Phần 2 : Đào Lý

Giới thiệu

Năm ấy, Đào Lệ và Thường Tề Tinh bị người nhà chia loan rẽ thuý.

Không ngờ một tiểu thư khuê các như Đào Lệ lại tự đánh xe ngựa bỏ trốn theo tình lang mà bất chấp sự can ngăn của phụ thân, thậm chí nàng còn cắt đứt quan hệ với người trong nhà.

Đoạn ái tình đại nghịch bất đạo của đôi nam nữ này giờ đây trở thành lời răn dạy cảnh tỉnh cho các tiểu thư nơi khuê phòng

Suy cho cùng, kết cục của cuộc chạy trốn bất chấp mọi thứ ấy là tiền đồ tiêu tán, cửa nát nhà tan.Nàng muốn tìm kiếm hôn phối một lần nữa

Chương 1

 

Thế nhưng, lấy tình hình hiện tại của Thường Tề Tinh và Đào Lệ mà nói, chuyện này lại trở thành một chuyện xưa cảnh tỉnh các thiếu nữ không được đắm chìm trong luyến ái.

Dù sao nếu lúc này có ai nhìn thấy Đào Lệ, tuyệt nhiên không thể nhìn ra bóng dáng của nữ học trò Quốc Tử Giám năm xưa.

Nói đúng ra thì Đào Lệ cũng không được coi là nữ học trò của Quốc Tử Giám.

Chẳng qua nàng có thể đi lại tự do trong Quốc Tử Giám là nhờ vào quan hệ của phụ thân nàng.

Tế tửu là chức quan lớn nhất trong Quốc Tử Giám, đương nhiên mọi người phải tôn trọng Đào Lệ.

Đào Lệ cũng không ngang ngược kiêu ngạo, phần lớn thời gian nàng đều yên lặng đọc sách.

Vậy mà nàng vẫn bị nói là mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì, chỉ vì nàng mê mẩn toán học, trong mắt chỉ toàn cộng trừ nhân chia, không còn nhìn thấy phàm nhân thế tục.

Hơn nữa còn bởi tư duy nàng nhanh nhẹn, luận lý chặt chẽ, thường xuyên tranh luận đến khi đối phương cứng họng không trả lời được.

Năm đó tiên sinh Chu Đức Vĩ – đại danh sĩ trong kinh thành còn phải tiếc nuối mà cảm khái, ông nói rằng nếu Đào Lệ là phận nam tử, không chừng đã gây dựng được sự nghiệp cho riêng mình.

Khi chuyện truyền đến tai Đào Lệ, đầu nàng cũng không ngẩng lên khỏi sách, chỉ không cảm xúc hỏi lại: Ông ta là ai?

Chu tiên sinh tức đến run người, tiếng xấu bất cận nhân tình* này đã đến tai ông rồi.

* Bất cận nhân tình” (不近人情) là một thành ngữ tiếng Hán, có nghĩa là hành động hoặc lời nói không hợp lý, không phù hợp với tình cảm hay quan niệm thông thường của con người. Nó thường dùng để chỉ những hành động lạnh lùng, tàn nhẫn hoặc thiếu sự đồng cảm, nhân ái.

Thật khó tưởng tượng được, một Đào Lệ đã từng mê tính toán đến mức đó, vậy mà hiện giờ lại trở thành một phụ nhân chỉ ở trong nhà, quanh quẩn nơi xó bếp.

Nhưng nếu nói Đào Lệ là vì yêu mà rửa tay nấu canh thì thực sự cũng không đúng lắm…

Ta nằm trên đầu tường quan sát Đào Lệ cả ngày, nàng vẫn luôn ngồi viết viết tính tính bên bàn.

Cổng nhà mở toang, không biết đứa nhỏ nhà ai vào trộm cải trắng, nàng cũng không để ý.

Ta nhìn mà lo lắng: Con chó vàng ị đầy ra trước cửa nhà ngươi rồi đấy!

Giờ Mùi, Thường Tề Tinh trở về nhà, ngày mai là ngày nghỉ hưu mộc* của y.

*Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật [休沐]. Tắm gội. Được ơn nhờ người ta cất nhắc mà sang trọng gọi là mộc ân [沐].

Y đi năm ngàn năm trăm tám mươi mốt bước về đến nhà, chỉ cắm đầu đi thẳng, luôn mắt điếc tai ngơ với mọi thứ, cũng chẳng trêu hoa ghẹo nguyệt.

Đến cổng nhà, thứ đầu tiên đập vào mắt y là một bãi phân chó trước cửa, dường như y đã quá quen thuộc cảnh này, động tác quen đường quen nẻo mà cầm lấy cái chổi ở bên cạnh quét sạch phân đi.

Đi vào trong nhà, y chào hỏi nhạt nhẽo, Đào Lệ cũng lãnh đạm đáp lại, cuối cùng nàng cũng rời mắt khỏi quyển sách.

Thường Tề Tinh rửa tay, tranh thủ trời còn chưa tối ngồi bên cửa đọc sách.

Còn Đào Lệ đứng dậy, nàng lấy một gáo nước từ trong lu, lấy một ít gạo, dùng đũa đảo đều bắt đầu nấu cháo.

Ba khắc sau*, Thường Tề Tinh buông sách đi rửa tay, giúp Đào Lệ dọn cơm.

Bữa cơm gồm cháo đen, màn thầu cũng đen, cũng với một đĩa dưa muối trong vại. 

Thường Tề Tinh không than phiền một câu bắt đầu ăn, phu thê hai người ngồi đối diện nhau, một mảnh yên lặng, hoàn toàn thực hiện nguyên tắc “ăn không nói”.

Ăn xong thì trời cũng đã tối.

Thường Tề Tinh dọn dẹp bát đũa, Đào Lệ kéo chiếc ghế bành xa xỉ duy nhất trong nhà ra giữa sân, hình như nàng không sợ lạnh chỉ khoác thêm một cái áo choàng dày ấm áp rồi ngồi lên ghế.

Nàng ngồi ngắm những vì sao lấp lánh trên trời, lắc lư trên ghế như đang tiêu hóa bữa ăn.

Thường Tề Tinh rửa bát xong, vừa lau tay vừa đi đến cạnh Đào Lệ, cuối cùng nói câu thứ hai sau khi hắn về đến nhà: “Tiền tháng này, Trần đại nhân nói muốn muộn một chút.”

Đào Lệ nói: “Ông ta lấy tiền của các ngươi ra ngoài cho vay, muộn một ngày cũng kiếm thêm được một trăm lượng.”

Thường Tề Tinh nhỏ giọng: “Chuyện này cũng không còn cách nào khác.”

Đào Lệ nói: “Thôi.”

Thường Tề Tinh lại nhỏ giọng nói: “Trang Côn đi rồi.”

Đào Lệ hỏi: “Ai?”

Thường Tề Tinh lắc đầu, nói: “Người chung phòng với ta, cũng là bằng hữu của ta.”

Đào Lệ vẫn lãnh đạm: “Ừ.”

Thường Tề Tinh hơi lo lắng, y nói thêm: “Có lẽ phải chuẩn bị thêm ít bạc.”

Đào Lệ hỏi: “Đây là lần thứ mấy trong năm nay rồi?”

Thường Tề Tinh khẽ thở dài: “Lần thứ tư.”

Đào Lệ nói: “Đồng học của ngươi đều đoản mệnh. Phụ thân ta cũng đoản mệnh, chắc Quốc Tử Giám của các ngươi bị nguyền gì rồi.”

Thường Tề Tinh cười khổ, cũng không nói tiếp nữa.

Đào Lệ lắc đầu, lại nói: “Ngươi tự đến hòm bạc lấy đi, lấy bao nhiêu thì ghi vào sổ, tháng sau trả.”

“Được.” Thường Tề Tinh tạm dừng, lại nói: “Ngày mai còn phải còn có công vụ, ta đi ngủ trước.”

Đào Lệ không đáp, nàng nói tiếp tục ngồi lắc lư trên ghế, ánh mắt vẫn dán lên màn đêm đầy sao như lúc nãy.

Người trong phòng đã tắt nến, tiếng ngáy đều đều cũng truyền ra.

Đào Lệ không phản ứng lại, tựa hồ nếu không phải vì trời lạnh thậm chí nàng còn có thể mặc nguyên áo mà ngủ ngoài sân một đêm.

Đào Lệ rút giấy và bút từ dưới mông, đuôi bút chỉ lên trời, cúi đầu viết lia lịa trên giấy.

Điệu bộ viết viết vẽ vẽ của nàng vừa nghiêm túc vừa chuyên chú, làm bay biến đi mùi khói bếp phàm tục, tản ra sự quyến rũ mơ mộng mê người.

