Một tuần sau kể từ ngày về nhà cái Châu tá túc, tôi mới bắt đầu đi học trở lại. Trường học trong thị trấn quê tôi không nhiều học sinh, cho nên ai xảy ra chuyện gì chỉ nội hôm sau là cả trường đều biết. Chính vì thế nên chuyện ngôi nhà của bà cháu tôi gặp hỏa hoạn, tại căn nhà quỷ trạch của gia đình tôi phát hiện xác một người đàn bà mặc váy đỏ đã trở thành đề tài bàn tán của học sinh trong trường. Khi tôi đang xếp gọn chiếc xe đạp vào trong nhà để xe xập xệ phía sau vườn trường thì có vài đứa khác lớp nhìn thấy tôi, chúng liền xì xầm bàn tán. Tôi thừa biết chúng đang nói gì, nhưng mặc kệ.
Cái Châu với mấy đứa bạn cùng lớp nói tôi dạo này gầy đi nhiều.
Nghĩ cũng phải, sau cái ngày nhìn thấy người đàn bà váy đỏ đứng trên nóc chuồng lợn nhà thằng Minh, tôi ngất lịm đi, khi tỉnh dậy thì chẳng thiết ăn uống gì nữa. Mẹ cái Châu và bà tôi thi nhau nấu cháo để tôi ăn cho lại sức, nhưng cứ được vài thìa là tôi lại cảm thấy no.
Mọi người hỏi tôi có giấu chuyện gì không, tôi chỉ lắc đầu nói dối.
Chú Long và mẹ cái Châu không hỏi thêm, nhưng riêng bà nội và cái Châu thì không tin điều ấy. Có lần cái Châu còn bảo, cứ mỗi lần tôi chuẩn bị nói dối là hai tai của tôi lại đỏ lựng lên. Tôi thấy vậy nên khi có mặt nó và bà nội ở đó, lúc nào tôi cũng để xõa tóc.
Thực ra, không ai biết rằng đêm nào tôi cũng trông thấy người đàn bà váy đỏ kia đứng lảng vảng ở cửa sổ, ngó vào nhìn tôi. Điều khiến tôi cảm thấy kì lạ nhất, đó là khi phát hiện ra xác chết, đôi mắt của cô ta đã bị móc nham nhở, thế mà từ hôm Rằm tháng Bảy đến giờ, tôi lại thấy một bên mắt cô ta được khâu lại đàng hoàng.
Phải đến khi tôi năn nỉ hỏi chú Long thì mới biết, hóa ra sau khi làm thủ tục khám nghiệm, một bác sĩ thực tập thấy tội nghiệp người đã khuất, nên đã tự ý khâu lại một bên mắt. Việc này bị phát giác trong lúc bên công an làm thủ tục chôn cất cho nạn nhân sau khi đã làm xong thủ tục khám nghiệm. Vì không thể tìm được bất cứ thông tin gì về nhân thân của người chết, lại không thể lưu giữ thi hài quá lâu nên phía công an lo luôn phân an táng hậu sự cho nạn nhân. Khi phát hiện một bên mắt bị khâu lại, khỏi phải nói bác tổ trưởng điều tra tức giận đến mức nào, bác quát nạt vị bác sĩ thực tập kia một hồi rồi đích thân thắp nhang tạ lỗi với vong hồn người đã khuất. Tôi nghe chú Long nói mà ngẩn cả người, đó là lý do vì sao tôi lại thấy vong hồn cô ta thay đổi. Ngoài chuyện đó ra, tôi còn được biết thêm rằng, phía công an đang nghiêng về giả thiết người phụ nữ váy đỏ chết trước cửa nhà tôi đó rất có thể là nạn nhân của một đường dây buôn người. Vừa nghe đến đó, gai ốc trên người tôi thi nhau nổi cả lên.
Đối với những người sống gần cửa khẩu như chúng tôi, chuyện buôn người chẳng còn xa lạ. Nhiều người ở vùng giáp biên giới còn kể lại rằng, cứ lâu lâu trong rừng lại xuất hiện một vài xác chết, phần lớn đều là của phụ nữ và trẻ em. Trên những xác chết đó không hề có giấy tờ tùy thân để xác định thân phận. Phía điều tra đặt ra giả thiết, rất có thể những người này đã chạy trốn rồi bị giết chết trên đường để bịt đầu mối.
Có nhiều khi, bọn buôn người còn giết chết nạn nhân rồi vứt xác qua lằn ranh biên giới Việt - Trung. Người chết vốn không thể nói được, huống hồ người Trung Quốc và người Việt Nam lại tương đối giống nhau, không xác định được thân nhân, những xác chết rải rác ở biên giới đó chỉ đành nằm xuống trong câm lặng. Thi hài nào may mắn lắm mới được bộ đội biên phòng phát hiện, ghi vào danh sách, rồi đem đi an táng. Kẻ nào kém may mắn thì chỉ đành nằm lại mãi mãi nơi đại ngàn thăm thẳm. Có nhiều lần tôi còn nghe bố cái Châu và chú Long nói chuyện, rằng số người cửu vạn khuân hàng trốn biên phòng bị tai nạn chết dọc đường còn ít hơn những cái xác vô thừa nhận. Thậm chí ở nơi núi rừng hiểm trở, được chết toàn thây cũng coi như là một ân huệ lớn mà ông Trời ban cho.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT