Sau một tháng Y tới đây ngoài Diệu Hoằng ra chẳng ai đến thăm phụ mẫu cũng không ngó ngàng gì tới Y . Nhưng hôm nay Lý Thanh Uyển được người mời đến chính điện gặp phụ thân mẫu thân của mình . Lý Thanh Uyển vừa bước chân vào Y cảm thấy không khí từ ấm áp trở nên lạnh lùng ngay lập tức , tiếng cười nói dừng lại không gian xung quanh im lặng đến nghe được tiếng kim rơi .
Người đàn ông ngồi giữ điện cất lời giọng nói lạnh lùng :
“Lý Thanh Uyển con biết tội của mình chưa !?”
Y nhìn ông với ánh mắt khinh khỉnh mà trả lời :
“Là tội đẩy đệ đệ con xuống nước !”
Lý Trường Khanh tức giận mặt đỏ bừng :
“Con còn dám nói chuyện này sao. Ta suy nghĩ kỹ rồi con tính tình không tốt , ta chuyển con đến Giang Nam ở đi không có lệnh ta không được về.”
Y vẻ mặt bình thản thì ra kêu mình qua để trách , giận mà không làm gì được phải nén giận đuổi Y đi , ha đúng là nực cười nhưng mà Y cũng muốn thoát khỏi ngôi nhà này lắm rồi. Lý Thanh Uyển liền đồng ý không hề do dự.
Lý Trường Thành đơ cứng ông là cha nó sao không biết Y sợ bị đuổi như nào , đáng lẽ ra phải khuẩn cầu tha thiết ở lại nơi này sao lại dứt khoát như thế. Nhưng đã lỡ để Y chuyển đi cũng tốt .
Bước ra khỏi chính điện Trấn bắc hầu mặt Lý Thanh Uyển sau màng che cười đến nổi muốn nhảy múa ăn mừng cuối cùng cũng thoát rồi . Một Ý nghĩ léo ra gần đi Giang Nam rồi nhưng chưa khám phá Thành trường An này như thế nào nên đi ra ngoài khám phá
Nghĩ Y liền về lấy thêm một chiếc ô màu đỏ hợp với bộ Hồng Y bây giờ y đang mặc ai bảo nguyên chủ quá đẹp phải bảo vệ nhan sắc này thật tốt rồi lẻn ra khỏi phủ . Vừa bước chân ra phố Lý Thanh Uyển đã choán ngợp mới đường phố nơi đây cũng rất hiện đại bằng phẳng không bụi bậm như Y tưởng tượng ra .
Hồng y ô đỏ nhìn sao cũng thật chói mắt nổi bậc , vừa hay có một đôi mắt đang nhìn Y phía trên trà lâu , bỗng một thanh niên nhìn có vẻ quyền quý lên tiếng:
Không biết ai lại làm Tam hoàng tử nhìn lâu như vậy !? Không lẽ là vị đệ nhất mĩ nhân ở Hầu phủ kia dạo phố ?
Đồ Sơn Thành liền đáp trả :
“Ngươi nhìn dưới kìa , một thân hồng Y ô đỏ đi giữa phố có phải rất nổi bật không , nhưng ta ngồi ở lầu cao không nhìn được vóc dáng và gương mặt của Y .”
Nói xong Đồ Sơn Thành liền đứng dậy
“ ta còn có việc ta đi trước ”
Bứớc xuống ra cửa lầu trà hắn lướt qua bóng dáng Y , hắn đánh giá ý chỉ qua vài ánh mắt lướt qua thân hình mảnh khảnh , da trắng thật như sứ ấy chắc chắn y rất đẹp . Nhưng Đồ Sơn Thành cũng chỉ nghĩ như thế vì hắn có Đệ nhất mỹ nhân kinh thành sao lại đi so sánh được.
Lý Thanh Uyển bên này vẫn vô tư không biết mình vừa bị đem ra so sách với người khác , vô tư chơi đến tối muộn mọi về A Vân đợi Y xót ruột nàng nhìn trôi càng tối nhưng công tử nhà nàng vẫn chưa về không biết có sảy ra chuyện gì không , lúc định đi tìm đã lây Y về A vân hú hồn làm nàng sợ hãi .
Khi Y về đến A vẫn đã chờ rất lâu , Lý Thanh Uyển liền chào hỏi nàng thông báo Y đã về , rồi ngon lành ngồi vào bàn ăn cơm tối , Ở đây thật sự quá chán nản Lý Thanh Uyển nói A Vân lấy đồ Y một cuốn sách gì cũng được
Y vừa đọc sách vừa cảm nhận mí mắt mình nặng trĩu mà ngủ thiếp đi trên bàn, lúc A vân đến Y đã Ngủ say . Nàng chu đáo đấp chăn cho Lý Thanh Uyển ngủ thật ngon rồi ra ngoài .