Ta ghé vào mép tường, nghển cổ nhìn nàng vẽ, dưới ngòi bút của nàng, dải ngân hà trải dài cùng với những con số được sắp xếp ngay ngắn, tạo thành những phép toán kiểm chứng.

Nàng lẩm bẩm, thì ra là tính khoảng cách giữa hai ngôi sao.

Có lẽ vì đã giải được một đề bài khó, cuối cùng Đào Lệ cũng lộ ra một nụ cười thỏa mãn đầu tiên trong ngày, đôi mắt hạnh cũng sáng lấp lánh đong đầy sức sống và niềm vui.

Nụ cười này chưa hề lộ ra trước mặt Thường Tề Tinh.

Ta thậm chí còn cảm thấy, tình yêu của Đào Lệ đối với toán học còn nhiều hơn cả đối với Thường Tề Tinh.

Đôi phu thê này, nói dễ nghe là án cử tề mi* tôn trọng nhau như khách, nói khó nghe thì là đến già cũng không thân thiết.

* Cử án tề mi (举案齐眉) là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa đen là “nâng khay ngang mày”. Thành ngữ này xuất phát từ câu chuyện vợ chồng Lương Hồng và Mạnh Quang, trong đó Mạnh Quang luôn nâng khay thức ăn ngang mày khi dâng cho chồng, thể hiện sự tôn kính và quý trọng.

Nhưng mà không đúng, năm đó Đào Lệ với Thường Tề Tinh bị Đào Hành chia cắt, nàng chạy từ cửa lớn Quốc Tử Giám mà ra.

Ta còn tận mắt thấy nàng tự đánh xe đi tìm tình lang rồi bỏ nhà theo y, còn vì thế mà cắt đứt quan hệ với phụ thân.

Phải biết rằng, câu chuyện tình yêu cuồng nhiệt trái ngược lẽ thường này của nàng với Thường Tề Tinh năm đó đã trở thành chuyện bên miệng của các chủ mẫu các đại gia tộc, chuyên dùng để dạy dỗ cảnh tỉnh các tiểu thư khuê các.

Sao giờ đây lại biến thành dáng vẻ không thiết tha gì nữa như vậy?

Hơn nữa, một Thường Tề Tinh bị khất nợ mà không thể đòi được, chỉ chuẩn bị ít bạc cho bạn học cũng phải đi tạm ứng của vợ rồi hẹn trả lại, sao có thể liên quan đến chốn triều đình hỗn tạp được? 

Có thật y sẽ là nạn nhân tiếp theo không?

Giết Thường Tề Tinh để làm gì cơ chứ?

Chương 2

 Rối – Nhiễu Loạn Triều Cương

Muốn tiếp cận Đào Lệ cũng không phải chuyện gì khó.

Ta nhờ Tằng Tri Hứa tìm giúp vài bản đơn lẻ sách toán học, lại mua thêm bộ y phục của Thừa Phong thư viện.

Thừa Phong thư viện là thư viện đầu tiên dành cho nữ tử ở Vi Chu. Chuyện này xin dành để kể sau.

Chỉ nói lúc này, ta giả làm một học trò ngoan ngoãn, gõ cửa nhà Đào Lệ.

Đào Lệ đương nhiên không nhận ra ta nhưng nàng nhận ra y phục trên người ta.

“Thư viện Thừa Phong sao?”

Ta khom người, nói: “Vâng, học trò cố ý tới đây thăm hỏi Đào Lệ tiên sinh.”

Đào Lệ mặt không đỏ, tim không đập mà đáp: “Nàng ấy không có nhà.”

Ta: “…”

Chẳng phải những người nghiên cứu học thuật đều là người ngay thẳng sao? Sao người này lại nói dối không chớp mắt?

May mà ta có bí kíp.

Ta lấy vài bản đơn lẻ ra, thở dài nói: “Làm sao bây giờ, có vài chỗ ta không hiểu nên chịu cảnh ngàn dặm xa xôi đến kinh thành…”

Từ lúc Đào Lệ thấy ta lấy bản đơn lẻ ra, ánh mắt nàng sáng lên. Nàng mở rộng cánh cửa, dứt khoát nói: “Vào đi.”

Ta giả vờ khó xử: “Lúc nãy người vừa nói Đào Lệ tiên sinh không có nhà…”

Đào Lệ: “Lừa ngươi đấy, chính là ta.”

Người này, quả thật ngay cả việc bịa chuyện cũng chẳng thèm.

Để kéo gần khoảng cách với Đào Lệ, ta cố ý nhờ nàng giảng bài cho ta.

Giảng đến lần thứ năm, Đào Lệ nghi ngờ hỏi: “Đầu óc này của ngươi có thể học toán hả? Quả nhiên Thừa Phong thư viện gặp ai cũng dạy được.”

“…” Ta nhịn.

Ta nói: “Thật ra, học trò rất ngưỡng mộ tiên sinh. Năm đó, tiên sinh dũng cảm theo đuổi phu quân, chạy trốn vì tình, đúng là thể hiện tinh thần bất khuất của nữ nhân. Học trò này cũng muốn giống như tiên sinh, làm một người dũng cảm theo đuổi bản thân.”

Đào Lệ bình tĩnh nhìn ta, ta nghi ngờ nàng ta không hiểu ta đang nói gì.

Ta lại nói: “Hẳn là tiên sinh không biết, chuyện tình yêu của ngài và Thường Tề Tinh, đã sớm được người đời ca tụng… Mọi người đều muốn biết hai vị làm sao mà nên duyên.”

“Ồ.” Cuối cùng Đào Lệ cũng hiểu, nàng vẫn bình tĩnh đáp một tiếng: “Đều là lời đồn thổi, hắn không thích ta.”

Ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Đào Lệ nói thật nhanh: “Hắn cưới ta là vì lúc đó ta đi tìm hắn, hắn sợ danh tiếng của ta bị ảnh hưởng.”

Ta trợn mắt há hốc mồm.

Đào Lệ lại nói: “Nhưng ta thích hắn.”

Ta kinh hãi đến thất sắc.

Đào Lệ hỏi: “Trông ta không giống người biết yêu sao?”

Ta câm nín, quả thật không giống.

Đào Lệ cúi đầu, suy nghĩ một lát, khẳng định nói: “Nhưng ta thật sự thích hắn.”

Ta hỏi Đào Lệ vì sao, nàng nói, vì trên đời này khó mà tìm được một người thông minh như Thường Tề Tinh và nàng.

… Được rồi.

Lần đầu tiên Đào Lệ gặp Thường Tề Tình là ở trong thư phòng của Đào Hành Như tại Quốc Tử Giám.

Tuy Quốc Tử Giám là học phủ có danh tiếng và địa vị cao nhất, thế nhưng bên trong cũng phân chia giai cấp rõ ràng, điều quyết định học trò có thể học cái gì không phải dựa vào năng lực và sở trường, mà là dòng dõi xuất thân từ nơi nào.

Quốc Tử Học, Thái Học và Tứ Môn Học, chỉ có con cháu của các gia tộc tam phẩm, ngũ phẩm và thất phẩm mới có thể học.

——

“Quốc Tử học,” “Thái học,” và “Tứ môn học” là các cơ sở giáo dục cao cấp trong hệ thống giáo dục phong kiến Trung Quốc, đặc biệt là trong thời nhà Đường và nhà Tống. Dưới đây là một giải thích ngắn gọn về từng loại:

Quốc Tử học (国子学): Đây là trường học cao cấp nhất dành cho con cháu hoàng gia và các quan lại cao cấp. Quốc Tử học đào tạo những người sẽ giữ các chức vụ quan trọng trong triều đình.

Thái học (太学): Là trường học dành cho con cháu của các quý tộc và quan lại cấp trung. Thái học cũng có chất lượng giáo dục cao và là nơi đào tạo những người sẽ trở thành quan chức cấp cao.

Tứ môn học (四门学): Đây là trường học dành cho các con cháu của những gia đình có phẩm hàm thấp hơn và những người bình dân có tài năng. Tứ môn học tập trung vào bốn lĩnh vực chính: kinh điển Nho giáo, luật học, thư học (thư pháp) và toán học.

——

Còn những học trò xuất thân từ bách tính chỉ có thể học Luật học, Thư học và Toán học, chuyên về các kỹ năng.

Tuy nhiên, họ vẫn có cơ hội vào triều làm quan, nhưng xuất phát điểm khác nhau, chức vụ có thể đảm nhiệm cũng cách biệt như trời với đất.

Mặc dù vậy, đối với người vừa thi đỗ vào Quốc Tử Giám, Thường Tề Tinh đầy khí thế và hoài bão, những thực tế tàn nhẫn đó là nỗi đau mà y chưa kịp biết đến.

