“Đổi địa điểm cũng được thôi.” Trần Tuấn bị nụ cười của Vân Tranh làm cho hoa mắt, có chút ngây người, hoàn toàn không nhận ra hàm ý cất giấu trong câu nói của cậu. Trong lòng cậu ta hiện tại chỉ có một ý nghĩ, Vân Tranh nhà mình đúng là càng ngày càng đẹp.
…
Đường Đức Thắng là con đường khá náo nhiệt ở thành phố Hưng. Nhưng cái ‘náo nhiệt’ này không phải mang nghĩa tích cực, mà là đại diện cho sự hỗn loạn. Có lẽ hơn nửa số công ty đòi nợ và cho vay nặng lãi ở thành phố Hưng đều tụ tập ở chỗ này. Ban ngày nơi đây còn có thể ngụy trang ngay thẳng chỉnh tề, đến buổi tối thì chỉ có thể hình dung bằng mấy từ ‘quần ma loạn vũ*’.
(*)Quần ma loạn vũ: Ý chỉ sự hỗn loạn, cũng ẩn dụ cho việc kẻ ác làm điều xấu tràn lan không chút kiêng nể.
Hiện tại mới chỉ tầm 5 giờ sáng, hai bên đường vẫn còn vắng. Ngoại trừ mấy tên say rượu và vài kẻ thức trắng đêm chơi mạt chược trong quán Net ra thì trên đường không có ai cả. Trong bầu không khí hoang vắng này, những tấm biển quảng cáo có chữ đỏ nổi bật trên nền trắng của công ty cho vay nhìn như đang rỉ máu, thật sự khiến người ta sợ hãi.
Trần Tuấn nuốt nước bọt, theo bản năng tiến lại gần Vân Tranh hơn một chút.
“Th-Thật sự không sao chứ?” Càng đi tiếp, loại cảm giác kì lạ này lại càng trở nên mãnh liệt hơn. Sắc mặt Trần Tuấn tái nhợt đi vài phần. Cậu ta cảnh giác nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, cảm thấy bắp chân mình căng cứng.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Vân Tranh, hay là chúng ta báo cảnh sát đi? Em có mang điện thoại.” Trần Tuấn thật sự rất sợ hãi: “Em có nghe mọi người nói, đám người lảng vảng ở đường Đức Thắng đều là xã hội đen giết người không chớp mắt. Nếu có ai làm phiền bọn chúng, bất kể nguyên nhân là gì, đều sẽ bị đánh đến chết. Mấy người lớp 3 hôm trước còn nói, thế lực của anh họ Tào Minh cũng không nhỏ, mỗi lần ra ngoài đều phải có mười mấy đàn em theo sau.”
Ai quan tâm thế lực hùng mạnh gì đó chứ, tôi chỉ lo mình nghèo đến mức không có nổi cơm ăn thôi. Vân Tranh im lặng liếc cậu ta một cái, nhẹ nhàng trả lời: “Hay là tôi đưa cậu về trước nhé?”
“Em trở về thì anh phải làm sao?” Trần Tuấn hỏi lại.
“Tôi còn có việc.”
“Vậy thì em cũng không đi!” Thấy Vân Tranh quyết tâm muốn đi, Trần Tuấn cũng nổi lòng can đảm. Là anh em với nhau, không thể chạy trốn một mình được. Nếu như anh họ của Tào Minh thật sự đáng sợ như trong lời đồn, Trần Tuấn cũng có thể bảo vệ Vân Tranh một chút, dù sao thì cậu ta cũng to cao hơn.
Nghĩ như vậy, trong lòng Trần Tuấn bớt sợ hãi đi rất nhiều. Cậu ta cúi đầu đi theo phía sau Vân Tranh, ánh mắt càng thêm cảnh giác, tựa như muốn theo dõi hết mọi sự vật xung quanh.
“Yên tâm đi, không sao đâu.” Biết Trần Tuấn đang lo lắng cho mình, trong lòng Vân Tranh cảm thấy ấm áp, nhanh chóng an ủi vài câu. Tiếp đó, cậu lại suy nghĩ về anh họ của Tào Minh.
Trong ấn tượng của Vân Tranh, trị an ở đường Đức Thắng vẫn luôn kém nhất trong thành phố Hưng. Bản thân việc cho vay nặng lãi đã là hoạt động mờ ám rồi, cái gọi là ‘thế giới ngầm’ ở đường Đức Thắng cũng chỉ là mấy băng đảng xã hội đen được các công ty đòi nợ tập hợp lại mà thôi. Bọn họ sẽ nhận hoa hồng dựa trên số tiền thu được, nhìn thì có vẻ tốt nhưng thực tế lại rất nghèo. Nếu không, anh họ Tào Minh tốt xấu gì cũng mang danh đại ca, sao có thể vì mấy ngàn đồng của em họ mà muốn giúp Tào Minh chứ?
