"Gì mà quán ngon không sợ nằm trong hẻm, trời nóng nực thế này ai lại đi ăn mì, không phỏng miệng hay gì. Nè, nói mấy đứa bây đó! Mấy đứa bây xê qua bên kia, cái hơi nóng nó cứ phả qua đây, đừng ảnh hưởng chuyện buôn bán của tao!” Là một người phụ nữ trung niên bán cháo và bánh bao. Vốn dĩ bà ta đã bực bội bởi vì đi trễ nên không chiếm được chỗ đắc địa, Vân Tranh lại còn nấu mì, gió thổi hơi nóng sang chỗ bà ta, bà ta sợ ảnh hưởng chuyện bán buôn nên nói năng rất khó nghe.
"Sao bà ngang ngược quá vậy!” Cậu nhóc đi theo phụ giúp Vân Tranh không chịu bị chèn ép, mặt cậu nhóc đỏ rần, mở miệng ra chuẩn bị phân bua.
“Không sao hết." Vân Tranh vội kéo cậu nhóc lại, lắc đầu ý bảo phải biết kiềm chế. Ngành nghề nào cũng có quy tắc riêng, mà buôn bán thì quan trọng nhất là hòa khí sinh tài. Ở khu công viên này, cậu chỉ là người mới đến, người ta bán ở đây lâu rồi sợ bị cướp mối làm ăn, nói ra nói vào mấy câu thì cũng là chuyện bình thường. Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, nếu mà cậu có tay nghề thì sẽ đứng vững được thôi.
Chớp mắt mà đã qua hết mười phút, con đường chính của công viên vốn đang vắng vẻ, dần dần cũng nhiều người qua lại.
Công viên Đào Nhiên nằm gần khu dân cư đông đúc nhất của thành phố Hưng, bình thường là cảnh quan đại diện rõ nhất cho văn hóa và xanh hoá của thành phố này, nhưng cứ đến sáng sớm và ban đêm thì nơi này sẽ biến thành phố ẩm thực bán đầy món ăn vặt. Nhất là chợ sáng, đó là một phần đặc trưng ở đây. Người dân thành phố Hưng vừa mới thức dậy, cũng hay đến đây để tìm bữa ăn đầu tiên trong ngày.
Tháng bảy là lúc thời tiết nóng nực nhất. Nấu mì trong tiết trời như vậy vốn đã rất khó chịu, cũng may là sáng sớm nên trời cũng mát mẻ hơn, không thì chẳng khác gì bị đem lên lò nướng. Đã vậy mà quán mì của Vân Tranh còn khác với những quán mì khác, cậu nấu tận ba cái nồi: hai nồi nấu nướng và một nồi chiên dầu.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Mà khiến người ta cạn lời hơn nữa là cậu đặt một tấm thớt ở trên sạp, chỉ cần nhìn là thấy ngay, mà trên thớt ngoài mấy cọng hành thì không còn gì nữa.
Chắc thằng nhóc này dẫn em đi chơi đồ hàng rồi. Mấy chủ quán xung quanh thấy Vân Tranh như thế cũng câm nín lắm. Đến cả những người tới đây để ăn sáng cũng không rõ cậu đang làm gì.
Trời nóng thế này, không ở nhà làm bài tập hè mà ra đây làm khùng làm điên, không phải lãng phí nguyên vật liệu thì là gì?
Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Vân Tranh có phần không được thiện chí lắm. Vân Tranh sống hai kiếp, thứ cậu không quan tâm nhất chính là ánh mắt của người xung quanh. Nhưng cậu nhóc đi theo lại chịu không nổi, hơi lúng ta lúng túng.
"Anh Vân Tranh" Cậu nhóc níu góc áo Vân Tranh, hỏi nhỏ: "Mình phải nấu nước bao lâu nữa?”
"Sắp xong rồi, em ra đằng sau nghỉ ngơi lát đi.” Thấy cậu nhóc bị sượng, Vân Tranh bảo cậu nhóc ra đằng sau, để một mình cậu canh tiếp.
