"Anh, có phải anh giận em không……” Thấy Vân Tranh không nói câu nào, Lục Nhiên chủ động tiến một bước. Giọng cậu ta rất nhỏ, tựa như một đứa trẻ đang phạm lỗi. Nhất là tiếng gọi 'anh' cực kỳ thân thiết, khiến người ta phải mềm lòng.

Nhưng Vân Tranh lại né cậu ta như né tà.

Thật ra rất nhiều người không biết Lục Nhiên còn lớn hơn Vân Tranh vài tháng tuổi, bình thường gọi 'anh Vân Tranh' giống mấy đứa trẻ trong trại mồ côi là do thói quen thôi, còn cái xưng hô riêng này lại là bí mật nhỏ giữa cậu ta và Vân Tranh.

Hồi đó, Lục Nhiên chỉ mới đến trại mồ côi thì đã được Vân Tranh chở che trong vòng tay mình. Trước khi cậu ta đến nhà họ Cố, cả hai như hình với bóng. Lần nào cũng vậy, dù Lục Nhiên có mắc lỗi gì, chỉ cần Lục Nhiên gọi một tiếng rồi nói xin lỗi thì Vân Tranh cũng bỏ qua hết. Hành động lần này của Lục Nhiên không khác gì lúc trước cả. Nhưng điểm khác biệt duy nhất là Vân Tranh đã sống lại, không còn lôi hết ruột gan ra đối xử với cậu ta như em trai ruột.

Trong lòng Vân Tranh cũng biết rõ Lục Nhiên sống ở nhà họ Cố không hề thê thảm như cậu ta kể.

Người nắm quyền nhà họ Cố thành phố Hưng lứa này không có con, nên sau khi Lục Nhiên được nhận nuôi, cậu ta trở thành cậu chủ nhỏ duy nhất của họ Cố thành phố Hưng. Dù ở trong mắt rất nhiều người, con nuôi vẫn sẽ có phần xa cách, nhưng họ Cố lại là 'vị vua ngầm ' ở thành phố Hưng, cho nên thân phận của Lục Nhiên vẫn đủ để đứng vững.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Lạnh lùng nhìn Lục Nhiên giả vờ giả vịt, Vân Tranh chỉ cảm thấy hết sức mỉa mai. Chắc kiếp trước cậu bị mù hết thuốc chữa nên mới thấy cái tên Lục Nhiên nhìn đâu cũng mưu mô này là người tốt.

"Mày cứ nói thẳng mục đích của mày ra đi, đừng có diễn trước mặt tao nữa.” Cậu lười đứng xem Lục Nhiên giả vờ giả vịt, Vân Tranh vạch trần hết tâm tư của cậu ta: "Mày là đứa thông minh, những lời mà tao nhờ Tào Minh nhắn gửi cho mày không phải nói đùa.”

"Vậy là anh Vân Tranh muốn tỏ rõ thái độ với em hả?" Nhận ra sự lạnh lùng của Vân Tranh, cuối cùng Lục Nhiên cũng tháo cái 'mặt nạ' dày cộm xuống.

Trước đó, lúc Tào Minh truyền lời lại thì cậu ta đã loáng thoáng thấy có gì không ổn, sau đó lại bị ép hỏi trong sảnh, khiến cậu ta phát hiện sự thay đổi của Vân Tranh. Bây giờ Vân Tranh lại tỏ rõ thái độ, càng khiến Lục Nhiên nhận rõ một điều: tình cảm giữa hai người họ đã không cứu vãn được nữa.

Tuy cậu ta cũng không biết tại sao Vân Tranh lại đột nhiên ngộ ra hết, nhưng chuyện đã đến nước này, cái quá trình đó đã không còn quan trọng.

Bộ mặt mà Lục Nhiên ẩn giấu dưới cái vỏ ngoan hiền đã bại lộ, sự căm hận và chán ghét mà cậu ta dành cho Vân Tranh cũng thể hiện rõ ra ngoài.

"Tại sao vậy?" Vân Tranh bình tĩnh hỏi.

