Chương 5
Mấy ngày sau, Thường Tề Tinh trở về nhà, nghênh đón y là một bàn đầy ắp những món ăn phong phú.
Dù sao Đào Lệ mỗi ngày đều tính toán cẩn thận, tiền bạc được sử dụng một cách chính xác, tuyệt đối không xài trước trả sau, càng không bao giờ xuống bếp.
Đào Lệ giải thích: “Ta cố tình học đó.”
Thường Tề Tinh ngạc nhiên, khẽ nói: “Ngươi không cần phải làm như vậy.”
Đào Lệ đã quen với sự xa cách của Thường Tề Tinh, cũng không phản bác mà tự cầm bát đũa ăn một mình.
Thường Tề Tinh cũng quen với tính cách của Đào Lệ, y bắt đầu ăn.
Kết quả, tối hôm đó hai người đều bị ngộ độc.
Thường Tề Tinh đang ngủ thì cảm thấy bụng đau quặn, dạ dày thì buồn nôn.
Y mơ màng tỉnh dậy, thấy Đào Lệ nằm bên cạnh đã toát mồ hôi, mặt mày tái nhợt.
Thường Tề Tinh đột nhiên nhận ra không ổn, muốn lao ra ngoài gọi người nhưng phát hiện tay chân đều mềm nhũn, y lăn xuống giường, bò ra ngoài từng chút từng chút một.
Theo lời kể của đại nương nhà bên bị Thường Tề Tinh gõ cửa lúc giữa đêm, khi y bò đến cửa nhà bà, y chỉ còn nửa cái mạng.
Câu đầu tiên y nói khi thấy bà là: “Cứu thê tử của ta.”
Đại phu chẩn đoán hai người bị ngộ độc thức ăn do ăn phải nguyên liệu không sạch, may mà Thường Tề Tinh kịp thời kếu cứu, nếu không chỉ sợ cả hai đã sớm hồn về cõi âm.
Đào Lệ hiểm hóc giữ lại được mạng sống, khi đại nương nhà bên mang cháo đến cho nàng, bà không ngớt lời khen Thường Tề Tinh, nói chưa từng thấy nam nhân nào tình sâu nghĩa nặng như vậy, còn khen Đào Lệ có phúc.
Đào Lệ yên lặng nghe, trông có vẻ không cảm xúc.
Sau đó, Đào Lệ xin lỗi Thường Tề Tinh, nói rằng mình quá chú tâm vào việc nghiên cứu hương vị, đến nỗi không nhận ra thịt heo mua về không tươi.
Thường Tề Tinh dĩ nhiên không trách nàng, thậm chí còn nói nếu Đào Lệ thích, nàng vẫn có thể tiếp tục nấu ăn, bất kể nấu gì, y cũng có thể ăn hết.
Đào Lệ nghe xong thì cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, cũng không rõ trên mặt nàng có thật sự động lòng hay không.
Đúng là, những lời chiều chuộng sâu sắc như vậy, ai nghe thấy mà không động lòng?
Dù người đó có xa cách hay lạnh nhạt, cũng sẽ có lúc chìm đắm trong tình yêu, cam chịu trong hạnh phúc.
Đào Lệ không nấu ăn nữa, Thường Tề Tinh tạm thời giữ được mạng sống.
Nhưng Thường Tề Tinh không biết bị vận xui nào chiếu rọi, y bắt đầu gặp phải những tai nạn đẫm máu.
Gần đây Thường Tề Tinh gặp toàn tai nạn, khi thì bị đánh vào đầu lúc đi trên đường, khi thì bị đẩy xuống sông lúc đi qua đám đông.
Những vận xui đó giống như của các đồng môn cùng phòng cuối cùng cũng giáng xuống đầu Thường Tề Tinh, như nhắc nhở y rằng đại hạn sắp đến, có người muốn lấy mạng y.
Hôm đó, khi Thường Tề Tinh đi kiểm tra kho lương thực, không biết ai đã đổ dầu lên thang, làm y không cẩn thận ngã cắm đầu vào thùng gạo.
Gạo như những cát sỏi nặng nề, lại giống như vũng bùn kéo y vào chỗ sâu hơn.
Thường Tề Tinh càng vùng vẫy càng lún sâu, rất nhanh, không khí trong lồng ngực y bị khí tấn công của gạo ép ra ngoài, sự giãy giụa của y cũng yếu dần…
May thay Đào Lệ kịp thời đến, khó khăn lắm mới nắm được tay Thường Tề Tinh, kéo y ra khỏi thùng gạo.
Mặt và người Thường Tề Tinh dính đầy gạo, y kinh hãi nhìn Đào Lệ với vẻ mặt không thể tin nổi.
Đào Lệ thở hổn hển, nàng đột nhiên tát mạnh vào mặt Thường Tề Tinh.
Thường Tề Tinh bị đánh đến choáng váng, lúc này y mới nhận ra Đào Lệ đang run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt đầy sợ hãi.
Thường Tề Tinh mới sâu sắc nhận ra rằng, dù nữ nhân trước mặt có tính tình kỳ lạ đến đâu, dù nàng có vô tình vô nghĩa thế nào, tình cảm của nàng dành cho y đã khắc sâu vào tận xương tuỷ.
Yêu và hận không ngừng đan xen trong lòng Đào Lệ, đó mới là nguồn gốc cho mọi nỗi đau của nàng.
Sau sự cố ở kho lương thực, Thường Tề Tinh cuối cùng nhận ra bên ngoài quá nguy hiểm, y xin nghỉ phép, ở nhà tĩnh dưỡng.
Mối quan hệ của y và Đào Lệ vì cái tát đó mà thay đổi một cách kỳ lạ.
Thường Tề Tinh không biết từ đâu mang về một chồng sách toán học cũ nát làm Đào Lệ nhìn mà mắt sáng lên.
Nhưng những sách đó đa phần đều bị rách nát, có chỗ còn không đọc được chữ, Đào Lệ lại buồn bực.
Thường Tề Tinh nhìn Đào Lệ cúi đầu, y dịu dàng nói: “Chúng ta cùng phục hồi chúng, được không?”
Lúc này đôi mắt Đào Lệ mới bừng sáng.
Việc phục hồi sách toán học không phải là chuyện đơn giản, ngoài việc chép lại, còn phải bổ sung nội dung, điều này đòi hỏi họ phải tính toán và suy diễn nhiều lần.
Thường Tề Tinh và Đào Lệ cuối cùng hiếm khi ngồi lại yên tĩnh cùng nhau, hoàn thành một việc mà cả hai đều yêu thích.
Họ sẽ vui mừng khôn xiết khi giải được một bài toán, thậm chí ôm nhau đầy mãnh liệt, mặc dù sau khi tách ra cả hai đều có chút ngượng ngùng.
Họ cũng sẽ cãi nhau đỏ mặt tía tai vì một vấn đề, ai cũng không thèm để ý đến ai, cuối cùng đều vì tiếng kêu của bụng mà nhìn nhau, nhịn không được đều chê cười sự ấu trĩ của đối phương.
Cuối cùng, Thường Tề Tinh nấu một nồi cơm thơm phức, rồi đến quán rượu mua nửa cân rượu vàng và nửa cân thịt bò. Hai phu thê hiếm khi ngồi xuống, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.
Đào Lệ uống một ngụm rượu, mặt đã đỏ bừng.
Nàng tựa cằm vào tay, mắt ánh lên vẻ kiên định: “Thường Tề Tinh, ngươi rõ ràng rất thích toán học.”
Thường Tề Tinh ngẩn ngơ nhìn Đào Lệ, có lẽ không ngờ nàng lại nói điều này.
Đào Lệ hỏi: “Chỉ khi giải toán, mắt ngươi mới phát sáng, mặt ngươi mới có nụ cười.
“Năm đó ngươi đứng đầu bảng vào Quốc Tử Giám, ngươi muốn làm quan, khi đó ta mới nghĩ toán học với ngươi chẳng qua chỉ là bàn đạp. Ngươi rõ ràng rất thích, nhưng lại không bao giờ nói ra sự yêu thích đó, tại sao vậy?”
Thường Tề Tinh cười, y nhìn vào mắt Đào Lệ, nhẹ nhàng nói: “Ta rõ ràng rất thích, nhưng chưa bao giờ nói ra, không chỉ là toán học.”
Đào Lệ đón nhận ánh nhìn của Thường Tề Tinh, hai má như bừng lửa, nàng hỏi: “Còn gì nữa?”