Năm phút sau, nhiều quán đã có khách đi ăn sáng ghé đến, các chủ quán cũng dần lu bu bận việc. Bảy giờ là thời gian náo nhiệt nhất, kiếm được nhiều hay không là trông vào lúc này bán có đắt không.
Vân Tranh nấu nước chừng mười mấy phút, giờ cũng đã sôi rồi. Cậu vặn nhỏ lửa lại, kiểm tra độ nóng của dầu, sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, cậu đặt tấm biển đã viết sẵn hôm qua ở trước quán.
“Mì Dương Xuân……” Người đầu tiên đi ngang qua, nhìn một cái, không khỏi cảm thán: "Chữ cũng đẹp nhỉ.”
Nhưng cuối cùng vẫn sợ nực, hơn nữa ba cái nồi của Vân Tranh còn phả hơi nóng vào mặt, nên càng chê mạnh, người nọ vội vàng đi tìm quán khác. Trời nóng thế này, mới bước ra ngoài đã bị hơi nóng xộc lên làm đổ mồ hôi đầy đầu, hết muốn ăn ngay. Mà đa phần những vị khách đi ngang qua sau này cũng có thái độ giống vậy.
Mới sáng sớm, ai lại muốn ăn một tô mì Dương Xuân không có gì hết? Chắc não của ông chủ nhỏ bị hư rồi.
"Chậc, mình đã bán ế mà còn gây ảnh hưởng người khác.” Ở bên cạnh Vân Tranh, người phụ nữ bán bánh bao lại đay nghiến. Nếu không có ông chồng níu lại thì chắc bà ta đã lên tiếng đuổi Vân Tranh đi rồi, mấy chủ quán khác cũng nhìn một cách thờ ơ, không có ý khuyên can.
"Ha, còn tưởng giỏi giang thế nào. Cũng chỉ bày một quán mì không ma nào ghé, vậy mà dám dõng dạc đòi nuôi hết già trẻ trại mồ côi, không sợ bị nổ banh xác à.”
Ở nhà họ Cố, Lục Nhiên nghe báo lại, cảm thấy sảng khoái lắm.
Hôm qua cậu ta bị Vân Tranh đuổi khỏi trại mồ côi ngay trước mặt mọi người, được một trận bẽ mặt trong khu phố cũ. Ở thành phố Hưng này không có bí mật nào cả, nên giờ nhiều người bắt tin nhanh đều biết chuyện này cả rồi. Nghĩ thôi cũng biết, sau này Lục Nhiên đi dự tiệc thì sẽ có nhiều tiếng cười nhạo chực chờ cậu ta hơn.
Nhưng mất mặt cũng chỉ là chuyện nhỏ. Phía cha nuôi Lục Nhiên mới là nghiêm trọng nhất. Sau khi nghe hết ngọn nguồn mọi chuyện, cha nuôi gọi điện thoại cho Lục Nhiên ngay, mắng cậu ta một trận ra hồn vì đã quá liều lĩnh, đã vậy còn cắt bớt rất nhiều tiền tiêu vặt. Cuối cùng, cha nuôi lạnh lùng cảnh cáo: "Nếu mà còn làm hỏng chuyện nữa thì cút khỏi nhà họ Cố ngay!”
Với Lục Nhiên mà nói, thứ cậu ta lưu luyến nhất chính là tài sản nhà họ Cố. Cho nên, hiện giờ cậu ta chỉ đành phải nghe lời, tạm thời kiềm chế lại, kìm ý định ra tay với Vân Tranh xuống. Nhưng nó cũng không ảnh hưởng việc cậu ta vui sướng khi thấy Vân Tranh thất bại.
Cuối cùng khuôn mặt u ám bấy lâu của Lục Nhiên cũng đã tươi lên nhiều, giọng điệu cậu ta cũng nhẹ nhàng hơn. Cậu ta cân nhắc một hồi, ra lệnh với người ở đầu kia điện thoại: "Cứ canh ở đó, gió thổi cỏ lay gì cũng phải gọi về để báo tôi ngay.” Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cậu ta đi ăn sáng trong tâm trạng hài lòng.
Đằng nào đâu có gì khiến cậu ta thấy sung sướng bằng chuyện Vân Tranh sống không ổn.