“Bởi vì tao không cam lòng.” Giọng điệu Lục Nhiên cực kỳ nham hiểm: "Thật ra tao đã ghét mày từ đầu rồi. Ngày nào cũng ra vẻ anh lớn mẫu mực, cư xử tốt với mọi người, ai mày cũng để ý hết. Toàn bộ cái trại mồ côi này chỉ có mày là hiểu chuyện nhất, học giỏi nhất, chỉ có mày là được lòng người khác nhất. Mày khoác hết mọi vầng hào quang đáng được ca ngợi lên người mình, rồi mày lại bâng quơ đi bố thí một tí xíu cho bọn tao, thế là bọn tao phải cảm động rớt nước mắt, tại sao vậy hả?”

"Ha, vậy mày có tư cách gì để đứng đây khiêu khích tao?” Vân Tranh cũng không biết nên khóc hay cười, vừa như nói với Lục Nhiên, vừa như nói cho bản thân trong quá khứ nghe: "Hồi đó lúc mày tới trại mồ côi, nếu không có tao thì ai sẽ chủ động chơi với mày? Nếu hồi tiểu học tao không bảo vệ mày thì chắc ngày nào mày cũng sẽ bị đánh. Thậm chí cả tư cách được nhà họ Cố nhận nuôi, cuộc sống sung sướng của mày bây giờ, tất cả mọi thứ mày có đều là tao cho hết. Lục Nhiên, giờ mày lại mắng tao giả nhân giả nghĩa, mày có xứng không?”

"Mày nói đúng, cơm thừa mà người ta thưởng cho mình đâu có dễ nuốt. Cho nên từ ngày đầu tiên bước vào nhà họ Cố thì tao đã tính hết rồi. Tao phải cướp hết những cái mày có, những cái mày để ý, biến chúng thành của tao, để mày phải hối hận vì sự kiêu căng của mình. Nhưng tiếc một điều, mày ngu quá, mày dâng hết mọi thứ tốt đẹp cho tao một cách quá dễ dàng, cho nên bây giờ tao mới có thể đứng ở đây." Ánh mắt Lục Nhiên dần toát lên vẻ oán hận sâu nặng hơn, đến cả khuôn mặt xưa nay hay mỉm cười thẹn thùng cũng trở nên méo mó.

“Vân Tranh, mày đừng có ngây thơ. Có tiền mua tiên cũng được, bây giờ tao đã là người nhà họ Cố, tao muốn mày chết thì mày phải quỳ xuống xin tao tha cho! Ví dụ như hiện tại nhà họ Cố đã rút hết tài trợ cho trại mồ côi.”

"Vậy ra chính mày là người làm chuyện này?”

"Đúng vậy.”

"Chắc mày là thằng ngu.” Vân Tranh chế giễu: "Bản thân mày bước ra từ trại mồ côi mà giờ lại qua cầu rút ván, tự cắt đường lui của mình. Bộ mày không sợ có ngày nhà họ Cố đá mày đi thì mày phải lang thang ngoài đường hả?”

Giọng Vân Tranh khinh khỉnh, những lời cậu nói kế tiếp lại càng độc địa: “Huống chi mày cứ mở miệng là xưng người nhà họ Cố, vậy hỏi tao hỏi mày nè, sao đến bây giờ mày vẫn tên là Lục Nhiên? Sao mày không họ Cố?”

Nói trúng tim đen.

Họ Cố không giống với các gia tộc khác, họ rất chú trọng chuyện 'một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ'.

Nói theo kiểu người của gia đình giàu có bậc nhất Yên Kinh thì cả nhà họ Cố chỉ toàn sói dữ. Lỡ mà động chạm một người thôi thì cả cái nhà đó sẽ cùng dốc sức. Điều đáng sợ nhất là, tuy rằng người trong nhánh gốc họ Cố không đông, nhưng ai cũng thuộc dạng tài ba, tình cảm giữa họ cũng rất tốt. Dù cho có là nhánh nhỏ gần như không kế thừa huyết thống gì ở thành phố Hưng, nếu muốn nhận được sự giúp đỡ của nhánh gốc họ Cố thì mặt ngoài cũng phải tuân theo quy tắc của nhánh gốc.

Cho nên, ở nhà họ Cố, dù có là con nuôi hay con ruột, chỉ cần nhận được sự công nhận của họ, thì sau khi vào nhà họ Cố đều sẽ được đổi họ. Nhưng có một điều nực cười, Lục Nhiên đã vào nhà họ Cố thành phố Hưng từ hồi bảy tuổi, nhưng đến tận bây giờ vẫn để tên Lục Nhiên.

Cậu ta thành trò cười lâu rồi.

Rõ ràng những lời Vân Tranh nói ra đã đâm trúng vào điều cậu ta thấy tự ti nhất. Ngón tay Lục Nhiên siết chặt, ánh mắt cậu ta nhìn Vân Tranh chứa đầy sự hận thù.

“Thì sao chứ? Dù tao có không danh chính ngôn thuận thì vẫn dư sức đè đầu một thằng Vân Tranh.”

"Bớt bớt lại đi Lục Nhiên. Mày không tìm đường thì không chết nổi đâu, giờ mày lo ngẫm nghĩ xem làm sao để được nhà họ Cố công nhận đi, để tránh có ngày bị người ta tống ra ra khỏi cửa.” Cậu tinh ý nhận ra bên ngoài có vài tiếng hít hà khe khẽ, Vân Tranh dần nhếch môi, nở nụ cười trào phúng: "Giống như hôm nay mày bị đuổi ra khỏi cửa trại mồ côi vậy đó.”

"Ý mày là sao hả?" Lục Nhiên loáng thoáng nhận ra có điều không hay.

Kế đó cậu ra thấy Vân Tranh rảo bước đi vòng qua chỗ mình, thong thả mở cửa ra.

Lục Nhiên không thể ngờ rằng, ngoài cửa phòng bếp, bà viện trưởng, các giáo viên khác của trại mồ côi và mấy đứa nhỏ đều đứng đó không sót một ai.

Hay nói cách khác, mọi người đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện giữa cậu ta và Vân Tranh khi nãy.

"Mày gài tao!" Lúc này, Lục Nhiên đã hoàn toàn hoảng sợ.

“Gậy ông đập lưng ông thôi mà.” Vân Tranh thản nhiên, không hề có ý định giấu giếm: "Trước khi mày tới đây thì tao cũng đã suy xét rồi. Nếu như mày thật lòng hối lỗi thì tao sẽ tha thứ mày một lần cuối cùng. Tiếc là lòng dạ mày đen tối quá, tất nhiên là tao không thể dung thứ nữa.”

"Dung thứ gì chứ?" Vân Tranh còn chưa nói hết, đứa trẻ nóng tính đứng cạnh đã cắt ngang những lời cậu chưa nói xong: "Cái thứ vô ơn tâm địa xấu xa như Lục Nhiên, trước đây chỉ có anh Vân Tranh thương hại nó thôi, bọn em tuyệt đối không nhân nhượng đâu!”

“Haha, hồi nãy còn nói là nhà họ Cố không muốn tài trợ trại mồ côi, rõ ràng là do Lục Nhiên giở trò.”

"Nói với cái thằng này chi nữa? Loại người này không xứng làm người nhà tụi mình. Mẹ viện trưởng ơi, mau đuổi nó đi đi, tụi con không muốn nó ở đây!”

"Đúng rồi đó!”

Từng tiếng chửi rủa đầy căm phẫn giáng xuống người Lục Nhiên, cô bé nhút nhát đi nấu cơm với Vân Tranh khi nãy cũng tức đến rớt nước mắt, cô bé hạ quyết tâm, nhặt lá rau, vỏ trứng mà Vân Tranh vứt trong lúc nấu ăn, ném mạnh về phía Lục Nhiên.

“Cút đi!” Giọng trẻ thơ non nớt lại chứa đầy sự chán ghét và thù hằn. Tuy con bé vẫn còn nhỏ nhưng lại trưởng thành sớm, nghe hiểu hết ý tứ trong lời nói của Lục Nhiên. Con bé biết mọi người phải sống vất vả thế này đều là do Lục Nhiên sắp đặt. Đồng thời, sau hành động này của cô bé, nhiều đứa trẻ khác cũng phụ họa theo.

"Đúng! Lục Nhiên cút đi!”

