Cái gì vậy?

Vân Tranh ngạc nhiên, nhưng do Trần Tuấn còn đang ở cạnh nên không thể hiện ra ngoài. Đến khi chỉ còn một mình, cậu vội vàng tìm đến một chỗ yên tĩnh để tra xét kỹ lưỡng, rất nhanh sau đó đã hiểu rõ ngọn nguồn mọi việc.

Cái thứ đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu được gọi là 'sàn đấu giá năng khiếu', tương tự với các hệ thống thường được nhắc trong mấy bộ truyện trên mạng. Theo lời giới thiệu của hệ thống, ở sàn đấu giá này, chỉ cần đủ giá trị tài sản thì có thể trao đổi mọi thứ. Sau khi chọn cậu làm ký chủ, chuyện Vân Tranh sống lại chính là cheat code đầu tiên mà sàn đấu giá ứng trước cho cậu.

Được sống lại một lần, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng hệ thống lại tuân theo nguyên tắc mua bán ngang giá, cho nên Vân Tranh cũng phải trả cái thích đáng.

Hệ thống đấu giá có một điều kiện là giá trị tài sản cơ sở phải hơn 1000. Hoặc nói cách khác, giờ Vân Tranh phải có số tiền hơn 1000. Nếu không làm được, dù có sống lại thì một tuần sau cậu vẫn sẽ chết.

1000 à……

Tựa người vào lan can, Vân Tranh ngắm nhìn khung cảnh ngoài xa, cậu thả hồn trong vô thức.

Trong trí nhớ của cậu, bây giờ Trung Quốc đang ở vào giữa giai đoạn tăng giá, ở những thành phố lớn như Yên Kinh, giá nhà đã khoảng mấy chục nghìn một mét vuông, nên đúng là 1000 tệ chẳng đáng bao nhiêu. Nhưng với thành phố nhỏ loại bốn, năm như thành phố Hưng thì bấy nhiêu cũng đủ để trả tiền thuê một tháng cho căn hộ hai phòng.

Cho nên thời hạn một tuần là cực kỳ gấp rút.

Nhưng cũng còn may, Vân Tranh sống lại vào khoảng thời gian 'vừa đúng'. Bây giờ là ngày học cuối cùng của học kỳ hai lớp tám, bắt đầu từ ngày mai thì trường sẽ cho nghỉ. Vân Tranh có rất nhiều thời gian để làm những chuyện mình muốn.

"Biết tin gì chưa? Hôm nay cái thằng Lục Nhiên được nhà họ Cố nhận nuôi trở về đây nè.” Ở gần đó, có hai đứa học sinh nhỏ tuổi đang nói chuyện.

"Phải biết chứ! Hồi nãy tôi có đi xem, hình như nhà họ Cố coi trọng cậu ta lắm, không chỉ cho vài chiếc xe đưa đi mà đến quản gia còn phải mở cửa xe cho cậu ta. Khí thế lắm.”

"Haizz, Lục Nhiên tốt số thật, chỉ là đứa mồ côi mà……”

Tiếng hai người nói chuyện càng lúc càng xa. Sắc mặt Vân Tranh cũng chợt sa sầm.

Không sai, hôm nay chính là ngày Lục Nhiên trở về. Cậu ta dùng cái ác ý rành rành của mình để giáng cho Vân Tranh - khi đó vẫn còn chưa đủ chín chắn - một đòn đả kích tàn khốc; còn tạo thành sự tổn thất không thể xoá nhòa cho trại mồ côi vốn đã trên đà sụp đổ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Lục Nhiên nói bởi vì Vân Tranh đánh Tào Minh, làm mất lòng hiệu trưởng trường Trung học số 2, cho nên nhà họ Cố của thành phố Hưng thấy không hài lòng, muốn tạm ngưng tài trợ cho trại mồ côi.