Lúc ấy, Thường Tề Tinh có đủ vốn liếng để tự tin và kiêu ngạo –

Toán học chỉ lấy 30 người từ tám phẩm trở xuống và bách tính, Thường Tề Tinh không chỉ là một trong 30 người đó mà y còn là người đứng đầu.

Thường Tề Tinh là người đầu tiên mà Đào Lệ cảm thấy hứng thú.

Lúc ấy, Đào Lệ 28 tuổi, đã đánh bại rất nhiều học trò khoa toán học, ai ai thấy nàng đều đi đường vòng.

Đào Lệ nhìn khắp Quốc Tử Giám chỉ thấy toàn là những quả bí ngô và khoai tây di động. Sau khi nàng nghe được danh tiếng của Thường Tề Tinh, đương nhiên nàng muốn thảo luận về học thuật với y.

Đào Lệ chỉ có vẻ ngoài cứng nhắc nhưng đầu óc lại nhanh nhạy, nàng mượn danh nghĩa của Đào Hành Như để gọi Thường Tề Tinh đến trước cửa thư phòng.

Bên ngoài tấm bình phong, Thường Tề Tinh cung kính đọc to: “Học trò Thường Tề Tinh xin bái kiến Tế tửu.”

Đào Lệ không nói nhiều với y, nàng hạ giọng, giả giọng nam nhân hỏi: “Nay có ao vuông một trượng, sậy mọc ở giữa ao nhô lên khỏi mặt nước một thước. Kéo sậy vào bờ, vừa khít với bờ. Hỏi: Nước sâu bao nhiêu, sậy dài bao nhiêu?”

Bên ngoài chỉ im lặng một giây, Thường Tề Tinh đã đáp: “Nước sâu một trượng hai thước, sậy dài một trượng ba thước.”

Đào Lệ rất bất ngờ, nàng không ngờ Thường Tề Tinh có thể tính toán nhanh như vậy bèn hỏi thêm: “Làm sao tính được?”

Thường Tề Tinh đáp: “Bình phương nửa cạnh ao, bình phương một thước nước nhô lên, trừ đi, lấy phần dư ra nhân hai lần nước nhô lên chia cho nó, như vậy sẽ được độ sâu của nước. Cộng thêm độ sâu của nước sẽ được độ dài của sậy.”

Đào Lệ không chịu thua, lại hỏi:

“Huyện Giáp có 1.200 người, ở sát nơi cần tới; huyện Ất có 1.550 người, đi một ngày; huyện Bính có 1.280 người, đi hai ngày; huyện Đinh có 990 người, đi ba ngày; huyện Mậu có 1.750 người, đi năm ngày. Tổng cộng năm huyện, số người đi lính hàng tháng là 1.200 người. Muốn dựa vào khoảng cách xa gần, tỷ lệ hộ khẩu, nhiều ít mà phân bổ. Hỏi: Mỗi huyện phải đưa ra nhiêu người?”

Thường Tề Tinh đối đáp lưu loát: “Huyện Giáp 229 người. Huyện Ất 286 người. Huyện Bính 228 người. Huyện Đinh 171 người. Huyện Mậu có 286 người. Cho mỗi huyện số lính, mỗi huyện theo vị trí và số ngày đi đường mà suy ra, lấy đó làm tỷ lệ. Giáp tỷ lệ 4, Ất tỷ lệ 5, Bính tỷ lệ 4, Đinh tỷ lệ 3, Mậu tỷ lệ 5, cộng lại làm mẫu số. Lấy số người nhân với số chưa cộng, mỗi huyện lấy làm tử số. Tử số chia cho mẫu số được một. Có dư thì làm tròn lên hoặc xuống dựa theo quy tắc.”

Đào Lệ không nản lòng, tiếp tục hỏi:

“Hiện có bảy đấu thóc, ba người chia nhau để xay thành gạo thô, gạo xát và gạo rãnh, sao cho số lượng mỗi loại gạo đều bằng nhau. Hỏi mỗi người lấy bao nhiêu đấu thóc để xay thành mỗi loại gạo?”

Thường Tề Tinh khẽ cười một tiếng, nụ cười có vẻ hơi bao dung.

Y đáp:

“Gạo thô lấy 2 đấu và 10/121 đấu. Gạo xát lấy 2 đấu và 38/121 đấu. Gạo rãnh lấy 2 đấu và 73/121 đấu.”

“Dựa theo phương pháp suy phân* , ta có tỷ lệ gạo thô 30, gạo xát 27, gạo rãnh 24, đảo ngược thứ tự, đổi thành mẫu số. Ta có tỷ lệ gạo thô 1/24, gạo xát 1/27, gạo rãnh 1/30. Sau đó cộng tất cả tỷ lệ sẽ có 121/1080, đặt kết quả này làm mẫu số.”

* Suy phân (衰分): Gồm những bài toán chia tỉ lệ, quy tắc tam suất đơn và kép. Đây là 1 chương thuộc “Cửu Chương Toán Thuật” thời Đông Hán.

“Phương pháp tính như sau: lấy 7 nhân với từng số chưa cộng, mỗi kết quả các loại thóc lấy làm tử số. Tử số đó sẽ chia cho mẫu số được một đấu gạo từng loại.”

“Nếu muốn biết sau khi gia công được bao nhiêu đấu gạo. Lấy gạo rãnh với tỷ lệ 30 làm ví dụ, ta lấy tỷ lệ nhân với số kết quả đấu gạo đã tính lúc nãy được 7560/121. Dùng kết quả làm tử, thóc có tỷ lệ 50 làm mẫu, ta được 1 đấu và 151/605 đấu.”

Đào Lệ gật đầu, thành thật khen ngợi: “Có chút bản lĩnh.”

Bên ngoài tấm bình phong, Thường Tề Tinh không nhịn được, y bật cười thành tiếng.

Đào Lệ lúc này mới phản ứng lại, lúc nãy nàng hỏi quá vội vàng, khen ngợi cũng quá thật lòng lại quên mất việc bóp giọng.

Thường Tề Tinh cười nói: “Cô nương, đây là thư phòng của Tế tửu đại nhân, nếu bị phát hiện thì nàng sẽ bị phạt. Tận dụng lúc chưa có ai, nàng mau đi đi.”

Đào Lệ nghiêng đầu suy nghĩ, nàng bị phát hiện tại sao phải bị phạt?

Thường Tề Tinh đợi ở bên ngoài một lúc, thấy nàng không phản ứng lại tốt bụng nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ quay lưng lại, tuyệt đối không nhìn.”

Đào Lệ càng thêm không hiểu, nàng bước ra khỏi tấm bình phong với vẻ chân thành, thậm chí còn đi thẳng đến trước mặt Thường Tề Tinh.

Đào Lệ hỏi: “Vì sao ngươi không nhìn ta?”

Thường Tề Tinh ngây người.

Đào Lệ đợi mãi không thấy Thường Tề Tinh trả lời, câu trả lời này chắc chắn không khó hơn toán học đâu.

Trước khi nhập học, y đã nghe ngóng tin tức và biết rằng Đào Hành Như có một nữ nhi si mê toán học.

Thông qua những cuộc đối đáp vừa rồi, trên cơ bản y đã xác định được thân phận của Đào Lệ.

Ban đầu y nghĩ rằng vị tiểu thư này lại phát bệnh, nam nữ thụ thụ bất thân, y định giả vờ không biết để nàng ấy rời đi.

Không ngờ nàng ấy lại chẳng quan tâm gì mà lại tiến thẳng đến trước mặt y, không hề giữ chút dáng vẻ e thẹn của một cô nương.

Đào Lệ tò mò lại tiến lại gần, quan sát Thường Tề Tinh từ gần, Thường Tề Tinh lại hoảng hốt lùi lại một bước, tỏ vẻ hoảng sợ.

Đào Lệ kỳ lạ nhìn nhìn, sờ sờ chính mình:

Váy màu hồng đào, tóc cũng búi gọn gàng, mặt cũng không dính mực, chắc chắn không đáng sợ, không biết Thường Tề Tinh sợ cái gì.

Nàng lại nhìn thấy diện mạo của Thường Tề Tinh, mi thanh mục tú, thần sắc phong nhã, quả thật so với những quả bí ngô và cà tím béo mập trong vườn thì sạch sẽ hơn nhiều.

“Bắp cải.” Đào Lệ lẩm bẩm.

Thường Tề Tinh ngẩn ngơ, “Cái gì?”

Đào Lệ tốt bụng giải thích: “Ngươi giống như một cây bắp cải.”

Thường Tề Tinh: “…”

Được rồi, nghe có vẻ không phải là lời mắng chửi.

Đào Hành Như xuất hiện, quát một tiếng trầm thấp “Con lại quậy gì nữa!”, Thường Tề Tinh lập tức phản ứng lại, y xoay người khom lưng ôm quyền, liên tục tự kiểm điểm.