Thường Tề Tinh cử động miệng, lại cười nhẹ, nhưng tiếng cười mang theo chút đắng cay khó tả.
Thường Tề Tinh nói: “Có vẻ ta chưa từng kể cho ngươi về quá khứ của ta?”
Thường Tề Tinh từ khi sinh ra đã cực kỳ nhạy bén với số học và toán học.
Khi những đứa trẻ khác còn đang học đếm bằng ngón chân, y đã có thể đi học tư thục, tranh trả lời câu hỏi của tiên sinh trước những học trò trưởng thành.
Vị tiên sinh ở làng khen y có năng khiếu, khuyến khích y tiếp tục học, tuyệt đối không được bỏ cuộc.
Thường Tề Tinh cũng cảm thấy mình có tài năng này, có lẽ có thể nhờ vào khả năng này mà tiến bước, thay đổi bản thân, thậm chí thay đổi vận mệnh của cả làng.
Nhưng, hắn xuất thân nơi làng nghèo, sở trường chỉ là toán học mà thôi.
Khi Thường Tề Tinh chen lấn, thi đỗ vào Quốc Tử Giám, mới nhận ra rằng đỉnh cao trong cuộc đời y chỉ là một khởi điểm không đáng kể.
Xuất thân của y và ngành học đã định sẵn rằng: dù y có giỏi tới đâu cũng chỉ có thể làm một quan lại nhỏ.
Những điều về việc thay đổi bản thân và vận mệnh cả làng chỉ là người si nói mộng mà thôi.
Khi y làm toán, ở trong những biển đề nghiêm ngặt nhưng đầy thú vị, y cứ tưởng đưa tay ra là có thể chạm vào những vì sao trên bầu trời, nhìn thấy vũ trụ bao la.
Nhưng đó chỉ là những ảo giác đẹp đẽ giả tạo để thỏa mãn tinh thần.
Bụng y vẫn đói, trong lòng vẫn còn sự bất mãn, trên đầu vẫn còn bị đè nặng bởi tầng tầng lớp lớp giai cấp tựa như những dãy núi.
Từ trước đến nay, y chưa từng thấy bầu trời.
Đào Lệ nhíu mày, không hiểu sao lại lo lắng, mặt nàng đỏ bừng, nàng loạng choạng đứng dậy kéo tay Thường Tề Tinh lôi ra sân.
Thường Tề Tinh lo nàng ngã, cẩn thận đỡ lấy, Đào Lệ lại nắm chặt tay y, chỉ vào bầu trời đầy sao, gấp gáp nói:
“Bầu trời ở ngay đó! Chỉ cần ngươi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy! Những đám mây che mắt ngươi, chỉ cần ngươi muốn gạt chúng ra là có thể gạt đi!
“Nếu ngươi vẫn không thấy, không sao, ta có thể giúp ngươi, ta có thang, ta dẫn ngươi lên mái nhà, ta…”
Thường Tề Tinh đứng lặng, trong mắt ngoài Đào Lệ đang gấp gáp nói chuyện với y, còn có bầu trời đầy sao, còn có vũ trụ.
Sau đó, y nhận ra những gì Đào Lệ mô tả là những thứ mà đời này y không bao giờ với tới được.
Nhưng Đào Lệ sống động trước mắt, nhiệt độ từ cơ thể nàng nhắc nhở y rằng đó là điều mà mình có thể sở hữu.
Không ai có thể chống lại sức quyến rũ của sự sống.
Thường Tề Tinh khẽ dùng lực kéo Đào Lệ vào lòng, nâng khuôn mặt nàng lên, cúi đầu hôn sâu đắm.
Đào Lệ mất một lúc không biết phải phản ứng thế nào, nàng chỉ cảm thấy Thường Tề Tinh ôm nàng ngày càng chặt, ngày càng chặt.
Nụ hôn của Thường Tề Tinh tràn đầy nhiệt độ và sức mạnh, còn mang theo sự mãnh liệt và đam mê chưa từng có, như một ngọn núi lửa ngủ yên trăm năm đột nhiên bùng nổ trong một đêm.
Sự mãnh liệt và cháy bỏng của Thường Tề Tinh thiêu đốt cơ thể Đào Lệ, cũng thiêu đốt trái tim nàng.
Đào Lệ lúc này mới nhận ra cảm giác kỳ diệu khi môi răng gần gũi nhau là điều mà nàng không bao giờ có thể tính toán ra được.
Thường Tề Tinh quấn lấy lưỡi nàng, vô cùng quý trọng mà liếm láp, Đào Lệ chỉ có thể phát ra tiếng rên khẽ.
Thường Tề Tinh cười nhẹ, nhưng tiếng cười đó phập phồng liên tục, nghe như đang khóc.
Quả thật có thứ gì đó ấm áp ướt át thấm vào mặt nàng.
Đào Lệ cảm thấy kỳ lạ, nàng mở mắt cố gắng nhìn Thường Tề Tinh, phát hiện không biết từ lúc nào, nước mắt y đã rơi đầy mặt.
Thường Tề Tinh dừng lại nụ hôn sâu, chuyển sang hôn nhẹ từng chút một vào khóe miệng Đào Lệ, như thể không bao giờ hôn đủ.
Đào Lệ để mặc y hôn, nàng cũng cảm thấy không bao giờ đủ.
Giọng Thường Tề Tinh khàn khàn, không biết là đang khóc hay cười, nói: “Ta sẽ không nỡ.”
Đào Lệ suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì đừng buông, sẽ mãi mãi có được.”
Thường Tề Tinh ngẩn ra, như thể từ một giấc mộng dài bừng tỉnh.
Y kéo Đào Lệ đang dựa vào mình, chỉ trong chớp mắt lại trở thành Thường Tề Tinh lạnh nhạt bình thản.
Thường Tề Tinh nhìn vào mắt nàng, đôi mắt còn chưa tan hết dục vọng và lưu luyến của y nhìn thẳng đôi mắt của Đào Lệ.
Y nói: “Nàng biết rõ, không thể mà.”
Thường Tề Tinh tiếp tục nói: “Trong mắt nàng đã có vũ trụ hồng hoang, thiên địa ngân hà, tại sao phải dành cả đời ở bên một kẻ nhỏ bé như ta?”
Đào Lệ còn đang ngẩn ngơ, cơ thể đã lạnh ngắt, giữa mùa đông giá rét không có gió, nhưng nàng lại cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương.
Thường Tề Tinh hít sâu một hơi, y nói: “Đào Lệ, chúng ta hoà ly đi.”
Đào Lệ im lặng, lâu lắm không nói gì.
Thường Tề Tinh lại nói: “Trong mối quan hệ của chúng ta, nàng luôn cố gắng tìm cách hòa giải, nhưng trong toán học cũng có khái niệm vô nghiệm. Tất cả đều do nhân quả luận lý tạo thành, không liên quan đến con người, chúng ta không nên ép buộc.”
“Ta biết, những năm qua, nàng luôn muốn giải tỏa những khúc mắc trong lòng ta, muốn trở lại những ngày đầu, nhưng thời gian luôn tiến về phía trước, những sai lầm đã phạm phải trong quá khứ không bao giờ có thể sửa chữa.
“Ta không đáng để nàng lãng phí thời gian, nàng vốn không cần phải như vậy.”
Lâu lắm, Đào Lệ mới cười khẽ.
“Đúng vậy.”
Nàng trả lời đồng ý.
Cuối cùng, nàng nói với Thường Tề Tinh: hãy làm bất cứ điều gì ngươi muốn, Thường Tề Tinh.
Thường Tề Tinh ngạc nhiên nhìn Đào Lệ, như nghe nàng nói một điều hoang đường.
Nhưng khi hắn hiểu ra, y chỉ có thể gật đầu sâu, vân đạm phong khinh* mà đáp lại:
“Đa tạ.”
* Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Chương 6
Đào Lệ lên kế hoạch sẽ rời đi vào mùa xuân, đánh chiếc xe ngựa của mình, mang theo những bản đơn lẻ toán học quý giá và một số món văn phòng tứ bảo.
Thường Tề Tinh lặng lẽ sửa chữa xe ngựa. Y có đôi tay khéo léo, dường như không có việc thủ công nào mà y không làm tốt.
Thường Tề Tinh đã dùng một khoảng thời gian ngắn để sửa chữa xe ngựa trở nên mới mẻ, rồi đánh nó đến phủ Tế Tửu, gõ nhẹ cửa và rời đi trước khi có người mở cửa.