Cậu vừa suy nghĩ, vừa bước nhanh trên đường, chớp mắt đã tới nơi — Cổng lớn của Công ty đòi nợ, nơi anh họ Tào Minh làm việc.
May mắn thay, ngay khi cậu dừng sạp mì, có một đám thanh niên dáng vẻ lưu manh cởi trần đi xuống dưới. Dẫn đầu bọn họ là hai người, một tên trên người có hình xăm rồng xanh méo mó, mặt mũi vô cùng hung dữ. Tên còn lại mặc quần áo bình thường, nhưng nhìn có vẻ mặt người dạ thú. Đây đúng là Tào Minh và anh họ của hắn.
Tối qua sau khi làm việc mấy hiệp ở chợ đêm, Tào Minh đã theo anh họ hắn về công ty đòi nợ. Hắn vốn định ngay khi trời sáng sẽ đến gây phiền phức cho Vân Tranh.
Không ngờ rằng, sáng nay vừa mới ra khỏi cửa đã thấy một chiếc sạp mì cũ kĩ đỗ trước cổng. Đằng sau xe, một thiếu niên hiền lành thanh tú nhàn nhã đứng đó, trên thắt lưng còn đeo chiếc tạp dề trắng như tuyết.
“Mẹ nó, thằng khốn kia!” Gặp mặt kẻ thù, Tào Minh lập tức trở nên tức giận. Tối qua hắn vốn đã ngủ không ngon giấc, sáng nay lại gặp Vân Tranh, Tào Minh trong nháy mắt bùng nổ.
“Các anh em, chính là tên đó!” Tào Minh mặt mày âm trầm, chỉ thẳng vào Vân Tranh.
Theo lời hắn nói, đám người anh họ Tào Minh đồng loạt quay đầu nhìn sang.
“Không tệ nha, còn biết tự tìm tới cửa chờ ăn đánh nữa.” Một tên côn đồ cười nói, không hề để Vân Tranh vào mắt.
“Mấy ngày không gặp, nhìn mày có vẻ tốt quá nhỉ. Nghe nói phát tài rồi?” Anh họ Tào Minh ngả ngớn nói.
Dáng vẻ Vân Tranh bình tĩnh, không có chút run sợ nào. Nhưng đôi mắt cậu bởi vì gặp được người quen mà trở nên thâm thuý. Đúng là đã mấy ngày không gặp rồi, cái người lần trước đánh cậu sau trường học còn không phải anh ta sao?
Vân Tranh và anh họ Tào Minh thật sự đã quá quen thuộc. Đời trước hai người tiếp xúc với nhau rất nhiều. Đặc biệt là hồi mới lên trung học, hầu như cứ cách 2 tuần cậu lại bị chặn đường một lần. Sau này khi cậu bỏ học đi làm thêm, anh họ Tào Minh còn dẫn đàn em đến làm loạn. Vân Tranh vì muốn ngăn anh ta lại đã từng một lần bị đánh gãy tay. Lần nghiêm trọng nhất, nếu không phải cảnh sát đến kịp thì phần lớn khách hàng đã bị nhốt ở bên trong quán.
Cậu lén chạm vào cánh tay phải của mình một chút, cảm giác đau đến tận xương tuỷ lúc ấy vẫn còn rõ ràng. Ánh mắt Vân Tranh lạnh đi, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười dịu dàng như cũ.
Trần Tuấn cực kỳ căng thẳng. Dù sao cậu ta cũng chỉ là một học sinh trung học, bình thường mấy vụ đánh nhau nhỏ trong trường cũng ít khi thấy, huống chi là chuyện lớn thế này. Hiện tại đối mặt với đám người anh họ Tào Minh, cậu tất nhiên sẽ sợ hãi. Nhưng cậu đi theo Vân Tranh đã thành bản năng, dù sợ đến nỗi bắp chân phát run cũng muốn tiến lên trước một bước, bảo vệ Vân Tranh ở sau lưng.
“A, trượng nghĩa nhỉ.” Tào Minh cười nhạo một tiếng. Mấy tên côn đồ đằng sau cũng cười theo, còn không ngừng phụ hoạ.
“Chưa đủ lông đủ cánh mà đã đòi bắt chước làm anh hùng, không sợ bị ăn đập à?”