Nhưng tiếc là, cái niềm vui mà Lục Nhiên thành lập trên nỗi đau của người định sẵn là chẳng đi đến đâu.
Vân Tranh là người đứng đầu giới ẩm thực Trung Quốc trong tương lai, kiếp trước từng làm bếp trưởng chuẩn bị tiệc của chính phủ. Cảnh bất lợi hiện tại cũng chỉ là tạm thời thôi. Nói như Vân Tranh thì là món ngon bất kể bốn mùa, món ăn nào cũng có nét đặc trưng riêng để tự khiến mình trở nên hợp thời.
——
Hiện giờ, dầu đã bắt đầu sôi. Cậu cầm con dao phay, theo những tiếng vang nhanh gọn, dứt khoát, mấy cọng hành vốn rất bình thường cũng trở nên 'bất phàm'.
Cách làm mỡ hành của Vân Tranh là học từ một thầy đầu bếp chuyên nấu món Tô Hàng. Hành lớn thì chừa phần gốc trắng để tăng hương vị, hành nhỏ thì nấu lửa nhỏ đến khi chuyển màu vàng. Lúc mà mùi mỡ hành dần lan tỏa, quán mì vốn không ai thèm ngó tới của Vân Tranh lại bắt đầu thu hút được sự chú ý.
Ai cũng nói hành cay tỏi hôi, nhưng mùi khói bếp đặc trưng của dầu thực vật lại có thể biến những mùi khiến người ta khó chịu thành một vị thơm ngon độc đáo.
"Đang bán gì vậy?" Một cô gái trẻ tò mò lại gần, nhưng khi thấy tấm biển viết mì Dương Xuân thì lại thấy thất vọng. Nhưng cô gái thấy Vân Tranh lâu vậy rồi mà chưa mở hàng được nên cũng ngại bỏ đi, thế là miễn cưỡng gọi một tô mì.
"Xin chờ một lát." Vân Tranh kêu thằng nhóc lấy tiền, bắt đầu nhanh tay nấu mì.
Khác với những quán mì dùng máy để cắt sợi mì, mì của Vân Tranh là được cắt tại chỗ bằng dao bếp. Cái cốt yếu của món Tô Hàng là trong đậm đà vẫn có phần nhạt, thơm ngon giòn xốp, giữ nguyên vị gốc của nước dùng, thanh đạm vừa miệng; những đòi hỏi trong kỹ thuật dùng dao lại càng khắt khe.
Vẫn là con dao phay hết sức bình thường, nhưng lúc này, bàn tay cầm dao của Vân Tranh lại hơi hướng về trước một chút.
Chấm bột, xắt mì, rải mì, nấu mì.
Tay Vân Tranh như có dán một cây thước, hầu như mỗi sợi mì cậu xắt đều có độ rộng bằng nhau. Đến khi cho vào nồi, dùng đũa khuấy một cái, những sợi mì có vẻ rời rạc lại hoá 'suôn' lạ thường.
Tư thái ung dung tự nhiên khiến người xem vui mắt, những sợi mì đã nấu chín được múc vào tô khiến người ta phải thèm thuồng, không thể tự kiềm chế được.
Một thìa mỡ lớn, một thìa mỡ hành, thêm chút nước tương và bột ngọt cho vừa với khẩu vị mỗi người, vậy là đã đủ để thành một tô nước lèo hết sức thơm ngon, mà trong nước lèo, từng sợi mì suôn dài vốn có phần nhạt nhẽo, nhưng được cái vị đậm đà tôn lên nên cũng hóa phi thường.
"Woa! Tay nghề của ông chủ nhỏ cừ ghê!” Ban đầu cô gái mua mì chỉ xót cho sự lúng túng của Vân Tranh nên mới bỏ tiền mua một tô. Nhưng thật sự không ngờ chỉ với năm đồng mà lại nhận được một niềm vui bất ngờ lớn thế này. Có điều, bất ngờ thật sự không chỉ có thế thôi.
Khi những sợi mì 'suôn mượt' quấn quanh đũa được cho vào miệng, cái vị thơm dịu và tươi ngon của nước lèo cũng hoà chung với mì, dạo chơi trong răng miệng. Dùng một lực thích hợp nhất để đánh thức vị giác vẫn chưa hoàn toàn 'tỉnh ngủ' vào sáng sớm, ngoài ra còn ủ ấm cái dạ dày đã bỏ không hết cả đêm.
