốt như cỡ Trần Tuấn, nếu sáng sớm thức dậy nổi thì sẽ chủ động qua giúp một tay. ( truyện trên app t.y.t )

Cho nên chỉ mới vài ngày, hầu như phân nửa học sinh khối 8 đều biết chuyện của Vân Tranh, Tào Minh cũng nhận được tin từ trong nhóm chat.

[Haha, một thằng con hoang như thế thì cũng chỉ xứng để đi bày sạp hàng nhỏ, phục vụ người khác thôi.]

Trong nhóm lớp, Tào Minh thấy có vài người bàn nhau mì Vân Tranh nấu ngon cỡ nào suốt, thế là không kiềm được mà buông lời mỉa mai.

Trong ấn tượng của Tào Minh, chợ sáng ở công viên Đào Nhiên là nơi tụ tập của mấy người nhà quê ăn mặc cổ lỗ sĩ, đeo cái tạp dề xấu đau xấu đớn, bán đồ ăn sáng để kiếm vài đồng bạc lẻ. Vân Tranh làm chung với mấy người đó thì sao mà có tiền đồ. Thế nhưng, hắn vừa nhắn tin xong thì đã bị những lời phản pháo nhấn chìm.

[Tôi thấy là cậu ghen tị Vân Tranh nhà người ta giỏi giang quá thì có!] Một cô bạn vốn đã không ưa Tào Minh sẵn lên tiếng trước.

[Đúng đó! Bình thường đã hay ức hiếp người khác rồi, giờ thấy Vân Tranh sống yên ổn thì lại bắt đầu nói xấu.]

[Bản thân còn lo chưa xong, không biết lấy đâu ra cái niềm tin mà chửi Vân Tranh là con hoang không biết. Giờ nguyên cái thành phố Hưng này đều biết cậu của mày bị điều tra rồi, còn chưa biết là đến khai giảng lớp chín mày có được đi học không nữa, sao không mau đi kêu bà mẹ chẳng biết đang bay nhảy chỗ nào của mày về 'tặng quà' cho hiệu trưởng mới đi!]

[Đệt, mày...] Câu cuối cùng ghim trúng vào nỗi uất hận sâu sắc nhất trong lòng Tào Minh.

Lúc trước Vân Tranh làm một trận trong trường khiến nhà họ gặp chuyện, nên bây giờ hắn cũng chẳng được sống yên thân. Nếu không phải vì mẹ hắn đi 'giải quyết việc công' với người mới dựa hơi gần đây thì chắc giờ hắn vẫn còn bị nhốt trong nhà.

[Đừng có mà ra vẻ, chừng nào tới khai giảng thì tao cho mày một trận nhừ tử!] Tào Minh tức tối chửi ầm lên.

[Thằng ngu.] Quản trị viên của nhóm lớp cũng không phải dạng vừa, thẳng tay cấm chat hắn luôn.

Nhưng quản trị viên khác còn đáo để hơn: [Cấm chat còn nhẹ quá, bộ chưa đọc thông báo trường đưa ra trước khi nghỉ hả? Cái thứ này bị đề nghị thôi học rồi, đâu còn là học sinh lớp 8/2 của tụi mình nữa, đá ra khỏi nhóm cho yên!]

Vừa mới nói xong thì điện thoại của Tào Minh đã hiện thông báo: [Quản trị viên đã xoá bạn khỏi lớp 8/2.]

"Đệt!” Tào Minh giận đến nỗi quăng điện thoại xuống đất, hết cả buổi mà vẫn không bình tĩnh lại được.

Trong mắt Tào Minh, nguyên cái lớp 8/2 toàn là lũ nịnh hót chuyên đội trên đạp dưới. Bây giờ thì mắng nhiếc hắn như thể phạm vào tội tày trời, chứ như lúc hắn còn có quyền có thế thì có dám ho he tiếng nào không. Suy cho cùng vẫn là tại Vân Tranh khơi chuyện, nếu cậu không gài hắn gây sự trước mặt lãnh đạo sở Giáo dục thì làm gì sẽ có chuyện cậu của hắn 'ngã ngựa'?

Tào Minh càng nghĩ thì cơn giận càng tích tụ, thù mới nợ cũ cùng trào lên, hận không thể róc da róc thịt Vân Tranh tại chỗ, vậy mới có thể làm dịu bớt sự nhục nhã mà hắn phải chịu trong những ngày qua. Có điều là hết cách rồi, dù hắn có muốn kéo đám bạn giang hồ chặn đường Vân Tranh đánh một trận như hồi trước, nhưng trong tay không có tiền thì hắn không tìm ai được.

Hắn bực bội, nốc sạch ly nước trong một hơi, cuối cùng Tào Minh cũng thấy bình tĩnh hơn nhiều. Hắn cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại nằm trên sàn lên, gọi Lục Nhiên ngay.

Hiếm khi Tào Minh sáng suốt được như lần này, hắn và Lục Nhiên đều không ưa Vân Tranh, hắn không có tiền, nhưng cái tên Lục Nhiên hay làm bộ làm tịch kia lại có.