“Ha! Không phải đâu, mày không thấy mấy đứa học giỏi thường rất xinh đẹp à, tên kia chắc là ngon lắm đấy.”
“Hahahaha.” Cả đám côn đồ đều cười vang vì một trò đùa chẳng mấy hài hước. Anh họ Tào Minh bước đến kéo Trần Tuấn ra, đứng đối diện với Vân Tranh.
“Chúng ta là người quen! Mày cũng biết luật chỗ tao rồi. Quỳ xuống nhận sai với em tao, để cậu ta trút giận một chút, chuyện lần này tao sẽ không truy cứu nữa.” Trong giọng nói của anh họ Tào Minh mang ý khinh thường, anh ta nhìn Vân Tranh như nhìn một đồ vật vô dụng. Trong mắt anh ta, Vân Tranh chỉ là một thằng nhóc lớn lên có chút đẹp trai luôn ra vẻ bình tĩnh. Nếu bọn hắn ra tay thật, có lẽ cậu còn chẳng chịu nổi một cái tát.
Nhưng mà đúng lúc này, tình thế lại đột nhiên chuyển biến bất ngờ.
Về phía anh họ Tào Minh, anh ta vừa nói xong mấy lời khó nghe thì phần bụng dưới đã ăn trọn một cước. Ngay sau đó, thiếu niên trước mặt không hiểu sao lại chuyển động một chút, cái chân vừa đạp lên trên bụng anh ta thuận thế chuyển hướng thành một đường cong, đạp thẳng lên mặt. Lực đá lớn đến mức anh họ Tào Minh không thể phản kháng, nửa người trên của anh ta ngã xuống đất vang lên một tiếng ‘bộp’.
Có thể nói đây là một cú headshot.
Tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt, đứng lặng người nhìn anh họ Tào Minh, một lúc lâu sau cũng không ai nói gì. Nhưng mấy cú đánh phía sau của Vân Tranh lại càng thêm hung ác. Động tác của cậu vẫn nhẹ nhàng lưu loát như nước chảy mây trôi, nhanh đến mức không thể nhìn kỹ. Chỉ có tiếng ‘răng rắc’ của xương cốt nứt vỡ là rõ ràng, người khác nghe thôi cũng đã thấy đau.
Anh họ Tào Minh gào lên một tiếng ‘A’ thật to, cảm giác như rung chuyển cả nửa con phố. ( truyện trên app t.y.t )
“Ồn ào quá.” Vân Tranh hơi nhíu mày, lại đá anh ta thêm một cước. Nhưng mục tiêu lần này không phải là cánh tay phải, mà là chuẩn xác giẫm lên sau gáy của anh ta.
‘Bịch’, mặt anh họ Tào Minh lại một lần nữa đập xuống nền đất. Lần này anh ta thậm chí còn không kịp kêu lên tiếng nào, hai mắt trắng dã, cả người nằm im không cử động, sống chết không rõ. Dòng máu đỏ tươi từ từ chảy ra xung quanh, nhuộm đỏ mặt đất.
“Ực…” Có người không tự chủ được mà nuốt khan. Nhưng trong bầu không khí im lặng này, một cử động nhỏ như vậy cũng trở nên cực kỳ rõ ràng. Mùi rỉ sét làm cho người ta khiếp sợ cũng đang dần dần lan ra.
“Cậu ta muốn giết người sao?” Có người lẩm bẩm tự hỏi, một nhóm người theo bản năng sáp lại gần nhau tìm cảm giác an toàn, kinh ngạc nhìn Vân Tranh.
Vân Tranh vẫn đứng yên không động đậy, cũng không có ý muốn nhấc chân khỏi người anh họ Tào Minh. Cậu còn rất vui vẻ đánh giá hiệu quả của hào quang cao thủ.
Vừa rồi khi cậu đối mặt với anh họ Tào Minh đã sử dụng hào quang. Ngay sau đó, Vân Tranh cảm thấy mình dường như có một loại bản năng chiến đấu kỳ lạ, cả sức mạnh, tốc độ lẫn sức bật đều tăng lên gấp nhiều lần.
Mặc dù các chiêu thức không có tên cụ thể như ‘Lục Mạch Thần Kiếm’ hay ‘Như Lai Thần Chưởng’*, nhưng chỉ cần cử động một chút đã có thể giết người, vừa quyết đoán vừa tàn nhẫn, rất phù hợp với thẩm mĩ của Vân Tranh.
(*) Đây là những chiêu thức trong tiểu thuyết võ hiệp Trung Quốc.
Cậu luôn thích những phương pháp nhanh gọn và rõ ràng.