Kêu Lục Nhiên về thông báo là đã chừa mặt mũi cho họ, nếu không phải vì thấy Lục Nhiên biết nghe lời thì bọn họ cũng đã trả Lục Nhiên về lại rồi. Nhà họ Cố của thành phố Hưng không nuôi phường vô ơn hèn hạ, trơ tráo.

Ha, phường vô ơn?

Nhớ lại cái định nghĩa mà Lục Nhiên dành cho mình hồi kiếp trước lúc ở trại mồ côi, Vân Tranh nhếch môi cười mỉa. Tiếc là lần này Lục Nhiên không được toại nguyện rồi.

——

5 giờ, là khoảng thời gian nhộn nhịp nhất buổi tối. Một mình Vân Tranh đi về trại mồ côi. Cậu đi thong dong, chậm rãi, không ăn khớp với dòng người vội vã về nhà ăn cơm xung quanh.

Trại mồ côi ở gần trường học, chỉ mới mười phút ngắn ngủi đã tới nơi.

Quả nhiên, giờ này trại mồ côi vốn sẽ náo nhiệt lắm, nhưng lúc này lại yên ắng lạ thường. Bác bảo vệ ở chỗ gác cổng thấy cậu về, không nén được tiếng thở dài, hạ giọng khuyên nhủ: “Con về phòng thay đồ trước đã, đừng để bà viện trưởng phải sốt ruột.”

"Dạ.” Vân Tranh gật đầu.

"Đứa trẻ ngoan." Bác bảo vệ lại thở dài vài tiếng,  đẩy cậu vào trong.

Vào lúc này, bầu không khí trong sảnh lớn rất ảm đạm, các giáo viên đều sầm mặt, mấy đứa trẻ thì mắt đỏ hoe như sắp khóc.

"Tôi không tin! Anh Vân Tranh tốt tính lắm, sao anh ấy lại đánh người ta được!”

"Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng sau đó……” Lục Nhiên khựng lại, hình như đang thấy khó nói: “Sau đó tới buổi chiều, mẹ của Tào Minh đến nhà họ Cố làm ầm lên, nói Vân Tranh cậy quyền nhà họ Cố, hại Tào Minh không được đi học nữa, đòi nhà họ Cố phải cho mình một lời giải thích.”

Dứt lời, như đang hồi tưởng chuyện đáng sợ nào đó, cậu ta run bần bật: "Chính tai tôi nghe được, sau khi mẹ Tào Minh rời khỏi thì cha nổi giận đùng đùng, tát tôi một cái rồi kêu tôi về.”

“Viện trưởng, con không nói dối đâu mà, bà tin con đi.” Lục Nhiên nói, túm chặt vạt áo của bà viện trưởng, không kiềm được mà khóc òa lên. Chính lúc này, mọi người cũng thấy rõ nửa bên mặt sưng đỏ và cổ tay bầm tím của cậu ta.

Lục Nhiên vốn đã trông rất có duyên, mấy năm nay được sống sung sướng ở nhà họ Cố nên lại càng xinh đẹp, ưa nhìn. Giờ đã bị thương mà còn khóc thế này, khiến người ta phải xót lắm chứ. Bà viện trưởng thở dài, kéo cậu ta lại gần rồi hạ giọng an ủi.

Mấy đứa trẻ vốn đang đối đầu với cậu ta cũng quay mặt đi không nói câu gì, tâm trạng cũng rất phức tạp.

Con người phải khuất phục trước xã hội, bọn nhỏ chỉ là trẻ mồ côi, trong mắt của nhà họ Cố thành phố Hưng thì chúng chỉ là thứ mà họ có thể mặc sức sắp đặt. Dù có bị oan đi nữa thì cũng không có tư cách giải thích.

Nói thẳng ra thì đây chính là điều đáng buồn của việc không tiền không quyền.

Vân Tranh đứng ngoài cửa sổ, nhìn cảnh tượng quen thuộc này, cơn giận vốn được kiềm nén lại chợt bùng lên.

