Trên đường đi đến sân đình để gặp mặt tiểu tướng quân, Lý Thanh Uyển nhìn thấy căn phòng của chính mình thật đơn sơ, thậm chí còn không bằng phòng của nô tì dưới trướng, bây giờ hiểu tại sao chẳng có tí hi vọng gì với người nhà nữa.

Phong cảnh cũng không đến nỗi tệ, nó đẹp hơn phong cảnh ở gần phòng Y nhiều, vừa đi Lý Thanh Uyển vừa nhìn ngắm phong cảnh ở mọi nơi Y nhìn thấy . Đi gần đến đình giữa hồ mới thấy được quanh hồ phủ đầy những khóm hoa sen trắng muốt, ở giữa hồ, có một thiếu nhiên mặc bộ y phục màu đỏ tóc buộc đuôi ngựa cột thêm một sợi dây dài màu đỏ  đang ngồi uống trà với vẻ mặt giận dữ .

Khi Lý Thanh Uyển bước vào sân đình A vân liền lui ra , Diệu Hoằng lập tức đánh mạnh vào bàn gỗ mà đứng dậy , hắn hỏi Lý Thanh Uyển:

“Là ngươi đẩy Thanh ca ca của ta xuống hồ? Ngươi biết  hậu quả là gì hay không ? Lúc gần bất tỉnh huynh ấy còn nói với mọi người đừng trách phạt ngươi là do ngươi tính tình không tốt , vậy mà ngươi còn ung dung không lo lắng gì ?”

Lý Thanh Uyển tưởng đến đây thăm nguyên chủ, ai ngờ là đến để trách mắng chửi rủa, bây giờ chủ nhân thân xác này là ta, xin lỗi hay không là do ta, Y không nhân nhượng đáp lại:

“Ồ cho ta hỏi vị tướng quân đây danh xưng là gì nhỉ ? Ngài với đệ ấy phải làm gì ta thì ta mới phải làm vậy chứ ,  Ngài cũng đừng có nghi ngờ quá đáng . Theo ta nhớ lúc đó chỉ có ta và đệ đệ ai đẩy ai ngươi biết được đâu”

Nhìn Diệu Hoằng có vẻ rất giận, gân trên tay hắn nổi lên, tách trà đang cầm trên tay hắn cũng run lên, hắn cố gắng kiềm chế :

“Ngươi... Ngươi! Tên của ta mà cũng không nhớ? Ngươi bị mất trí nhớ à hay là muốn gây sự chú ý với ta đây? Ta tên là Diệu Hoằng ngươi nhớ cho kỹ, sau này ta sẽ quay lại tra rõ chân tướng thật sự, nếu ngươi làm gì huynh ấy ta sẽ không tha đâu”

Đúng là lúc ấy chỉ có hai người bọn họ nhưng sao thành ca ca lương thiện có thể làm gì được tên này chứ, nhưng sao hôm nay Lý Thanh Uyển ăn mặc lạ lạ, bây giờ hắn mới để ý không phải những bộ Y phục lộng lẫy dìm người nữa, mà biến thành ăn mặc bình thường rồi. Chẳng biết phải hay không nhưng hình như khí chất cũng có chút thay đổi. Mà thôi kệ đi, ta phải đi thăm thành ca ca của t trước đã .

Diệu Hoằng vừa suy nghĩ xong định chửi thêm vài câu thì đi  nhưng quay đi quay lại chẳng thấy Y đâu nữa đành phải ôm một cục tức mà rời đi .

Lý Thanh Uyển sau khi rời đi trước để Diệu Hoằng tức giận đi về thì liền về phòng đóng cửa mà suy nghĩ, lúc đó ta được ký ước nguyên chủ nhớ ra lúc ấy chỉ có hai người nên tạm đối đáp được nhưng vẫn phải nhớ lại được nhiều hơn, vậy là Y nhớ lại được vài việc

Đồ Sơn thành là tam hoàng tử là người nguyên chủ yêu , Diệu Hoằng là bạn từ nhỏ, Mẹ Y lên Tâm Nguyệt, phụ thân tên Lý Trường  Khanh, lý Thanh Uyển cố nhớ thêm nhưng. Chẳng nhớ được gì ngoài vài cái tên này.

Trời đã xế chiều A Vân liền đem đồ ăn lên cho Y, nhìn mâm thức ăn Y cảm thấy có chút khó hiểu, vốn bản thân nguyên chủ của cơ thể này là đại công tử nhưng đồ ăn chỉ có ít rau và thịt kho ? Lý Thanh Uyển liền hỏi A vân, nàng lặng lẽ cúi đầu đáp lời

“hầu gia và mẫu thân ngài không yêu thương ngài nên tất cả nô tì ngoài kia đều coi thường ngài , có thịt  đã là quá tốt rồi, nếu không vì ngài cũng qua một trận bệnh sợ chỉ có canh rau . Thật sự ức hiếp người quá đáng mà.”

Y nhìn đồ ăn trên bàn vẫn quyết định ăn rồi đi nghỉ ngơi, Lý Thanh Uyển thầm thề có thù tất báo có ơn tất trả, rồi Y cũng sẽ rơi khỏi gia đình này có cuộc sống mới ít nhất sẽ không để lập lại câu chuyện của nguyên chủ

Ăn xong Y ngồi đọc nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn đến ngẩn đi. Đến khi trời đã tối muộn, nếu A Vân không gọi có Y vẫn sẽ nhìn tiếp tục.

“Công tử nên nghĩ ngơi thôi để nô tì hầu Hạ người tắm rửa rồi đi ngủ”

Tắm xong Y nằm trên giường nhắm mắt lại muốn nhớ tiếp nhưng gì nguyên chủ đã trải qua rồi lại ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play