“Anh Lục, anh có nghe chuyện gần đây chưa? Thằng con hoang đó mở quán mì, hình như buôn bán cũng được lắm.” Tào Minh hỏi thử một câu.

“Thì sao?” Lục Nhiên híp mắt, giọng cộc cằn.

Thằng ngu Tào Minh này, kêu đi chèn ép Vân Tranh đã không xong, mà còn liên lụy đến cậu ta. Lục Nhiên còn chưa đi tính sổ với hắn nữa mà Tào Minh còn mặt mũi chủ động đến tìm cậu ta.

Nhưng mà Tào Minh cũng hiểu vài phần tâm tư của Lục Nhiên, hắn vội cười xoà: "Thôi anh Lục đừng giận, chuyện lần trước là ngoài ý muốn thôi. Chắc chắn lần này em sẽ làm thật ổn thỏa cho anh xem. Em có ông anh họ, là dân anh chị, có mười mấy thằng đàn em. Tối nay em mời họ đi ăn một bữa, muộn nhất là ba ngày, chắc chắn em sẽ quậy tan tành cái quán của Vân Tranh!”

"Hả, ba ngày?" Lục Nhiên chẳng tỏ ý kiến gì: "Chắc mày đang thiếu tiền chứ gì.”

"Cái này... Dù sao cũng phải cho người ta hưởng một tí."

"Biết rồi, lát nữa tao chuyển vào tài khoản của mày." Lục Nhiên cười khẩy: “Sau này có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, đừng có vòng vo với tao. Mày muốn đi xử Vân Tranh, tao không quan tâm, nhưng đừng có lấy danh nghĩa của tao!”

Dứt lời, Lục Nhiên cúp điện thoại ngay, cậu ta vốn không muốn để ý đến Tào Minh, thậm chí còn muốn cho hắn một bài học vì đã làm hỏng chuyện của mình. Có điều, những lời Tào Minh nói khi nãy lại khiến cậu ta thay đổi suy nghĩ. Bây giờ cha nuôi không cho cậu ta manh động, nhưng người khác đi kiếm chuyện với Vân Tranh thì có liên quan gì cậu ta đâu.

Vả lại, Lục Nhiên từng nghe về anh họ của Tào Minh, nghe đâu là cũng có tí thế lực ở thành phố Hưng. Bên chỗ công viên Đào Nhiên, đa phần đều là người dân hiền lành, để anh họ Tào Minh dẫn người qua đó quậy vài hôm, Lục Nhiên không tin là Vân Tranh còn có thể tiếp tục buôn bán?

Chỉ cần khiến Vân Tranh khó chịu là Lục Nhiên thấy vui ngay.

Lục Nhiên rất nhanh tay, Tào Minh chỉ mới đặt điện thoại xuống chưa đầy mười phút, điện thoại đã nhận được thông báo biến động số dư, báo tài khoản vừa nhận 5000 tệ, nhưng phần nội dung chuyển khoản lại không có một chữ.

Cái thái độ bố thí của kẻ bề trên này khiến hắn cảm thấy rất bực. Nhưng ai kêu Lục Nhiên là người đưa tiền, Tào Minh chỉ đành nhẫn nhịn tiếp.

"Tao khinh! Cái lũ con hoang không ai thèm!” Miệng Tào Minh thì chửi nhưng tay vẫn lục danh bạ điện thoại, tìm ra số của anh họ.

Thù mới hận cũ trả một lượt, hắn phải cho Vân Tranh biết mùi hối hận không kịp.

——

Ban đêm, Tào Minh canh đúng giờ, ăn mặc đàng hoàng lịch sự, không để lộ chút túng quẫn nào trong những ngày gần đây, sau đó mới đi ra ngoài, đến chỗ đã hẹn trước.

Chợ đêm Đào Nhiên là nơi náo nhiệt nhất thành phố Hưng lúc về đêm. Bây giờ đang là mùa hè, dù là đám học sinh đi tụ tập với nhau, hay là nhân viên làm công ăn lương, ai cũng thích đến đây ăn xiên nướng, kêu thêm hai chai bia, nơi này cũng có thể xem như là địa điểm tụ họp của đủ hạng người. Cũng bởi vậy nên bộ đồ kiểu mới mà Tào Minh cố ý mặc để 'ra vẻ' mới không quá lạc quẻ.

"Hôm nay tôi tìm mấy anh em là vì có chuyện muốn mọi người đi làm giúp tôi.” Vắt chéo chân, Tào Minh ra dáng như 'đại ca': "Biết thằng Vân Tranh không! Là cái thằng con hoang mà hồi trước tôi hay kêu mọi người đi dạy bảo ấy. Trước đây là chơi vui thôi, lần này là phải làm mạnh tay. Ở ngay chỗ này nè, sáng sớm mai, tôi muốn mọi người đi đập cái xe mì của nó.”

"Còn nó thì sao?”

"Miễn không chết thì muốn sao cũng được!” Tào Minh nói chuyện rất to tiếng. Trước đây thì hắn không dám làm vậy đâu, nhưng giờ cơn giận đã tràn lên tới não, nên không màng gì nữa cả.