"Ngon quá!” Mắt cô gái sáng rực, nở nụ cười tươi với Vân Tranh mà không chút ngại ngần: "Lần đầu tôi biết mì Dương Xuân lại ngon như vậy."
Nói xong, cô gái tiếp tục nhâm nhi, không ngước lên nữa. Sau khi thành công bán được tô mì đầu tiên, quán mì nho nhỏ cũng dần đông khách ghé thăm.
Vân Tranh có vẻ ngoài đẹp trai nho nhã, tuy tuổi vẫn còn nhỏ nhưng vì sự điềm tĩnh mà càng có phong thái hơn. Điệu bộ cậu khi xắt mì trông đẹp mắt, nước lèo do cậu nêm nếm cũng thơm nức, cho nên lâu dần thì người chú ý cậu cũng nhiều hơn.
Hơn nữa, những người vào quán ngồi xuống ăn mì của cậu, mặt ai nấy cũng đầy biểu cảm, tấm tắc không ngừng, khiến cho những người không ăn mì cũng phải xốn xang. Dần dà, người ghé quán càng lúc càng đông, đến thằng bé theo phụ giúp còn không thu tiền kịp.
Người phụ nữ bán bánh bao kế bên thấy thế, mày nhíu càng chặt. Bởi vì chỗ bán không tốt nên đã bán buôn không được rồi, giờ phía Vân Tranh đông đúc như vậy thì quán bà ta càng có vẻ ế ẩm, bà ta tức tối đến nỗi lườm Vân Tranh mấy lần.
"Thôi bỏ đi." Ông chồng đang bận việc kế bên níu bà ta lại: "Ai cũng vất vả như ai, con người ta giỏi giang, bà lườm người ta làm gì? Bán buôn đâu phải chỉ ăn thua một ngày, mai mình dậy sớm giành chỗ tốt.”
"Có ông là biết ăn nói thôi!” Người phụ nữ vốn đang sốt ruột, nghe chồng mình khuyên xong thì cũng chỉ càm ràm vài câu rồi không nói gì nữa. Cuối cùng, bà ta thấy Vân Tranh đông khách, không đủ chỗ, thế là cũng sượng sùng nói bóng nói gió với chồng mình, ý bảo chồng cho Vân Tranh mượn bàn ghế.
"Con cảm ơn." Hai quán nằm gần nhau, tuy là đông người ầm ĩ, nhưng Vân Tranh vẫn nghe được hết cuộc đối thoại giữa hai người, cậu cũng thấy ấm lòng đôi chút.
Tuy con người ai cũng ích kỷ, nhưng cái thứ vô ơn như Lục Nhiên chỉ là số ít, vẫn còn rất nhiều người có lòng tốt.
"Ông chủ nhỏ, cho tôi thêm một phần mì." Ở chỗ cái bàn đằng sau, có người cất giọng kêu.
"Tôi cũng thêm một phần.”
Vẫn còn nhiều người ăn chưa đã thèm, Vân Tranh ngoái lại nhìn, cười khuyên mọi người: "Phân lượng mì sợi thế này, thêm một phần nữa chắc phải bỏ ngang, chi bằng ăn hai cái bánh bao. Mì Dương Xuân thanh đạm, ăn thêm cái bánh bao nhân thịt hay nhân đậu, thì cũng có hương có vị lắm.”
"Nói vậy cũng đúng." Mấy người vốn gọi thêm mì cũng liêu xiêu, chạy sang chỗ hai vợ chồng bán bánh bao. Còn những người đang xếp hàng chờ ăn mì nghe Vân Tranh nói vậy, trong lúc mua mì cũng tiện tay mua thêm hai cái bánh bao. Chỉ mới một lúc mà hai vợ chồng bán bánh bao đã đắt khách hơn.
"Chuyện này... Cảm ơn.” Người đàn ông trung niên này là một người chất phác, thấy cậu làm thế thì đỏ mặt, suốt cả buổi không nói được gì.
