Một ngày đầu hạ, trời trong vắt không có nổi một gợn mây, trước tiệm tạp hóa nhỏ nằm nép dưới tàn hoa phượng đỏ rực có một chiếc xe ô tô cũ kĩ đang đỗ cạnh vỉa hè. Một người đàn ông xách từ trong tiệm ra hai bao tải lớn, sau khi quăng chúng một cách thô bạo vào thùng xe, gã thả mình xuống ghế lái rồi bắt đầu nổ máy.
Gã rất không vui vì dạo gần đây thường xuyên phải tự mình đi mua những thứ đồ lỉnh kỉnh này. Người thanh niên tóc vàng, trên tai có mấy chiếc khuyên màu đen nhìn túi hàng phía sau rồi nhíu mày.
“Bên trong có cái gì thế?”
“Bột thông cống.” Gã đàn ông bặm trợn trả lời cụt lủng.
“Để làm gì?” Người thanh niên lại hỏi.
“Tiên sư! Tao biết được à?”
Thấy tâm trạng gã không tốt, người thanh niên tóc vàng không hỏi thêm gì nữa, chỉ đưa mắt nhìn những người đàn bà đang cõng gùi mây trên lưng đi về phía chợ. Xe đi chầm chậm rồi dừng lại trước một căn nhà xập xệ. Người thanh niên thấy lạ bèn cất lời:
“Mua gì ở đây nữa?”
Gã đàn ông rít một hơi thuốc lá dài rồi biến mất đằng sau cánh cửa xếp màu nâu xin. Một lúc sau, trong nhà có người khệ nệ ôm ra hai bao tải to tướng. Người thanh niên tóc vàng nhảy xuống để giúp mở cốp xe ô tô, vài cục bột trắng xóa văng ra khiến anh ta không khỏi tò mò.
“Vôi sống à? Để làm gì thế?”
Gã đàn ông hất hàm. “Không phải việc của mày. Mày lái xe đi! Tao nằm ngủ một lát.”
Người kia im lặng, hai bàn tay gõ vào chiếc vô lăng, chân vẫn nhấn ga nhè nhẹ. Trong đầu anh ta lặp đi lặp lại một suy nghĩ: “Vôi sống! Bột thông cống. Vôi sống! Bột thông cống! Rốt cuộc là để làm gì?”
Chiếc xe phóng như bay trên con đường quốc lộ vắng tanh vắng ngắt. Xe chạy suốt đêm, đến khi trời sáng thì dừng ở trước lối rẽ vào một khu rừng rậm rạp. Gã đàn ông lúc này đã tỉnh dậy, gã đứng chờ hai người đàn ông khác xuất hiện. Cả hai lấy bột thông cống và vôi chất lên một cái xe cút kít rồi biến mất sau lùm cây rậm rạp. Người thanh niên tóc vàng ngồi im lặng trong xe quan sát.
Anh ta không biết được rằng, đêm hôm ấy, trong một xó xỉnh của khu rừng giáp biên giới, có vài người đàn ông hì hục đào một cái hố, sau đó ném hai thi hài của hai cô gái còn rất trẻ xuống dưới. Tiếp đến, chúng rắc vôi bột và bột thông cống lên, cuối cùng phủ một lớp đất thật dày để che đi mấy cái xác. Trước khi xẻng đất cuối cùng được đắp lên, ánh trăng lững lờ của đêm mùa hạ vô tình soi thấy gương mặt của một trong hai thi hài. Hai mắt và miệng đều bị khâu bằng chỉ màu đỏ, kẻ nào đó đã hy vọng rằng, vong hồn của hai cô, mãi mãi không thể nào tìm về để báo oán.
Gã đàn ông không muốn làm việc này, vì đơn giản gã chẳng hứng thú cũng chưa từng có kinh nghiệm trong việc xử lý mấy cái xác kiểu này. Rải vôi bột lên xác là hắn học được từ những người tiêu hủy lợn chết ở quê nhà, còn việc đổ bột thông cống cùng với vôi, ấy là gã tín rằng thứ bột này có thể giúp cho xác chết nhanh phân hủy hơn bình thường. Gã nhìn vài túi bột còn thừa bị vứt chỏng chơ ở dưới đất, liền nhặt chúng lại rồi vứt vào một chiếc chòi được dựng lên giữa rừng. Xong việc, gã một mình lững thững đi bộ ra khỏi rừng, tới đường quốc lộ, bước vào trong chiếc xe đang chờ sẵn. Gã nhếch miệng rất khẽ với người thanh niên tóc dài màu vàng ngồi bên trong: “Xong rồi! Tao với mày đi thôi.”
Người kia khẽ gật đầu một cái rồi nổ máy rời đi, không quên nhìn về phía cánh rừng với ánh mắt đầy ngờ vực. Gã đàn ông không hề biết rằng, khi gã quyết định mua thứ bột thông cống ấy, chính là lúc gã đã phạm một sai lầm trí mạng.