Đào Lệ biết đó là y, để tránh tình huống gặp mặt khó xử, nàng đợi y rời đi rồi mới mở cửa.
Con đường dài nhìn xa không thấy tận cùng, trước mắt chỉ còn lại một bóng dáng cô đơn.
Sau khi hoà ly, Đào Lệ trở lại phủ Tế Tửu. Ngôi nhà của Đào Hành Như đã nhiều năm không có người ở mà trở nên hoang vu, nhưng Đào Lệ không để tâm đến điều đó.
Hôm đó, ta đến tiễn nàng, câu đầu tiên Đào Lệ hỏi ta là: “Ngươi là người của Đại Lý Tự phải không?”
Đây là lần đầu tiên tôi bị người khác vạch trần thân phận một cách trực diện, cảm thấy không thể chối cãi.
Đào Lệ lạnh nhạt nói: “Ngươi đã làm rất tốt, chỉ là khi ngươi đến hỏi ta về toán, diễn xuất của ngươi quá vụng về, không giống học trò của Thừa Phong thư viện .”
Ta cười gượng.
Vì Đào Lệ thẳng thắn như vậy, ta cũng không cần giấu giếm nữa mà vào thẳng vấn đề: “Trang Côn và những người kia, có phải do ngươi giết không?”
Đào Lệ không nói gì, nhưng cũng không ngạc nhiên, rõ ràng là ta đã đoán đúng.
Đào Lệ đưa cho ta một cái túi vải, bên trong là một chồng sổ sách.
Đào Lệ là người đam mê toán học, nàng ta luôn khao khát giải đáp hơn bất kỳ ai trong chúng ta.
Năm đó, sau khi phụ nhân mang theo quả vải đến, Đào Lệ trở về Đào phủ, nàng nhớ lại trò chơi mà phụ thân rất thích chơi với nàng khi còn nhỏ – Đào Hành Như giấu quà trong sân, sau đó đặt ra bài toán để Đào Lệ giải đáp tìm kho báu.
Đào Lệ lại nhớ, trước khi nàng theo đuổi Thường Tề Tinh bỏ trốn, nàng vẫn đang chơi trò chơi này với Đào Hành Như.
Chỉ là lúc đó, nàng chìm đắm trong lòng thương xót Thường Tề Tinh và giận dữ với phụ thân mà bỏ lỡ đáp án.
Đáp án không khó tính, Đào Lệ rất nhanh đã tìm ra địa điểm giấu quà lần này, nó nằm trên mái nhà nàng thường lén học trộm, ở ô gạch thứ 15 theo hàng dọc và 102 theo hàng ngang.
Đào Lệ lật viên gạch lên, bên trong là một gói đồ được bọc bằng giấy dầu chống nước, mở ra thì thấy vài cuốn sổ sách.
Đào Lệ đã mất ba ngày để kiểm tra các sổ sách này.
Khi đó trời đã rạng sáng, bầu trời đầy sao dần tàn nhạt dưới ánh mặt trời đang lên.
Và Đào Lệ không biết từ lúc nào cảm thấy khuôn mặt ướt đẫm, nàng sờ lên mặt mình, chạm vào những giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống.
Đào Lệ nói với ta:
“Đây là sổ sách của phụ thân ta, từ ngày ông làm quan nhận chức Tế Tửu Quốc Tử Giám, mỗi tháng trên sổ sách của ông đều có tám phần lương thực biến mất và cả những món quà ông nhận từ các đại thần trong triều, đều quy đổi thành bạc.
“Ta đã kiểm tra, số tiền này được ông gửi đến các huyện, ủy thác cho người xây dựng trường tư, mời tiên sinh dạy các đứa trẻ nhà nghèo đọc sách viết chữ…”
Đào Lệ nói đến đây, giọng nói không tự chủ được mà run rẩy, hốc mắt đỏ hoe nhưng cố gắng kiềm chế, nàng cảm thấy không nên khóc vào lúc này.
Đào Lệ lại nói: “Ta tin rằng phụ thân không phải là người như họ nghĩ.”
Ta nhìn vào cuốn sổ trong tay, cảm thấy thật nặng trĩu, nếu Đào Hành Như không phải là quan tham mà là người lén lút lấy tiền của mình xây trường, hỗ trợ học trò nghèo.
Vậy tại sao ông lại cản trở tương lai của Thường Tề Tinh?
Đào Lệ lại nói: “Chính họ đã giết phụ thân, ta muốn báo thù cho ông ấy!”
Ta nhìn Đào Lệ, muốn phân biệt lời nàng ta nói thật giả ra sao.
Ta khuyên: “Đào Lệ, đừng làm điều dại dột, càng không nên nhận những việc mình không làm.”
Đào Lệ hỏi ngược lại ta: “Ngươi nghĩ tại sao Thường Tề Tinh muốn hoà ly với ta? Không phải hắn ta muốn thả ta tự do mà chỉ vì sợ ta làm hại hắn, chẳng qua là trò tự bảo vệ mình mà thôi.”
Ta không cam tâm, lại hỏi: “Vậy ngươi giết Trang Côn và những người kia như thế nào?”
Đào Lệ nói: “Khi các người tìm ra cách họ giết phụ thân ta, tự nhiên sẽ biết ta giết họ thế nào.”
Đào Lệ giơ hai tay lên không trung, muốn ta còng nàng lại, hệt như con thiêu thân lao vào lửa.
Mặc dù thiếu chứng cứ, nhưng do Đào Lệ tự nhận là hung thủ, chúng ta đành phải giam nàng lại trước.
Sau đó, bất kể ai hỏi gì, nàng đều quyết tâm không mở miệng.
Thường Tề Tinh không đến giải cứu, lạ thay, từ khi Đào Lệ bị bắt, những tai nạn y gặp phải cũng dừng lại.
Những dấu hiệu dường như đều chỉ ra rằng Đào Lệ thật sự là người đã ẩn mình nhiều năm để báo thù cho phụ thân.
Thường Tề Tinh vẫn lên triều như bình thường, Tằng Tri Hứa vì thời hạn mà Nữ Hoàng đưa ra sắp hết, hắn phải nhanh chóng đưa ra phán quyết, vì vậy Đào Lệ đã bị kết án, chém đầu sau mùa thu.
Không ngờ lúc này, Thường Tề Tinh lại đến Đại Lý Tự.
Nhưng ta không nghĩ tới y đến đây lại không liên quan gì tới Đào Lệ, y đến Đại Lý Tự để tố cáo: Thường Tề Tinh muốn kiện Đốc Lương Thự tham ô.
Lão hồ ly Tằng Tri Hứa luôn không biểu lộ cảm xúc, hỏi theo: “Ngươi biết gì, kể chi tiết ra.”
Thường Tề Tinh liền kể lại cách Đốc Lương tham ô, giả mạo sổ sách như thế nào trong những năm qua.
Theo lơi y nói, trong một lần kiểm kê giữa năm, khi y liếc qua sổ sách, trên bề mặt không có vấn đề, chỉ có một số đơn vị nhỏ có sai lệch.
Thường Tề Tinh suy đoán rằng sổ sách đã bị làm giả, dưới những con số đó ẩn chứa những gian dối lớn.
Nhưng tiếc thay, khi y cố gắng kiểm tra kỹ hơn, Đốc Lương đã phát hiện ra sự bất thường và tiêu hủy tất cả sổ sách.
Thường Tề Tinh nhờ Tằng Tri Hứa, bằng mọi cách phải tìm ra sự thật.
Bởi vì số liệu chỉ sai một chút thôi nhưng đối với dân chúng, mất một hạt gạo cũng là vấn đề sinh tử.
Nghe xem, có mấy ai có thể nói những điều không có bằng chứng mà lại thuyết phục và đầy nghĩa khí như vậy.
Khi Thường Tề Tinh sắp rời đi, ta không nhịn được nữa bèn tiến lên hỏi: “Vụ án của thê tử nhà ngươi, ngươi thật sự không lo sao?”
Thường Tề Tinh lạnh lùng nhìn ta, mặt không cảm xúc nói: “Ta không có thê tử.”
Sự vô tình và lạnh lùng này, thật khiến người ta muốn ăn tươi nuốt sống y.
Ta vẫn không tin lời khai của Thường Tề Tinh, liền đi hỏi Đào Lệ, người giỏi toán có thể chỉ nhìn một cái là biết sổ sách có vấn đề không?