Có thể nói, mỗi phút mất đi 100 điểm giá trị tài sản cũng không tính là quá lớn, nhưng phải hành động thật nhanh chóng. Nghĩ như vậy, nụ cười của Vân Tranh càng trở nên ôn hoà. Dưới ánh mặt trời, nhìn cậu không những không có vẻ ác độc nào mà còn trở nên xinh đẹp lạ thường.
“Tào Minh” Vân Tranh nói: “Tao nhớ tao đã cảnh cáo mày rồi, đừng động vào tôi.”
Giọng điệu của cậu vẫn không khác gì thường ngày, như thể Tào Minh và cậu là bạn tốt. Nhưng ngay khi Tào Minh đối diện với Vân Tranh, hắn sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.
Ánh mắt của cậu còn đáng sợ hơn cả ma quỷ bò ra từ địa ngục.
“Vân Tranh… Không phải, anh Vân Tranh, em sai rồi ạ.” Giọng nói run rẩy của Tào Minh tràn ngập hoảng sợ, hắn nhìn chằm chằm cái chân của Vân Tranh đang giẫm lên gáy anh họ hắn, thân thể không ngừng lùi về sau, ý muốn thoát khỏi khung cảnh như địa ngục Tu La này. Nhưng cơ thể hắn lại không như mong muốn của chủ nhân, tứ chi không có chút sức lực nào, cả người chỉ có thể cựa quậy một chỗ như con côn trùng ngu ngốc.
Dù vậy, không ai dám cười nhạo hắn cả. Bởi vì bọn họ cũng đang sợ hãi.
Sự tàn nhẫn của Vân Tranh đã nằm ngoài dự kiến của bọn họ.
Ở một thành phố nhỏ cấp bốn cấp năm như nơi đây, anh họ Tào Minh đã có thể coi là một ‘Đại ca xã hội đen’ trong mắt mọi người. Mấy chuyện lớn bọn họ hay làm cũng chỉ có lập hội nhóm thu vay nặng lãi, hay chặn đường để lấy tiền của đám học sinh trung học. Trường hợp vừa mới đánh một chút đã đầu rơi máu chảy như của Vân Tranh đúng là chưa từng gặp qua.
Trong nháy mắt, tam quan* của mọi người ở đây đều lung lay. Những hiểu biết trước đây của bọn họ về thế giới xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ. Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc ở đây.
(*)tam quan: cách nhìn nhận, đánh giá khách quan về cuộc sống
Cuối cùng Vân Tranh cũng buông tha cho anh họ Tào Minh vẫn đang chưa rõ sống chết, chuyển hướng mục tiêu sang em họ của anh ta.
“Tha cho em, xin anh hãy tha cho em. Anh Vân Tranh à, tất cả là tại Lục Nhiên, đều do cậu ta sai khiến em làm như vậy!” Nhìn thấy anh họ mình bị đá hai cước đã mất đi nửa cái mạng, Tào Minh sợ tới mức nói không biết lựa lời, lập tức bán đứng Lục Nhiên.
Nhưng Vân Tranh không hề do dự, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của Tào Minh, cười lạnh nói: “Tao chấp nhận lời xin lỗi của mày, mày tốt nhất nên quay đầu làm người tốt đi. Nhân tiện, nhớ bảo Lục Nhiên mua cho mày một cái quan tài. Mẹ mày ngày nào cũng bận rộn khắp nơi, không đến nhặt xác cho mày được đâu.”
Nói xong, cậu đạp chân lên vai Tào Minh, đá hắn sang một bên, lấy miếng giẻ lau treo trên sạp mì nhét vào miệng hắn, đề phòng Tào Minh lại làm phiền mọi người. Xong xuôi, cậu quay lại nhìn về phía những người khác.
“Tôi nhớ là mấy người có việc muốn thương lượng với tôi đúng không?”
“Không, không, chúng tôi không có!” Hơn chục tên côn đồ cùng nhau lắc đầu, động tác đồng loạt thành thạo tựa như đã được luyện tập hàng trăm lần.
“Thật sao? Vậy thì vừa đúng lúc.” Vân Tranh tuy trên miệng cười nhưng không hề có ý định buông tha bọn họ: “Tôi có chút chuyện muốn bàn với mấy người.”
“Cho tôi mượn tiền tiêu đi?”
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Tuấn: Vân Tranh ơi, Tào Minh với mấy tên côn đồ muốn đến cướp tiền của chúng ta!
Vân Tranh: Tốt quá rồi, vừa đúng lúc dạo này tôi hơi nghèo \(^o^)/