Kiếp trước, Vân Tranh bị xử phạt, thế là Lục Nhiên đổ cho cậu cái tội đánh bạn học trong trường, làm mình bị vạ lây nên nhà họ Cố mới không thích cậu ta. Mà nhiều đứa trẻ nhỏ tuổi hơn cũng hiểu lầm là bởi vì cậu nên nhà họ Cố mới ngưng tài trợ cho trại mồ côi, nên trong khoảng thời gian đó, tình cảm chúng dành cho Vân Tranh rất phức tạp.

Bây giờ Vân Tranh không bị phạt nữa, nhưng Lục Nhiên vẫn có ý đồ bôi nhọ Vân Tranh, khiến cho trái tim vốn đã nguội lạnh của Vân Tranh lại thấy thêm phần mỉa mai.

Hoá ra Lục Nhiên không có chút tình nghĩa nào với cậu hết.

Nghĩ đến đây, Vân Tranh hít sâu một hơi rồi đẩy cửa đi vào, cất giọng nói: "Đừng lo, khả năng cao là hiệu trưởng trường Nhị Trung sẽ từ chức.”

“Vân Tranh, con về rồi à?” Thấy Vân Tranh, đôi mày của bà viện trưởng giãn ra, sau đó bà lại đau lòng khi thấy vết thương trên người cậu, không rảnh để mà hỏi những chuyện khác nữa, liên tục kêu mọi người đem hòm thuốc tới, bà thì xắn tay áo của Vân Tranh lên để kiểm tra kỹ.

"Đừng lo, con không sao đâu.” Vân Tranh lắc đầu, né khỏi tay bà viện trưởng, sau đó quay đi để dỗ mấy đứa nhỏ, dịu giọng kể lại những chuyện đã xảy ra.

"Nhìn thái độ của của các lãnh đạo sở Giáo dục thì chắc lần này hiệu trưởng gặp rắc rối to rồi. Không xử phạt thích đáng là may ra, muốn giữ cái ghế hiệu trưởng thì không có cửa đâu, cũng coi như trong cái rủi có cái may.”

"Haizz, cái may như thế thì thà mình không cần. Bà chỉ mong các con được sống yên ổn thôi.” Thấy Vân Tranh cười dửng dưng, bà viện trưởng càng thấy buồn trong lòng, bà vươn tay ra ôm Vân Tranh vào lòng, khoé mắt hơi ửng đỏ. ( truyện trên app t.y.t )

Cũng do bà không có bản lĩnh nên mấy đứa nhỏ mới bị ức hiếp.

"Vậy rốt cuộc Lục Nhiên cậu có ý gì hả!” Vân Tranh không cần giải thích thì những đứa trẻ mới bị doạ khi nãy đã xua nhau gặng hỏi Lục Nhiên.

"Không phải ý của tôi, là nhà họ Cố.” Lục Nhiên vốn không ngờ Vân Tranh sẽ xuất hiện vào lúc này, hoàn toàn phá rối kế hoạch của cậu ta. Nhưng cậu ta đã quen việc được Vân Tranh cưng chiều, nên lại lôi cái cớ lừa gạt bà viện trưởng ra.

Nhưng phản ứng của Vân Tranh lại nằm ngoài dự đoán của Lục Nhiên. Cậu không chỉ hờ hững trước những vết thương trên người Lục Nhiên, thậm chí ánh mắt cậu nhìn Lục Nhiên cũng rất lạnh lùng, những lời cậu nói ra đều chứa đầy sự châm chọc.

Cậu nói: "Lục Nhiên, nhà họ Cố đã đối xử tệ với mày vậy rồi, hay là mày dọn về đây đi?”

"Sao mà được! Nhà họ Cố là nhà em!”

“Nhà mày hả? Nhưng bọn họ tùy ý đánh chửi mày, không coi mày là con người. Mày dọn về đây đi, có tao với mẹ viện trưởng thương yêu mày.”