Đào Lệ nhìn ta, không nói gì.
Ta nhận ra mình hỏi một câu thừa, những cuốn sổ về Đào Hành Như mà nàng đã đưa chẳng phải là câu trả lời sao.
Ta lại hỏi, ngoài nàng ra, trên đời này còn ai có thể làm được như vậy không?
Đào Lệ không suy nghĩ mà trả lời ngay: “Thường Tề Tinh.”
Đào Lệ nói, có những người sinh ra đã nhạy cảm với con số, việc phát hiện ra vấn đề dựa vào trực giác được hình thành qua nhiều năm.
Nàng có thể làm được, Thường Tề Tinh cũng có thể.
Bởi vì, Thường Tề Tinh là một thiên tài thực sự.
Ta không tin Đào Lệ là hung thủ.
Khi ta hỏi nàng làm thế nào để giết Trang Côn và những người kia, nàng vẫn không trả lời trực tiếp câu hỏi của ta mà dùng một cách giải thích mơ hồ.
Thậm chí đến cái chết của Đào Hành Như, Đào Lệ có lẽ cũng không rõ ràng.
Trong lòng Đào Lệ chắc hẳn có một dự đoán đại khái, nên nàng ta luôn tìm kiếm, để xác nhận câu trả lời đúng nhất.
Một người luôn nghiêm cẩn và điềm tĩnh, có tư duy giải quyết vấn đề, liệu có hành động bốc đồng khi chưa tìm ra đáp án không?
Ta không tin đó là điều Đào Lệ sẽ làm.
Để tìm ra sự thật, phải giải mã cái chết của Đào Hành Như và Trang Côn cùng những người khác, hiện tại manh mối duy nhất có thể là điểm đột phá chính là Trang Côn.
Ta và Tằng Tri Hứa trở lại Ngự Thiện Phòng, các ngự trù ở đây đã được thay đổi một lượt.
Tổng quản mới nói rằng mình không hiểu rõ những chuyện trước kia, nhưng không ngần ngại nịnh bợ đại nhân Đại Lý Tự Tằng Tri Hứa.
Tổng quản ngự trù cố gắng tìm kiếm, cuối cùng mang ra một cái bọc, hết sức tận tình nói với Tằng Tri Hứa rằng đây là những di vật của Trang Côn.
Vì sự việc xảy ra đột ngột, thêm vào đó hậu cung không phải nơi người thường có thể tùy tiện ra vào, nên những thứ này vẫn còn lại trong cung.
Ta và Tằng Tri Hứa mở di vật của Trang Côn, không ngờ lại phát hiện một cái bát dính mực.
Ngay lập tức ta nhớ đến cái bát ở nhà Đào Lệ, cái mà Thường Tề Tinh dùng làm nghiên mực, tại sao họ không dùng nghiên mực mà lại có thói quen dùng bát?
Ta và Tằng Tri Hứa ngay lập tức điều tra Trần Tế Đường và những người khác, từ miệng gia quyến biết được rằng họ cũng có thói quen này: Mài mực không bao giờ dùng nghiên mực mà dùng bát. Có người còn nói rằng thói quen này họ không phải lúc nào cũng có, mà bắt đầu từ năm Thuận Thiên thứ mười tám.
Năm Thuận Thiên thứ mười tám, chính là sau khi Đào Hành Như qua đời.
Có lý do gì khiến năm người này đều sợ sử dụng nghiên mực.
Ta chỉ cảm thấy màn sương mù trước đây cuối cùng cũng từ từ tan biến, ta nhớ lại ngày hôm đó tiễn Đào Lệ, trong số văn phòng tứ bảo nàng mang theo có nghiên mực.
Chiếc xe ngựa của Đào Lệ vẫn đỗ ở sân sau Đại Lý Tự, nó được Tằng Tri Hứa ra lệnh trông coi cẩn thận.
Ta lên xe lục lọi một hồi, cuối cùng tìm thấy nghiên mực đó.
Nghiên mực tinh xảo và thanh lịch, nhìn một cái là biết được làm thủ công, những vết xước trên đó chứng tỏ chủ nhân rất yêu thích nên nó được sử dụng thường xuyên.
Khi đặt nghiên mực lên mũi ngửi, ta còn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Ta mơ hồ hiểu ra điều gì đó, bao gồm nguyên nhân cái chết của Đào Hành Như và ai là hung thủ.
Khi ta muốn Tằng Tri Hứa bắt Thường Tề Tinh và thẩm vấn nghiêm khắc để trả lại sự trong sạch cho Đào Lệ, Tằng Tri Hứa lại nói không được.
Bởi vì Thường Tề Tinh đã thật sự tìm được sổ sách của Đốc Lương.
Điều đó trở thành bùa hộ mệnh của y lúc này.
Chương 7
Vụ án tham ô của Lương Đạo Thự bị Thường Tề Tinh bóc mẽ tạo thành một vụ bê bối lớn.
Tuy nhiên, dường như y không hề cảm thấy mình đang ở tâm điểm của cơn bão, y vẫn giữ phong thái bình thường và xuất hiện tại buổi thẩm tra do Tằng Tri Hứa chủ trì.
Đốc Lương* là một nam nhân tinh tường, nổi danh gần xa về sự thanh liêm và cần mẫn.
* Đốc lương (督粮) là một chức quan trong hệ thống quan lại thời phong kiến Trung Quốc, có trách nhiệm giám sát và quản lý việc thu thập, lưu trữ và phân phối lương thực. Chức quan này đảm bảo nguồn lương thực được cung ứng đầy đủ và kịp thời cho quân đội, triều đình và dân chúng.
Đứng trước những cáo buộc của Thường Tề Tinh, ông ta giận dữ, chỉ thẳng vào mũi Thường Tề Tinh mắng y là vu khống, rồi đau khổ kể lể về sự tận tâm, cần mẫn của mình trong suốt những năm qua, nói cách khác, ông ta hoàn toàn khẳng định sổ sách kia là giả mạo.
Thường Tề Tinh bình tĩnh hỏi lại Đốc Lương: Sao ông biết sổ sách này là giả? Phải chăng vì ông biết sổ sách thật đã bị hủy?
Câu hỏi khiến Đốc Lương câm nín.
Sau đó Thường Tề Tinh yêu cầu Đốc Lương cử người đến đối chiếu số liệu, nếu có thể tìm thấy một lỗi nhỏ trong sổ sách, y sẽ thừa nhận đã vu cáo.
Đốc Lương liền gọi đến mười vị trướng phòng tiên sinh* cùng đối chiếu sổ sách với Thường Tề Tinh.
* Trướng phòng tiên sinh (帐房先生) là một thuật ngữ chỉ người quản lý sổ sách và tài chính trong một gia đình, doanh nghiệp hoặc tổ chức. Trong văn hóa Trung Quốc cổ đại, đây thường là người có kỹ năng tính toán, giữ sổ sách và quản lý tài chính một cách cẩn thận và chính xác.
Thường Tề Tinh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thậm chí không hề nhúc nhích tay đang đặt trước ngực, lần lượt trả lời các câu hỏi của các vị trướng phòng tiên sinh.
Rõ ràng, y đã thuộc lòng nội dung trong sổ sách.
Dưới sự chính xác của Thường Tề Tinh khi đọc số liệu, rất nhanh họ đã xác định được chính xác Đốc Lương đã biển thủ bao nhiêu bạc, thậm chí cả việc ông ta lấy tiền công của những quan chức nhỏ để cho vay, kiếm lãi mỗi ngày bao nhiêu đồng cũng được tính toán rõ ràng.
Trên gương mặt của Đốc Lương cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.
Ông ta gào khóc, quỳ xuống đất, nói rằng mình bị mê muội nhất thời nên mới phạm phải lỗi lầm, cầu xin Tăng Tri Hứa mở lòng khoan dung.
Tuy nhiên, Thường Tề Tinh không định tha cho ông ta, y tiếp tục cáo buộc: “Các quan chức nhỏ còn tố cáo Trần Đốc Lương đã thuê người ám sát, nhiều lần muốn giết người để bịt miệng.”
Sau đó, Thường Tề Tinh kể lại từng chi tiết về việc Trần Đốc Lương đã âm mưu giết mình như thế nào, từ việc ném đồ vật từ trên cao xuống để làm bị thương đầu, đến đẩy y xuống sông lạnh lẽo, hoặc nhốt y vào trong lu gạo để ngạt thở.