“Không, phải là con cảm ơn mới đúng.” Vân Tranh chỉ những vị khách đang ngồi ăn mì ở sau quán: "Hôm nay là ngày đầu con tới đây, cảm ơn cô chú giúp đỡ con.”
"Không phải, chuyện này, hầy.” Sự ôn hòa của Vân Tranh khiến người đàn ông trung niên ngại ngùng hơn. Hồi nãy bà nhà mình còn móc mỉa Vân Tranh mấy câu, nào ngờ con nhà người ta đã không so đo mà còn chủ động giúp đỡ mình, khiến người đàn ông càng thấy hổ thẹn.
Giờ thời tiết nóng nực, bánh bao không để qua ngày được. Nếu không có sự giúp đỡ của Vân Tranh thì chắc chắn hôm nay họ sẽ lỗ vốn. Người phụ nữ trung niên cũng cảm thấy hổ thẹn vì khi nãy đã chèn ép cậu, nhưng lại không hạ mình đi xin lỗi được, thấy Vân Tranh bận rộn cả buổi không ăn uống gì được bèn vội vàng lựa vài cái bánh bao, thêm một chén cháo vừa ấm rồi kêu ông chồng đem qua cho cậu.
Vân Tranh cũng không từ chối, cậu kêu đứa trẻ theo phụ giúp nhận của họ, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ nhét tiền bánh bao và cháo vào chiếc thùng đựng tiền ở trước sạp bánh bao.
——
Vân Tranh bán buôn thuận lợi, phía Lục Nhiên thì lại được một phen tức nổ phổi. Lục Nhiên hoàn toàn không ngờ rằng, Vân Tranh đẩy xe đi bán mì Dương Xuân gì đó, cuối cùng lại có thể thành công. Quan trọng là theo lời người theo dõi Vân Tranh kể lại thì mì Dương Xuân đó ăn rất ngon. Có thể nói là người số một ở khu công viên.
Chắc đây là truyện cổ tích Grimm mới viết!
Lục Nhiên chỉ mới thấy sảng khoái một lúc mà giờ lửa giận lại bùng lên, cậu ta tức tối đến mức nói chuyện không được rành mạch: "Đừng có nói mấy câu tào lao này với tôi, tôi bỏ tiền ra nuôi mấy người, không phải là để mấy người nói nhảm, kể truyện cười. Tay nghề xuất sắc không chỗ nào chê? Sao không nói Vân Tranh là đầu bếp Ngự Thiện Phòng đầu thai lên đi?”
"Gì chứ? Xếp một hàng dài? Đến mấy quán kế bên cũng nhờ đó mà bán đắt hơn?” Lục Nhiên càng nghe càng giận dữ, cuối cùng quyết định cúp điện thoại, mắng to một chữ: "Cút!”
Tựa vào ghế sô pha trong sự mệt mỏi, lồng ngực Lục Nhiên phập phồng kịch liệt, mất rất lâu mà vẫn không thở đều nhịp được.
Cậu ta lấy nhà họ Cố ra để bức bách Vân Tranh là vì muốn xem trò hề sau khi trại mồ côi rơi vào bước đường cùng, Vân Tranh phải quỳ xuống thừa nhận mình thua. Nhưng đáng buồn thay, Vân Tranh tìm được cách kiếm tiền thật, đã vậy còn có ý định lật ngược tình huống.
Nhớ lại ánh mắt khinh miệt mà Vân Tranh nhìn cậu ta tối qua, tâm trạng Lục Nhiên càng khó chịu hơn. Lại thêm những tin tức mới nghe khi nãy, mỗi một chữ đều như một cú tát thẳng vào mặt cậu ta, khiến da mặt cậu ta sưng tấy.
“Vân Tranh……” Lục Nhiên nghiến răng nghiến lợi, mất rất lâu mà vẫn không thể lấy lại bình tĩnh.
——
Lục Nhiên bị chọc tức nổ phổi, nhưng trại mồ côi thì lại rất phấn khích khi thấy Vân Tranh trở về.
"Anh Vân Tranh, anh Vân Tranh, bán có đắt không anh?”