“Nhưng……” Lục Nhiên bị chẹn họng, qua gần nửa phút mà vẫn không nói được lời nào.

Vân Tranh không cho cậu ta thời gian để ứng biến, cậu nói thẳng những suy nghĩ trong lòng cậu ta ra: "Nhưng mày không nỡ bỏ quyền thế của nhà họ Cố, sao mà về sống cuộc đời thanh bần ở trại mồ côi được?"

“Lục Nhiên, từ hồi mày năm tuổi được viện trưởng dẫn về thì tao đã chăm mày rồi. Cho đến tận bây giờ, mày bị người ta ức hiếp thì tao cũng ra mặt cho mày. Mày nói thật cho tao nghe, mày sống ở nhà họ Cố khổ vậy à?”

Tiến gần một bước, giọng Vân Tranh càng thêm rét lạnh và đáng sợ: "Mày khổ đến nỗi ngay cả cái trại mồ côi từng nuôi mày mà mày cũng chỉ mong tự tay phá hủy cho rồi?”

“!!!” Bất thình lình, Lục Nhiên đẩy Vân Tranh ra, mắt trợn to vì kinh sợ.

Vân Tranh gần như kề sát tai cậu ta để nói câu cuối đó. Cái giọng điệu rét buốt cùng cực này gần như đã lập tức làm cơ thể cậu ta đông cứng lại, làm thần kinh bị tê liệt.

Suốt mười lăm năm cuộc đời của Lục Nhiên, Vân Tranh luôn yêu thương cậu ta như đứa em ruột. Đây là lần đầu tiên Vân Tranh uy hiếp cậu ta một cách thẳng thừng như vậy.

“Ha, ngu người rồi chứ gì!” Cậu thiếu niên cãi nhau với Lục Nhiên khi nãy không nhịn được, lên tiếng chế giễu: "Gì mà tại anh Vân Tranh nên nhà họ Cố mới bạc đãi cậu, tôi thấy là do cậu không được người nhà họ Cố thích nhưng lại muốn đẩy tội lên người anh Vân Tranh thì có!”

"Đúng đó, nếu mà nhà họ Cố tồi tệ như vậy thì sao cậu không bỏ họ rồi về đây đi?"

"Gì mà phường vô ơn, tôi thấy đứa vô ơn là cậu đó. Hồi đó người anh Vân Tranh thương nhất là cậu, vậy mà cậu lại bôi nhọ anh ấy, bộ lương tâm của cậu bị chó ăn hết rồi hả?”

Đa phần những đứa trẻ trong trại mồ côi đều trưởng thành sớm, Vân Tranh chỉ nhắc sơ tâm tư của Lục Nhiên thôi thì mấy đứa trẻ hơi lớn một tí đều nhận rõ ý đồ của cậu ta.

Đứa một lời, kẻ một câu, thế là vạch trần hết cái Lục Nhiên che đậy, sự ích kỷ và độc ác của cậu ta lộ rõ như ban ngày.

“Không phải vậy đâu, mọi người nghe tôi giải thích đi, tôi không có bôi nhọ anh Vân Tranh.” Lục Nhiên hoàn hồn lại, suýt ngất đi vì giận, cái cảm giác bị làm mất mặt công khai thế này khiến cậu ta thấy vô cùng nhục nhã. Nhất là khi mấy đứa mắng cậu ta lại là những đứa hồi xưa cậu ta coi khinh nhất.

Hít sâu mấy hơi, Lục Nhiên cố lấy lại bình tĩnh.

"Vốn dĩ tôi cũng không tin đâu, nhưng tại trùng hợp quá. Cha còn kêu tôi sau này bớt qua lại với trại mồ côi……”

"Bớt nói nhảm đi, lúc ông ta cho phép thì cậu cũng có về được mấy lần. Đừng có biện minh cho việc vong ơn phụ nghĩa của mình nữa!”