Như vậy, vô hình chung đã rửa tội cho Đào Lệ về tội danh sát phu.
Trần Đốc Lương đành phải thú nhận mọi tội lỗi, phải chịu nhiều tội cùng lúc.
Khi bị áp giải đi, Trần Đốc Lương vẫn còn mang vẻ mặt khó hiểu, ông ta không cam tâm hỏi Thường Tề Tinh, nói rằng sổ sách rõ ràng đã bị chính ông ta hủy bỏ, tại sao Thường Tề Tinh có thể sao lưu?
Thường Tề Tinh nhìn xuống ông ta, lạnh lùng nói: “Vì sổ sách đó thực sự là do ta giả mạo.”
Đúng vậy, chỉ dựa vào một lỗi số liệu, Thường Tề Tinh đã tham khảo và đối chiếu tất cả các sổ sách công khai trong những năm gần đây, và đã tính toán ra được nội dung chính xác của sổ sách thật, không sai lệch một li.
Đào Lệ nói đúng, Thường Tề Tinh quả thực là một thiên tài.
Khi Đốc Lương bị áp giải, ông ta lớn tiếng chửi rủa, mắng Thường Tề Tinh sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn, ông nhất định sẽ không để cho y yên ổn.
Thường Tề Tinh nghe vậy nhưng không hề nao núng, vẻ mặt không hề sợ hãi, quả là một kẻ tàn nhẫn.
Tăng Tri Hứa hỏi Thường Tề Tinh có biết tội giả mạo bằng chứng là gì không? Thường Tề Tinh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thậm chí còn bắt đầu mặc cả với Tăng Tri Hứa.
Thường Tề Tinh nói: “Ta biết đại nhân đang điều tra vụ án của Trang Côn cùng đồng bọn, nếu đại nhân đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ giúp ngài phá án.”
Tăng Tri Hứa lắc đầu nói: “Ngươi không có tư cách để thương lượng với ta.”
Thường Tề Tinh khẽ cười, y thong thả nói: “Nhưng nếu ta không giúp, cả đời đại nhân cũng không tìm ra hung thủ.”
Tăng Tri Hứa không phải là người dễ bị dọa, hắn nói: “Ngươi không cần phải diễn trò với ta, ta biết, những kẻ đã giết hại bốn người đó và ngụy tạo cái chết của họ thành tai nạn chính là ngươi.”
Tăng Tri Hứa dừng lại, nói tiếp: “Thậm chí cả cái chết của cựu Quốc Tử Giám Tế tửu Đào Hành Như cũng do tay ngươi gây ra.”
Thường Tề Tinh không vội vàng, ngược lại hỏi: “Bằng chứng đâu?”
Tăng Tri Hứa hơi khựng lại, vẻ mặt có phần bất lực.
Ta chạy lên công đường giúp Tăng Tri Hứa.
Ta giơ cao nghiên mực trong tay, từng chữ từng chữ nói:
“Đây chính là bằng chứng ngươi giết Đào Hành Như. Tay nghề của ngươi rất tốt, việc làm một chiếc nghiên không phải là việc khó đúng không? Ngươi đã động tay động chân vào nghiên mực này, biến nó vật hung khí giết chết Đào Hành Như!”
Thường Tề Tinh nhìn sâu vào nghiên mực trong tay ta, bỗng nhiên cười, y nói:
“Ngay cả khi ngươi có thể chứng minh ta đã giết Đào Hành Như, thì làm sao chứng minh ta có liên quan đến cái chết của Trang Côn cùng đồng bọn?”
Ta nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi có biết Đào Lệ đã nhận tội thay cho ngươi không? Ngươi không yêu nàng, lại còn lợi dụng nàng, còn muốn nàng nhận tội thay cho ngươi, nàng đã làm gì sai đối với ngươi mà phải chịu đựng điều này?!”
Nụ cười của Thường Tề Tinh dần biến mất, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Y nhìn Tăng Tri Hứa, hỏi: “Tăng Tri Hứa đại nhân là người chấp pháp nghiêm minh, chắc chắn sẽ không phạm pháp, ngụy tạo chứng cứ giống như ta. Giao dịch này, ngài có làm hay không?”
Tăng Tri Hứa nhún nhường hỏi: “Điều kiện của ngươi là gì?”
Thường Tề Tinh nghiêm nghị nói: “Ta muốn ngài điều tra toàn bộ Lương Đạo Thự cả đế quốc, nếu có ai tham ô lương thực của dân chúng, ngài nhất định phải trừng trị họ.
“Mà sau này, mỗi lần bổ nhiệm Đốc Lương, ngài đều phải giám sát trực tiếp, tuyệt đối không được để quan tham ngồi lên vị trí này.”
Yêu cầu của Thường Tề Tinh thật bất ngờ, y nói một cách nhẹ nhàng.
Nhưng việc liên quan đến việc bổ nhiệm và lựa chọn các quan chức trong triều đình, lại liên quan đến vụ án tham nhũng đế quốc, đây không phải là một vụ án dễ tra.
Tằng Tri Hứa hỏi: “Tại sao lại yêu cầu ta như vậy?”
Thường Tề Tinh im lặng một lúc, nói:
“Lão sư đã từng đã nói với ta, Lương Đạo Thự là vị trí khổ sai, nhưng cũng là vị trí ảnh hưởng nghiêm trọng quan đến bá tánh dân sinh. Muốn định quốc an bang, phải cho dân chúng no đủ, lòng không sợ hãi. Vì vậy, Lương Đạo Thự tuyệt đối không được có quan tham.”
Thường Tề Tinh nói xong, cung kính cúi đầu hành lễ với Tằng Tri Hứa, nói:
“Thỉnh đại nhân giám sát việc lựa chọn quan chức của Lương Đạo Thự, nhất định phải tìm ra những quan chức giỏi về toán học, hết lòng vì dân, Thường Tề Tinh xin thay mặt thiên hạ vạn dân cảm tạ ân điển của ngài.”
Tằng Tri Hứa nhìn người đang quỳ trước mặt mình, cung kính bái lạy chào, cuối cùng hắn mới lên tiếng.
Tằng Tri Hứa nói: “Điều kiện của ngươi thật sự gian nan hà khắc, nói thật, rất khó thực hiện. Nhưng ta sẵn sàng thử.”
Thường Tề Tinh ngẩng đầu lên, nhìn Tằng Tri Hứa, khóe mắt hơi đỏ, y lại cúi đầu chào, lớn tiếng nói: “Cảm tạ đại nhân.”
Tằng Tri Hứa hỏi: “Vậy ngươi sẽ giúp ta phá án như thế nào?”
Thường Tề Tinh gằn từng chữ từng chữ nói: “Hung phạm Thường Tề Tinh, nguyện nhận tội đền tội.”
Tằng Tri Hứa hít một hơi thật sâu, rồi khẽ thở dài.
Tằng Tri Hứa: “Ngươi phạm tội gì?”
“Sát sư diệt hữu.”
“Sư là ai?”
“Cựu Quốc Tử Giám Tế tửu Đào Hành Như.”
“Hữu là ai?”
“Đồng học ngày xưa, Trang Côn, Hồ Càn, Trần Tế Đường, Đổng Xuân Lai.”
“Thường Tề Tinh, ngươi giết năm người có biết sẽ bị tội gì không?”
“Theo luật pháp của Vi Chu, giết người như ma, tội ác tày trời, phải bị xử tử, ngũ mã phân thây, áp dụng hình phạt cực hình.”
“Ngươi có gì muốn bào chữa cho mình không?”
“Tội nhân Thường Tề Tinh máu lạnh vô tình, phụ lòng thánh ân, xin nghe theo mọi quyết định của đại nhân.”
Ta ẩn nấp sau bức rèm, nghe Thường Tề Tinh nói đến đây, không nhịn được thở dài trong lòng.
Ta rất muốn biết, tại sao y lại làm như vậy. Và trong câu chuyện của y, Đào Hành Như và Đào Lệ rốt cuộc là những nhân vật gì.
Tất cả phải bắt đầu từ việc Thường Tề Tinh bị Đào Hành Như điều đến Lương Đạo Thự ở Biện Châu.
Lúc đó, Thường Tề Tinh đã chứng kiến đủ sự tham lam của Đào Hành Như, y vẫn còn hy vọng rằng sự bất công này sẽ không xảy ra với mình.