Ông anh họ của Tào Minh cũng là người dứt khoát, thấy Tào Minh ra dấu 4000, đồng ý ngay: "Không thành vấn đề, cứ để bọn này làm.”

Hai người thoả thuận với nhau, cuộc trò chuyện diễn ra rất thuận lợi. Trùng hợp là, những lời họ nói đều lọt vào tai của một người ngồi ở bàn kế bên.

Trùng hợp hơn nữa, người này chính là Trần Tuấn - đang đi gặp mấy bạn học hồi tiểu học.

Trần Tuấn vốn đang kể với mấy đứa bạn chơi từ nhỏ là bây giờ Vân Tranh có tiền đồ rồi, vừa học giỏi vừa biết tự kiếm tiền để giúp đỡ trại mồ côi; còn hẹn nhau khi nào rảnh sẽ cùng đến chỗ Vân Tranh, nếm thử tay nghề của cậu.

Nhưng đang lúc trò chuyện hăng say, thì mấy cái từ 'nhạy cảm' ở bên bàn Tào Minh thu hút sự chú ý của cậu ta ngay. Trần Tuấn thận trọng, lắng tai nghe, không ngờ là có liên quan tới Vân Tranh thật, hơn nữa là còn toan tính hãm hại cậu, nên nhất thời cậu ta cũng thấy hơi hoảng loạn.

Có điều, Trần Tuấn không dám nói với những người bạn khác, chỉ đành tìm bừa một cái cớ rồi kết thúc buổi hẹn một cách qua loa. Ra khỏi chợ đêm, cậu ta tức tốc chạy qua trại mồ côi, định báo cho Vân Tranh biết tin này trước.

——

Trại mồ côi.

Lúc Trần Tuấn đến tìm Vân Tranh, cậu đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ngày hôm sau.

"Thằng nhãi Tào Minh này vô lại thật sự, có điều ông anh họ của nó cũng không phải dạng vừa. Hồi tối em có âm thầm nhìn lén một cái, trên ngực anh ta xăm một con rồng to ơi là to, cái vuốt thôi là hết nửa cánh tay, nhìn sợ chết đi được! Vân Tranh anh nói xem giờ mình phải làm sao đây?”

Trần Tuấn cứ như ngậm pháo trong miệng, kể từ lúc gặp Vân Tranh là cứ nổ bùm bùm không ngớt. Đầu tiên là kể rõ đầu đuôi câu chuyện, sau đó là mắng Tào Minh và ông anh họ của hắn một trận rồi mới nghỉ một lát. Có điều, cậu ta lo lắng không yên, Vân Tranh thì lại không có tí phản ứng dư thừa nào cả.

"Nè, anh không sốt ruột thật hả!”

"Không sốt ruột thật.” Vân Tranh cười, múc một muỗng canh cho cậu ta: "Tới thì tới, cùng lắm thì mình mời họ ăn một bữa.”

“Anh……” Đứng trước sự bình tĩnh của Vân Tranh, Trần Tuấn chỉ biết câm nín nghẹn lời.

Trần Tuấn không biết rằng Vân Tranh bình tĩnh như vậy là vì đã lường trước rồi.

Vân Tranh biết rõ gốc gác của anh họ Tào Minh. Anh ta không phải đại ca xã hội đen như lời Trần Tuấn kể, mà chỉ là tên đứng đầu của đám lính trong một công ty đòi nợ thuê thôi. Cậu biết rõ, chắc chắn là bọn Tào Minh đã ra tiền, mà chắc chắn số tiền này là do Lục Nhiên cấp, về phần mục đích thì đã quá rõ ràng.

Đúng là âm hồn không tan.

Những cảm xúc đang cuộn trào trong đôi mắt Vân Tranh hết sức âm u, cậu nhìn quyền mua cao thủ võ lâm gì đó đang nổi trên không gian hệ thống, tức thì, lòng cậu nghĩ ra một ý.

Đã đến lúc để Tào Minh ngừng nghỉ lại rồi, không thì Lục Nhiên cứ tưởng là cậu dễ ăn hiếp.

Cúi xuống nếm thử canh xương đang nấu, Vân Tranh tiện tay cho thêm lá nguyệt quế vào trong canh, vờ như hỏi Trần Tuấn một câu bâng quơ: "Nói hết cả buổi rồi, vậy cậu có biết địa chỉ công ty đòi nợ của anh họ Tào Minh nằm ở đâu không?”

"Anh hỏi để làm gì?" Trần Tuấn thắc mắc.

“Không làm gì hết." Vân Tranh cười hòa nhã, cầm dao phay chặt khúc xương ống trên thớt làm đôi một cách nhanh gọn: "Ngày mai tôi định đi bày quán ở chỗ khác.”

Lời tác giả:

Tào Minh: Chừng nào tan học thì ra khu rừng nhỏ, không gặp không về!

Vân Tranh: Khỏi đâu, giờ tao đi kiếm mày luôn ^_^

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play