“Cút đi! Trại mồ côi không cần thứ vô ơn như mày!”

Cuối cùng, đến cả bà viện trưởng cũng nghiêm mặt, nói với Lục Nhiên: "Con đi đi, đã vào nhà họ Cố rồi thì phải sống cho tốt. Sau này không cần lo lắng trại mồ côi nữa.”

"Ha, bà tưởng tôi muốn lo à?” Chuyện đến nước này, đã cắt đứt hoàn toàn rồi nên Lục Nhiên cũng vạch trần cái mặt nạ ngoan ngoãn xưa nay, trở nên cay nghiệt, gay gắt: "Mấy người chỉ là những con chó ghẻ được nhà họ Cố nuôi thôi. Sau này sẽ có ngày mấy người phải khóc lóc van xin tôi……”

Nhưng cậu ta vẫn chưa kịp nói hết thì cơn đau dữ dội đã cắt ngang. Vân Tranh đá vào bụng cậu ta mà không hề do dự, tiếp đó, Vân Tranh túm cổ áo cậu ta, kéo lê ra tận ngoài cổng trại mồ côi.

“Vân Tranh sao mày dám!" Cả người Lục Nhiên hết sức nhếch nhác.

"Đương nhiên là tao dám rồi, không thì mày nghĩ thử xem tại sao tao phải cho mọi người biết gương mặt thật của mày? Là vì tao muốn cắt đứt hoàn toàn với mày đó. Còn mấy chuyện nhỏ nhặt như tiền nong..." Vân Tranh khựng lại, sau đó đẩy Lục Nhiên mạnh hơn: "Nếu hồi đó Vân Tranh tao có thể bảo vệ mày, thì giờ cũng có thể được được cả cái trại mồ côi, không cần phải quỳ xuống nịnh nọt họ Cố đâu!”

Nói xong, Vân Tranh đẩy Lục Nhiên ra, đóng cổng rất mạnh tay, sau đó quay người trở về trại mồ côi.

Từ nay về sau, cậu và Lục Nhiên không còn quan hệ gì nữa, có gặp lại thì sẽ không chết không ngừng!

——

Cụt hứng bỏ về.

Lục Nhiên đứng ngoài trại mồ côi, cả người lấm lem, bị người đi đường chỉ trỏ khiến cậu ta thấy rất nhục nhã. Vân Tranh ra chiêu bất ngờ khiến cậu ta trở tay không kịp. Nhưng dù cậu ta có tức tối đến mức nóng ruột sôi gan, thì cũng không dám làm gì Vân Tranh ngay lúc này.

Vẫn phải nhịn.

Lục Nhiên vẫn có điều phải bận tâm, bởi vậy nên dù cậu ta có hận Vân Tranh chết được thì cũng chỉ có thể ngấm ngầm giở trò, không dám gây ảnh hưởng lớn cho Vân Tranh. Nhất là khi liên quan đến lời căn dặn của cha nuôi, cậu ta càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tuy rằng chuyện khi xưa đã qua mười năm rồi, Vân Tranh cũng không có dấu hiệu tìm lại ký ức, còn vị thuộc nhánh gốc nhà họ Cố thì vẫn còn đi học ở nước ngoài. Nhưng cha nuôi của Lục Nhiên không dám cược, thế nên cậu ta cũng không đủ tự tin.

Hiện giờ thân phận của cậu ta đang xấu hổ, trừ phi nhà họ Cố thành phố Hưng có thể diệt trừ sự tồn tại Vân Tranh, để cậu ta trộm long tráo phụng, thì tốt nhất là cậu ta không làm gì cả.

Đều là những đứa trẻ mồ côi không ai thèm, tại sao Vân Tranh lại được ông trời ưu ái như thế? Nhớ lại những chuyện mà cậu ta nghe cha nuôi kể, và cả thân phận ẩn sau dòng họ của Vân Tranh, Lục Nhiên ghen tị đến mức run rẩy cả người, chỉ hận nỗi không thể thay thế cậu. Nhưng cậu ta chỉ có thể khuyên bản thân là phải biết nhẫn nại, sớm muộn gì cũng có ngày mình sẽ đạp Vân Tranh xuống dưới.