Không ngờ, Đào Hành Như vẫn không chiều lòng y, khi Thường Tề Tinh đỗ đạt, tưởng rằng có thể làm quan ở Thái Sử cục, lại bị điều đến Biện Châu.
Thường Tề Tinh vô cùng tức giận, y rõ ràng đã thấy vị tân khoa hạng nhì kia bí mật ôm một cái bao lớn vào thư phòng của Đào Hành Như, rồi vui vẻ bước ra.
Lần đầu tiên trong đời, y bỏ qua lễ nghi, xông vào thư phòng của Đào Hành Như chất vấn tại sao ông ta lại tham nhũng như vậy, cắt đứt con đường tương lai của người khác?
Đào Hành Như bình tĩnh nhìn y, dường như không hề bận tâm đến sự tức giận của y, hay là đã quen với tình cảnh này.
Đào Hành Như chỉ nhẹ nhàng nói: “Ngươi hợp với Lương Đạo Thự hơn bất kỳ ai khác.”
Thường Tề Tinh cười giễu cợt, “Chỉ vì ta xuất thân hàn môn hay sao? Không có tiền hối lộ cho ngươi, nên không được phép đến những nơi tốt đẹp để làm quan?”
Đào Hành Như nói: “Số liệu của Lương Đạo Thự không được phép có sai sót.”
Thường Tề Tinh cười càng thêm cay đắng, “Biết sớm như vậy, ta không nên học toán, làm người đứng đầu thì có gì hay, chẳng phải vẫn bị các người nắm giữ hay sao?”
Đào Hành Như không hề để ý đến những lời cáo buộc của Thường Tề Tinh, ông ta lạnh lùng đuổi khách, Thường Tề Tinh không thể làm gì khác.
Sau đó, Thường Tề Tinh cùng Trang Côn và những người khác uống rượu say, trong lúc nói chuyện về Đào Hành Như, mọi người đều căm phẫn.
Không biết ai là người bắt đầu, Trang Côn lại đề nghị, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, giết chết Đào Hành Như để trả thù mối hận này.
Thường Tề Tinh siết chặt ly rượu trong tay.
Trang Côn nhìn sắc mặt của Thường Tề Tinh, tiếp tục kích động.
“Tề Tinh, trong chúng ta, ngươi là người thiệt thòi nhất, nếu ngươi có thể đến Thái Sử cục, bảo đảm sẽ có cơ hội thăng tiến, sau này cưới Đào Lệ sư muội, chắc chắn không phải là chuyện khó. Bây giờ thì sao, người mất, chức mất, chẳng phải là do Đào Hành Như hại sao.”
Đổng Xuân Lai cũng tiếp lời: “Đúng vậy, chúng ta học hành khổ cực bao năm trời, chính là mong muốn phát huy tài năng, vì dân thỉnh mệnh* . Chúng ta dựa vào thực lực để thi đậu Quốc Tử Giám, tại sao bây giờ lại chịu cảnh phân ba bảy loại, áp bức mọi nơi?!”
* Thỉnh mệnh: Xin người cấp trên cho phép, ra lệnh, vd: thỉnh mệnh chúa công. Ý nghĩa câu này là mong muốn thỉnh mệnh ơn trên vì dân mà phục vụ.
Thường Tề Tinh uống cạn ly rượu rồi đập mạnh xuống bàn vỡ tan tành.
Trang Côn lại nói: “Nếu chúng ta muốn giết Đào Hành Như, phải nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo, không thể vì giết ông ta mà bồi luôn mạng vào đó.”
“Ta có cách.”
Cuối cùng, Thường Tề Tinh lên tiếng, trong mắt y là sự thù hận chưa từng có.
Khi Thường Tề Tinh rời khỏi Quốc Tử Giám lên đường đến Biện Châu nhậm chức, y lại đến thăm Đào Hành Như, xin lỗi ông về sự lỗ mãng và vô lễ trước đó.
Để thể hiện thành ý, Thường Tề Tinh còn tặng Đào Hành Như một nghiên mực.
Thường Tề Tinh nói: “Theo lờiTế tử đại nhân ngày hôm ấy, học trò đã suy nghĩ cẩn thận, do học trò ngu dốt nên không hiểu được cách tận dụng lợi thế, lo cho bá tánh. Nghiên mực này do tự tay học trò làm, mong Tế tửu đại nhân nhận lấy.”
Đào Hành Như không từ chối.
Thậm chí biểu hiện của ông còn nhu hoà hơn, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm học tại Quốc Tử Giám, Thường Tề Tinh thấy Đào Hành Như có vẻ mặt hiền từ như vậy.
Đào Hành Như nói: “Lương Đạo Thự là một vị trí khổ cực, nhưng cũng là ảnh hưởng trực tiếp tới bá tánh dân sinh. Muốn định quốc an bang, phải cho dân chúng no đủ, lòng không sợ hãi…”
Thường Tề Tinh gật đầu, thật ra y không hề để ý Đào Hành Như đang nói gì.
Ánh mắt y dừng lại trên nghiên mực, khi làm nghiên mực, anh ta đã bí mật cho vào một lượng lớn Dương Địa Hoàng* .
* Dương Địa Hoàng: Cây được trồng lấy lá, để chiết xuất glycoside với các công dụng như làm cường tim, tăng thêm sức co bóp của tim.
Mà Đào Hành Như lại mắc bệnh tim.
Sau khi sử dụng chiếc nghiên này trong thời gian dài, bệnh tim của Đào Hành Như sẽ trầm trọng hơn, như vậy có thể giết chết Đào Hành Như một cách thần không biết quỷ không hay
Thực ra, sau khi tặng nghiên mực đi, Thường Tề Tinh thoáng chốc hối hận một giây, nhưng y nhanh chóng tự an ủi mình, kế hoạch này không nhất thiết phải có hiệu quả, dù sao Đào Hành Như cũng không bao giờ coi trọng đồ vật của y.
Vì vậy, khi sau đó nhận được tin Đào Hành Như qua đời, Thường Tề Tinh ngẩn ngơ rất lâu mới hoàn hồn.
Lúc đầu, Thường Tề Tinh cảm thấy vui mừng khôn tả, đó là sự hả hê khi biết kẻ thù phải chịu kết cục không tốt đẹp, nhưng rất nhanh sau đó y lại cảm thấy bơ vơ.
Y đã giết chết Đào Hành Như.
Đào Hành Như đã dùng nghiên mực của y.
Rõ ràng trước đó Đào Hành Như không bao giờ coi trọng y, tại sao ông ta lại dùng nghiên mực y tặng?
Nhưng lúc này Đào Lệ đã ở bên cạnh y, không thể để lộ việc này, y tuyệt đối không thể để cho Đào Lệ biết y là người giết phụ thân nàng.
–
Ta nhìn Thường Tề Tinh, đây là lần đầu tiên y thực sự thể hiện tình cảm dành cho Đào Lệ, thật đáng tiếc là đã quá muộn.
Tằng Tri Hứa hỏi, tại sao y lại giết Trang Côn và những người khác?
Thường Tề Tinh nói: “Vì họ đã lợi dụng ta để giết Đào Hành Như.”
Thường Tề Tinh nhận ra điều bất thường bắt đầu từ khi Đào Lệ kể cho y nghe việc Đào Hành Như dùng tiền của mình để xây trường tư thục.
Thường Tề Tinh không muốn tin rằng Đào Hành Như còn có tấm lòng tốt như vậy, y âm thầm điều tra một thời gian và phát hiện ra: trong số những trường tư thục mà Đào Hành Như tài trợ, có cả trường nơi quê nhà của y.
Thường Tề Tinh không thể chấp nhận kết quả này, người mà y tự tay giết lại là người đã âm thầm chỉ dẫn y bước vào con đường dốc lòng cầu học.
Lí do Đào Hành Như dùng nghiên mực mà y tặng, cũng dần dần sáng tỏ.
Thường Tề Tinh lại tìm cớ đến dự tiệc rượu cùng Trang Côn và những người khác.
Rượu vào lời ra, y giả vờ say, lừa gạt được sự thật từ miệng Trang Côn và những người khác.
Lúc này, Thường Tề Tinh mới biết, hóa ra sự tham lam và đê tiện của Đào Hành Như, đều do chính ông dàn dựng.
Ông giữ chức Tế tửu Quốc Tử Giám, bề ngoài xem như vinh hoa phú quý, thực chất lại phải cẩn thận khôn ngoan, xoay sở giữa các phe phái trong triều.