“Học trò thất lễ, xin bái kiến Tế tửu đại nhân.”

Đào Hành Như mặc quan phục có tay áo rộng, ngón cái đeo một chiếc nhẫn ngọc cực kỳ quý giá, trông rất nghiêm nghị lạnh lùng.

Ông nhìn Thường Tề Tinh từ trên xuống dưới, ánh mắt đương nhiên không thể nói là nhân từ, toàn là sự khắt khe, cay nghiệt.

Loại ánh mắt này, Đào Lệ đã gặp nhiều rồi. Mỗi khi Quốc Tử Giám có học trò mới, Đào Hành Như đều đánh giá họ như vậy, giống như một con…

“Tỳ hưu.”

Đào Lệ suy nghĩ như tính toán, nghĩ gì thì nói ra.

Trên mặt nghiêm khắc của Đào Hành Như xuất hiện một vết nứt, ông ta gần như bất lực nhìn nữ nhi của mình, cũng không nói được lời trách móc nặng nề nào.

Chỉ có thể sờ râu, ngoài cứng trong mềm nói nhỏ: “Lễ nghi của con đâu?”

Đào Lệ cung kính hành lễ, giống như con rối, động tác chuẩn xác nhưng không có chút tình cảm nào. Nàng nói: “Phụ thân.”

Đào Hành Như thở dài, rõ ràng là ông không có cách nào với nữ nhi này.

Trong suốt quá trình đó, Đào Hành Như để mặc Thường Tề Tinh cúi người, không hề có ý định nói chuyện với y.

Thường Tề Tinh rất nhanh đã lưng mỏi gối đau, nhưng trước khi được cho phép, hắn vẫn phải nhẫn nhịn, tránh mất lễ nghi.

Đào Lệ thấy hắn run run, dáng vẻ yếu đuối, tốt bụng nhắc nhở: “Ông ấy đang đợi ngươi dâng lễ.”

Thường Tề Tinh: “…”

Đào Hành Như: “…”

Thường Tề Tinh rất nhanh đã phản ứng lại, y lấy từ túi gấm ở eo một chiếc ngọc bội.

Đào Lệ nhìn hắn cẩn thận làm động tác đó, nàng biết ngọc bội này vô cùng quý giá.

Trong một khoảnh khắc thoáng qua, Đào Lệ bắt gặp một tia bất mãn và tức giận trong ánh mắt của y.

Có lẽ y nghĩ rằng Quốc Tử Giám là nơi thoát tục, sẽ không có mùi rượu thịt, nhưng không ngờ, vừa đến đã bị Tế tửu đại nhân đòi hỏi.

Thường Tề Tinh khẽ nói: “Đây là món quà gia mẫu tặng lúc chia tay, đây là ngọc bội truyền đời của nhà học trò, học trò thành tâm hiến tặng, mong Tế tửu đại nhân chớ ghét bỏ.”

Đào Hành Như lạnh lùng liếc nhìn món đồ trong tay Thường Tề Tinh, hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi cho rằng Quốc Tử Giám là nơi nào? Cất đi.”

Thường Tề Tinh âm thầm nắm chặt nắm đấm.

Đào Hành Như vẫy tay, Thường Tề Tinh được cho phép mới thẳng lưng lên nhưng vẫn vô cùng trân trọng cất chiếc ngọc bội đi.

Đào Hành Như dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn kỹ khuôn mặt hắn, nàng hỏi: “Ngươi chính là người đứng đầu khoa Toán học?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao học Toán học?”

Thường Tề Tinh không suy nghĩ mà đáp: “Để làm quan.”

Đào Hành Như cười nhạt, nói: “Không biết trời cao đất rộng.”

Thường Tề Tinh không nói gì, cũng không phản bác.

Đào Hành Như quay đầu hỏi Đào Lệ: “Con lại bày trò gì nữa?”

Đào Lệ trả lời: “Nghe nói hắn giỏi nên con đến thử hắn.”

Đào Hành Như hỏi: “Thử như thế nào?”

Đào Lệ: “Toán học không tồi, tâm địa không trong sáng, khó thành danh.”

Thường Tề Tinh ngạc nhiên nhìn nàng, có lẽ không ngờ nàng thẳng thắn như vậy, cũng không ngờ nàng cay nghiệt như vậy.

Nhưng Đào Lệ vốn không quan tâm đến những điều đó, nàng rất thành thật tiếp tục nói: “Tuy nhiên, hắn chỉ biết cái trước mắt, ngược lại có vẻ hợp với người tham lam hư vinh như phụ thân.”

Đào Hành Như hơi nheo mắt, sắc mặt u ám, không thể nhìn ra vui buồn.

Đào Lệ dường như hoàn toàn không nhận thức được mình đã xúc phạm phụ thân, nàng khom người hành lễ với Đào Hành Như, rồi cứ thế đi.

Đào Hành Như vung vung tay áo, cũng quay người vào trong, hoàn toàn để mặc Thường Tề Tinh cứ như vậy mà ăn bế môn canh.

Thường Tề Tinh bị bỏ còn một mình, trên mặt đầy vẻ khó xử nhưng cuối cùng cũng không ai quan tâm.

Nhìn những học sinh tài năng, xuất thân hiển hách của Quốc Tử Giám, y vốn là người vô danh tiểu tốt, thất bại và đáng thương nhất.

Tâm trạng Thường Tề Tinh không khỏi buồn bã, lúc y trở về mới phát hiện trong phòng của y còn có bốn người vô danh tiểu tốt không khác gì mình: Trang Côn, Hồ Càn, Trần Tế Đường, Đổng Xuân Lai.

Họ đều xuất thân hàn vi, nhiều đời là dân thường, đã vậy họ còn bị Đào Hành Như gây khó dễ khi mới vào cửa.

Trang Côn, Đổng Xuân Lai có chút gia sản, lễ vật dâng lên khá hậu hĩnh, Đào Hành Như không cự tuyệt mà nhận luôn.

Thường Tề Tinh lúc này mới phản ứng lại, Đào Hành Như không nhận ngọc bội của hắn là vì chê hắn nghèo.

Năm người tụ lại, tức giận mắng Đào Hành Như và thế đạo bất công, rất nhanh cả năm đã trở thành hảo hữu thề ước với nhau: Không thể sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.

Chỉ là không ngờ, bây giờ còn lại mỗi Thường Tề Tinh.

Ta lại hỏi Đào Lệ, vì sao nàng lại cảm thấy Thường Tề Tinh không thích nàng?

Đào Lệ nói: “Phụ thân ta cướp đi công danh của hắn. Nam nhân coi trọng cái này nhất, phụ thân ta làm vậy giống như giết phụ mẫu hắn, là kẻ thù của hắn.”

Nàng dừng lại rồi nói: “Phụ thân ta là tham quan.”

Năm đó thi cử, Thường Tề Tinh rõ ràng đỗ đạt, đứng đầu danh sách, chiếu theo thành tích hoàn toàn có khả năng đi Thái Sử Cục.

Nhưng Đào Hành Như đã cản y, bởi vì học trò hạng nhì đó gia cảnh giàu có, hắn đã đưa cho Đào Hành Như không ít bạc để lo lót thay thế vị trí của Thường Tề Tinh.

Đào Hành Như tham ô, gần như có thể nói là đã tước đoạt hết hy vọng của Thường Tề Tinh trong cuộc đời.

Thái Sử Cục là nơi gần quyền lực Hoàng đế nhất, đó cũng là cơ hội tốt nhất để xoay chuyển số phận.

Còn Lương Đạo Sứ* hoàn toàn là chức quan khổ sai, huống chi Thường Tề Tinh còn bị phái làm Lương Đạo Sứ của Bính Châu, nơi ấy hạn hán triền miên, khắp nơi đều là người chết đói.

* Lương Đạo Sứ (粮道使) là chức quan chịu trách nhiệm quản lý và điều phối lương thực trong một khu vực nhất định. Chức quan này có nhiệm vụ đảm bảo việc thu hoạch, lưu trữ, vận chuyển và phân phối lương thực để đáp ứng nhu cầu của quân đội, chính quyền và dân chúng.

Cho nên, dù Thường Tề Tinh có tình cảm với Đào Lệ nhưng ngăn cách giữa hai người là lý tưởng và tương lai bị phá hủy của y, khiến cho y không thể đối mặt với Đào Lệ một cách bình thường.

“Nhưng oan uổng quá!”

Ta khuyên Đào Lệ: “Không thể vì chuyện xưa mà không sống tiếp được? Huống chi phụ thân ngài đã mất lâu rồi, chi bằng ngài chủ động một chút? Thậm chí đá cũng có thể ủ ấm được mà! Học trò thấy Thường Tề Tinh rất chiều chuộng ngài.”