——

Sau khi đuổi Lục Nhiên đi, trại mồ côi lại khôi phục sự náo nhiệt ngày thường. Ngoài bà viện trưởng và mấy cô nhóc tinh tế còn thấy hơi âu sầu, dường như những đứa trẻ và các giáo viên khác cũng không buồn mấy. Nhất là mấy đứa trẻ lớn từng có thời gian sống chung với Lục Nhiên thì lại càng mừng rỡ, chúng vui vẻ, khoan khoái như cuối cùng cũng thoát khỏi một đống rác to.

Đứng trước tình huống này, những lời an ủi mà Vân Tranh soạn sẵn đều không phát huy được tác dụng. Cậu chỉ đành đến chỗ viện trưởng, khuyên bà ăn thêm một chút.

Mùi thơm của món ngon không chỉ vỗ về dạ dày mà còn xoa dịu bầu không khí. Dần dà, mọi người cũng thả lỏng tâm trạng, trở lại vốn sự hòa thuận vui vẻ vốn có 

——

Ban đêm, bọn trẻ đều đi ngủ hết, nhưng các giáo viên trại mồ côi đều tụ họp trong văn phòng bà viện trưởng để bàn bạc biện pháp ứng phó sau này. Nhà họ Cố thành phố Hưng vốn là nhà tài trợ lớn nhất của trại mồ côi, nếu không có họ thì tình hình vận hành trong tương lai sẽ cực kỳ túng thiếu, gian nan muôn phần.

Bầu không khí của văn phòng rất nặng nề, thật lâu sau, bà viện trưởng mới thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Nhà tôi vẫn còn một căn hộ, nếu đem đi bán……”

“Viện trưởng!” Các giáo viên vội vàng lên tiếng can ngăn. Họ biết căn hộ này là kỷ vật cuối cùng mà chồng của viện trưởng để lại cho bà, nếu bán nó thì viện trưởng sẽ trắng tay.

Khoé mắt của họ đỏ hoe, nhưng họ cũng không biết phải nói gì. Ở ngoài, Vân Tranh đứng nghe cuộc nói chuyện, lòng cậu cũng thấy buồn.

Kiếp trước, bà viện trưởng đã dành hết cả đời để chăm lo cho họ. Bà không chỉ dùng hết số tiền tích cóp, bán nhà, thậm chí vào khoảng thời gian khốn khó nhất, đến cơm cùng không có mà ăn. Cho nên, bây giờ được sống lại, nói gì đi nữa thì cậu cũng không thể để bà phải sống vất vả vậy nữa.

Nhưng bây giờ Vân Tranh chỉ mới đi học cấp hai, dù có hứa hẹn gì, e là không có độ đáng tin, không bằng cứ đi kiếm tiền trước đã.

Như vậy, Vân Tranh gõ cửa, lên tiếng thương lượng với viện trưởng: “Viện trưởng, hồi đó cứ tới nghỉ hè thì con sẽ đi bán quán giúp cụ Vương, giờ cụ Vương sang chỗ con trai để dưỡng lão rồi, con định thử xem sao. Ngày mai có thể cho con đẩy sạp mì của cụ đi bán được không?”

"Một mình con đi thôi hả?” Bà viện trưởng sửng sốt một hồi, chợt nhớ lại tay nghề của Vân Tranh hồi lúc ăn cơm chiều, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Mấy đứa trẻ ở trại mồ côi biết tự lập sớm, mới xảy ra chuyện của Lục Nhiên nên Vân Tranh muốn đi kiếm tiền cũng bình thường. Huống hồ, trước giờ Vân Tranh rất thông minh, chín chắn, bà viện trưởng rất yên tâm về cậu, nhưng bà vẫn dặn dò một câu: "Có kiếm được tiền hay không đều được cả, đừng khiến bản thân mệt quá.”

"Viện trưởng cứ yên tâm." Nhận được sự đồng ý của viện trưởng, Vân Tranh cũng mỉm cười vâng lời. Sau đó cậu vội vã chạy về phòng, tính toán kỹ lưỡng cho hôm sau.