Các phe phái khác nhau muốn những người khác nhau, cũng muốn đưa người của mình vào Quốc Tử Giám.
Đào Hành Như đã chứng kiến rất nhiều học trò đầy tham vọng bị che mắt bởi lợi ích, quên đi lý tưởng ban đầu khi làm quan; cũng đã chứng kiến những học trò ngay thẳng, không màng nguy hiểm, bị hãm hại, mãi mãi không thể ngóc đầu dậy.
Vì vậy, ông ta cẩn thận khôn ngoan xoay sở, giả vờ giao hảo với những quan lại quyền quý.
Thực chất là ông cố gắng bảo vệ những người học trò này, đưa người đúng đắn vào những vị trí phù hợp, duy trì sự thanh liêm trong triều đình.
Nhưng hành động của Đào Hành Như đã sớm khiến những người đứng sau bất mãn.
Họ không cho phép người giữ vị trí Tế tửu Quốc Tử Giám này lại có hai lòng, họ muốn tìm cơ hội giết chết Đào Hành Như thay bằng người của mình.
Trang Côn và Đổng Xuân Lai đã sớm bị họ mua chuộc, lợi dụng sự căm ghét của Thường Tề Tinh, khiến y ra tay sát hại.
Thường Tề Tinh biết mình đã giết nhầm phụ thân của Đào Lệ, y không còn mặt mũi nào để đối mặt với nàng nữa.
Y biết Đào Lệ yêu mình rất nhiều, sợ rằng khi nàng biết sự thật sẽ đau khổ, vì vậy y cẩn thận che giấu, đối xử hờ hững với Đào Lệ, hy vọng dần dần sẽ làm phai nhạt tình cảm của nàng dành cho mình.
Việc đề nghị hoà ly với nàng vì y hy vọng sẽ không liên lụy đến nàng nữa.
Thường Tề Tinh báo thù cho Đào Hành Như, dùng cách thức tương tự để giết Đổng Xuân Lai và những người khác, rồi tìm người đến lễ tang của họ đánh trống gõ chiêng, giống như cách họ đã từng sỉ nhục Đào Hành Như, sỉ nhục những kẻ có tội.
Thường Tề Tinh nói:
“Ta phạm tội tày trời, tự biết tội này phải bị nghiêm trị nhưng ta không thể chết như vậy, ta dự định tìm ra hung phạm thật sự rồi mới đền tội.”
“Tiếc là, ta chỉ điều tra được Trần Đốc Lương rồi không điều tra được gì nữa, Trần Đốc Lương muốn giết ta để bịt miệng, ngoài việc ta nắm giữ sổ sách, ông ta còn biết ta đang điều tra người đó.”
“Kẻ giật dây đằng sau, khuấy động triều đình, làm rối loạn chính trường, quyền lực của hắn ta còn lớn hơn ta tưởng tượng rất nhiều, không phải sức lực của ta có thể tìm ra để báo thù.”
“Ta muốn thỉnh cầu đại nhân điều tra việc mua quan bán chức trong Quốc Tử Giám, việc để cho quan lại quyền quý kết bè kết phái, bồi dưỡng đảng phái. Học phủ không trong sạch, thì triều đình cũng không trong sạch!”
Tằng Tri Hứa nói: “Ta đồng ý với ngươi.”
Thường Tề Tinh cúi đầu một cách nặng nề, đứng dậy một cách oai phong lỗi lạc, đột nhiên, y rút thanh kiếm của thị vệ bên cạnh, đưa lên cổ mình….tự sát!
Máu từ cổ họng mỏng manh của y phun ra, bắn tung tóe khắp nơi, dính vào sàn nhà, dính vào tấm biển “Minh kính cao huyền”.
* Minh kính cao huyền 明镜高悬(gương sáng treo cao). Trên đại đường ở nha môn của quan viên thời cổ, đa phần đều có tấm biển ghi câu này. Ý nghĩa là bản thân có thể thấy rõ thị phi, có thể phân biệt thiện và ác, trung thành và gian nịnh.
Khi Thường Tề Tinh ngã xuống đất vẫn còn hơi thở.
Thường Tề Tinh nằm trong vũng máu chảy lênh láng, ánh mắt vẫn luôn nỗ lực nhìn ra ngoài cửa.
Ta theo ánh mắt của y nhìn ra ngoài, đó là một mái hiên, sau mái hiên là bầu trời trong xanh.
Chương 8
Sau khi Thường Tề Tinh nhận tội và đền tội, tự nhiên Đào Lệ cũng được thả tự do.
Khi biết tin Thường Tề Tinh tự sát, Đào Lệ tỏ ra rất bình tĩnh, nàng ta xin phép Tằng Tri Hứa nhận lại thi thể của Thường Tề Tinh, đưa y về quê hương để an táng.
Tằng Tri Hứa đồng ý.
Dưới tay nghề xếp cẩn thận của ngỗ tác, vết thương trên cổ của Thường Tề Tinh được khâu lại bằng kim chỉ một cách tỉ mỉ, trông giống như y chỉ đang ngủ say vậy.
Đào Lệ đứng bên cạnh Thường Tề Tinh, nàng nhìn y một lúc, một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng rất nhanh được nàng lau đi.
“Phụ thân ta cũng là do hắn giết sao?” Đào Lệ bình tĩnh hỏi.
Ta không nói được gì, chỉ có thể gật đầu.
Đào Lệ cười khổ, “Ta đoán được đại khái nhưng ta không để bản thân suy nghĩ sâu hơn nữa.”
Ta hỏi Đào Lệ, tại sao lúc đó nàng ta lại ra ngoài nhận tội thay cho Thường Tề Tinh?
Đào Lệ nói, nàng phát hiện ra cái chết của Trang Côn và những người trước đó đều liên quan đến Thường Tề Tinh, lúc đầu nàng không hiểu tại sao y lại làm vậy.
Những tiếng pháo trong lễ tang của Trang Côn khiến nàng nhận ra, có thể Thường Tề Tinh đang báo thù, y đang báo thù cho phụ thân của nàng.
Vì vậy, Đào Lệ chọn cách không ngăn cản.
Sau đó, Đào Lệ lại nghĩ, rõ ràng Thường Tề Tinh rất ghét Đào Hành Như, sao lại có thể báo thù cho ông ấy?
Vậy chỉ có một khả năng, y đang chuộc tội.
Đào Lệ có thể sắp xếp rõ ràng những mối liên hệ phức tạp trong đó.
Nhưng sự thật hiển nhiên lại giống như một hố đen khổng lồ có thể nuốt chửng nàng mãi mãi.
Vì vậy, Đào Lệ không cho phép bản thân suy nghĩ sâu hơn nữa.
Sau đó, Thường Tề Tinh nhiều lần bị ám sát, Đào Lệ nhận ra chắc hẳn y đang điều tra điều gì đó mà bị người ta theo dõi.
Để hợp tác với y, Đào Lệ giả vờ muốn sát phu, nhằm làm cho những kẻ muốn truy sát Thường Tề Tinh mất cảnh giác, tranh thủ thời gian cho y.
Sau đó, Thường Tề Tinh đề nghị hoà ly với nàng, Đào Lệ đoán y hẳn là đang chuẩn bị có hành động lớn, để bản thân không trở thành gánh nặng cho y nên nàng đã đồng ý.
Ta nhìn Đào Lệ, không thể phủ nhận một điều, nàng ta rất thông minh.
Đào Lệ và Thường Tề Tinh rõ ràng là một cặp đôi chưa bao giờ chia sẻ tâm tư với nhau, thế nhưng lại hiểu được suy nghĩ của đối phương hơn bất kỳ ai khác.
Cuối cùng Đào Lệ thở dài, nàng hỏi ta, Thường Tề Tinh có nói gì trước khi chết không.
Ta nói, y chỉ nhìn chằm chằm vào mái hiên, nhìn lên bầu trời phía sau.
Đào Lệ ngẩn người một lúc, khẽ cười, cuối cùng cũng bật khóc.
Thực ra, cuộc sống của Đào Lệ ngày xưa không hề dễ dàng.
Nàng rất thích toán học, nhưng Quốc Tử Giám không nhận nữ học trò, nàng ta không thể nghe phu tử* giảng bài như những học trò khác.
* Phu tử (夫子) là một từ Hán Việt, thường dùng để chỉ một người thầy, một học giả, hoặc một người có tri thức uyên thâm. Trong văn hóa Trung Hoa cổ đại, “phu tử” thường dùng để tôn kính gọi các bậc thầy như Khổng Tử (孔子), Mạnh Tử (孟子), v.v.