"Trời nóng thế này, anh Vân Tranh có mệt không? Anh ăn cơm chưa?”
“Chợ sáng có đông vui không anh? Chơi có vui không? Lần sau để em đi theo phụ giúp được không?”
Vân Tranh đẩy xe mì, vừa mới vào trại mồ côi thì bọn nhỏ vây quanh, ríu rít hỏi chuyện quán mì. Vân Tranh cũng thoải mái trả lời từng câu, sau đó kêu cậu nhóc theo phụ giúp ở lại, miêu tả cụ thể cảnh bán mì cho bọn trẻ nghe, còn cậu thì đi vào phòng của viện trưởng để báo bình an với bà.
500 tròn, đây là tổng số tiền Vân Tranh kiếm được trong buổi sáng hôm nay. Trừ phí tổn thì tiền lời vẫn còn 300-400 tệ. Tuy có vẻ không nhiều nhưng vẫn đủ để chứng minh quyết định của Vân Tranh là đúng đắn. Đồng thời nó cũng khiến Vân Tranh thấy yên tâm hơn phần nào, bởi vì theo tiến độ này, cùng lắm chỉ trong ba ngày, thì sẽ đạt tới giá trị tài sản 1000 mà hệ thống yêu cầu.
Lần này mới thật sự không lo mất mạng.
——
Ba ngày là đã đủ để Vân Tranh kiếm được một lượng khách quen không nhỏ ở công viên Đào Nhiên.
“Xin lỗi, hôm nay dọn quán.” Sau khi gói xong phần mì cuối cùng giao cho khách, Vân Tranh tắt bếp lửa trên sạp, mỉm cười xin lỗi với những vị khách còn đang xếp hàng.
“Sớm vậy?" Người nghe được câu này đều tỏ vẻ hờn oán ra mặt. Giờ họ đã có thói quen dậy sớm đi ăn một tô mì của Vân Tranh, hôm nào không ăn được thì thấy dạ dày cứ thiếu thiếu. Có điều, Vân Tranh buôn may bán đắt, hôm nào cũng dọn quán về sớm hết, muốn ăn thì phải tranh thủ đi sớm.
"Nè nè nè, ngày mai ông chủ nhỏ nhớ chừa tôi một tô!”
"Chừa tôi nữa, đừng quên đó!”
"Nhớ rồi!” Vân Tranh đáp lời, sau đó cùng dọn quán với cậu nhóc theo phụ giúp.
Khác với vẻ thong dong mọi ngày, hình như hôm nay Vân Tranh sải bước về nội thành nhanh hơn bình thường. Không vì cái gì khác, ngay lúc giá trị tài sản của Vân Tranh vừa đạt đến mốc 1000, đột nhiên cậu lại nghe thấy thông báo của hệ thống sau một khoảng thời gian dài: "Giá trị tài sản đạt chuẩn, chính thức mở khóa hệ thống sàn đấu giá năng khiếu.”
Chính thức mở khóa? Không lẽ trước đây nó vẫn luôn bị khóa? Nhớ đến cái giao diện toàn một màu xám của hệ thống, Vân Tranh giật mình, trong đầu nảy ra vài suy đoán. Dù là vậy, cậu không thể hiện bất cứ điều gì lên mặt, đến tận sau khi dọn quán thì mới để lộ chút manh mối.
Vân Tranh cũng không rõ hệ thống sẽ có thay đổi gì sau khi được mở khóa, nên cậu phải tìm nơi nào vừa yên tĩnh vừa bí mật, rồi mới kiểm tra được.
Đẩy xe mì dừng ở chỗ cũ, Vân Tranh vội vàng về phòng mình. Cậu mơ hồ cảm thấy: có lẽ lợi thế mà hệ thống này đem đến cho cậu sẽ còn lớn hơn cậu tưởng nhiều. Ngay sau đó, giọng hệ thống vang lên tuyên bố phần thưởng cho người mới, cũng trùng hợp chứng thực suy đoán của cậu.
Lời tác giả:
Cố Yến: Tôi cũng muốn ăn 'món đó' của Vân Tranh 🥺
Vân Tranh: Lưu, lưu manh Σ(⊙▽⊙)