"Cậu..." Lục Nhiên không còn lời nào để chối cãi, cuối cùng chỉ biết vùi vào lòng bà viện trưởng, gào khóc thành tiếng. Bởi vì không ai chịu phối hợp nên những lý do giãi bày mà cậu ta chuẩn bị sẵn chỉ đành bị chôn hết vào bụng.

Kiếp trước, Lục Nhiên giả bộ tội nghiệp, khiến mọi người hiểu lầm nhà họ Cố đối xử tệ với cậu ta. Bởi vì trại mồ côi và Vân Tranh nên cậu ta mới cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng kiếp này, Vân Tranh không những không phối hợp mà còn cắt đứt đường lui của cậu ta, cho nên mọi tính toán của Lục Nhiên đều thất bại hết, trái lại còn gieo gió gặt bão, biến bản thân thành đối tượng bị mấy đứa trẻ trại mồ côi xem thường.

Dù sao so với những vết thương rướm máu trên người Vân Tranh, thì một tí thê thảm của Lục Nhiên chẳng đáng là bao.

Vân Tranh lặng lẽ nhìn Lục Nhiên cố gắng lấy lại hình tượng, cảm giác ngán ngẩm trong lòng lại càng thêm nặng nề, cậu thấy kiếp trước chắc mình bị mù nên mới thấy Lục Nhiên là người tốt.

Ở bên cạnh có một cô bé hơi nhút nhát, thấy vẻ mặt cậu không được ổn bèn vội vàng lại gần ôm cánh tay Vân Tranh: "Anh Vân Tranh, mẹ viện trưởng nói nếu anh thấy mệt thì đi về nghỉ trước đi.”

"Ừ, anh biết rồi.” Vân Tranh xoa đầu cô bé, trong lòng cũng hiểu ý của bà viện trưởng: bà sợ vết thương trên người khiến cậu khó chịu, muốn cho cậu nằm nghỉ.

Tuy Vân Tranh hiểu rõ nhưng cậu không thể về phòng theo ý viện trưởng được.

Lúc nãy Lục Nhiên làm ầm lên khiến cả trại mồ côi chấn động. Đến cả giáo viên phụ trách nấu ăn cũng bị cuốn theo, phải ở lại sảnh lớn không đi đâu được.

Cho nên giờ Vân Tranh vẫn chưa thể đi nghỉ.

Mấy đứa nhỏ trong trại mồ côi đang tuổi ăn tuổi lớn, dạ dày của bà viện trưởng cũng không được tốt. Không thể chỉ bởi vì một mình Lục Nhiên mà cả trại mồ côi không được ăn cơm chiều.

Huống hồ, lúc mới bước vào trong, cậu đã nghĩ ra cách kiếm tiền. Nếu như thuận lợi thì cậu không những thoát khỏi nguy cơ bị hệ thống xoá sổ, mà còn có thể dễ dàng giải quyết tin dữ mà Lục Nhiên mang về.

Trước kia, cứ đến hè là Vân Tranh sẽ đi làm ở tiệm mì của một cụ ông. Sau này, tuổi cụ ông cũng cao nên theo con trai chuyển sang chỗ khác để dưỡng lão, giao sạp bán mì của mình lại cho cậu.

Nhưng vì không ai trong trại mồ côi biết làm, nên cứ để ở vườn sau. Có điều bây giờ thì có tác dụng rồi.

Bản thân cậu từng là nhân tài trong giới ẩm thực của Trung Quốc, có gì dễ kiếm tiền phất nhanh bằng đồ ăn đâu?

Nghĩ vậy, Vân Tranh nắm tay cô nhóc, nương theo phương hướng trong trí nhớ, đi về phía phòng bếp.

——

Đối với người phương Bắc mà nói, mì là một trong những món thường thấy nhất trên bàn cơm. Vân Tranh mở tủ lạnh, xem nguyên liệu còn thừa trong bếp, bắt đầu xem xét nguyên liệu nấu ăn cần dùng.