Như lời kể lúc trước, Đào Lệ tuy là người có tình cảm đơn thuần, nhưng đầu óc lại linh hoạt, không lâu sau nàng đã tìm được chỗ lý tưởng để nghe lén bài giảng – trên mái nhà.
Đừng xem thường Đào Lệ, thân hình tuy nhỏ bé mà leo tường rất nhanh nhẹn.
Nàng nhét giấy bút vào miệng rồi leo lên thang.
Đến được nóc nhà, Đào Lệ nhẹ nhàng như một con mèo, tìm chỗ phù hợp để nằm xuống, nhấc hai tấm ngói lên nghe phu tử giảng bài.
Hôm đó, mọi chuyện đều như thường lệ. Đột nhiên, phu tử giảng một bài toán khó, Đào Lệ chăm chú suy nghĩ, không để ý mực đã chảy xuống từng giọt theo tấm ngói bị nhấc lên.
Thường Tề Tinh chính là kẻ xui xẻo bị mực bắn trúng.
Lúc đầu, Thường Tề Tinh còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng sau đó y cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo, thơm thơm chảy xuống trán.
Thường Tề Tinh đưa tay lau đi, tay dính đầy mực đen.
Thường Tề Tinh sửng sốt bèn ngẩng đầu lên, trên nóc nhà bị mở một lỗ vuông, lộ ra khuôn mặt nghiêng nghiêng của Đào Lệ.
Nàng ta đang mỉm cười, có lẽ đã tính toán ra điều gì đó, miệng lẩm bẩm, hoàn toàn không biết gì về mọi thứ xung quanh.
Thường Tề Tinh vô thức há miệng, nghĩ cách nào để nhắc nhở nàng về mực, bỗng một giọt mực lại rơi xuống từ trên mái ngói, bắn thẳng vào miệng y.
Thường Tề Tinh: “…” Được rồi.
Phu tử vốn đang say sưa giảng bài, ông quay đầu lại thấy đầu Thường Tề Tinh đầy mực, vẻ mặt mơ màng.
Phu tử tức giận: “Thường Tề Tinh! Ngươi đang nhìn cái gì?!”
Tiếng gầm của phu tử cuối cùng cũng đánh thức Đào Lệ đang ở trên nóc nhà, nàng sực tỉnh rồi cúi đầu nhìn xuống đụng phải ánh mắt hắc bạch phân minh của Thường Tề Tinh, đầu đầy mực, răng đen thui.
Trước khi mọi người theo tầm mắt của y nhìn lên, Thường Tề Tinh thu hồi ánh mắt, vô thức dùng tay áo quét qua nghiên mực, đứng dậy một cách tự nhiên, y nói: “Học trò vô ý đánh đổ nghiên mực, thỉnh phu tử tha tội.”
Nói xong, Thường Tề Tinh còn đưa ra bàn tay đen nhánh, chứng minh lời nói của mình là sự thật.
Phu tử: “Hữu nhục tư văn, hữu nhục tư văn*. Ngươi mau đi rửa sạch, tiết sau cũng không cần đến nữa.”
* Hữu nhục tư văn có nghĩa là làm xấu hổ hoặc làm ô danh văn chương, thường ám chỉ hành động hoặc lời nói không phù hợp, xúc phạm đến giá trị của học thuật, văn hóa, hoặc tri thức.
Thường Tề Tinh cúi đầu thật sâu, thong thả rời đi.
Khi tan học, Đào Lệ leo xuống nóc nhà, Thường Tề Tinh đã súc miệng, rửa mặt sạch sẽ, đang đứng chờ nàng bên cạnh chiếc thang.
Dù Đào Lệ đơn thuần nhưng nàng cũng biết mình đã liên lụy đến người khác, nàng trịnh trọng hành lễ, thành tâm cúi đầu nói: “Xin lỗi, đã làm phiền ngươi.”
Thường Tề Tinh không nói gì, đi về phía Đào Lệ.
Đào Lệ lập tức căng thẳng, nàng suy nghĩ nếu Thường Tề Tinh ra tay thì mình có nên đánh trả không, không ngờ Thường Tề Tinh đã đi qua, đi thẳng về phía chiếc thang đằng sau nàng.
Thường Tề Tinh cầm lấy chiếc thang, y nói: “Chiếc thang này ta nhìn thấy từ lúc nãy đã không chắc chắn rồi, ta giúp ngươi sửa lại.”
Đào Lệ nghiêng đầu nhìn y, một lúc lâu vẫn không hiểu.
Thường Tề Tinh cười nói: “Yên tâm, ta khéo tay lắm, đồ đạc ở quê nhà đều do ta tự tay làm.”
Thường Tề Tinh nói xong, không biết lấy từ đâu ra nhiều dụng cụ nhỏ, cúi đầu cặm cụi sửa chữa.
Lần đầu tiên, Đào Lệ tò mò về những việc khác ngoài toán học, nàng ngồi cạnh Thường Tề Tinh, xem y làm việc.
Lúc đó trời đã xế chiều, học trò trong Quốc Tử Giám đã về hết, trong vườn tĩnh lặng chỉ còn tiếng Thường Tề Tinh dùng búa nhỏ gõ vào ống tre.
Bàn tay thon dài, đôi tay của y linh hoạt hành động, một chiếc thang gỗ nhỏ đã bị Đào Lệ dẫm lên nhiều năm, vốn cũ kỹ được hồi sinh trong tay Thường Tề Tinh.
“Xong rồi.” Thường Tề Tinh đặt chiếc thang vào sát tường, quay đầu cười nhìn Đào Lệ: “Muốn thử không?”
Đào Lệ gật đầu.
Nàng bước lên, dùng hết sức đạp mạnh mấy cái.
Thường Tề Tinh ngẩn người.
Đào Lệ gật đầu đồng ý: “Rất chắc chắn.”
Thường Tề Tinh không nhịn được, bật cười ha ha.
Đào Lệ không hiểu y cười gì, nangynhìn Thường Tề Tinh đầy thắc mắc, bỗng nhiên kêu lên một tiếng, giơ một ngón tay lên, chạm vào răng của Thường Tề Tinh.
Thường Tề Tinh ngẩn người.
Đào Lệ: “Mực chưa rửa sạch.”
Thường Tề Tinh không cười được nữa, nhưng nụ cười của y không hề ta tan biến mà lưu lại trên khuôn mặt y rất lâu.
Ánh chiều tà cứ thế lặng lẽ treo trên bầu trời, tạo ra một dải mây hồng ấm áp cho họ.
——Kết thúc
Đào Lệ quyết định làm lễ tang cho Thường Tề Tinh ở nhà trong bảy ngày, sau đó hỏa táng.
Ta và Tằng Tri Hứa đến, trong nhà Đào Lệ thật lạnh lẽo, chỉ có một mình nàng ta đang đốt vàng mã cho Thường Tề Tinh.
Thường Tề Tinh là người phạm tội, tự nhiên không có ai đến viếng.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Chẳng lẽ lại có người đến đốt pháo? Ta và Tằng Tri Hứa nhìn nhau, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng lại thấy những người dân đội khăn trắng, đeo thắt lưng trắng tiến đến.
Trên gương mặt họ đều lộ vẻ đau buồn, trong đó có một số người còn đi giày thủng lỗ, rõ ràng là đã đi đường dài mới đến kinh thành.
“Tiễn biệt Lương Đạo Sứ Thường Tề Tinh đại nhân!”
Không biết ai trong đám đông hô lên, câu nói này nhanh chóng vang lên khắp nơi.
Những người dân ấy đã đi đường xa để tiễn biệt Thường Tề Tinh, họ vô cùng đau buồn, nhưng tất cả đều trông rất khỏe mạnh, rõ ràng là ăn no, ăn ngon.
Ánh mắt của Đào Lệ nhìn qua đám đông, hướng về phía xa xa, mơ hồ nhìn thấy Đào Hành Như và Thường Tề Tinh đang đứng đó.
Đào Hành Như vuốt râu cười, mặc áo trắng, vẫy tay chào nàng, bảo nàng đi đến nơi cao hơn, xa hơn; còn Thường Tề Tinh thì nhìn nàng từ xa, gật đầu với nàng, rồi chỉ tay lên bầu trời.
Đào Lệ ngước nhìn lên, bầu trời trong xanh không một gợn mây, phong cảnh thật đẹp.