Đào Lệ im lặng, dường như đang suy nghĩ những lời ta nói.

Nàng đột nhiên nói: “Năm đó tại tang lễ của phụ thân ta, nhiều học sinh hàn vi tụ tập ở cửa Quốc Tử Giám, đánh chiêng, bắn pháo, uống rượu say sưa, ăn uống no say, họ vui vẻ như ngày Tết.”

Nàng dừng lại, lại nói: “Ngươi nói trong số những người đó, có Thường Tề Tinh không?”

Ta giật mình, cảm thấy có thứ gì đó trong màn sương mù trở nên rõ ràng hơn.

Chương 3

Ta và Tằng Tri Hứa đến Sử Quán mượn được hồ sơ của năm Thuận Thiên thứ mười tám, tức là năm năm trước.

Sử quan ghi chép rằng, Quốc tử giám Tể tửu Đào Hành Như qua đời vì bệnh tim đập nhanh. Tại lễ tang của ông, rất nhiều quan to trong triều đều đến, nước mắt nước mũi tung hoành, tranh nhau truy niệm Đào Hành Như.

Nhưng cuộc náo loạn do các học trò xuất thân hàn môn gây ra thì lại không được ghi chép trong hồ sơ, cứ như thể nó chưa từng xảy ra.

Ta hỏi Tằng Tri Hứa vì sao lại như vậy, hắn nói rằng loại chuyện này nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ làm các quan lại mất lại, tự nhiên sẽ có người âm thầm che giấu sự việc.

Dù sao việc thay đổi triều đại là chuyện trăm năm, đến lúc đó mọi người đều hóa thành tro bụi, làm gì còn ai nhớ rõ mấy chuyện ân oán tình thù.

Không ai nhớ đến, tức là không tồn tại.

Nhưng Đào Lệ nhớ.

Thực ra cũng không phải nàng nhớ, vào lúc đó nàng đã đuổi theo Thường Tề Tinh đến Biện Châu rồi, do gia nhân trong nhà kể lại cho nàng.

Đêm đó, có người mắng Đào Hành Như khi làm Tế tửu vừa phù phiếm tham tiền lại vừa dựa dẫm quyền quý.

Họ nói ông chỉ qua lại với các học trò của Quốc tử học và Thái học.

Những học trò thuộc khoa Luật học, Thư học và Toán học, dù họ có là thiên tài xuất chúng, ngàn dặm có một cũng bị ông khinh miệt vì thân phận thường dân.

Một kẻ sâu mọt của Quốc tử giám như thế cuối cũng đã chết, thật là một chuyện thiên đại hỷ sự, đương nhiên đáng để đốt pháo.

Nhưng cũng có người đứng ra chỉ trích các đại thần có mặt trong tang lễ, họ nói rằng trong số những người ở đây, có không ít người được Đào Hành Như tự tay tiến cử.

Thay vì đến linh đường của ông làm hiếu tử, chi bằng đến âm phủ trực tiếp tìm Đào Hành Như luôn cho rồi.

Tóm lại, họ nói những lời cay nghiệt nhất như sợ Đào Hành Như không bật dậy từ trong quan tài.

Quả là thiếu đạo đức khi tới linh đường của lão sư* mà đốt pháo mừng, chắc chắn bọn họ đều bị Đào Hành Như chèn ép mất đi tiền đồ, vì vậy mà hận ông ta đến tận xương tủy.

* Lão sư: Ông thầy già đáng kính, tiếng gọi tôn-kính thầy mình hay thầy người.Nguồn tham khảo: Từ điển – Lê Văn Đức

Vấn đề của Đào Lệ nhắc nhở ta.

Nếu lúc đó Thường Tề Tinh đang ở Biện Châu cùng nàng ta, thì tại sao nàng lại hỏi Thường Tề Tinh có mặt tại lễ tang của Đào Hành Như không?

Trừ phi, trong màn kịch đó, Thường Tề Tinh cùng năm người kia cũng tham gia.

Tuy nhiên, khi Tằng Tri Hứa kiểm tra hồ sơ của Thường Tề Tinh, hắn phát hiện từ khi Thường Tề Tinh đến Biện Châu cho đến khi bị điều trở lại, không có ghi chép nào về việc hắn quay về kinh thành.

Hồ sơ công vụ của bốn người còn lại cũng tương tự, chứng minh rằng ngày diễn ra lễ tang, họ không có thời gian xuất hiện tại hiện trường.

Điều này thật kỳ lạ, năm người vốn dĩ căm ghét Đào Hành Như cuối cùng lại không xuất hiện tại đại hội lên án ông ta.

Chúng ta còn phát hiện, năm đó, Hồ Càn và Trần Tế Đường có trải qua tình cảnh giống Thường Tề Tinh, hai người đều bị điều đến nơi mà quỷ không ị phân, chim không đẻ trứng.

Trang Côn và Đổng Xuân Lai thì khôn ngoan hơn, biết tốn tiền chạy chọt, cuối cùng được ở lại kinh thành.

Tằng Tri Hứa tìm được sổ sách chạy chọt của những người đó và chức vị hiện tại của họ tương xứng với số tiền đã chi ra.

Cũng không có gì lạ, trong năm người, chỉ có Thường Tề Tinh vẫn là một tiểu quan vô danh.

Tằng Tri Hứa quyết định đi dự tang lễ của Trang Côn.

Lúc này, có lẽ chỉ còn Trang Côn, người sắp qua đầu thất* là manh mối duy nhất của chúng ta.

* Đầu thất: hay còn gọi là cúng thất, cúng bảy ngày sau khi người đó mất

Tuy nhiên có một điều ta không ngờ tới, không biết có phải Đào Lệ nghe theo đề nghị của ta hay không mà nàng ta thật sự chủ động tiếp cận Thường Tề Tinh.

——Nàng chủ động cùng Thường Tề Tinh đến dự tang lễ của Trang Côn.

Thường Tề Tinh ngạc nhiên trước đề nghị của Đào Lệ nhưng không từ chối, y cẩn thận đỡ nàng lên xe ngựa——chính là chiếc xe mà năm đó Đào Lệ cướp từ cổng Quốc tử giám để đuổi theo.

Y đánh xe vững vàng bảo vệ phu nhân của mình trên cả quãng đường.

Nếu không biết rõ cách họ đối xử với nhau khi ở riêng, ai nhìn vào cũng sẽ khen ngợi họ như đôi phu thê cử án tề mi.

Trong tang lễ, các thê thiếp của Trang Côn quỳ bên cạnh khóc lóc thảm thiết thật đáng thương.

Các đồng liêu trên triều đình khóc thương vài tiếng rồi lại than thở vài câu tuổi xuân mất sớm, trời không cho trường mệnh trước linh vị của hắn, sau đó bắt đầu trò chuyện xã giao trong tang lễ——

Không phải trao đổi về hướng đi của đối thủ, thì cũng là chia sẻ những thông tin về các con mồi béo bở có thể khai thác.

Thường Tề Tinh cùng Đào Lệ yên lặng dâng hương, lễ nghĩa chu toàn rồi lùi ra một bên, toàn bộ quá trình đều không ai để ý, không người hỏi han.

Dù sao Thường Tề Tinh chỉ là một tiểu quan, tiền tháng nhận được cũng ít ỏi nhất, công vụ trong người lại cực nhọc nhất.

Trong triều không có ai chống lưng cho y, càng không có gì gọi là vận làm quan hanh thông* .

* Hanh thông: “Thông” đặt ngay sau “hanh” có nghĩa tích cực là làm việc gì cũng thuận lợi, may mắn, làm đến đâu tốt đến đó, không gặp phải bất kỳ khó khăn hay chướng ngại nào. 

Dù nữ nhi của Tế tửu có gả cho y, dù nhiều quan lớn có mặt ở đây đều là học trò cùng khóa với y, dù tài học của y vượt xa họ.

Huống chi, Tế tửu Quốc tử giám đã thay người từ lâu, thân phận nữ nhi Tế tửu của Đào Lệ e rằng cũng không còn giá trị.

Đào Lệ đương nhiên không quan tâm những điều đó, có lẽ nàng thật sự ghi nhớ lời dạy của ta, lúc nào cũng nghĩ đến việc chủ động với Thường Tề Tinh.

Vì vậy, Đào Lệ quan tâm hỏi: “Ngươi có buồn không?”

Thường Tề Tinh có chút ngạc nhiên nhìn Đào Lệ, nàng nghiêm túc nói: “Nếu ngươi buồn thì ta có thể ôm ngươi.”

Thường Tề Tinh cười khổ, y lắc đầu, lại mỉm cười với Đào Lệ.