Cậu đếm lại số tiền trong ví của mình, còn chưa đầy 300, đó còn là tiền dành dụm để mua sách tham khảo khi vào lớp chín.

Cho nên, với Vân Tranh chuyện quan trọng nhất bây giờ là làm sao để dùng ít nguyên liệu nhất để làm ra món đắt khách nhất, từ đó kiếm được xô vàng đầu tiên.

——

Cũng vào lúc này, ở bên nước Anh vẫn là ban ngày 

Ngồi trong nhà kính là một cậu nhóc đẹp đến tinh xảo, khuôn mặt cậu nhóc vô cảm, tay cầm cây bút chì di chuyển trên giấy theo sự điều khiển của ngón tay. Ánh mắt của cậu nhóc là thứ khiến người ta say lòng nhất, nó như đang gợi tả một giấc mơ đẹp, lại giống như vuốt ve bảo vật không thể chạm vào.

"Cậu chủ, năm nay có về không?” Quản gia bước vào trong, thấy dáng vẻ trầm lặng của cậu nhóc, giọng quản gia cũng có phần xót xa. Vừa đưa xấp tài liệu cần phê duyệt, vừa dè dặt hỏi cái câu mà mấy năm nay đã hỏi không biết bao nhiêu lần.

Nhưng cậu thiếu niên đó lại không trả lời, thậm chí từ lúc quản gia bước vào, thiếu niên còn thu hết sự dịu dàng trên người mình lại, trở nên lạnh lùng, sắc bén. Thiếu niên hờ hững cầm xấp hồ sơ quản gia đưa, đọc kỹ, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì ký tên mình một cách thành thạo, trả lại cho quản gia, sẵn đó tỏ ý quản gia có thể rời khỏi đây. ( truyện trên app T Y T )

"Cậu chủ..." Quản gia hé miệng, hình như còn muốn khuyên nhủ, nhưng vì kiêng dè khí thế của cậu thiếu niên nên cuối cùng chỉ có thể im lặng rời khỏi.

Giờ cậu thiếu niên chỉ còn một mình, thật lâu sau, cậu nhóc khẽ lẩm bẩm: "Cậu... Có cho phép tôi trở lại không?”

Cậu nhóc tập trung nhìn vào cuốn sổ phác thảo mình cầm, nỗi nhớ nhung bị đè nén trong đôi mắt như sắp hoá thành hiện thực. Nếu như có người quen biết Vân Tranh thấy được cảnh này thì chắc chắn sẽ phải ngạc nhiên lắm.

Bởi vì trong cuốn sổ phác thảo trên tay cậu thiếu niên, trên mỗi trang giấy, gương mặt mỉm cười của một cậu bé đều sinh động như khắc sâu vào linh hồn—— Rõ ràng đó là bé Vân Tranh hồi bốn, năm tuổi.

——

Cái chuyện nho nhỏ xảy ra ở nước Anh không gây ảnh hưởng gì đến Vân Tranh.

Hôm sau, Vân Tranh dậy sớm, đặt nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị từ tối qua lên xe đẩy, sau đó đẩy đến chỗ mà cụ Vương hay dọn quán trong công viên.

Trại cô nhi cách công viên một quãng đường, xe mì lại nặng, cậu còn dắt theo vài đứa nhỏ để phụ giúp, cho nên Vân Tranh đến hơi trễ, trong công viên đã hết chỗ đắc địa, thế là cậu quyết định học theo mấy quán bày hàng bán đồ ăn sáng, dựng xe mì ở trong một góc.

"Anh Vân Tranh, có khi nào mình không bán được không.” Cậu bé đi theo Vân Tranh thấy hơi lo.

"Sao mà vậy được?" Vân Tranh bóp má cậu nhóc, an ủi: "Quán ngon không sợ nằm trong hẻm.”

Nhưng cậu chỉ vừa nói dứt câu thì đã nghe bên cạnh có tiếng cười chế giễu không to không nhỏ.

Lời tác giả:

Chủ quán bán đồ ăn sáng khác: Cá một giỏ dưa leo cà rốt, thằng nhóc đẹp trai mới tới không bán được miếng gì hết.

Vân Tranh: Tôi bán mì chứ không bán miếng -_-||

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play