Trước nay trại mồ côi rất tiết kiệm, mấy củ cà rốt, trứng gà, một miếng thịt ba chỉ chưa được một cân và nửa rổ rau kim châm còn dư là toàn bộ nguyên liệu nấu ăn mà giờ Vân Tranh có thể sử dụng. Dù là vậy nhưng cũng đã đủ rồi.

Không có nguyên liệu sơ sài, chỉ có đầu bếp tay nghề yếu.

Món ngon vốn đã có sức hút khiến người ta mê đắm, phong thái điềm đạm của Vân Tranh cũng khiến người xem thấy vui mắt.

Tráng lớp trứng vàng ươm lên chiếc chảo đang chiên bằng lửa nhỏ, thoáng chốc đã thành lớp vỏ trứng mỏng, ngon lành. Những ngón tay thon dài cầm con dao phay, nương theo lực cổ tay, cậu xắt miếng thịt ba chỉ thành từng lát mỏng, đều tăm tắp.

Miếng thịt ba chỉ chia làm năm lớp, phần mỡ trong, phần thịt chắc. Kỹ thuật dùng dao điêu luyện của Vân Tranh càng tôn đặc điểm này triệt để. Chỉ để mấy lát thịt sống trên đĩa thôi cũng đã khiến người ta thấy thèm nhỏ dãi.

Cô nhóc đứng cạnh chớp chớp mắt, cảm thấy hôm nay Vân Tranh cười dịu dàng, đẹp mắt hơn hẳn bình thường, đến cả những món ăn thường thấy cũng trở nên bắt mắt.

"Sao lại ngây người ra đó vậy?" Thấy con bé chỉ nhìn mình chằm chằm mà không nói năng gì, Vân Tranh cũng đành lắc đầu bất lực, ôm con bé ra xa, rồi quay trở lại bàn làm bếp, chuẩn bị bật bếp.

Xào thịt thì phải để nhiều dầu, quan trọng nhất chính là độ lửa. Đối với Vân Tranh thì những điều này dễ như trở bàn tay.

Dầu ăn nóng hổi kêu xèo xèo, mùi thơm cũng xộc thẳng vào mũi. Theo độ nóng, những lát thịt ba chỉ được cắt thành lát mỏng dần trở nên mảnh và trong. Vị đậm đà đặc trưng trong mỡ động vật cũng sẽ thấm dần vào số rau củ được cắt hạt lựu, biến thành một kiểu ngọt lành khác.

Cuối cùng, rắc ớt bột đã chuẩn bị sẵn vào trong, cho thêm vài thìa giấm, kết hợp với mì sợi vừa mềm vừa dai, thế là món ngon nấu tại nhà hấp dẫn nhất đã được cho hết vào tô.

Một tô mì thịt xào đã biến những nguyên liệu nấu ăn bình thường nhất thành bữa tiệc thịnh soạn khiến vị giác bùng nổ.

Cô bé ngồi cạnh chờ Vân Tranh đã bị mùi thơm ập vào mũi ấy làm cho thèm đến chảy nước miếng, con bé lại gần Vân Tranh, không ngừng hỏi: "Anh Vân Tranh, tối nay mình ăn món này hả?”

“Đúng rồi!" Vân Tranh mỉm cười, vỗ đầu con bé, kêu con bé đi gọi bà viện trưởng và mấy đứa trẻ khác vào ăn, cậu thì tiếp tục lấy muôi chia mì ra tô.

"Dạ dạ dạ!" Cô nhóc nhảy chân sáo, chạy ra gọi mọi người.

Thoáng chốc, căn bếp đã yên tĩnh lại. Nhưng không bao lâu sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng dần tiến lại gần cửa 

Vân Tranh ngoảnh lại, bắt gặp ánh mắt phức tạp của Lục Nhiên.

Lời tác giả:

Lục Nhiên: Anh Vân Tranh, anh hết yêu em rồi sao?

Cố Yến: Ừ, hết yêu rồi 😑

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play