Đào Lệ thấy kỳ lạ, nàng hỏi: “Không buồn sao? Không phải ngươi và hắn là bằng hữu tốt nhất sao?”

Thường Tề Tinh thản nhiên nói: “Tưởng niệm trong lòng là đủ.”

Đào Lệ ồ một tiếng, không giấu được tiếc nuối nói: “Vậy thì không thể ôm rồi.”

Thường Tề Tinh ngây người, y đờ đẫn nhìn Đào Lệ, đôi tai từ từ đỏ lên.

Đào Lệ không để ý đến sự thay đổi của Thường Tề Tinh, lại nói: “Nói đến đây, khi các bằng hữu cùng phòng của ngươi chết, ngươi cũng như vậy.”

Thường Tề Tinh ừ một tiếng.

Đào Lệ tiếp tục câu chuyện: “Khi phụ thân ta chết, ngươi lại không vậy, ngươi rất vui mừng.”

Thường Tề Tinh ngay lập tức cứng đờ.

Đào Lệ nói: “Lúc đó chúng ta còn ở Biện Châu, khi ta nhận được thư nhà nói phụ thân mất, lòng ta rất đau buồn.

“Ông là tham quan, còn hại tiền đồ của ngươi. Dù ngươi có hận ông ấy, ta có thể hiểu. Mẫu thân ta mất sớm, tuy ông giao toàn bộ việc chăm sóc ta cho nhũ mẫu nhưng ông cũng không đối xử tệ với ta.”

Thường Tề Tinh khẽ run rẩy.

Đào Lệ dường như đã mở được lòng, nàng càng nói càng hăng.

“Những năm qua, mỗi khi đến ngày giỗ của phụ thân, ngươi đều viện cớ ra ngoài mà không ở nhà. Ta biết, ngươi không muốn đến thăm ông cũng không sao cả.”

“Nếu ta là ngươi, vốn có thể với tay hái sao, lại bị ông đàn áp, ta cũng sẽ tức giận. Nhưng, ngươi có thể cho ta biết, ngươi còn định tức giận bao lâu nữa?”

Thường Tề Tinh nắm chặt tay, y mở miệng lắp bắp nửa ngày nhưng không nói được lời nào.

Đào Lệ nói tiếp: “Ta luôn nghĩ, ngày tháng phía trước còn dài, ta và ngươi cũng không thể mãi như thế này. Ta phải làm gì mới có thể bù đắp những thiếu sót của phụ thân ta đối với ngươi ….”

“Đừng nói nữa!”

Thường Tề Tinh hét lên, tiếng hét như tiếng sấm, lập tức át đi mọi tiếng ồn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt.

Đào Lệ ngơ ngác nhìn Thường Tề Tinh, thấy khuôn mặt y đỏ bừng, toàn thân run rẩy, dáng vẻ tức giận đến mức không thể kiềm chế.

Thường Tề Tinh lẩm bẩm, giống như cầu xin: “Đừng nói nữa…”

Đào Lệ cúi đầu, nàng khẽ nói: “Được.”

Vị đại quan lớn nhất trong toàn bộ buổi lễ, là Tư lễ đại nhân, có lẽ cho rằng tiếng hét của Thường Tề Tinh rất bất kính, vừa định tiến lên dạy dỗ, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng trống gõ vang dội.

Cổng bị một đội trống kèn chặn lại, tất cả đều mặc áo đỏ, buộc nơ đỏ, kèn loa thổi vang trời, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Những đứa trẻ nhà gần đó không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng là ai đón dâu nên đòi kẹo mừng.

Cái đèn lồng trắng viết chữ “Tế” treo trước cửa Trang phủ, có lẽ nó bị không khí vui mừng nhiệt làm cho giật mình mà “phịch” một tiếng rơi xuống đất.

Tư lễ là người đứng dậy đầu tiên, bộ râu dê rung rung, hét lên bằng giọng khàn khàn: “Ai cho các ngươi đến! Không biết ở đây làm tang lễ sao? Thật là bát nháo! Xúc phạm lễ nghi!”

Câu trả lời của bọn họ là một chuỗi pháo nổ tung đến chân ông ta, nổ “rầm rầm”, lửa bay tung tóe làm cho Tư lễ đại nhân sợ đến nỗi tè ra quần, râu cũng bị cháy mất một nửa.

May mắn là có hai gã sai vặt đỡ được, ông ta mới có thể đứng vững.

Thường Tề Tinh vội vàng nghiêng người, bảo vệ Đào Lệ, tránh cho nàng bị pháo nổ văng trúng người.

Khói mù từ pháo tan đi, người đốt pháo cũng đã biến mất.

Tư lễ đại nhân bị mất mặt, tức giận đá loạn xạ, không cẩn thận lại đạp thẳng vào chân Thường Tề Tinh đang đứng sau lưng ông ta.

Thường Tề Tinh bị đau rên rỉ một tiếng, người rung lên, nhưng vẫn giữ thẳng lưng, không lộ vẻ sợ hãi.

Nhưng Đào Lệ lại nhíu mày.

Tư lễ thấy mình đá nhầm người, vốn còn hơi lo lắng sợ đắc tội với vị đại quan nào đó, kết quả vừa nhìn thấy Thường Tề Tinh một thân áo tiểu quan, ông ta lập tức nhíu mày không vui.

“Tiểu quan này ở đâu ra, dám vượt qua những vị đại nhân để đứng bên cạnh bản quan sao? Người nãy giờ gào rú như quỷ là ngươi hả?”

Thường Tề Tinh hơi cúi người nói: “Hạ quan bất kính, xin đại nhân thứ tội.”

Tư lễ nheo mắt nhìn Thường Tề Tinh một lúc, ông ta nhìn sang Đào Lệ luôn đứng bên cạnh y đang trừng đôi mắt hạnh, ông ta bỗng nhiên cười nói: “A! Có phải là Đào tiểu thư năm đó bỏ nhà đi? Thật không ngờ, ta có thể gặp được nhân vật trong truyền thuyết ở đây.”

Thường Tề Tinh cau mày, y không nói gì mà chỉ bước lên một bước, chắn trước mặt Đào Lệ, che chắn cho nàng khỏi những ánh mắt không thiện ý đó.

Tư lễ lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Đào tiểu thư, ngươi có biết năm đó bao nhiêu người muốn làm phu tế của Đào công không vậy? Sao lại chọn một kẻ áo trắng bần hàn như vậy? Tiếc thay, Đào Hành Như cả đời chỉ biết giả vờ giả vịt, sinh ra nữ nhi lại nổi loạn phóng túng……. Ợ.”

Tư lễ còn chưa nói hết, Thường Tề Tinh bỗng nhiên bước lên một bước.

Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, y co năm ngón tay, chính xác không sai một li, khóa chặt cổ Tư lễ, đập mạnh ông ta vào tường.

Đôi mắt y lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, biểu cảm lạnh lùng vô tình.

Thường Tề Tinh dần dần dùng sức, giống như lưỡi dao cùn mài thịt, làm cho Tư lễ trợn tròn mắt khó thở.

Đào Lệ cũng ngây người, nàng chưa từng thấy Thường Tề Tinh như vậy, y tàn nhẫn như một người khác.

Thường Tề Tinh không cho phép phản bác: “Xin lỗi phu nhân của ta.”

Tư lễ run run: “Ta, ta phải tố cáo ngươi, ta phải trị tội ngươi…”

Trên mặt Thường Tề Tinh chỉ còn lại sự tàn nhẫn và cố chấp, y bình tĩnh nói: “Tốt nhất đại nhân có thể giải quyết ta trong một lần, đảm bảo ta không thể đầu thai. Nếu không, ta có xuống âm phủ cũng sẽ tìm đại nhân làm đệm lưng cho ta.”

Hai chân Tư lễ mềm nhũn không ngừng run rẩy.

Nhưng Đào Lệ càng nghe càng hoảng, nàng sợ Thường Tề Tinh thực sự bị thù hận che mờ lý trí mà đi xuống âm tào địa phủ.

Đào Lệ đưa tay ra giữ chặt Thường Tề Tinh.

Nàng không biết lúc này mình lộ ra biểu cảm gì, chỉ thấy Thường Tề Tinh khi đối mặt với ánh mắt của nàng, y hơi sửng sốt, tất cả những biểu cảm đáng sợ trên mặt y trong nháy mắt biến mất, thậm chí còn trở nên cẩn thận.

Thường Tề Tinh vội vàng buông tay, giấu bàn tay giống như móng vuốt vào trong tay áo.

Tư lễ đại nhân thì thoát lực, ngồi bệt xuống đất.

Thường Tề Tinh dịu dàng vỗ tay Đào Lệ, nhẹ nhàng nói với giọng điệu ấm áp: “Không sao rồi…”

Nói xong, Thường Tề Tinh còn nở một nụ cười.

Đây có lẽ là nụ cười hiếm hoi của y, từ lông mày đến khóe mắt, đều như băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh, từ từ mở ra.

Đào Lệ ngơ ngác nhìn y, lại cảm thấy Thường Tề Tinh trước mặt và Thường Tề Tinh lúc nãy không phải là một người.

Thường Tề Tinh nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

Thường Tề Tinh muốn nắm tay Đào Lệ rời đi, Đào Lệ suy nghĩ một chút, nhưng lại lắc đầu rồi đi đến chỗ Tư lễ đang ngồi bệt trên đất, mặt nàng tái nhợt quỳ xuống.

Đào Lệ một thân áo trắng, không trang dung, gương mặt như băng giá, mắt như vực thẳm, vẻ ngoài còn tàn nhẫn hơn Thường Tề Tinh, Tư lễ run rẩy như con chó con bị ngã xuống nước.

Đào Lệ nói: “Tư lễ đại nhân đúng không? Khi phụ thân ta còn sống đã để lại năm trăm lượng vàng cho ngươi.”

Tư lễ vừa nghe đến đây, lưng không còn đau, chân không còn mỏi, hai mắt ông ta sáng lên, vội vàng truy hỏi: “Thật sao?”

Đào Lệ không thay đổi sắc mặt nói tiếp: “Bảo đảm thật, nhưng ông ta nói, ngươi chỉ là 250.”

* 250 (二百五) thường dùng để chỉ một người ngu ngốc hoặc thiếu suy nghĩ. Đây là một cách nói lóng có tính châm biếm, không mấy lịch sự.

Tư lễ chưa hiểu, lẩm bẩm lặp lại: “Ta là 250? Là sao?”

Những người đã hiểu ra không nhịn được, “phụt” một tiếng cười.

Đào Lệ lúc này mới thong thả đứng dậy, đưa tay cho Thường Tề Tinh, để y nắm tay nàng rời đi.

Toàn bộ sự việc chỉ còn lại Tư lễ đại nhân sau khi tỉnh ngộ thì tức giận vô cớ, chửi rủa với không khí: “Tiểu tiện nhân ngỗ nghịch, làm việc trái luân thường đạo lý, bảo sao chuyện gì cũng làm được!"

Chương 4

Không lâu sau đó, Tằng Tri Hứa đã tìm ra người bắn pháo trong tang lễ của Trang Côn.

Đó là một vài ngự trù bị Trang Côn bóc lột nhiều năm, họ hận Trang Côn đến tận xương tủy nên đã bàn bạc rồi đến trước linh đường bắn pháo để xả giận.

Thế nhưng tất cả đều phủ nhận mình là hung thủ giết Trang Côn, để chứng minh sự trong sạch, họ còn kể thêm chuyện bắn pháo trước linh đường do chính Trang Côn nói lúc trước.

Hóa ra, trong lễ tang của Hồ Càn, Trần Tế Đường và Đổng Xuân Lai cũng đều có người gõ chiêng trống, bắn pháo ăn mừng trước cổng.

Những người bắn pháo này sau đó cũng bị tìm ra, đa phần đều là những khổ chủ bị ba người này hãm hại khi còn làm quan.

Người nhà của ba người đó thấy đây không phải là chuyện vinh quang gì nên chưa từng lan truyền ra ngoài.

Nghe có vẻ giống hệt lúc Đào Hành Như chết.

Nguyên nhân cái chết của Trang Côn mới đây đã được điều tra rõ, chết vì bệnh tim, không có gì đáng nghi, y như cái chết của Đào Hành Như.

Tiếp tục điều tra, ta phát hiện ra cái chết của Hồ Càn và những người khác thực ra rất có điều đáng ngờ:

Hồ Càn bị ngã ngựa, chết ngoài ý muốn.

Trần Tế Đường vì uống quá nhiều rượu mà té cuống sông đào bảo vệ quanh thành, chết chìm ngoài ý muốn

Đổng Xuân Lai, người rất thích tìm hoa vấn liễu, chết một cách thảm hại nhất, chết vì “thượng mã phong” trong kỹ viện.

Những người này đều đang ở tuổi tráng niên, ngay cả Đào Hành Như năm năm trước cũng chưa đến tuổi biết mệnh trời, sao có thể đột ngột chết như vậy?

Rõ ràng, nguyên nhân cái chết của họ có vấn đề.

Có người mưu sát bọn họ và nguỵ tạo cái chết thành ngoài ý muốn.

Và tất cả những điều này, có lẽ bắt đầu từ Đào Hành Như.

Liên tưởng đến lời của Đào Lệ trong lễ tang của Trang Côn và thái độ lạnh lùng của Thường Tề Tinh, Tằng Tri Hứa nhanh chóng tập trung vào một người—Thường Tề Tinh, người vẫn còn sống đến nay.

Nhưng Thường Tề Tinh có thù với Đào Hành Như thì còn có thể hiểu được, còn với bốn người kia không phải là bằng hữu của y sao? Tại sao lại muốn giết họ?

Hơn nữa, ta đã tra qua các ghi chép làm việc của Thường Tề Tinh trong hai năm qua, lúc bốn người kia chết, y đều có chứng cứ ngoại phạm.

Đúng lúc này, ta nhớ lại lời của Tư Lễ mắng Đào Lệ.

Người trái với luân thường đạo lý, chuyện gì cũng làm được.

Trong đầu ta đột nhiên hiện ra một giả thuyết táo bạo, nếu các vụ án của Đào Hành Như và Trang Côn cùng bốn người khác không phải do một hung thủ gây ra thì sao?

Năm đó, Thường Tề Tinh và bốn người kia vì thù riêng mà giết Đào Hành Như và làm cho cái chết của ông ta trông như là tai nạn, còn xúi giục những người xuất thân hàn môn trong trường đến lễ tang của Đào Hành Như, làm nhục người chết.

Một ngày nào đó, Đào Lệ, người đầu gối tay ấp với Thường Tề Tinh, phát hiện ra bí mật của họ, nàng chọn cách dùng cùng một phương pháp để báo thù cho phụ thân mình.

Ta và Tằng Tri Hứa thực sự chỉ có thể tìm thấy chứng cứ ngoại phạm của Thường Tề Tinh, nhưng không tìm thấy của Đào Lệ.

Nếu hung thủ thực sự là Đào Lệ thì đoạn hôn nhân thất bại của nàng ta và Thường Tề Tinh, một mối quan hệ mà cả hai đều dày vò lẫn nhau nhưng không chịu hoà ly, dường như có thể tìm được một lời giải thích hợp lý.

Khi ta gõ cửa nhà Đào Lệ một lần nữa, nàng ta đang nấu ăn.

Mấy ngày không gặp, nàng ta đột nhiên hứng chí, bỏ cuốn sách toán yêu quý sang một bên, nàng đi theo đại nương nhà kế học nấu cơm nhà.

Đôi tay quen cầm bút giờ đây cũng có thể cầm dao nhỏ, dùng bí đao để khắc hoa tăng thêm thú vui cuộc sống.

Ta hỏi nàng không phải không có hứng thú với nấu ăn sao?

Đào Lệ khắc hoa rất tập trung, đợi đến khi hoàn thành, mới nhạt nhẽo đáp lời ta, con người luôn thay đổi.

Nhìn Đào Lệ, nhìn dáng vẻ tỉ mỉ nghiêm túc của nàng, ta khó mà nói rõ nàng đó có phải là một kẻ cuồng yêu hay không.

Nhân lúc Đào Lệ đang nấu ăn ở nhà, ta đi dạo quanh nhà hai người họ nhằm tìm kiếm chút manh mối.

Rất nhanh ta phát hiện ra một điểm kỳ lạ, trong nhà Đào Lệ và Thường Tề Tinh không có nghiên mực, họ dùng bát để mài mực.

Đào Lệ đã nấu xong bữa nhưng nàng lại nói với ta hôm nay không phải ngày Thường Tề Tinh nghỉ, hắn không về nhà.

Ý nàng là dùng thái độ nhiệt tình độc đáo của mình giữ ta ở lại dùng bữa, không, đúng hơn là thử độc.

Nhưng thật bất ngờ, món ăn của Đào Lệ nấu rất ngon, quả không hổ danh là người có khả năng học hỏi tuyệt vời.

Ta dùng việc nấu ăn làm mồi, bắt đầu gợi chuyện:

“Khả năng nấu nướng này của tiên sinh có thể đi làm đầu bếp rồi, hồi nhỏ ngàu thật sự chưa từng học qua sao?”

Đào Lệ đáp: “Khi ta còn nhỏ đều do phụ thân nấu, tay nghề của ông rất tốt, chắc là thấm nhuần dần mà thôi.”

Ta thuận thế hỏi: “Tiên sinh không kịp gặp mặt Đào đại nhân lần cuối, chắc là rất đau buồn?”

Ánh mắt Đào Lệ u ám, nàng nói: “Lúc đó ta đang ở Biện Châu, dù ta có muốn về chịu tang, nhưng đường xá xa xôi, dẫu gấp rút đến đâu cũng không kịp.”

Có lẽ thực sự bị ta chạm đến nỗi đau giấu kín nhiều năm, Đào Lệ thật sự mở lòng kể chuyện.

Đào Lệ nói: “Phụ thân là người đầu tiên phát hiện ra ta có tình cảm với Thường Tề Tinh. Ông hỏi ta có phải thích Thường Tề Tinh không, ta nghĩ một lúc, cảm thấy không phải là không thích bèn thừa nhận.

“Lúc đó ông không nói gì nhưng ta không ngờ vừa quay đầu ông liền cản trở tiền đồ của Thường Tề Tinh, khiến hắn phải rời Biện Châu. Lúc đó ta mới nhận ra, thì ra những sự dung túng của ông, chỉ là đánh lừa ta mà thôi.

“Phụ thân căn bản không đồng ý ta thích hắn, từ đầu đã có ý định chia rẽ chúng ta.

“Lúc đó ta tức giận, lần đầu tiên trong đời chống đối ông mà đánh xe ngựa đuổi theo Thường Tề Tinh.

“Bây giờ nghĩ lại, dẫu có bao nhiêu oán giận không hài lòng, ông cũng đã là một nắm đất, còn có gì để hận hay không?”

Đào Lệ nói đến đây thì cười khổ.

Ta đột nhiên nhận ra, chiến tích huy hoàng năm đó của Đào Lệ, thay vì nói là tâm tình yêu đương, chi bằng nói là một sự giận dữ và không cam lòng vì phụ thân phản bội mình.

Đào Lệ lại nói: “Sau này ta trở về lo liệu hậu sự cho ông, khi ta kiểm kê tài sản thì tìm thấy một bức thư tay do ông để lại.

“Đó là thư ông viết cho Lại Bộ, hy vọng Lại Bộ Thị Lang có thể giúp đỡ, tìm cách điều Thường Tề Tinh trở lại kinh thành. Lý do là dù sao hắn cũng là con rể, ông không muốn nữ nhi chịu khổ.

“Ngươi tin không? Khi ta nhìn thấy bức thư này, thực sự không thể rơi nổi một giọt nước mắt.”

“Lúc đó ta mới phát hiện ra, thì ra phụ thân ta không phải là người vô tình vô nghĩa, ngược lại, ta mới thực sự là kẻ lòng lang dạ sói, không biết tốt xấu.”

Sau này, Thường Tề Tinh nhờ vào bức thư đó trở về kinh thành, dù y vẫn chỉ có thể làm việc trong Lương Đạo Thự* nhưng đãi ngộ tốt hơn nhiều so với ở Biện Châu.

* Lương đạo thự (粮道署) là một cơ quan trong hệ thống chính quyền thời phong kiến Trung Quốc, chịu trách nhiệm về việc quản lý và điều phối nguồn lương thực, đảm bảo cung cấp lương thực cho quân đội, các cơ quan chính quyền và dân chúng.

Đào Lệ lắc đầu, nàng lại nói:

“Ta từng nghĩ rằng người thanh cao như Thường Tề Tinh, nhất định sẽ từ chối ý tốt của phụ thân, đoạn tuyệt với ông ấy. Nhưng ta đã đánh giá quá cao lòng tự trọng của hắn.”

“Ta lại nghĩ, khoảng cách giữa ta và Thường Tề Tinh sẽ tan thành mây khói sau khi trở lại, nhưng ta đã đánh giá thấp khúc mắc giữa hắn đối với phụ thân. Nói đến cùng, tất cả là do ta tự chuốc lấy, không liên quan đến ai.”

Ta suy nghĩ một lúc rồi hỏi Đào Lệ: “Đến giờ, ngài còn yêu Thường Tề Tinh không?”

Đào Lệ cầm đũa, cho đến khi bát canh trong tay nàng ta đã nguội lạnh vẫn không trả lời câu hỏi của ta.

Ta lại hỏi: “Vậy ngài có hận hắn không?”

Lần này Đào Lệ trả lời rất nhanh, nàng ta cười cười, kể lại một chuyện.

Khi đó là mùa thu đầu tiên sau khi họ trở lại kinh thành, Thường Tề Tinh không muốn sống ở phủ Tế tửu, Đào Lệ liền theo y chuyển đến căn nhà nhỏ này.

Một ngày, một cặp phu thê mang hai giỏ lớn, vui vui vẻ vẻ gõ cửa nhà Đào Lệ, hỏi nàng có phải là nữ nhi của Đào Hành Như hay không.

Thấy Đào Lệ gật đầu, phụ nhân nữ hớn hở đẩy giỏ đến trước mặt Đào Lệ, bên trong toàn là những quả vải tròn trịa.

Phụ nhân nói nàng tên là Xuân Thiền đến từ Kế Châu, nàng muốn cảm ơn Đào Hành Như đại nhân đã bỏ tiền ra lập trường học ở quê nhà, cho đệ đệ cơ hội đọc sách để sau này thi khoa cử.

Phụ nhân đó còn nói mình đã hỏi thăm rất lâu mới biết được tên Đào đại nhân, tiên sinh ở tư thục luôn nói người tốt muốn giữ bí mật, nhưng Xuân Thiền cảm thấy đã nhận ân huệ thì không thể không báo đáp.

Phụ nhân nghe nói nữ nhi của người tốt đó thích ăn vải, đây là đặc sản nổi tiếng ở Kế Châu nên nàng luôn muốn mang một ít đến kinh thành.

Nhưng từ Kế Châu đến kinh thành xa xôi, vải làm sao mà mang đến được? Đúng lúc năm nay nàng gả cho phu quân là một người làm trong trạm dịch, nhân tiện thời tiết này mới có thể mang đến.

Đào Lệ nhìn chằm chằm vào hai giỏ lớn đầy vải, mãi vẫn không động đậy.

Đêm đó, kinh thành mưa như trút nước.

Đào Lệ ở nhà đợi đến khuya, mới thấy Thường Tề Tinh ôm một gói bánh ngọt chạy về nhà trong mưa.

Đào Lệ không chờ nổi nữa, lao ra ngoài mưa, lao thẳng vào lòng Thường Tề Tinh.

Thường Tề Tinh thấy nàng như một con chuột lội nước, chạy nhanh lao tới mình, y vội vàng ôm lấy nàng, che chở cho nàng.

Nhưng như vậy, gói bánh ngọt trong tay y lại không giữ được mà rơi thẳng xuống vũng nước.

Đào Lệ không để ý đến bánh ngọt, nàng nắm lấy vạt áo của Thường Tề Tinh, xúc động nói: “Thường Tề Tinh, có người nói với ta, phụ thân từng lập tư thục ở quê nhà…”

Thường Tề Tinh ngẩn ra, giọng nói nhanh chóng bị mưa lớn nuốt chửng, cũng không biết có phát ra tiếng hay không.

Đào Lệ tiếp tục nói: “Ngươi nói xem ông ấy có phải… có phải… không phải người xấu không?”

Nàng nhìn Thường Tề Tinh đầy hy vọng, nàng muốn y giúp nàng điều tra: Nếu Đào Hành Như không phải người xấu, liệu có thể minh oan cho phụ thân, liệu có thể xóa bỏ khoảng cách giữa họ không?

Thường Tề Tinh ngắt lời ảo tưởng của Đào Lệ.

Y nói: “Nếu ông ta không phải người xấu thì bây giờ ta đã ở Thái Sử Cục chứ không phải ở nha môn, cũng không phải là một chức quan nhỏ ai cũng có thể giẫm đạp.”

Hy vọng trên mặt Đào Lệ ngay lập tức đông cứng lại.

Thường Tề Tinh nhìn bánh ngọt dưới đất đã bị mưa đập nát biến thành một đống bùn lầy, thở dài một hơi, y nhét cây dù vào tay Đào Lệ.

“Vào đi.” Thường Tề Tinh nói, “Nàng dầm mưa rồi, sợ là sẽ bị cảm, để ta đi lấy thuốc.”

Thường Tề Tinh chạy vào mưa, bóng lưng bị nước mưa làm mờ đi rồi nuốt chửng, lại một lần nữa rời khỏi Đào Lệ.

Đào Lệ kể đến đây mắt đã ngấn lệ.

Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng ta khóc.

Nàng mang theo vô vàn hận ý nói: “Ta hận bản thân mình, tại sao ta lại yêu hắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play